Em Đến Là Để Yêu Anh

Chương 7: Ký ức

Như thường lệ cậu bé Cố Trạch Dương hễ có thời gian rãnh rổi là lại chạy sang Hàn gia để tìn tiểu ngọt ngào của mình. Vẫn là con đường quen thuộc, cánh cửa quen thuộc và cả người tiếp đón cũng quá đỗi là quen thuộc.

"Cháu chào bác ạ."

"Bác chào Cố thiếu gia. Hôm nay Cố thiếu gia lại muốn tìm tiểu thiếu gia nhà bác sao?"

"Dạ vâng ạ, cháu sang tìm Hàn Hàn."

"Tiểu thiếu gia đang ở trong phòng có cần bác dẫn cháu lên không?"

"Không cần đâu bác, cháu biết phòng em ấy ở đâu rồi."

Vài lời chào hỏi ngắn ngủi với quản gia nhà họ Hàn, Cố Trạch Dương vọt thẳng lên phòng của cậu bé Hàn Lâm, đoán chừng nhóc con kia vẫn còn đang ngủ nên khi dẫn đến phòng cậu, hắn thả chậm bước chân lại. Khẽ mở cánh cửa bước vào, lần này hắn đã đoán sai rồi, cậu nhóc kia không những đã thức mà còn đang rất chăm chú nhìn vào thứ gì đó trong tay mình.

"Hàn Hàn, anh đến chơi với em nè." Mặc dù rất tiếc không được nhìn thấy gương mặt khi ngủ của em ấy nhưng bù lại hắn có thể cùng cậu chơi nhiều hơn một chút vì dù sau một lát được tiểu Trạch Dương phải học cùng gia sư của hắn mất rồi.

"…"

Bình thường khi nhìn thấy hắn cái đuôi nhỏ này sẽ cực kỳ vui vẻ mà gọi một tiếng "anh Trạch Dương" sau đó là bổ nhào vào lòng ngực hắn.Nhưng hôm nay Hàn Lâm cực kỳ im lặng cứ thẩn thờ như vậy mà nhìn lòng bàn tay của mình.

Như cảm giác có chuyện gì đó không đúng, Cố Trạch Dương đi đến bên giường của cậu, từ từ nâng gương mặt bé nhỏ kia lên, đột ngột thay đổi tầm nhìn của cậu.

Nhìn khuôn mặt mà hắn nhớ nhung, hắn lập tức sửng người, cực kỳ hoảng loạn không biết nên làm thế nào:

"Hàn Hàn…em sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Có phải thằng Minh Viễn lại chọc em nữa không? Anh đi xử tên đó cho em có được không..?"

Hàng loạt câu hỏi được thốt ra, nhưng gương mặt nhỏ nhắn kia vẫn hai hàng lệ tuông trào, cực kỳ bi thương mà cất tiếng gọi hắn:

"Anh…anh Trạch Dương….huhuhuhuhu"

Hắn còn nhớ, hắn nhớ rất rõ ràng khuôn mặt nức nở ấy của cậu ngày đó. Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giây phút đó, trên môi của cậu nhóc kia luôn rạng rỡ nụ cười, khuôn mặt lúc nào cũng mang một biểu tình hạnh phúc.

Lần đầu tiên hắn thấy cậu rơi lệ, lần đầu tiên trên đời Cố Trạch Dương trước nay luôn lạnh đạm lại cảm thấy sốt sắng, cảm thấy đau lòng cho một người. Cũng là lần đầu cảm thấy vô lực khi mình không làm được gì.

Cái giọng non nớt của trẻ con kèm theo nức nở cứ vang vọng trong đầu của hắn:

"Huhuhuhu….anh Trạch Dương…hic"

"Hàn Hàn em sao vậy? Kể cho anh Trạch Dương của em nghe có được hay không?"

"Đa...Đa Đa của em...nó...nó chết mất rồi." Đa Đa là chú cá vàng mà ba cậu tặng cho cậu sau đợt công tác vừa rồi.

Hàn Lâm rất thích chú cá vàng này mỗi ngày đều cho nó ăn trò chuyện cùng với nó. Bây giờ người bạn thân thiết đột nhiên mất đi đối với một đứa trẻ như cậu mà nói, thật sự là một sự đả kích lớn.

Cố Trạch Dương cũng không biết phải an ủi cậu sao cho phải, luốn cuốn tay chân mà an ủi cậu, giúp cậu nhuận khí:

"Hàn Hàn ngoan nói cho anh biết sao đột nhiên Đa Đa lại chết vậy?"

"Hức...em sợ cậu ấy ngủ một mình trong bể sẽ cảm lạnh...hức....và buồn nên....hức....buổi tối em mang Đa Đa lên giường ngủ chung với em...sáng ra..hức..em thấy cậu ấy không còn hô hấp nữa rồi..huhuhuhu"

"..." Cái này....Cố Trạch Dương hắn thật sự rất muốn cười, sao có người lại ngây thơ như vậy. Hắn chưa bao giờ con cá nào ở quá lâu trong nước mà bị cảm lạnh bao giờ đâu.

"Hàn Hàn à, em có biết là một khi Đa Đa rời nước quá lâu thì sẽ không thở được không?"

"Thật...hức....ạ?" Hàn Lâm mong lung rồi, cậu thật sự không biết đó.

"Đúng vậy Đa Đa cũng giống như chúng ta vậy. Khi mà Hàn Hàn ở quá lâu trong nước có cảm thấy thở khó thở không?"

"Có ạ."

"Vậy thì đúng rồi, Đa Đa cũng vậy, bạn ấy có thể thở trong môi trường nước nhưng không thể thở trong không khí được."

"Vậy....vậy chẳng phải em là người hại chết bạn ấy sao?" Ngẫm nghĩ lại lời mà Cố Trạch Dương vừa nói, cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, chính cậu đã hại chết người bạn này của mình.

"Ngoan, anh tin chắc rằng Đa Đa sẽ không trách em đâu." Vừa xoa đầu cậu, hắn vừa nhẹ giọng an ủi.

"Sao được vậy ạ?"

"Bởi vì Đa Đa biết rằng Hàn Hàn rất thích cậu ấy, không muốn để cậu ấy buồn nên mới làm như vậy."

"Thật sự là Đa Đa sẽ không trách Hàn Hàn ạ?"

"Ừm, anh Trạch Dương chưa bao giờ lừa em cả."

"Dạ." Cố Trạch Dương trong mắt Hàn Lâm bây giờ như một vị thần vậy, mọi thứ hắn đều biết lại còn dịu dàng. Làm cho bé con Hàn Hàn không nhịn được mà thân cận.

"Vậy bây giờ Hàn Hàn không khóc nữa có được hay không? Chúng ta cùng đi chôn Đa Đa được không?"

"Dạ được."

.

.

.

.

.

.

.

Nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, hắn thật sự cảm thấy thời gian trôi qua cũng quá nhanh rồi. Những ký ức tươi đẹp ấy của hắn và cậu cứ như mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.

Vậy mà giờ đây, cái đuôi nhỏ lúc nào cũng theo sau hắn bây giờ đã không còn nữa, quan hệ thân thiết trước đây bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy đôi lúc chạm mặt nhau còn có chút gượng gạo.

Hít một hơi thật dài, Cố Trạch Dương dùng điện thoại gọi cho Dịch Khải Liêm, sau tiếng "bíp" đầu dây bên kia đã rất nhanh chóng phản hồi lại.

"Dương ca."

"Ừm, có chuyện này muốn nhờ cậu một chút."

"Dương ca cứ phân phó."

"Không có người nào khác ở đó chứ?"

"Không chỉ có em cùng Tu Kiệt thôi."

"Vậy được, tôi cần các cậu giúp tôi thu thập một số thứ......."

Nghe lão đại mình kể ra một loạt những thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt, Dịch Khải Liêm có chút hoài nghi nhân sinh rồi. Đại ca mình là muốn chuyển nghề mở siêu thị hay sao vậy. Cần nhiều thứ như thế.

"Lão đại, anh đây là muốn chuyển nghề hả?"

"Cậu không cần bận tâm cứ làm như lời tôi dặn là được."

"Được, em lập tức đi an bài."

"Còn nữa, giúp tôi cải tạo vài chiếc xe địa hình, đạn dược, súng lựu đạn, bom đều thu mua vào càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là mấy cậu phân ra mua đừng để người khác chú ý."

"Được, còn gì nữa không Dương ca?" Cảm thấy chuyện này không đơn giản, lời nói của Dịch Khải Liêm cũng thêm vài phần thận trọng.

"....Giúp tôi tìm một cái kho đông lạnh, thu mua thật nhiều bánh ngọt vào."

".....Được em lập tức bảo Tu Kiệt đi làm ngay."

"Ừm trước mắt tạm thời như vậy đã."

Cuộc gọi cứ thế kết thúc, thật ra lúc nãy hắn cũng không xác dịnh được mình muốn mua bánh ngọt dùng để làm gì, Hàn Hàn lúc nhỏ quả thật thích ăn nhưng khi em ấy lớn lên đã không còn ăn nữa rồi. Lần thu mua này như cứu rỗi, nắm lấy niềm hy vọng cuối cùng trong tim hắn vậy. Bởi vì vào thời khắc này hắn cảm nhận được Hàn Hàn mà hắn tâm tâm niệm niệm đã quay trở lại rồi.

Hàn Hàn của hắn đang quay trở về bên cạnh hắn, tuy biết vô lý nhưng hắn thật sự cảm nhận như vậy, cho dù cái cảm nhận đó là nhầm lẫn Cố Trạch Dương hắn cũng không muốn bỏ qua một chút nào.