Em Đến Là Để Yêu Anh

Chương 3: Thu thập vật tư (1)

Hàn Lâm dùng thời gian cả buổi tối hôm đó để hấp thụ linh khí, đến khi cậu rời khỏi không gian thì sắc trời đã là bình minh. Hôm nay, cậu sẽ đi đến vùng ngoại ô để mua thực phẩm, cùng với những loại gia súc, gia cầm. Gần nơi thành phố H chạy xuôi xuống phía nam, ở nơi đó có một vùng quê thanh bình, người dân nơi đây chất phát thật thà, họ còn có thói quen tích trữ thức thức ăn rất thích hợp để mua số lượng lớn. Tiến vào ngôi làng phía trước, cậu không tìm từng chủ hộ một mà đi tìm bác trưởng thôn. Sau đó nhờ bác tập hợp các gia đình lại, bác trưởng thôn nơi đây thấy có vụ làm ăn lớn, không dám chậm trễ, ông lập tức chịu tập mọi người. Ông tụ họp mọi người lại một cái đình rộng trong làng, nơi đây có thể chưa được nhiều người nhất trong làng. Nhà chú Hai ba đời làm nông, thương lái đến đây để thu mua ông đã thấy rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy có người muốn mua số lượng lớn như vậy đến nỗi phải triệu tập cả làng thế này.

Chú Hai nhịn không được mà cất tiếng hỏi: "Thiếu niên cậu muốn mua như vậy là muốn làm cái gì a?"

Nghe có người nói ra thắc mắc trong lòng mình, mọi người có mặt đều ngóng tai lên nge ngóng. Hàn Lâm chứng kiến cảnh này chỉ có thể cười trừ, nhẹ nhàng giải thích với mọi người:

"Cháu là muốn mở siêu thị nên cần một lượng hàng dồi dào, cháu biết năm nay bà con mình bị thương lái ép giá rất gắt nên cháu muốn đến đây giúp mọi người một chút."

Thấy cậu là người dễ nói chuyện, người dân cũng gan dạ hơn, có bao nhiêu chuyện đều nói ra:

"Ây, nói đến chuyện này thật sự là làm chúng tôi đau đầu mà. Năm nay hạn hán lũ lụt liên miên rồi cả dịch bệnh, bọ thương lái thật sự là ép người quá đáng."

"Đúng vậy, đúng vậy bây giờ có cậu chúng tôi có thể yên tâm phần nào rồi."

Thấy không sai biệt lắm cậu bắt đầu vào việc chính:

"Cháu biết là mọi người ở đây đều có thói quen tích trữ lương thực. Cháu là người nhanh gọn nên bây giờ trong thôn của mọi người cũng như ở nhà có bao nhiêu cháu mua bấy nhiêu. Một tuần sau cháu sẽ trở lại để nghiệm thành quả, mọi người có gì đến khi đó đem ra cái đình này cháu chỉ số hàng được đạt ở đây."

Nhìn nét mặt mong lung của dân làng cậu tiếp tục :"Cháu sẽ để lại tiền đặt cọc cho mọi người xem như cho mọi người cảm thấy an tâm hơn. Vì thời gian của cháu có hạn nên chỉ có một tuần để mọi người chuẩn bị sau một tuần cháu sẽ không nhận nữa."

Nghe xong phát biểu của Hàn Lâm mọi người bắt đầu xôn xao:

"Chỉ trong một tuần thời gian?"

"Đúng vậy!"

"Vậy tôi phải nhanh lên thôi."

Thấy đã có người bắt đầu chuẩn bị những người khác cũng bắt đầu rụt rịt :"Vậy tôi cũng đi."

"Tôi cũng đi..."

"Tôi cũng đi.."

Càng nhiều người hưởng ứng bắt đầu đứng lên về nhà mình chuẩn bị. Thấy mọi người gấp rút chuẩn bị như vậy cậu cũng an tâm. Vì cậu nói muốn ở lại trong làng một thời gian, trưởng thôn sắp xếp cho cậu ở trong nhà phú hộ giàu nhất trong thôn. Gia đình đó hôm nay cũng có đến, ông Lộc nhà người giàu có nhất trong vùng này nhà ông có hai người con trai và một cô con gái đều đã thành niên. Gia đình ông cũng như nhà chú Hai, ba đời làm nông nhưng ông Lộc là cho thuê đất canh tác mà thôi.

Ông Lộc biết ông phật gia này đến nhà mình nên đặc biệt niềm nở đón tiếp:

"Hàn thiếu gia hoan nghênh ngài đén chỗ chúng tôi."

"Ông Lộc ngài khách sao rồi."

"không có không có."

"Hàn thiếu gia bên này mời."

"Được."

"Ài, quên giới thiệu với ngài đây là con trai cả của tôi Tiểu Bá năm nay 30 tuổi đang làm ở văn phòng tỉnh."

"Chào anh Tiểu Bá xin chào"

"Nào dám nhận tiếng "anh" từ Hàn thiếu gia đây"

"Em nhỏ hơn anh rất nhiều nên...."

"Không biết Hàn thiếu gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cháu năm nay vừa tròn 20."

"Còn trẻ như vậy?"

"Ông Lộc quá khen rồi!"

"Không, không tôi nói đều là sự thật. Còn trẻ tuổi như vậy mà làm việc lớn rồi."

Nhận được lời khen cậu chỉ có thể gật đầu ngại ngùng.

Phút chốc đã đến nhà của ông Lộc, tuy không hiện đại như thành phố nhưng ở trongthoon này đã được xem là cao cấp nhất rồi. Vừa bước chân vào sân nhà ông Lộc đã cất tiếng gọi to:

"Bà Lan, nhà mình có khách quí ghé nè."

"Ai tới mà ông la ồm ồm lên vậy."

"Là Hàn thiếu gia, cậu ấy sẽ ở tạm nhà ta vài ngày."

"Cháu chào bà Lan ạ"

"Ôi, soái ca nơi nào đây?"

"Bà quá khen."

"Con Hà đâu ra đây tiếp khách"

"Cũng đã đến giờ cơm vậy mời cậu đây vào ăn chung với gia đình tôi."

"Vậy cháu...." đang định trả lời Bà Lan đột nhiên điện thoại cậu reo lên, cậu chỉ đành thất lễ với mọi người ra một góc nghe điện thoại. Là anh trai của nguyên chủ Hàn Minh Thành.

"Alo"

"Nghe chú Phúc nói là mấy ngày nay em không về nhà?" chú Phúc là bác quản gia hôm đó mà cậu gặp.

"Đúng vậy, dạo gần đây em đang xử lý một chút chuyện nên tạm thời không trở về nhà được."

"Em làm cái gì mà mấy ngày nay tiêu tiền nhiều như vậy?"

"Cái này không tiện nói qua điện thoại. Sau khi em về sẽ gặp mọi người nói rõ, nhất định phải tin tưởng em."

Nghe cậu em mình nói vậy Hàn Minh Thành cũng không còn gì để nói chỉ có thể dặn dò đứa em trai này chú ý an toàn rồi cúp máy.

Mấy ngày tiếp theo, cậu ở lại thôn này dừng chân cũng không ngừng đi đến những thôn lân cận cũng như trang trại để thu mua vật nuôi. Mỗi loài cậu đều mau bốn cặp ngoài các loại gia cầm, gia súc cậu còn nhờ anh trai mình mua thêm vài động vật hoang dã như sói, hổ, sư tử. Dù sao trong không gian của cậu cũng có sắn một khu rừng, hơn nữa cậu còn có một ý định to gan là dùng nươc suối không gian để nuôi lớn chúng. Vậy cho nên những con thú đó đều là con non chúng nó sẽ được nuôi lớn trong không gian của cậu, Hàn Lâm sẽ không sợ chúng phản bội mình. Trong thời gian đó, cậu cũng đã tìm được vài cái nhà kho để chứa tạm vật tư cũng như xe tải để chở hàng hóa của người dân nơi đây. Đến thời gian hạn định, mọi người đều tập trung lại cái đình hôm đó, khác hơn lần trước lần này mọi người xuất hiện với thật nhiều vật phẩm , trên mặt mọi người đều là nụ cười hạnh phúc. Kiểm tra, thống kê số lương thực Hàn Lâm bàn giao lại số tiền cho trưởng thôn nhờ người phân phát xuống dưới. Hàng được chuyển lên xe tải, Hàn Lâm cũng chuẩn bị rời khỏi nới đây.

Mấy ngày nay ở nông thôn yên bình, cậu đã quên đi cái phồn hoa nhộn nhịp của thành phố, lần này mục tiêu của cậu là hạt giống. Đến một nơi chuyên cung cấp hạt giống, phân phối trên khắp cả nước. Ưu tiên hàng đầu của Hàn Lâm cậu là cây lương thực, đặt biệt là lúa, cậu mua rất nhiều lúa giống, theo sau đó là các loại hoa màu mỗi chủng loại thu thập 50 bao. Giao dịch xong xuôi, cậu tiếp tục đến cửa hàng xe hơi. Cậu mua các địa xe địa hình mỗi loại 5 chiếc tổng cộng 15 chiếc. Lúc này, có chuyện xảy ra rồi thẻ của cậu báo trong thẻ đã không còn tiền rồi. Mấy ngày nay quẹt thẻ điên cuồng cậu quên mất đi điều này, mất mặt chết đi được mà.

Không còn cách nào khác, cậu đành cầu cứu anh trai mình Hàn Minh Thành

"Alo, anh"

"Sao vậy?"

"Thẻ của em hết tiền rồi không biết anh có thể...."

"Cần bao nhiêu anh chuyển qua cho em."

"Cảm ơn, anh"

"Rồi định khi nào trở về đây? Em ở bên ngoài gần một tháng rồi. Ba mẹ ngày nào cũng điện thoại cho anh hỏi em ở đâu đây."

"Sắp rồi anh, rất nhanh em sẽ về rồi. Vậy nha, không nói nữa em giải quyết chuyện của mình đây."

"Khoan....."

"Bye bye"

"Tút....."

Tắt mất rồi, cái thằng này thật là.....

Đã có tiền trong tay cậu thanh toán cho người ta xong, cậu tiếp tục đem những chiếc xe mới đó đi cải tạo tạo. Cảm thấy mọi chuyện đã giải quyết kha khá, cậu tìm một nhà hàng có mùi vị không tồi vừa ăn vừa lên bảng thiết kế căn nhà của mình.

Trước đó cậu đã định xây một ngôi nhà sau đó chuyển vào không gian của mình, ngoài đời thật cậu cũng là một kiến trúc sư nên chuyên này không làm khó được cậu , nhưng thời gian có chút cấp bách chỉ còn có 5 tháng là tới mạt thế. Cảm thấy không còn gì sai biệt lắm cậu nhờ anh mình cho người xây căn nhà theo bản vẽ của cậu. Công cuộc thu thập vật tư của cậu xem như đầy đủ, tiếp theo cậu cần máy móc cũng như các loại thuốc dù sao thời kỳ mạt thế bị cảm mạo thông thường cũng có thể gϊếŧ chết bạn. Muốn những cái này cậu chỉ có thể liên lạc với anh hai của cậu Hàn Minh Viễn.