Đậu Ở Cành Cao Làm Phượng Hoàng Gãy Cánh

Chương 4: Đừng từ chỗ cao ngã xuống

Ngữ khí tức giận quá mức rõ ràng, chờ cô bình tĩnh muốn rút lại thì đã chậm, bên kia trả lời một câu.

【 thưởng thức 】

Mật Khanh sợ hãi hắn dùng video này làm một ít việc cực đoan, không có gì là hắn làm không được, cô thật vất vả mới đạt được địa vị như bây giờ ,chịu nhiều khổ như vậy , không thể thất bại trong gang tấc.

【 cầu xin anh đừng truyền ra ngoài 】

【 bảo em làm gì cũng được, em đã từng cùng anh nói qua, em sẽ thực nghe lời 】

Cô sốt ruột cắn móng tay, cầu hắn không cần làm ra chuyện gì quá phận sự.

【 Em thật sự thực nghe lời 】 hắn nói như vậy, Mật Khanh trong đầu hiện lên cảnh tượng hắn đang ngồi trong xe không chút để ý đánh một đoạn tin nhắn gửi cho cô.

【 Nhưng tối hôm qua người ngất xỉu , là em 】

【 Sẽ không! Không có lần sau, thật sự chủ nhân , cầu ngài tin tưởng chó hoang! 】

Qua thời gian rất lâu, bên kia không có thanh âm hồi đáp.

Mật Khanh vẫn luôn đứng ở tại chỗ không di động, trong tay nắm chặt di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn hắn hồi đáp mà không có kịp trả lời

Thẳng đến khi một tin nhắn được gửi đến.

【 Những lời này tôi về sẽ khảo nghiệm, biểu hiện cho tốt 】

Một khắc kia, trái tim cô như trực tiếp bị véo nát, cảm giác hô hấp thật vô lực, ngón tay đánh chữ cũng sắp nâng lên không nổi.

【 chó hoang đã biết. 】

Có cuộc gọi của Từ Tiêu gọi đến,ngữ khí bên kia có chút hoảng loạn: “Khanh tỷ, Trương đạo diễn hôm nay muốn chỉ đóng một đoạn, chị hiện tại, có thời gian không?”

Cô ấy biết mối quan hệ của cô cùng Liên Dận Hành , Từ Tiêu làm người đại diện cho cô , cũng là ngườiLiên Dận Hành phái tới ở bên cô.

Thấy cô không nói lời nào, Từ Tiêu biết là không diễn được: “Vậy để em cự tuyệt hắn, liền nói chị có chút sốt, trên người chị bị thương, đại khái khoảng bao lâu thì có thể tốt lên?”

Hô hấp Mật Khanh trầm cuống vài phần.

“Khoảng chừng ba ngày.”

Yết hầu khàn khàn nói ra mấy chữ.

“Được,em hiểu rồi.”

Lúc này cự tuyệt đi phim trường bổ sung suất diễn, đạo diễn hẳn là cũng tự hiểu là vì sao, cô có Liên Dận Hành làm hậu trường, không ai dám mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng bất đồng duy nhất , chính là dư luận, những phóng viên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, hơi có một chút hư tin tức đều sẽ viết loạn thất bát tao ra ngoài, cô sợ lại bị ba mẹ nhìn thấy.

Mật Khanh ngồi ở mép giường, nắm chặt di động tự hỏi, khóe mắt bị sưng lên miệng vết thương đè ép có chút chật vật, trong chốc lát sau lại gọi điện thoại cho Từ Tiêu .

“Nhìn chằm chằm Cao Hồng , cô ta nhất định sẽ thêm mắm thêm muối để người bên cạnh nói cho phóng viên viết bài.”

Từ Tiêu ngẩn người.

“Là, nguyên nhân là do ngày hôm qua ở phim trường chị ra tay giúp cái thiếu niên kia sao?”

“Không cần bàn về chuyện này, nhìn cô ta là được rồi, đừng để một chút tin tức thật hư không rõ kia truyền ra .”

“Tốt chị yên tâm, em biết.”

Cô đang muốn ngắt cuộc gọi, Từ Tiêu lại nói: “Cái thiếu niên mà ngày hôm qua chị giúp kia, bắt đầu hỏi thăm mấy người trong đoàn phim số di động của chị , chịi chú ý chút, tôi đã đã cảnh cáo nói hắn dừng lại rồi.”

“Được, đừng nói cho Liên Dận Hành.”

“…Được.” cô ấy đáp ứng có chút không tự tin.

Thiếu niên kia cũng thực dính cô, ngày thứ ba cô đi đoàn phim, liền tìm tới phòng hóa trang của cô.

Mật Khanh nhắm hai mắt để chuyên viên trang điểm phủ phấn thêm ở trên mặt cô , nghe được thanh âm nói chuyện bất đắt dĩ từ phía sau của Từ Tiêu , cảm xúc cô ấy mang theo sốt ruột, làm Mật Khanh trợn mắt nhìn qua đi, cô ấy đang ở cùng thiếu niên kia nói chuyện.

“Từ Tiêu.”

Cô ấy vội vàng quay đầu lại đáp cô một tiếng, cho rằng cô là sinh khí: “Khanh tỷ chị chờ một chút a…”

“Đừng ở cửa đứng nói.” Mật Khanh nhìn chằm chằm hai người được phản chiếu đến trong gương nói.

“A được được.”

Thiếu niên bắt được đến cơ hội liền vọt tiến vào, nhìn cô cười ngây ngô, nụ cười ngây thơ tỏa sáng lộng lẫy.

“Khanh tỷ, có thể, có thể trao đổi số di động với em được không?” Hắn hoảng loạn móc di động từ túi trong của trang phục diễn , ôm ở trong lòng bàn tay chờ mong, tươi cười làm người không đành lòng cự tuyệt.

Thu hồi ánh mắt lại từ trên người cậu ta lại, khép lại đôi mắt hỏi: “Muốn số điện thoại của tôi làm gì?”

“Vì, bởi vì kỹ thuật diễn của chị rất tốt, em muốn cùng chị học hỏi, lần trước đạo diễn phê bình em ,em cũng cảm thấy mình làm không tốt! Nếu có vấn đề nói có thể thỉnh giáo chị…”

“Xong rồi.” Chuyên viên trang điểm thu tay,đứng thẳng nhìn cô cười cười: “Thật xinh đẹp.”

Cô lớn lên vốn dĩ đã rất tinh tế xinh đẹp rồi, đặc biệt là nốt ruồi ở trên xương gò má kia, như là nét bút tinh tế điểm lên khuôn mặt, trang điểm tone mắt màu cam môi hồng, gương mặt quá mức tinh xảo,tuy giữa mày toát ra một cổ lãnh đạm, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến khuôn mặt thủy linh của cô , lông mi được chuốt cong dài dưới ánh đèn màu ấm càng thêm phần ôn nhu.

“Thực, thật xinh đẹp!” thiếu niên đứng ở nơi đó cũng vội vàng không ngừng gật đầu.

Chuyên viên trang điểm đóng lại thùng đựng dụng cụ nhìn hắn nói: “Thật tinh mắt, nhìn dáng vẻ này của cậu như một tiểu đệ đệ mê đắm Khanh Khanh vậy.”

“Đúng đúng ,tôi đúng là như vậy!”

Đôi mắt thiếu niên mở to, chứa một tầng thủy quang.

“Ha ha, vậy biểu hiện tốt một chút! Tôi ra ngoài trược, các người nói chuyện đi.”

Mật Khanh xoa nhẹ lên vòng ngọc xanh biếc trên tay, cánh tay trắn như ngó sen, non mịn như ngọc: “Ngươi vừa rồi nói, ngươi là cảm thấy ta kỹ thuật diễn hảo?”

Hắn nghiêng đầu chờ đợi, đôi mắt sâu kín, ôm di động cổ chấp như trẻ con.

Khóe môi Mật Khanh gợi lên, nở nụ cười phong tình vạn chủng, làm từ nơi sâu thẳm trong trái tim hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái.

“Vậy cậu nhất định là đã hiểu lầm,tôi căn bản là không có kỹ thuật diễn gì , mọi người đều biết tôi chỉ là cái phông nền mà thôi, đẹp chứ không xài được,mỗi bọ phim tôi tham gia lời thoại chưa bao giờ vượt qua hai mươi câu, lớn lên có chút xinh đẹp thì cậu nói đúng, nhưng những mặt khác thì không đúng tí nào.”

“Không phải, không phải!”

“Tôi đã từng xem phim chị đóng, thật sự rất đẹp! Mong chị không cần nói mình như vậy, với tôi kỹ thuật diễn của chị rất đỉnh!”

“Đừng tân bốc tôi quá cao, tôi chán ghét cảm giác bị rơi từ chỗ xuống .” cô đẩy ghế dựa ra đứng lên, sườn xám màu lam ôm trọn dáng người thướt tha. Vuốt tóc mai ra sau tai, dáng vẻ vô cùng kiểu mị .

“Nếu thật sự muốn kỹ thuật diễn tăng lên , vậy đi tìm lão sư của cậu đi, tôi căn bản không làm ra được bất cứ trợ giúp nào cho cậu.”

Mỗi một cái động tác nhỏ mà cô làm, đều làm trái tim hắn loạn nhịp, đôi mắt hắn hoảng hốt không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Đi ngang qua trước mặt hắn , từ đầu đến cuối không có liếc hắn một cái, chóp mũi thiếu niên ngửi được mùi hương của hoa lan , từ cổ cô tỏa ra, thoáng qua rồi từ từ biến mất.

“Khanh tỷ…”

Mật Khanh tiếp nhận áo gió trong tay Từ Tiêu phủ thêm, hai người đi ra ngoài, thanh âm giày cao gót rơi xuống nền đất xa dần, tay cầm di động cũng chậm rãi thả xuống.

Cô mới vừa mới ngồi xuống ghế đợi lượt diễn, liền nghe được một tiếng âm dương quái khí.

“Rất không tồi , ba ngày tôi cũng chưa thu phục được tiểu tử kia, còn có người nào đó không cần làm gì người ta cũng tự mình tung ta tung tăng tìm tới cửa nha.” Cao Hồng ngồi ở bên phải của cô, chân bắt chéo, cố ý lộ đùi trắng trẻo như ẩn như hiện , giơ tay thổi thổi lên bộ móng tay mới làm , đôi mắt chanh chua liếc xéo nhìn về phía cô .

“Cô phải đối xử tốt với cậu ta nha, tiểu tử kia còn rất thanh thuần.”

Mật Khanh thu hồi tầm mắt, xa cách đáp lại cô ta: “Cô suy nghĩ nhiều.”

“Hừ, nếu muốn người khác không biết , trừ phi mình đừng làm, tiếp nhiều lão nam nhân, một thiếu niên thanh thuần như một học sinh đập vào mắt, thay đổi khẩu vị, đương nhiên không kém.”

“Bớt dùng tư tưởng của mình chụp lên đầu tôi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~