Đậu Ở Cành Cao Làm Phượng Hoàng Gãy Cánh

Chương 1: Tát tai

“Phế vật! Cậu còn muốn diễn cảnh này bao nhiêu lần nữa, muốn cho người toàn đoàn phim đều ở đây dầm mưa chờ cậu có phải hay không a! Cậu cũng không nhìn thử giá của mình bao lớn , tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng , diễn không tốt liền đổi người cho cậu cút đi!”

Nam nhân trung niên tiếng rống thô lỗ tức giận truyền khắp mỗi góc.

Mật Khanh dựa vào ghế bập bênh chống cằm nhắm mắt dưỡng thần, bị tiếng hô đánh thức,mở nửa mí mắt khẽ nhìn, thấy bên ngoài màn mưa phùn thân ảnh của một thiếu niên đứng cạnh ván cửa tróc sơnh , cả người phát run rùng mình, tóc ngắn bị nước mưa làm ẩm ướt dính sụp ở trên mặt, khom lưng không ngừng hướng đạo diễn xin lỗi.

Mỹ nhân nâng tay chống lên gò má phía bên phải, nâng khóe miệng, cô cùng hứng thú xem xích mích không liên quan đến mình.

Người đại diện đứn bên cạnh người nhìn thấy biểu tình này của cô, cúi đầu ở bên tai cônhẹ giọng nói: “Nam sinh kia ngày hôm qua vừa tới đoàn phim đã bị Hồng tỷ để ý, bị cự tuyệt, hôm nay hồng tỷ cố ý nói vài lời với đạo diễn…”

Cô hé mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở cách đó không xa, dù làn da bảo dưỡng cực kì tỉ mĩ, nhưng khi cười ở khóe môi vẫn là có thể thấy được nếp nhăn xuất hiện , kiêu ngạo ương ngạnh bắt chéo chân, sườn xám xẻ tà lộ ra đùi mê người săn chắc.

Nữ nhân hơn bốn mươi tuổi , muốn ăn tiểu thịt tươi mười chín tuổi.

Cô nhấp khóe miệng, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

“Cậu mẹ nó rốt cuộc có thể đóng phim hay không! Mệt cậu vẫn là xuất thân từ trường đào tạo chính quy , liền cả lời thoại đều nói thành cái này quỷ gì vậy!”

Ông ta cầm kịch bản trong tayn cuốn thành ống gõ lên mặt hắn , thiếu niên đối mặt với nam nhân so với chính mình còn lùn hơn , cúi đầu để hắn đánh, vẫn như cũ không ngừng xin lỗi: “Xin, xin lỗi sẽ không, lại cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi khẳng, khẳng định ——”

“Cậu khẳng định cái rắm! Một người câm còn diễn tốt hơn so với cậu!”

Nữ nhân ngồi ở kia trên miệng lộ ra tia cười mị mị vừa định mở miệng, lại bị một tiếng khác đoạt trước.

“Đạo diễn Trương .”

Nam nhân bị điểm danh thân mình đứng thẳng, quay đầu trên mặt lập tức chất đầy tươi cười, hướng tới Mật Khanh xin lỗi gật đầu: “Mật Khanh cô yên tâm, sẽ nhanh thôi, chúng ta lập tức tiến hành cảnh tiếp theo .”

“Tôi không phải có ý này.”

Mỹ nhân căng má nâng cánh tay lên, ngón tay mảnh khảnh mềm yếu như không xương, chỉ về hướng một bên màn hình, mặt không biểu tìnhnhìn ông ta : “Cậu ta diễn lần đầu tiên đã đạt thu ra nhận sử dụng rồi này, sớm nên qua cảnh, nếu ông muốn phát tiết, vẫn là đi đến đài quyền anh đi.”

Nhân viên công tác ở đây có người nào mà không biết, ông ta lần trước ở câu lạc bộ quyền anh đem một tuyển thủ chuyên nghiệp chọc bực bị đánh tới gãy xương, trước ngày khởi động máy một tuần mới xuất viện, nhấp môi căng chặt mặt, trường quay an tĩnh đột ngột những tiếng cười sôi nổi phát ra làm ông ta nhục nhã.

Nam nhân lôi kéo da mặt ha hả cười hai tiếng: “Được ,được, chúng ta chuyển đến cảnh tiếp theo, qua, qua qua!”

Người phụ trách cầm tấm ván cửa chưa sơn nhẹ nhàng thở ra, tiếng mưa rơi trên đỉnh lều trại dựng tạm để quay thanh âm ---tí tách -- rơi xuống .

Nữ nhân nghiến nghiến răng, răng trắng xẹt qua môi đỏ, sắc mặt ganh ghét trừng cô, rơi vào trong mắt Mật Khanh , cô liếc cũng không thèm liếc một cái, lười biếng cầm lấy kịch bản lên nhìn , sợi tóc vén lại sau tai, cúi đầu lộ ra cổ mảnh khảnh thon dài như thiên nga .

“Hồng… Tỷ, đừng, chị đừng căng.”

“Tôi biết!”

Nữ nhân quay đầuhướng về trợ lí mà rống.

Nửa năm qua cô nhảy cốc tốc độ thẳng tiến vượt trội, đều được bó lớn tài nguyên chất lượng tốt , vừa mới tiến vào tổ đạo diễn cùng biên kịch đã nhìn cô tươi cười so hoa còn tươi hơn, bộ phim này cũng do kim chủ sau lưng cô đầu tư.

Cái túi da tốt này còn không phải là bị cái lão nam nhân nào xem trọng tiến vào trong mắt sao, kiêu ngạo cái gì.

Suất diễn sau khi kết thúc, cô thay đổi thường phục ngồi trên xe quản lí , người đại diện vừa mới chuẩn bị ngồi vào xe, liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến ngăn lại .

“Chờ, chờ, từ từ !”

Khẩn trương đến nói lắp, Mật Khanh cũng nghiêng đầu nhìn qua, một thiếu niên mặc trang phục tôn trung sơn, dầm mưa hướng về phía cô chạy tới, tóc dính ở sườn mặt,một khuôn mặt ngây ngô còn chưa nẩy nở hướng cô cười.

“Cái kia, Khanh tỷ, cảm ơn, tôi ——”

“Sao lại cảm ơn tôi?” Mặt cô vô cảm , thanh âm cực lạnh, liếc xéo nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hắn .

“Hôm nay vô luận người đứng ở nơi đó là ai, tôi đều sẽ nói như vậy, cậu không phải là trường hợp đặc biệt.”

Hắn có chút thất vọng nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng, người đại diện đã đóng cửa xe lại, quay đầu lại nhìn hắn gật đầu cười cười, mở cửa ghế phụ ra ngồi lên, nhỏ giọng nói thầm với tài xế : “Mau lái xe.”

Thanh âm của tiếng xe khởi động vang lên, hắn đón khói xe đứng tại chỗ, trời mưa rét lạnh như muốn đóng băng thân mình,đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía đuôi xe.

Xe quản lí màu trắng chạy vào một nhà khách sạn 5 sao có bãi đỗ xe rộng đến ba tầng ngầm.

Mật Khanh từ trên xe đi xuống , trên người mặc váy trắng dài đến đầu gối , dẫm giày cao gót đi đến một chiếc xe khác đang đậu cách đó không xa .

Cửa xe mở ra,một người đàn ông đang ngồi dựa vào một bên trái của ghế sau xe , thân ảnh như hoàn toàn hòa vào bóng đêm, chân dài mang quần tây đen tùy ý vắt chéo, ngồi ở chỗ kia đối mặt với máy tính làm việc.

Cô cong lưng, hai đầu gối quỳ lên xe, cửa xe tự động đóng cửa, Mật Khanh chống đỡ hai tay hướng hắn bò đi, quỳ gối bên chân dài của hắn, ngồi xuống cẳng chân của mình, đoan chính thẳng sống lưng, rũ mắt nhìn chằm chằm giày da màu đen của hắn .

Người đàn ông đem máy tính trước mặt đặt qua một bên,bên trong xe yên tĩnh ,vang lên thanh âm hồn hậu trầm giọng của hắn: “Ngày mai có lịch quay không.”

“Không có.” cô nhấp khóe miệng kéo khóe miệng gợi lên hai bên, nở nụ cười.

Vừa dứt lời, to rộng bàn tay hướng má phải của cô cho một tát tai.

Bang!

Thanh thúy vang lên một tiếng , lực đạo khẳng định không nhẹ, cô đầu trực tiếp va chạm vào mép tay vịn của ghế dựa, phát ra-- bùm-- một tiếng vang lớn! Trợ lý lái xe phía trước cả người cũng chấn động theo, mặc dù không lên tiếng nhưng lại nắm chặt tay lái.

Bàn cao tóc đẹp bị này va chạm dễ dàng lơi lỏng khai, tóc dài dừng ở đầu vai rời rạc khoác, non mềm trên da thịt, hiện lên sưng đại ấn ký.

Cô bụm mặt, một lần nữa quỳ thẳng lưng, ngẩng đầu nâng lên khóe miệng nhìn hắn cười, phá lệ bi ai.

Nửa khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn bị chìm vào trong bóng đêm, màn hình máy tính chiết xạ ánh sáng, đánh vào trên mũi cao thẳng của hắn, môi mỏng hết sức gợi cảm.

Hắn hơi hơi cong eo, cánh tay gác ở đùi, từ trong bóng đêm dung nhan được thoát ra , cực hạn hoàn mỹ , tóc chảy gọn không chút cẩu thả,phía trước trán rơi xuống vài sợi tóc đen, che đậy lông mi dài rậm, thêm vài phần tùy tính. Mày kiếm mắt phượng, ngẩng đầu ánh mắt rũ xuống nhìn cô.

Phun ra lời cảnh cáo : “Không được cười.”

Mật Khanh khóe miệng đang nhếch lên, nửa mặt phía bên phải là mỹ nhân đường nét tinh tế cực kỳ hoàn mỹ, mặc dù nửa khuôn mặt bị sưng lên vẫn như cũ xinh đẹp tinh xảo, tóc rơi tán loạn trên đầu vai, đem thân thể mảnh mai lộ ra chút chật vật.

Bang!

Má phải lại ăn một cái tát, lần này ngay cả thân thể cô cũng bị đánh đến ghé vào ghế da , thật sự chịu đựng không nổi mà đau đến chảy nước mắt ra, nghe hắn nói: “Quỳ.”

Lại đưa ra mệnh lệnh cho trợ lý phía trước : “Lái xe, về nhà.”

“Vâng Liên tiên sinh.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~