Bác Trần ngạc nhiên ngẩn đầu hỏi người vừa bước vào:
– Sao thế? Bàn giao à? Tin tức sao đi nhanh quá vậy?
Đội trưởng đội trọng án đứng bên bức tường chắn bên ngoài, cau mày nhìn mảnh vụn thi thể rải rác bên trong:
– Đúng, tôi vừa nhận cuộc gọi. Vất vả cho bác Trần rồi, bác bàn giao lại tình hình cho họ rồi về nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.
Bác Trần thâm niên cao nhất và cũng là người đầu tiên đến hiện trường nên những gì cần kiểm tra cũng đã hoàn tất đâu đó rồi:
– Được, để tôi ra.
Bác nói vài lời chốt với Giang Hạo Nhiên và Tạ Bạch rồi ra cửa cùng đội trưởng.
Tạ Bạch cũng đi theo, hắn cúi đầu nhìn quần áo mình, khoác áo dài đeo khẩu trang bọc găng tay cao su đầy đủ, không lộ ra bất kỳ chỗ nào trừ đôi mắt.
Chỗ bên họ bàn bạc xong xuôi, Tạ Bạch còn đứng nghe Lập Đông ở bên ngoài bảo không cần nhân lực hỗ trợ bằng giọng điệu nửa xã giao mà nửa thẳng thừng, thành thử đội trọng án thành phố Lâm và trung tâm pháp y cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi kéo nhau rời khỏi lằn ranh khu vực, nối gót nhau đi về phía cầu thang.
Tạ Bạch cúi đầu đi theo sau bác Trần và Giang Hạo Nhiên, khi vừa bước khỏi cửa nhà vệ sinh thì lẳng lặng thay đổi dáng vẻ của mình, cho lông mày rậm rạp hơn, đôi mắt hí hơn một chút. Kể ra thì không thay đổi nhiều, nhưng nhìn một bên thì khác hoàn toàn, dù là người quen cũng không thể nhìn mà nhận ra ngay được, huống hồ những lần hắn xuất hiện trước mặt bọn Lập Đông thì đều trùm kín mắt.
Theo bản năng, hắn không muốn để Ân Vô Thư thấy bộ dạng mình sống giữa những người bình thường, không muốn để Ân Vô Thư biết hắn còn khắc ghi câu nói thoáng qua của y trăm năm về trước. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại như thế nữa.
Ân Vô Thư đứng bên cạnh điều dưỡng, chống khuỷu tay trái trên mặt bàn, trên tay cầm một tờ giấy vàng dầu có thấp thoáng chữ viết bên trên. Y vừa nhìn hàng người nối đuôi nhau ra ngoài vừa thuận tay gập tờ giấy kia lại, kẹp vào giữa ngón tay rồi xoắn cong nó lại.
Tư thái như này Tạ Bạch có nhắm chặt hai mắt cũng tưởng tượng ra được, đây là tác phong bất biến của y từ lâu thật lâu về trước, luôn treo nét cười trên môi khi nói chuyện với bất kỳ ai song cứ toát ra cảm giác cao xa vời vợi, khó lòng kết thân. Nguyên nhân chủ yếu nằm ở ánh mắt y, đôi mắt mỗi khi nhìn ai đó chăm chú đều sâu thẳm khôn cùng, mà khi lướt đi không khỏi khiến người ta nghĩ rằng y vạn sự chẳng bận tâm.
Và trên thực tế, y cũng chẳng bận tâm…
Vì y vốn không có tim.
Lập Đông đứng tán gẫu với đội cảnh sát đi qua, sau lưng hắn ta là bảy tám gương mặt xa lạ, đoán chừng là hái bừa mấy hạt đậu trong sân sau Thái Huyền đạo biến thành binh lính đến đông đông cho có đội hình.
Tạ Bạch bước ngang qua hắn ta và Ân Vô Thư, từ khoé mắt nhìn sang thấy hai người không hề đổi sắc, xem ra thật sự không nhận ra hắn.
Nhân viên trung tâm pháp y đều dính máu ít nhiều khi kiểm tra thi thể nên hiển nhiên không có tâm trạng tán gẫu với Lập Đông, ai nấy đều theo bước bác Trần gật đầu nhẹ với Lập Đông một cái rồi vội vã bước ra đầu cầu thang.
Đi thẳng một mạch xuống tầng một rồi, Tạ Bạch mới nhận ra mình đang siết tay trong vô thức.
Mọi người đứng trong bãi xe kế bên, thay hết trang phục bảo hộ xuống. Tạ Bạch cũng trở về dáng vẻ ban đầu, nhíu mày phủi vạt áo rồi nói với nhóm bác Trần:
– Cháu không về trung tâm nữa ạ, cháu còn chút việc ở nhà.
Giang Hạo Nhiên nói:
– Cậu tới thế nào? Đi taxi à? Không biết chúng ta có bị dính gì không nữa, anh thì không nghe thấy mùi gì, sợ là khó bắt được taxi đấy.
– Ban nãy tôi ăn cơm ở đối diện, có bạn đi cùng.
Tạ Bạch thuận miệng đáp rồi vẫy tay, bước vào thang máy.
Giờ này trong thang máy không còn một ai. Tạ Bạch đứng giữa không dựa vào vách, chỉ im lặng nhìn cửa thang máy dần dần khép lại.
Giọng nói bất chợt cất lên từ phía bên trái sau lưng hắn:
– Nếu đã muốn quay lại đây thì ban nãy theo họ xuống làm gì?
Tạ Bạch giật mình, đoạn nhanh chóng thay đổi biểu cảm, hất tay ném sương đen che hai mắt mình lại mới quay đầu, nói:
– Sao ngài nhận ra được?
Ân Vô Thư chạm khẽ lên băng vải trước mắt Tạ Bạch, hắn né sang một bên.
Ân Vô Thư như cười như không, chừng như cảm thấy hành động của hắn ngốc không thể tả:
– Cậu do ta một tay nuôi lớn, nuôi từ bé tí như hạt đậu tới lớn chừng này, trên người xương cốt trông như nào ta còn biết, đổi chút dung mạo mà nghĩ đánh lừa được à.
Tạ Bạch không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Ân Vô Thư qua lớp vải đen, thu vào mắt từng thay đổi nhỏ nhặt nhất trên nét mặt y rồi mới cúi đầu, “À” một tiếng châm biếm rồi mới nói:
– Ừ, ngài luôn biết hết thảy, đều là tôi tự vẽ chuyện mà thôi.
Nói xong không quan tâm đến y nữa, hắn gằm đầu bịt kín vải đen khắp mắt.
Ân Vô Thư hỏi tiếp như thể nét mặt lạnh lùng của hắn chỉ là trò đùa:
– Cần đưa bộ phận thi thể đến Thái Huyền đạo đăng ký trước hay muốn trực tiếp chuyển đến chỗ cậu, bên phía Lập Đông đang xử lý rồi đấy.
Tạ Bạch nghe vậy bèn thu tay lại một chút, ngẩng đầu nói:
– Ngài để bọn họ chuyển thi thể?!
Ân Vô Thư ngạc nhiên:
– Không được à?
Tạ Bạch nhíu mày nói:
– Ngài còn không thèm nhìn đã để họ chuyển đi à? Vị trí đặt bộ phận thi thể chính là thi trận, từng mảnh đều ứng với hướng một vì sao, nên tôi mới phải bịt mắt quay trở lên để nhìn kỹ vị trí từng mẩu yêu đan mới biết chính xác ra sao.
Kế đó đập tay lên khe cửa:
– Mở cái cửa này ra! Đi có hai tầng lầu mà mất gần một phút, ngài tưởng tôi ngốc à.
Ân Vô Thư chau mày:
– Thi trận? Trên sàn toàn máu mà ta vừa đổi giày nên đúng là không bước vào trong xem.
Y tặc lưỡi, hình như cũng cảm thấy mình đã bất cẩn bèn mở cửa thang máy và nói:
– Có điều giờ cũng đã muộn…
Cửa thang máy mở ra, Tạ Bạch lách mình bước vào phòng vệ sinh, Ân Vô Thư theo sát như dán dính bên vai hắn, không chần chờ bước vào theo.
Kết quả, chỉ nghe được mấy tiếng phừng phừng vang lên, đống thi thể bị dịch chuyển bất chợt cháy bừng ngay trước mắt Tạ Bạch, ánh lửa xanh lục lạnh lẽo, trông dị thường vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, đống thi thể đã bị thiêu trụi hoàn toàn, thịt nát xương tan, còn lại mỗi ba viên yêu đan đυ.c mờ lăn lông lốc trên nền đất.
Lập Đông giơ hai tay tuyên bố mình vô tội:
– Tôi chỉ tính gom số thi thể lại…
Dĩ nhiên nếu không có Tạ Bạch nhắc nhở thì họ cũng không bao giờ để ý vị trí bất thường của những bộ phận thi thể này.
Loại thi trận bày bằng xác này không thể giải quyết qua loa, dịch chuyển bừa bãi sẽ gây ra hậu quả khôn lường, ví như tình trạng trước mắt đây.
Cứ như vậy, tất cả dấu vết đều bay biến sạch sẽ, giờ muốn Tạ Bạch phải làm sao?
Ân Vô Thư cũng giơ tay lên, nghiêng đầu nhìn Tạ Bạch:
– Ta vốn chỉ tính tiết kiệm chút sức cho cậu thôi.
Tạ Bạch dửng dưng nói:
– Khả năng tạo phiền phức của ngài đúng là trăm năm như một.
Ân Vô Thư khoát tay ra lệnh nhóm Lập Đông:
– Thôi, giờ lỡ rồi cứ đi dọn dẹp trước đã.
Ngờ đâu Tạ Bạch chợt cản y lại, bước chân vào, nói:
– Khoan đã, có thứ gì mắc vào khe hở viên gạch lót nền kia…
– Hết chương 6 –