Vài giây sau, có một ánh nến lập loè sáng lên ở một góc nào đó trong toà khám bệnh của bệnh viện Khang Hòa thành phố Lâm. Ánh sáng chập chờn kia cũng khó thấy, nhìn sơ chẳng khác nào vầng sáng phản chiếu trên kính cửa sổ từ đèn của những chiếc xe chạy ngang qua.
Nhìn theo vị trí thì đó chính là phòng pháp y ở góc rẽ lầu ba.
Căn phòng này ngày thường chẳng mấy bận rộn, trên cửa dán một tờ lịch biểu in A4, che kín vừa khít khung cửa kính có thể nhìn xuyên bên trong. Phía trên lịch biểu in hai dòng song song:
Thứ hai, thứ tư: Cục công an thành phố; Thứ ba, thứ năm: Cục công an khu vực.
Tất nhiên, đây là thứ mà người thường nhìn thấy. Thật ra ở phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ mạ vàng: “Mười lăm hằng tháng, Âm khách đến, quá giờ không đợi, tung tích tự dò”. Sau cùng đóng một con dấu mộc đỏ đầy trang nghiêm.
Cũng vì có mảnh giấy rách này mà Tạ Bạch không quay vào bằng cửa chính. Hắn sợ mình không kìm lòng được sẽ tiện tay xé cái dòng mạ vàng công chính đến phát đần kia ra thành trăm mảnh.
Song con dấu kia không phải hắn đóng vào, nếu cứ thế mà xé thì cũng thiếu nể mặt tiền nhân quá.
Lúc này Tạ Bạch đã âm thầm xuất hiện trong phòng, hắn đứng bên cửa sổ và hướng lưng về phía cửa chính, chẳng chút vội vã chỉnh dù trong tay lại. Dẫu rằng những giọt nước nhiễu xuống khi chạm đến tay hắn đều tức thì biến mất, cứ như bị hút thẳng vào đầu ngón tay hắn vậy.
Vừa chỉnh xong dù, ngoài cửa gỗ phòng gõ vang ba tiếng cốc cốc cốc, một tiếng ngắn và hai tiếng dài nghe vào thực có giai điệu.
Theo sau là một âm thanh nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa:
– Đại nhân, lại đến mười lăm rồi, một tháng không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ ạ?
Giọng nói này rất quen, chỉ ít phút trước thôi Tạ Bạch còn tận mắt thấy chủ nhân giọng này chẳng giữ hình tượng mà ngồi xổm trong bồn hoa, tay đút ống tay áo mặt dày nói: “Chú xấu nên chú làm đi.” Khác một trời một vực với tác phong lễ nghĩa giả lả lúc này.
Tạ Bạch chẳng buồn trả lời, ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên một tẹo.
Cây dù đã chỉnh trong tay hắn chợt hóa thành một tảng sương đen, theo chiều ngón tay hắn vẩy một cái mà tách thành hai làn sương thật dài. Hắn cúi đầu, tỉ mẩn quấn làn sương đen từng vòng từ đầu ngón tay tới cổ tay kín kẽ không một khe hở, bọc lại chặt chẽ như một bộ bao tay dán sát vào da vậy.
Người ngoài cửa yên lặng chưa tới nửa khắc đã không chịu để yên, tiếp tục liến thoắng bên ngoài:
– Đại nhân, Ân lão đại kêu tôi đại diện đến thăm hỏi ngài, tiếc rằng ngài ấy gần đây có hơi bộn bề công việc nên chưa sắp xếp được thời gian, bằng không chắc chắn đã tự mình đến rồi.
Nghe vậy, Tạ Bạch quấn đến vòng cuối cùng trên cổ tay chợt dừng lại, rốt cuộc mở miệng:
– Mệt không?
Người ngoài cửa mơ hồ hỏi:
– Hở? Sao cơ?
Tạ Bạch khoanh tay ngẩng đầu, sương đen bao phủ hai bên tóc mai hóa thành lớp băng vải rộng ba ngón tay, quấn quanh ba vòng che lại cặp mắt của hắn.
Chỉ vừa bịt kín xong thì khoá cửa phòng kêu khẽ lụp cụp rồi bất chợt bật ra, đánh rầm một phát vào mặt cậu quỷ xúi quẩy ngoài cửa.
Người áo trắng che mũi, nhảy cẫng lên cạnh cánh cửa đang mở toang:
– Ủa! Ai đổi cánh cửa này vậy! Tháng trước vẫn còn mở vào bên trong mà, sao tháng này lại ngược rồi?!
Tạ Bạch đứng bên cửa sổ xoay người lại, vững thân bước tới trước mặt người áo trắng, tựa như bị bịt hai mắt cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động của hắn.
Người áo trắng lùi một bước về sau trong vô thức, xoa xoa cánh mũi bị đập đến xót, rơm rớm nước mắt mà nói:
– Đại nhân ngài vừa nói mệt gì vậy ạ?
Tạ Bạch hơi nghiêng đầu nhìn hắn:
– Tôi bảo… nói dối giúp Ân Vô Thư hơn một trăm năm, y trả tiền anh à?
Người áo trắng:
– Ầu…
Tạ Bạch chẳng buồn nghe hắn than thở, nhấc chân muốn đi mà bị hắn níu tay áo:
– Đại nhân, ngài còn không hỏi địa điểm là muốn đi đâu vậy ạ?
– Đi phanh thây.
Dứt lời, ánh đao loé lên từ đầu ngón tay Tạ Bạch, cắt lìa ống tay áo đang bị người áo trắng níu lấy, sau đó sải bước ra hành lang, chẳng để tâm đến lầu cao ba tầng, cứ thế chống một tay lên lan can rồi xoay người nhảy xuống.
Bàn tay sờ lông dê rụng của người áo trắng run lên, hắn vọt ra lan can:
– … Phanh ai?!
Tạ Bạch lạnh lẽo đáp lời ngay khi thân hình biến mất:
– Run cái gì? Dù gì cũng không phải Ân Vô Thư.
“Người khác chắc không dám, chứ ngài… thì khó mà nói.” Người áo trắng nhủ thầm rồi vội vã nhảy xuống theo.
Xa xa bên kia, ở cửa Tây màu xanh biển của khu dân cư thành phố Lâm, Phong Ly giật bắn mình khi nghe thấy tên của lão đại nhà mình, từ dưới chân tường nhảy cẫng lên, một tay bịt mũi ngẩng mặt nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Thế là nhìn thấy một luồn sương đen đi kèm tiếng vạn quỷ khóc than đổ ụp xuống, Phong Ly cuống cuồng chưa kịp chuẩn bị đã bị luồng gió âm thét gào cuồng loạn ập thẳng vào mặt, thổi tung cả một đầu tóc ngắn ra sau.
Cậu ta gắng híp mắt trong cơn cuồng phong thì thấy một bóng người cao gầy đáp xuống từ trên không giữa làn sương đen lượn lờ. Người kia đứng vững trước mặt cậu, chân vừa chạm đất liền cuộn nhẹ năm ngón tay vào như động tác “thu lại”.
Gió âm ngưng đọng, sương đen trong nháy mắt rút vào như một nắp cống bằng tốc độ mắt thường trông thấy.
– Chờ chờ đã! Thả tôi ra đã rồi hẵng rút về!
Tiếng tru tréo như quỷ hờn truyền ra từ làn sương đen lúc này đã rút lại cả một khoảng lớn.
Tạ Bạch vừa hạ chân xuống đất khẽ dừng, sương đen cũng ngừng theo. Ngay sau đó, người áo trắng chật vật thò đầu ra từ làn sương đen đã co rúm chỉ bằng cái bánh cỡ lớn, trợn mắt nhe răng thở phì phò:
– Có con quả là khổ quá mà.
Tạ Bạch: …
Hắn không chút nghĩ ngợi tiếp tục co ngón tay vào.
Người áo trắng mất hơi “Hự” lên một tiếng, y hệt một con gà bị bóp cổ tới xù lông.
Phong Ly quên béng phải bịt mũi, mặt mày sửng sốt há to mồm, sau một hồi mới chỉ tay vào người áo trắng:
– Lập Đông? Anh đang diễn trò gì vậy?
– Chưa gặp người đi ké xe bao giờ hả?
Bị quát làm người áo trắng tên Lập Đông thốt ra một câu từ giữa hai hàm, xong ngoái đầu nói với Tạ Bạch:
– Sắp tắt thở thật rồi sắp tắt thở thật rồi, xin ngài nới lỏng một chút đi đại nhân!
Tạ Bạch giật ngón tay, sương đen phồng lên điên đảo xoắn hai lần rồi ném Lập Đông xuống đất như thả một bao tải, xong lập tức bị rút về sạch sẽ, không còn dấu vết.
Nghe Lập Đông gọi “Đại nhân”, Phong Ly bị gió âm quạt tới bàng hoàng mới nhớ ra Lập Đông đi mời người, vậy người đang đứng nơi này là ai ắt chẳng cần phải bàn.
Cậu ta đặt chân vào Thái Huyền đạo còn chưa tròn tháng, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy người này, nhìn đôi mắt bị che vải đen kín kẽ của Tạ Bạch mà cậu bất giác im lặng, song lại quay sang chớp mắt lia lịa với Lập Đông đang nằm rạp trên mặt đất hòng ra hiệu, tay chỉ vào Tạ Bạch, nhép miệng hỏi trong âm thầm:
– Âm khách?
Lập Đông bò dậy ngồi trên mặt đất, nhức cả mặt đáp:
– Đúng vậy! Chú nháy mắt chi vậy, đại nhân thấy được mà.
Phong Ly: …
Tạ Bạch không phản ứng hai người này mà quay đầu đi, đôi mắt che dưới vải đen lướt quanh bốn phía và nhanh chóng ngừng lại ở nơi cách chừng hơn năm mét.
Vải đen ba lớp lu mờ hình dạng những vật bình thường và bật lên những yếu tố dị thường, ví như trên mặt đất nơi kia có xuất hiện một đốm tròn toả ánh sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa trông như một viên dạ minh châu ám bụi vậy.
Tạ Bạch sải bước đi tới, dừng chân ngồi xuống trước đốm tròn kia.
Phong Ly lẩm bẩm:
– Thấy được thật luôn!
Nói rồi, cậu ta đưa tay lên che mũi và theo chân Lập Đông nhanh chóng bước tới.
Vừa đến gần, Lập Đông nhất thời “Ọe” một tiếng rồi tức thì bịt mũi, nín lặng hết hai giây, ngã quỵ xuống hỏi Tạ Bạch:
– Tôi ngửi cái mùi đó mà buồn nôn như mang thai luôn đó, ngài có cần tôi giúp bịt mũi lại chút không?
Nói dứt lời, bản thân hắn cũng sững sờ một chút, rồi lặng lẽ nghiên đầu tự vả mình một phát, nhủ thầm: “Moẹ! Hết chuyện để nói!”
Cũng không rõ Tạ Bạch không nghe hay cố tình, nhưng trả lời hắn một câu:
– Không cần, tôi không ngửi được.
Khi nói hắn cũng chẳng hề quay đầu mà vẫn chăm chú nhìn trên mặt đất, như thể vừa nãy chỉ thuận miệng trả lời thôi chứ không kèm bất kỳ thể loại cảm xúc nào. Bên dưới ngón tay đã được phủ kín của hắn là một đống thịt máu me bê bết chất chồng trước mặt.
Đó là một bộ yêu thi, tử trạng rất mực thê thảm, nó chết khi đang trong quá trình biến dạng từ hình người về nguyên hình mà bị kẻ khác ra tay ngăn cản, thành thử trở thành một bãi bầy hầy người không ra người quỷ không ra quỷ. Không chỉ thế, từng khớp xương của nó còn bị bẻ gãy và đoạn xương nát lìa rồi bị xoắn bị vặn thành hình thù tròn như cái mâm như lúc này đây.
Tạ Bạch mân ngón tay một vòng dọc biên đến nơi nào đó thì miết nhẹ, xương thịt biến dạng liền chuyển mình sang một hướng khác, có lẽ đây chính là phần đầu yêu thi. Nói có lẽ là vì khắp người yêu thi này không có một mảng thịt nào nguyên vẹn, nó đã bị người khắc chi chít những đường kẽ rướm máu, nhìn kỹ giống như rất nhiều dòng chú văn chồng chất lên nhau.
Lập Đông nhìn Tạ Bạch một chút nhưng thấy Tạ Bạch không có ý định mở miệng bèn bịt mũi toan bước ra sau hắn đặng nhìn kỹ yêu thi một chút. Vậy mà hắn ta còn chưa kịp ngóc đầu nhìn đã nghe đồ đần Phong Ly không ngần ngại bước thẳng ra trước hỏi: – Vì sao ngài không ngửi được?
Vừa dứt lời, ngón trỏ Tạ Bạch đang đặt trên vị trí trái tim yêu thi dừng lại, sau đó hắn ngoái đầu như nghe thấy chuyện gì thật thú vị, nói khẽ:
– Vì sao?
Tấm vải đen quấn ba vòng bên trên hai mắt hắn, viền trên che đến lông mày, viền dưới phủ hơn nửa mũi, người ngoài không thể nhìn thấy ánh mắt hắn ra sao mà chỉ có thể trông đến nửa gương mặt dưới không có chút máu và bờ môi tái nhợt. Khóe miệng hắn khẽ nhếch như cười như không.
Hắn giữ nguyên nụ cười khẽ ấy nhích lại gần Phong Ly một chút, hỏi tiếp một câu:
– Cậu muốn biết thật sao?
Phong Ly bất giác rùng mình, lùi lại nhường đường, ánh mắt khe khẽ lia sang bên cạnh thì thấy Lập Đông bị đẩy sang một bên đang khoát tay loạn xạ sau lưng Tạ Bạch, trên mặt rặt vẻ “Chú mày bị ngu hả!!!”. Phong Ly lắc đầu nguầy nguậy:
– Không không, việc của đại nhân sao có thể hỏi bừa, đại nhân cứ tiếp tục, xem như tôi không tồn tại đi.
Cậu ta cười khan hai tiếng rồi đưa tay hướng về phía cỗ yêu thi làm động tác “mời.”
Tạ Bạch không cử động, Phong Ly và Lập Đông đều đơ người không dám hít thở, cơ khớp toàn thân như bị đông cứng lại nên chỉ đành đứng yên theo.
Qua thật lâu, hắn mới thu lại nụ cười như có như không, quay về gương mặt vô cảm băng giá như ban đầu, rồi ngoái đầu đổi mối quan tâm sang yêu thi phía kia.
Phong Ly lặng lẽ thở dài, áo gió che kín sau lưng ấp ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lập Đông chắp tay sau lưng, xoa mạnh ngón cái và ngón trỏ vào nhau thành một mẩu giấy tròn nho nhỏ rồi ném vào người Phong Ly. Quả cầu giấy kia chạm đến làn da trên tay Phong Ly thì loé lên một tia sáng nhàn nhàn rồi tan vào trong. Ngay sau đó, Phong Ly nghe thấy giọng Lập Đông hét vang trong đầu mình:
– Chuyện này là chuyện cấm! Chuyện cấm! Lần sau còn hỏi nữa thì chờ người nhặt xác đi nha đồ ngu!
Phong Ly: …
Cậu lập tức bóp chặt mẩu giấy ném lại:
– Làm sao tôi biết được, đây là lần đầu tôi gặp âm khách hàng thật giá thật mà, lần sau nhất định sẽ chú ý. Có điều… tương truyền người này lạnh lẽo đến chết người, đối với người lạ hoàn toàn ngó lơ, mà sao hôm nay trông hắn cũng khá thân thiện với anh vậy? Tôi cảm thấy không đến mức cường điệu như trong truyền thuyết.
Chưa tới một giây sau, cầu giấy từ Lập Đông lại tới:
– À, truyền thuyết quả thực không sai, song Thái Huyền đạo chúng ta được đặc cách đối xử.
Phong Ly hỏi:
– Thân quen hơn chút hả?
Lập Đông:
– Muốn gϊếŧ hơn chút.
Phong Ly: …
Tạ Bạch ngoảnh lưng về phía họ như không hề biết đến cuộc trao đổi bí mật giữa hai người, hắn giơ ngón trỏ tay trái họa một nét gì đó trên thân yêu thi, đồng thời bóc ra một mảnh da bằng tay phải. Mảnh da tức thì bong ra, nó mỏng mảnh trong suốt dưới ánh sáng đèn đường.
Hắn gấp đôi tấm da yêu phủ đầy chú văn này lại, rồi giũ ra mảnh vải gói nó vào, sau đó nhanh chóng móc tay vào l*иg ngực yêu thi, lôi ra một viên ngọc sáng nhờ và cất nó vào cùng chỗ với tấm da.
Lấy xong hai món này, hắn từ tốn gỡ từng vòng vải đen bọc quanh tay trái, rồi phủ toàn bộ bàn tay trần trụi bên trên yêu thi. Tiếng xì xì vang lên giống như đang đổ gì đó vào chảo dầu. Dưới bàn tay hắn, cỗ yêu thi máu me bê bết kia nhanh chóng phân huỷ thành một vũng máu đặc quánh và bị hút vào lòng bàn tay hắn mà không để lại một chút dấu tích nào.
Phong Ly: …
Tạ Bạch quấn kỹ tay trái lại, sau đó đứng lên phủi phủi vạt áo khoác không vương chút tro bụi, tiến về phía Lập Đông mà nói:
– Có uẩn tình bên trong, tôi cần phải về kiểm tra lại đã, các anh cần báo cáo gì thì cứ việc báo cáo đi.
Nói đoạn, hắn lập tức ngoảnh người rời đi mà chẳng chờ bọn họ trả lời.
Hắn bước thẳng ra khỏi cửa Tây của khu dân cư gần đó, rẽ vào một con hẻm tối om mù mịt và nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Nhưng hắn cũng không sốt sắng đi liền mà chân bước mỗi lúc một chậm rãi, đến cuối cùng còn ngập ngừng dừng bước…
Ban nãy khi hút yêu thi, hắn phát hiện thấy dấu vết quen thuộc trong đấy, sỡ dĩ hắn lưỡng lự là vì lần gần đây nhất hắn trông thấy nó đã hơn một trăm năm về trước, vào thời điểm quá đỗi xa xôi trong ký ức mà hắn dường như không còn nhớ rõ. Hắn đứng đấy suy nghĩ một chốc nhưng rồi lắc đầu, vẫn cất bước trở lại.
Ngay khi hắn sắp bước vào phạm vi ánh đèn soi rọi, qua hàng rào rỉ sét bên tường khu dân cư, hắn trông thấy Lập Đông và Phong Ly vẫn đang đứng cạnh bồn hoa, Lập Đông đang nói điện thoại với ai đó. Với thính lực của Tạ Bạch thì việc nghe được nội dung đoạn hội thoại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghe thấy Lập Đông nói:
– Đã gửi ảnh rồi, lão đại ngài nhận được chưa? Có vấn đề gì không? Sao bỗng dưng có hứng thú với việc đào hố của tôi và Phong Ly vậy.
Điện thoại Lập Đông nhanh chóng kêu vυ't một tiếng báo hiệu tin nhắn mới, không biết có phải lớn gan hay không mà hắn nhấn nút phát trên màn hình, mở hẳn loa ngoài tin nhắn thoại nhận được từ bên kia.
Một giọng nam trầm thấp cất lên một tiếng “Tiểu”, rồi đột nhiên bị gián đoạn.
Chỉ với một âm tiết ngắn ngủi thế thôi, mà ngón tay Tạ Bạch đang buông thõng bên người khẽ động trong vô thức, như đang muốn siết thành nắm đắm nhưng rồi dừng lại.
Người đang nói chuyện với Lập Đông chính là Ân Vô Thư.
Tạ Bạch nhanh chóng sải bước, chẳng mấy mà đến cổng lớn khu dân cư. Thế nhưng hắn di chuyển xưa nay đều lặng im không tiếng động, cơ thể cũng không có khí tức đặc biệt gì. Dưới góc đứng hiện tại, Phong Ly và Lập Đông đều xoay lưng về phía hắn nên tất nhiên không phát hiện hắn đã vòng trở lại.
Ân Vô Thư ngắt tin nhắn trước và nhanh chóng gửi tin tiếp theo: “Âm khách đi chưa?”
Lập Đông bấm điện thoại đáp lời: “Đi rồi.”
Ân Vô Thư lại gửi thêm một tin nữa, giọng điệu vẫn bình đạm không nghe ra tâm trạng thế nào: “Ừm… Hai cậu ở đó chờ hai giây, ta đến ngay.”
Phong Ly ngạc nhiên:
– Hả? Lão đại muốn tới? Không phải bảo đến mười lăm không ra khỏi cửa à?
Lập Đông tặc lưỡi hai tiếng, vừa nói “Cậu thì biết gì!” vừa xoay người định nhìn cái hố Phong Ly đào ra lúc moi yêu thi trong bồn hoa, thế mà thoáng nhìn đã thấy Tạ Bạch đứng trước mặt.
Lập Đông: …………………………………………
– Hết chương 2 –