Dưỡng Đệ Đệ Dần Dần Hắc Hóa

Chương 6: Lại đây

Mưa to tầm tã, mặt cỏ ướt dầm dề chịu đủ mưa to gió lớn tập kích, một trận cuồng phong kéo dài mang theo chút thê lương , mưa rơi xuống không ngừng như có người đuổi theo phía sau, không chờ được mà liên tục rơi xuống.

Mộ bia màu xám bị ướt nhẹp, mặt trên trụi lủi, không có ảnh chụp cũng không có tên.

Khuynh Thành buông hoa trong tay xuống, dù màu đen che trên đỉnh đầu bị nước mưa rơi xuống tạo thành thanh âm --tí tách---rào rạt ….không có quy luật .

Cô vuốt phẳng váy ngồi xổm xuống, một bàn tay đặt lên mộ bia, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác ôn nhu như đang trấn an.

“Lại một năm nữa.”

“Đã nói 300 năm là có thể chuyển thế,anh cũng nên trở lại rồi đi.”

“Qua lâu như vậy, em cũng sắp quên dung mạo của anh rồi, không trở lại nhìn em sao?”

Cô lầm bầm lầu bầu cúi đầu, nhẹ hút một cái cái mũi chua xót, rũ đôi mắt mang theo thương cảm, bị ngày mưa tầm tã này làm cho tâm trạng có chút sa sút , mưa to càng ngày càng mãnh liệt, lòng cô cũng nặng nề theo.

Dù bị gió mạnh thổi đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, thổi qua tóc mái trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô , mắt phượng đào hoa mông lung sương mù nhìn mây mù trắng xoá nơi xa không ngừng rơi xuống những hạt mưa nặng trĩu .

Cũng không bao lâu, cô chống hai chân đứng dậy, lại một lần nữa sờ sờ mộ bia, thanh âm thực nhẹ.

“Sinh nhật vui vẻ A Nghĩa, sang năm gặp.”

Hoa hồng bị nước mưa đánh nghiêng ngã xuống một bên, cánh hoa đập nát.

Thanh âm giày cao gót từ xa đi đến, bóng dáng mảnh khảnh dần tiến vào sau màn mưa mờ ảo, đỉnh đầu che dù màu đen càng làm bóng dáng cô ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi cả người biến mất không thấy.

Về đến nhà, chỉ nhìn thấy một mình hắn ngồi ở sô pha cạnh lò sưởi , giày cao gót dẫm lên sàn nhà gỗ phát ra thanh âm --kẽo kẹt--- , vừa thay giày vừa hỏi.

“A bà đâu?”

“Đi rồi.”

Thanh âm hắn thực lạnh, trầm thấp chưa bao giờ nghe qua , chống hai chân ngồi ở chỗ kia.

Nhưng cô giống như không được có gì khác lạ, lầm bầm lầu bầu dò hỏi, “Mưa lớn như vậy, bà ấy vậy mà đi rồi, sẽ không có việc gì đi?”

“Chị.”

“Hả?”

Khôi Minh vươn tay về phía cô, “Lại đây.”

Khuynh Thành nhìn thấy động tác này của hắn liền cười, nụ cười ôn nhu này của cô luôn dễ như trở bàn tay nhiễu loạn nội tâm hắn.

“Tiểu Minh hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì ngày hôm qua trộm bò lên trên giường chị nên cảm thấy có lỗi sao?”

“Lại đây.” Hắn lại lặp lại một lần, biểu tình có vẻ rất nghiêm túc.

Khuynh Thành đi qua, vươn xinh đẹp tay đặt ở trong lòng bàn tay to rộng của hắn.

Giây tiếp theo tay đột nhiên bị nắm chặt, dùng sức lôi kéo về phía trước.

Đột nhiên không kịp dự phòng bị kéo liền lão đảo đi về phía trước mấy bước, chóp mũi lập tức đυ.ng vào lòng cứng rắn của hắn, nháy mắt ý cười liền tan biến, cái mũi nho nhỏ bị đâm hồng lên, cô đau đớn đẩy hắn ratrách cứ.

“Làm cái gì a! Đυ.ng vào cái mũi, ngực em thật sự quá cứng .”

Thân mình cô mềm nhũng nửa quỳ gối lên thảm dưới chân , tầm mắt Khôi Minh lạnh băng , một cái tay khác kiềm trụ phía sau cái cổ non mịn của cô , ghé vào cô bên tai nói nhỏ một tiếng.

“Tôi đói bụng.”

Thanh âm tựa như bị một cổ đàm nghẹn bên trong, thanh âm thâm trầm từ tính quanh quẩn bên tai, cô muốn giãy giụa, nhưng cổ đã bị ấn xuống không thể động đậy.

“Buông chị ra trước, chờ chút nữa sẽ đưa túi máu cho em.”

“Không cần, túi máu tôi đã dùng đủ nhiều, không cần đồ vật kia nữa.”

Không hiểu hắn có ý tứ gì, áo lông nhung màu đen được khoác bên ngoài bỗng nhiên bị kéo xuống , cúc áo cổ bên trên sườn xám cũng bị hắn cởi bỏ, hướng bả vai kéo xuống .

“Làm gì!”

Thẳng đến hô hấp ấm áp phun trên cổ cô, đầu lưỡi ôn nhu liếʍ lên một ngụm, toàn bộ thân mình của cô khẽ giật mình một cái, rốt cuộc phát giác được có chút không thích hợp.

“Tiểu Minh…”

“A!”

Răng nanh bén nhọn hãm sâu cắm vào làn da mềm mại yếu ớt , so với bị kim đâm còn đau đớn mãnh liệt hơn, bị cắn ra hai miệng vết thương nóng rát .

Cô muốn đẩy ra, lại phát hiện thân mình căn bản không còn một sức lực nào, cả người tê liệt ngã xuống trong lòng ngực hắn, Khôi Minh ấn cổ cô xuống , khom lưng cúi đầu ghé vào trên cổ cô điên cuồng hút nguồn máu mới mẻ ấm áp bên trong .

“A…”

Ở nơi cô không nhìn thấy, cặp mắt kia trở thành màu huyết hồng, gân xanh màu xanh lá ở cổ chậm rãi hướng lên trên mà giăng kính, vẫn luôn kéo dài đến cằm và bên tai, hầu kết đứng thẳng không ngừng nuốt, giống như uống nước vậy, có thể nghe được thanh âm hắn nhanh chóng nuốt máu xuống rất rõ ràng.

Ngay lúc cô muốn dùng hết sức đẩy hắn ra, Khôi Minh đã kịp thời đem hàm răng từ trong làn da cô lấy ra, tán tỉnh liếʍ sau lỗ tai cô, thanh âm tràn đầy dụ hoặc.

“Chị thân yêu lúc này mà động đậy nhục nhích, chính là sẽ càng đau!”

“Buông chị ra, em không thể như vậy, không thể… Cắn chị, cút ngay, cút ngay a!”

Hàm răng lại lần nữa cắm vào miệng vết thương vừa rồi , cô đau đến nước mắt cũng chảy ra, hung hăng cắn chặt răng, địa phương bị hắn cắn , tựa như là bị hỏa thiêu, không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn.

Chân dần dần xụi lơ ngày cả quỳ cũng trụ không được, mất máu quá nhiều, làm đại não cô cũng bắt đầu mắt hoa choáng váng, tim đập càng lúc càng nhanh, cái tay nắm trước ngực hắn dần dần buông lỏng xuống.

Sắc mặt tái nhợt đáng sợ , so màu da của cô còn muốn trắng hơn, cuối cùng một thanh âm cầu cứu cũng không kịp thốt ra , quỳ mềm nhũng ngã xuống trên mặt đất, Khôi Minh ôm vòng eo cô, đem răng nanh rút ra, liếʍ liếʍ miệng vết thương vẫn còn tuôn máu, môi nóng rực đầy một miệng máu.