Tôi Và Người Bạn Tốt Nhất Của Tôi

Chương 1

1.

Hôm nay ra ngoài Tạ Quang đã đi nhầm giày, một chân đi giày chơi bóng, chân còn lại đi dép lê, cứ thế đến hiện trường ký sách.

Y là một tác giả truyện tranh, bởi vì phong sách đặc thù, mấy năm trước rất “tiểu chúng”[1], về sau được công ty quản lý đóng gói lại, tiêu một khoản lớn làm marketing, “tiểu chúng” trở thành điểm bán ra vẻ có phong cách cao, hút một đống fan cho y, đương nhiên, chủ yếu là vì y đẹp trai, bên ngoài bán tranh, bản chất là bán mặt.

[1]Tiểu chúng: những chuyện và sở thích được số ít người chấp nhận

Trước khi tổ chức ký sách, ngay hôm qua, trợ lý đã nói trong điện thoại, anh Quang, ngày mai dậy sớm, phải trang điểm. Tạ Quang nói được, nói xong quay đầu quên mất, một tay cầm chuột, một tay gõ bàn phím, chơi game đến ba giờ sáng.

Sau đó sáng hôm sau y đi rất vội vàng, và gây ra một hiểu lầm xấu hổ.

Không kịp trang điểm nữa, cũng không có giày để thay, yngồi xuống ghế mà ban tổ chức đã sắp xếp xong, ngẩng đầu nhìn, fan trước mặt đã xếp dài như Vạn Lý Trường Thành. Đứng trước nhất là một cô gái trẻ tuổi, hình như là học sinh cấp ba, hai tay ôm tác phẩm mới của y, vẻ mặt kích động tới mức như giấu chủ nhiệm lớp đến hẹn gặp mối tình đầu.

Cô đưa sách đến trước mặt Tạ Quang, mời y ký tên, vừa đỏ mặt vừa khen người thật của y đẹp hơn trên ảnh, ngay cả đi giày cũng có cá tính như thế. Đám người cười vang, Tạ Quang không tiếp chuyện, y không hề nghèo túng, không theo hình tượng khôi hài, chỉ lạnh lùng ngồi đó, trả lời bằng một cái mỉm cười không thể bắt bẻ, sau đó nâng bút nhanh chóng ký xong, còn tặng kèm một lời chúc dành riêng, khiến cô bé kia vui đến nỗi quên luôn câu trước đã nói gì.

Ký xong, người tiếp theo.

Sau một tiếng đồng hồ, tay đã mỏi, trường thành vẫn dài miên man. Hội ký sách đúng là một sự kiện khổ sai, gần đây Tạ Quang thường cảm thấy chán, không muốn làm, đây cũng không phải là phàn nàn, mà thật sự có suy nghĩ này. Hôm nào đó trong lúc đang chơi game, y vừa chơi vừa nghiêm túc thương lượng với Đàm Tri.

Đàm Tri là bạn bè của Tạ Quang, bạn thân nhất, Tạ Quang đưa ra quyết định gì đều sẽ hỏi ý kiến của hắn, một là tin tưởng, hai là thân quen, họ biết nhau đã hơn tám năm. Tám năm trước, Tạ Quang vẫn chưa phải tác giả truyện tranh nổi tiếng trên mạng, y không có gì cả, Đàm Tri cũng không có gì cả… Không, cũng không thể nói như vậy, Đàm Trì có một cô bạn gái.

Lúc ấy, Tạ Quang vừa tốt nghiệp cấp ba, thi đại học không đậu, miễn cưỡng điền một khoa chính quy hạng ba. Sau khi vào đại học, mặt mũi y không thêm điểm cho y, bởi vì tính cách quá tệ, cũng không phải khiến người ta ghét cỡ nào, chỉ là rất bình thường và không có cảm giác tồn tại, hơn nữa suốt ngày ru rú trong phòng, lầm lì, nhàm chán, còn có một khuyết điểm trí mạng – nghèo.

Một anh đẹp trai vừa nghèo vừa trạch vừa lầm lì vừa tẻ nhạt không được tính là trai đẹp, không có con gái chú ý đến y, y cũng không hiếm lạ. Y không hay lên lớp, mỗi ngày ngoại trừ vẽ tranh thì là làm ổ trong ký túc chơi game, y biết Đàm Tri qua game.

Đó là một game cũ bây giờ đã lỗi thời, khi đó rất hot, xem như trào lưu trong thời gian ngắn. Tạ Quang dùng chiếc máy vi tính second hand phế phẩm của y, mở trò chơi có hiệu ứng đặc biệt thấp nhất rồi bụng lụa – nạp tiền mua trang bị, mua thời trang, lập bang phái, yêu qua mạng, không thiếu cái nào, khiến y thua hết mấy đồng tiền kiếm được từ việc làm thêm cuối tuần.

Đàm Tri là “sư phụ” của y trong game, nhưng Tạ Quang không cần người khác dẫn, tự mình đã có thể chơi, cho nên nửa năm đầu bái sư, y gần như không trò chuyện với Đàm Tri, thân quen là chuyện sau này.

Ngày đó cùng chơi game, y nói lên tiếng lòng với Đàm Tri: “Tôi không muốn vẽ nữa.”

Đàm Tri hỏi: “Sao vậy, lại dở chứng gì, cãi nhau với người yêu cậu?”

“…”

Tạ Quang vừa quen một người, nhưng đã chia tay, Đàm Tri vẫn chưa biết. Y nói không phải, “Mệt mỏi, không có tí sức lực nào.”

Đàm Tri không nói gì.

Tạ Quang truy hỏi: “Cậu nghĩ sao?”

Nghĩa gì? Mình không muốn vẽ nữa, người khác có thể khuyên như thế nào? Đàm Tri im lặng hồi lâu, tắt trò chơi, tốt tính nói với y: “Hôm nào rảnh, chúng ta ra ngoài giải sầu tí đi.”

Tạ Quang đồng ý ngay, hẹn nhau thời gian đi leo núi, kết quả ngày đó bạn gái Đàm Tri đến tháng sớm, đau bụng quằn quại, Đàm Tri – bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu bị gọi tới hầu hạ cô, Tạ Quang bị cho leo cây.

Tạ Quang không hề giận về chuyện này, y đã quen, cũng không phải quen với việc Đàm Tri cho y leo cây. Trên thực tế Đàm Tri đối xử với y hầu như là cầu sao được vậy, tính tình lại tốt, quan tâm đến tâm trạng của y ở mọi nơi. Chính vì vậy, Đoàn Tiểu Dung bạn gái của Đàm Tri rất khó chịu, xem Tạ Quang là “kẻ thứ ba tinh thần”, lúc nào cũng ghim Tạ Quang – nếu nói là ghim, cũng không phải ghim thật, ít nhiều cũng có ý nói đùa giữa người quen. Nhưng nếu nói không ghim, thật ra cũng có, tóm lại là vô cùng khó tả.

Mới đầu Tạ Quang không biết làm sao, dở khóc dở cười, về sau thời gian dài y cũng rất phiền, nếu như một người ghét bạn, ánh mắt cô ấy nhìn bạn không che giấu được, bạn không thể nào không mảy may phát hiện ra. Rõ ràng y không có ý gì với Đàm Tri, mặc dù y không phải là trai thẳng thuần túy.

Y là song tính luyến.

Song tính luyến, đây là thân phận phiền phức.

Vì để tránh gây hiểu lầm không cần thiết, y không nói với Đàm Tri, đương nhiên Đoàn Tiểu Dung cũng không biết.

Tạ Quang thường xuyên thay người yêu, nam có nữ có, đều như quần áo, tâm trạng không tốt sẽ thay người mới. Điểm này Đàm Tri rất rõ, nhưng chưa từng khuyên y gì cả, yêu đương là việc riêng tư, quan hệ dù tốt đến đâu cũng không khuyên được.

Tạ Quang cảm thấy, mặc dù Đàm Tri hơi có tính mẹ già, cũng may nguyên tắc xử sự lại giống hệt y, có lẽ đây là nguyên nhân cơ bản họ quen biết tám năm nhưng không bớt thân thiết.

Nhưng gần đầy có một vấn đề.

Không phải vấn đề của Tạ Quang, là vấn đề của Đàm Tri.

Buổi tối cùng ngày đã hẹn đi leo núi nhưng lại bị cho leo cây, Tạ Quang ở một mình trong lều vải trên đỉnh núi, nhận được tin nhắn Đàm Tri gửi tới, Đàm Tri nói, tôi lại muốn chia tay.

Tạ Quang kinh ngạc: “Lại?”

Đàm Tri: “Năm ngoái cãi nhau với cô ấy một lần.”

Tạ Quang: “Người yêu cãi nhau, không phải rất bình thường à.”

Đàm Tri: “Cậu biết tại sao chúng tôi cãi nhau.”

“…” Đúng, y biết.

Tạ Quang hiểu rất rõ chuyện của họ, thật ra không có gì đặc biệt, tình yêu “chạy cự li dài” bắt đầu từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chạy đến sau này luôn dễ nảy sinh ra đủ loại vấn đề. Một là hai bên không xuất hiện cảm giác gì mới, hay là những mâu thuẫn về kinh tế, công việc, gia đình… Mỗi một cặp đôi chia tay vì vấn đề thực tế, lý do đều cơ bản giống nhau.

Nhưng dù sao tình cảm nhiều năm như thế, cũng khó mà dứt bỏ.

Thật ra Tạ Quang ghen tị với họ, Tạ Quang từng thay đổi một xấp người yêu, nhưng chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc như thế. Đàm Tri nói rằng mệt mỏi, y có thể hiểu, lại không thể cảm nhận như mình cũng trải qua, cũng như Đàm Tri không trải nghiệm được sự chán ghét của y với vẽ tranh.

Tại sao lại chán nhỉ?

Rõ ràng là thứ thích đến vậy, đã từng yêu đến thế. Trong những năm y không có gì cả, bút vẽ là một “tấm màn che” cuối cùng để y sống trên đời này, không có bút vẽ, y chỉ là đồ bỏ đi không được xã hội cần, cầm bút vẽ, y mới có thể đóng gói mình thành “họa sĩ nghèo khó theo đuổi lý tưởng”, dùng sự hiến tế này an ủi bản thân.

Nhưng, cho dù vì điều gì, chán vẫn là chán.

Tạ Quang trả lời Đàm Tri: “Vậy muốn chia tay không?”

Y không biết an ủi người khác, cũng không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì trong chuyện của Đoàn Tiểu Dung.

Thật ra y biết Đàm Tri và Đoàn Tiểu Dung không chia tay được.

Quả nhiên, Đàm Tri cho câu trả lời phủ định, nói rằng chỉ là tâm trạng mình không tốt, trút ra vài câu, Đoàn Tiểu Dung theo hắn nhiều năm như vậy, thanh xuân của một cô gái được mấy năm? Hắn không thể phụ cô.

Đàm Tri là người tốt.

Tạ Quang tắt điện thoại, mặc quần áo ra khỏi lều vải.

Bầu trời đêm trên đỉnh núi như được tẩy, ánh sao đầy trời. Gió núi rét lạnh thổi từng cơn lên mặt, trong lòng Tạ Quang trống vắng, đột nhiên y rất muốn nhảy xuống từ vách núi này.

Tại sao?

Chắc cô đơn quá. Cảm giác cô đơn là thứ khiến người ta trầm mê lại khiến người ta sợ hãi. Nó là người bạn cũ của y.

Sáng ngày hôm sau, sau khi xuống núi, Tạ Quang hẹn bác sĩ tâm lý.

Lặng lẽ, không nói cho Đàm Tri biết.

2.

Giày vò một ngày, hội ký sách cuối cùng cũng kết thúc. Dựa theo kế hoạch ban đầu, tổng cộng phải đến bảy, tám thành phố để ký sách, Tạ Quang muốn từ chối, nhưng không có cách nào, đành phải đối xử tốt với những người thích y trong hoạt động cuối cùng trước khi phong bút[2].

[2]Phong bút: nghĩa là nhà văn, họa sĩ không cầm bút sáng tác nữa

Chạy một vòng trên cả nước, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đã là hai tháng sau. Tạ Quang về đến nhà, mở cửa ra, bất ngờ ngửi thấy mùi đồ ăn. Y đi vào phòng bếp, nhìn thấy Đàm Tri.

“Sao cậu biết hôm nay tôi về?”

“Tôi hỏi Tiểu Lưu.” Tiểu Lưu là trợ lý riêng của Tạ Quang.

Tạ Quang gật đầu, không biết Đàm Tri chạy đến nhà nấu cơm chiều cho mình để nói chuyện gì, trước kia họ từng thuê chung phòng, xem như đã quen. Đàm Tri dọn xong một bàn đồ ăn, họ ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện giống như ngày thường.

Tạ Quang lại yêu một người mới, y đã nói trên Weibo của mình – không phải Weibo được chứng thực là “Tác giả truyện tranh nổi tiếng”, mà là một tài khoản phụ, tài khoản này ít người biết, Đàm Tri và Đoàn Tiểu Dung đương nhiên cũng biết.

Đàm Tri mở hai chai bia, mỗi người một chai, chạm một cái: “Người lần trước cậu chia tay lúc nào tôi cũng không biết.”

Tạ Quang kéo khóe miệng, miễn cưỡng xem như cười. Tính cách y không khiến người khác thích, đến cả bày ra vẻ mặt thân thiện với người khác cũng rất khó khăn, trên gương mặt đẹp đẽ của y, bên trái viết “nhàm chán”, bên phải viết ” lạnh nhạt”, nhưng Đàm Tri hiểu y, không dựa vào nét mặt để phán đoán cảm xúc của y.

Đàm Tri nói: “Trước kia yêu đương đều yên tĩnh, lần này nghĩ gì mà muốn khoe trên Weibo?”

“…”

Không tính là khoe, Tạ Quang chỉ đăng một câu, đại ý là: Ở bên nhau bảy ngày, hy vọng lần này có thể yêu lâu hơn.

“Không, thuận miệng cảm khái một câu thôi.” Tạ Quang ngẩng đầu nhìn Đàm Tri một cái, không biết có phải ảo giác của y không, hôm nay Đàm Tri nói hơi nhiều. Tạ Quang nghĩ ngợi, nói thẳng, “Cứ thay người mãi cũng rất mệt, tính cách anh ta không tệ, ở bên nhau vui vẻ.”

Không sai, lần này là nam.

Là người Tạ Quang quen biết khi đến khám bác sĩ tâm lý, là em trai bác sĩ, ngày đó đúng lúc gặp được rồi để lại Wechat, hai người trò chuyện chưa được bao lâu đã xác định quan hệ. Đối phương là người vô cùng cởi mở, vừa khéo bổ sung với Tạ Quang. Hơn nữa trông cũng là “dân chơi”, cực kỳ ngả ngớn.

Tạ Quang không thèm để ý, yêu được ngày nào hay ngày đó.

Y nói rất nhẹ nhàng, ưu thế của tiếng Trung nằm ở đây “anh ta” và “cô ấy” phát âm giống nhau, nghe không ra nam hay nữ. Nhưng y đã chủ quan, Đàm Tri hỏi y “Quen nhau như thế nào”, y chỉ muốn giấu chuyện mình đến gặp bác sĩ tâm lý, thuận miệng sửa lại, nói đối phương là “em trai của bạn”, nói xong bản thân cũng ngẩn ra.

Đàm Tri cũng ngẩn người, động tác gắp thức ăn dừng trên bàn ăn, ngón tay thon dài siết chặt chiếc đũa, rất chặt.

Tạ Quang ho khẽ một tiếng, dứt khoát thừa nhận: “Xin lỗi, bấy lâu nay không nói cho cậu.”

Đàm Tri vẫn đang sững sờ, không nói gì.

Tạ Quang nói: “Thật ra tôi đã yêu mấy người đàn ông, đây không phải người thứ nhất. Không muốn nhiều lời, sợ Đoàn Tiểu Dung nghĩ nhiều.”

“Cô ấy nghĩ nhiều gì cơ?”

“Không phải cô ấy nói tôi là kẻ thứ ba của hai người à?”

“…”

Đàm Tri không cười, có lẽ vì câu nói đùa này không hề buồn cười. Tạ Quang sờ mùi, hiếm khi hơi thấp thỏm, y biết Đàm Tri sẽ không kỳ thị xu hướng tính dục của y, nhưng mà… Nên nói thế nào đây? Hoảng sợ.

Có lẽ sau này sẽ có ngăn cách, Đàm Tri có vì thế mà tránh hiềm nghi không?

“Đây là gì, cây cải dầu?” Tạ Quang nói sang chuyện khác, gắp một cọng rau trong đĩa lên ăn.

Đàm Tri liếc nhìn y: “Rau chân vịt.”

“À.” Y luôn không phân biệt được cây cải dầu và rau chân vịt, dù sao cũng không ngon.

“Tôi tưởng là cậu không thích đàn ông.” Không biết qua bao lâu, Đàm Tri đột nhiên nói một câu như vậy.

“Không khác nhau.” Tạ Quang nhanh chóng bỏ qua sự xấu hổ, Đàm Tri dù sao cũng là Đàm Tri, là bạn tốt nhất của y. Y thẳng thắn thú nhận, “Nam cũng được, nữ cũng tốt, thật ra đều… đều có mọi vấn đề, tôi đều thích, cũng đều không thích.”

Lần này Đàm Tri không nói nữa.

Bầu không khí lạnh đi một lúc, không được tự nhiên giống trước kia. Sau bữa ăn họ cùng chơi game, trong nhà Tạ Quang có hai máy vi tính, một cái trong đó Đàm Tri để lại khi ở chung với y, lúc rảnh rỗi họ sẽ tụ tập chơi game với nhau.

Vẫn là game cũ kia.

Gần đây họ đều chơi trò mới, lâu lắm rồi chưa về nhớ chuyện xưa, nghe nói năm nay game cũ này phải đóng server, dù sao từ lâu đã không theo kịp thời đại, người chơi bỏ đi ngày càng nghiêm trọng, những server náo nhiệt trước đây đều trở thành server ma, công ty game cũng không muốn duy trì nữa.

Đàm Tri đề nghị cùng online chơi, dạo bản đồ, chụp mấy tấm ảnh, xem như kỷ niệm, nếu không sau này không có cơ hội nữa.

Tạ Quang hơi mâu thuẫn, vừa lên mạng ắt sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện đã từng, y ngày càng không thích nhớ lại, thậm chí sợ hãi nhớ lại, sợ nhớ đến mọi chuyện lúc mình đi học. Y của khi đó và bây giờ, rất mờ mịt với cuộc sống, được chăng hay chớ. Nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, tuổi trẻ nên mờ mịt, bây giờ y đã cách tuổi trẻ ngày càng xa, vẫn lăn lộn để sống, sống ngày nào hay này đó, không hề có chờ mong với mặt trời ngày mai, không biết những thứ mình bận rộn mỗi ngày có ý nghĩa gì.

Quan trọng nhất là, năm đó ở trong game, khoảng thời gian cùng vượt qua với Đàm Tri, đó gần như là hồi ức duy nhất trong cuộc đời y được gọi là “đặc sắc”, hoặc là “tốt đẹp”. Trừ cái đó ra, tuổi trẻ của y giống như nước canh suông, cầm lưới lọc vớt cũng không vớt được thứ gì có giá trị.

Sự thật này khiến y hơi buồn phiền.

Nhưng Đàm Tri lại có vẻ rất hoài niệm. Đàm Tri triệu hồi thú cưỡi, là một con ngựa, bây giờ con ngựa này lộ ra một chút “cổ điển” trong thế giới game ngày nay nơi vật cưỡi bay đầy trời, nó chở họ rong chơi khắp bản đồ, Đàm Tri hỏi bên tai y: “Xúc động không?”

“Xúc động gì?”

“Xúc động phong cảnh này – phồn hoa, bạch mã, sư phụ của cậu, tám năm, là vật, cũng là người.”

“…”

“Chẳng mấy chốc sẽ không phải nữa.” Tạ Quang nở nụ cười, cười đến độ không có cảm xúc gì.

Đàm Tri như thể không nghe thấy, tự mình dẫn y vượt qua một ngọn núi, đi vào bên cạnh dòng sông dưới chân núi, “Còn nhớ nơi này không?”

“Nhớ chứ.” Tạ Quang bị kéo vào ký ức, nhớ đến tình hình lần đầu tiên “gặp phải” Đàm Tri.

Ngày đó y bị một đám người đuổi gϊếŧ, yếu không địch lại mạnh, ngã cạnh bờ sông không dậy được, bị thủ thi[3]. Đàm Tri cưỡi ngựa đi ngang qua, trông thấy ID trên đỉnh đầu y thì lấy làm kinh hãi: “Ơ, đây chẳng phải đồ đệ của mình ư?”

[1]Thủ thi: là một thuật ngữ trong game online, chỉ hành động gϊếŧ chết thế lực đối phương hoặc người chơi pvp, sau đó ẩn núp chờ đợi người chơi sống lại và gϊếŧ tiếp.

Lúc đó bái sư do hệ thống đề cử, hai người đều nhấn “Đồng ý”, sau đó không hẹn mà cùng ném đối phương sang bên cạnh, chưa bao giờ gặp nhau. Cho nên Tạ Quang không thân với sư phụ được hời này, không phản ứng Đàm Tri.

Không ngờ, Đàm Tri lại xuống ngựa, rút kiếm ra, uy phong lẫm liệt đi tới – cứu y.

Tiếc là đối phương quá nhiều người, không cứu được, bờ sông tự dưng có thêm một cái xác chết mà thôi.

Đàm Tri nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười nói với Tạ Quang: “Lúc đó tôi nghĩ, tốt xấu gì tôi cũng đang giúp cậu, cậu lại không để ý tới tôi tí nào, lạnh lùng như băng, cậu nên bị người ta đuổi theo đánh.”

Tạ Quang: “…”

Đàm Tri thôi cười, khẽ thở dài: “Nhớ quá, muốn trở về xem thử.”

“Trở về xem?”

“Ừ, trở về quá khứ nhìn xem.”

“…” Tạ Quang quay mặt đi: “Bây giờ cũng rất tốt mà.”

“Tốt hả?” Giọng Đàm Tri khẽ khàng, không biết đang hỏi ai.

Hắn cưỡi ngựa lội qua nước sông, dẫn Tạ Quang sang bờ bên kia. Bờ bên kia là một dốc núi cao cao, hoa bồ công anh nở đầy trên sườn núi, bông này đến bông kia, màu sắc vàng nhạt điểm xuyết trên những chiếc lá xanh trên mặt đất, cực đẹp.

Hoa này là giả, mãi mãi cũng không bị tàn.

Hai người họ đều im lặng một hồi, Đàm Tri đột nhiên nói: “Tôi sắp kết hôn rồi.”

3.

Không bất ngờ, Tạ Quang chỉ nhướng mày lên: “Định ngày rồi?”

“Định rồi, tháng mười một.”

“Ừ.”

“…”

“Cưới ở đâu? Ở đây hay là… về quê?”

“Về quê.”

Trên thực tế, không chỉ là về quê kết hôn, công việc của Đàm Tri cũng chuyển về đó, sau này không quay lại nữa, đây là kết quả thảo luận chung giữa cha mẹ hắn, cha mẹ Đoàn Tiểu Dung, hắn và Đoàn Tiểu Dung. Trước kia Đoàn Tiểu Dung không muốn hắn về quê phát triển, chê nơi đó quá nhỏ, nhưng lý tưởng rất rộng lớn, hiện thực lại rất hẹp, nếu không ai thỏa hiệp lễ cưới này sẽ không được tổ chức, Đoàn Tiểu Dung cũng không trẻ nữa, trong nhà đang giục, nhà Đàm Tri cũng vậy, không kéo dài được.

Đàm Tri nói chi tiết tình huống với Tạ Quang, Tạ Quang tỏ ra đã hiểu, hỏi Đàm Tri: “Nên mừng bao nhiêu? Phong tục chỗ cậu như nào.”

“Tùy thôi, cậu đến là được.”

“…” Tạ Quang dừng một lát, “Gửi lì xì đến là được mà? Tôi không đến đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi…”

Bởi vì tôi – tôi cũng không biết.

Cho đến cuối cùng Tạ Quang cũng không nghĩ ra lý do. Họ tắt trò chơi, ngồi cạnh nhau trên sàn nhà phòng khách uống rượu, nói là rượu mừng Đàm Tri kết hôn sớm, nhưng cảm xúc hai người đều không cao, nhất là Đàm Tri. Đàm Tri uống say, người ngã trên mặt đất không túm lên được, Tạ Quang kéo hắn vào trong phòng, hắn nằm ỳ trên sàn nhà không cử động, ôm chặt chân Tạ Quang, miệng lẩm bẩm một đống lời vô nghĩa, nói cả buổi, âm thanh ngày càng nghẹn ngào, đột nhiên nói: “Tạ Quang, tôi không muốn đi.”

Tạ Quang sững sờ.

Đàm Tri ôm y thật chặt, nghẹn ngào gần như van xin nói với y: “Tôi không muốn rời khỏi cậu.”

Tay chân Tạ Quang cứng đờ, đứng tại chỗ ngẩn người một hồi lâu, mãi mới nói: “Không sao, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.” Ngẫm nghĩ lại sửa lời, “Cậu về nhà chúng ta cũng có thể liên lạc, đã là thời đại nào rồi, nhân dân cả nước đều sẽ lên mạng.”

“…” Không biết Đàm Tri có nghe hiểu lời y nói không, trong ánh mắt mờ mịt lóe ánh nước.

Tạ Quang không nói được nữa.

Nói đến mức này rồi, cho dù đã đến cuối, cũng không cần phải nói tiếp nữa.

Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Quang tỉnh dậy Đàm Tri đã đi, để lại bữa sáng trong phòng bếp cho y, nhắn lại trong Wechat, nói cho y biết mấy ngày nay hắn bận rộn, có lẽ không có thời gian gặp nhau, dặn dò y ăn uống đầy đủ, đừng suốt ngày ăn thực phẩm rác.

Tạ Quang trả lời: “Biết rồi.”

Hơi thở của sự chia ly.

Tạ Quang chấp nhận chuyện này rất tốt, y sớm biết sẽ có một ngày như vậy, bạn bè thân thiết hơn nữa cũng chỉ là bạn, hai năm này y cố tình không còn ỷ lại vào Đàm Tri như trước nữa, thói quen sinh hoạt vẫn chưa tốt lên, cũng may trong lòng đã chuẩn bị tốt.

Trước tháng Mười, Tạ Quang nhận được thiệp cưới.

Lúc này y và em trai của bác sĩ kia đã chia tay, chuyện phong bút cũng đã công khai. Tất nhiên các fan chấn động, một vài người bạn hơi thân bên trong danh bạ nhao nhao gửi tin nhắn, trong vòng một đêm, hình như toàn thế giới đều đang hỏi y: “Cậu sao thế? Tại sao?”

Tạ Quang cũng rất muốn hỏi: Mày sao thế? Tại sao?

Câu này y đã hỏi mình cả đời, đến nay vẫn không tìm được đáp án.

Có lẽ vì cuộc sống bây giờ không phải cuộc sống y muốn, người đứng bên cạnh y không phải người y thích, những thứ y vẽ ra cũng không phải nội tâm chân thật của y – y không nghĩ ra, tất cả những điều này có ý nghĩa gì? Y đang lấy lòng ai?

Nhưng ai không phải như thế chứ, người giãy giụa trong vũng bùn nhiều đến vậy, y có gì khác biệt.

Buổi tối một ngày trước khi Đàm Tri kết hôn, Tạ Quang nhận được điện thoại của Đàm Tri.

Trước đó, họ đã không gặp nhau mấy tháng, Đàm Tri đã hoàn toàn chuyển khỏi thành phố này, ngày rời đi Tạ Quang không đến tiễn hắn, tính ra, đêm hôm đó uống rượu với nhau vậy mà là một lần cuối cùng của họ.

Trong điện thoại, Đàm Tri do dự một lát, giọng điệu như rất lạ lẫm, hỏi y đang bận gì, lại một lần nữa mời y đến tham dự lễ cưới của hắn. Tạ Quang lấy cớ có việc từ chối đi, mặc dù trong lòng họ đều rõ ràng, chuyện gì có thể quan trọng hơn lễ cưới của bạn tốt nhất?

Đàm Tri không hỏi nữa, dặn y đi ngủ sớm theo thói quen.

Tạ Quang vốn muốn ngủ sớm, nghe câu nói này ngược lại không ngủ được, y đi ra ngoài một mình, đến phố bar ở gần đó.

Tạ Quang học đại học ở thành phố này, Đàm Tri cũng thế. Họ quen nhau trong game, phát triển đến gặp nhau ngoài đời, khi rảnh rỗi nhất thường xuyên cùng đến quán bar chơi. Có một Pub Đàm Tri rất thích, bên trong có một nữ ca sĩ lưu trú Đàm Tri rất thích.

Tiếc là mấy năm nay họ đều bận rộn, thành ra rất ít đến.

Sau khi đi vào, Tạ Quang phát hiện nữ ca sĩ kia vẫn hát ở đây, y hơi kinh ngạc, cảm giác như thể… Như thể trải qua rất nhiều biến động, sau khi cảnh còn người mất, lại gặp được một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Tạ Quang tìm đại một chỗ ngồi xuống, trên sân khấu đang hát một bài ca dao dân ca…

Người em nhớ nhung cũng đã rời đi

Em từng hỏi mình vô số lần

Những gì muốn từ bỏ đều ở đây

Siêu thoát và theo đuổi thường xuyên lẫn vào nhau

Những gì em ôm cũng không thể mãi mãi ôm em



Y nhắm hai mắt lại, cảm giác trái tim mình run lên từng chút, nữ ca sĩ hát đến câu: “Những gì em có đều là may mắn, những gì em mất đi, là cả cuộc đời.”

Tiếng hát nhẹ nhàng, không giày vò tâm can, lại đập mạnh từng hồi lên màng nhĩ của y, rất đau, đến cả mắt cũng cay.

Y ngây người mấy giây, lấy di động ra, mở danh bạ, chặn số của Đàm Tri.

Sau đó là Wechat, Weibo, hòm thư…

Y xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc.

Cứ vậy đi, Tạ Quang nghĩ.

Chấm dứt ở đây.

Chấm dứt ở đây.

_End_