Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 20.1: Trợn mắt

Hoắc Không Hiệp đặt cô ở trên giường, hung hăng thao túng, chỉ cần Hoắc Không Hiệp hơi buông lỏng tay, Diêu Dao sẽ không khống chế được mà hướng về phía côn ŧᏂịŧ của cậu, Hoắc Không Hiệp lại bế cô lên, lúc côn ŧᏂịŧ sắp rời khỏi hoa huyệt thì Hoắc Không Hiệp lại hung hăng đâm một cái.

“…Ách a… Ừm ~” Diêu Dao làm sao có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, không được vài lần đã cao trào.

“Ưm… A a ~!” Diêu Dao nhắm mắt lại không nhìn cậu, mặt chôn trên cổ, sau đó cắn một cái lên xương quai xanh của cậu, muốn từ bỏ kɧoáı ©ảʍ khó có thể thừa nhận ở hoa huyệt.

Thế nhưng Hoắc Không Hiệp làm sao có thể để cô thỏa nguyện, cậu buông cô xuống rồi ôm cô vào lòng, sau đó Hoắc Không Hiệp trực tiếp đâm vào từ phía sau.

“Đừng mà a a!” Hai chân Diêu Dao mềm nhũn không thể đứng vững, Hoắc Không Hiệp ôm eo cô, bức cô đi đến trước gương, để Diêu Dao vịn hai tay vào gương.

“Tự xem bộ dạng của mình xem.” Hoắc Không Hiệp hung hăng thao hoa huyệt ướt đẫm của cô, tiểu huyệt đã sớm ướt đến nhìn không ra hình dạng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ chỗ hai người kết hợp, rỏ thành một đường.

Diêu Dao bị Hoắc Không Hợp làm đến mất đi thần trí, cậu nói gì thì làm nấy, hơi mắt mở to mới phát hiện trên mặt mình tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, cô chưa từng thấy bản thân mình như vậy, mị sắc đầy mặt, da thịt trắng nõn hiện lên màu hồng phấn ái muội, hai bầu ngực căng tròn lay động trong tay của Hoắc Không Hiệp, cậu vương tay từ phía sau, thưởng thức hai đầu nhũ mẫn cảm, tạo thành đủ loại hình dạng, trong phòng chứa quần áo chỉ còn âm thanh “bạch bạch” mãnh liệt, Diêu Dao nghe xong thì tìm lại được chút lý trí, thẹn thùng nhắm chặt mắt mình lại.

Hoắc Không Hiệp thấy cô nhắm hai mắt lại, dứt khoát bế cô ngồi vào ghế thử quần áo trong phòng để đồ.

Diêu Dao ngồi trên người Hoắc Không Hiệp, bên trong hoa huyệt vẫn còn ngậm một cây côn ŧᏂịŧ tra tấn người, Hoắc Không Hiệp tách hai chân cô ra, khiến hoa huyệt của cô bại lộ trước gương, Diêu Dao muốn khép hai chân lại, nhưng mà Hoắc Không Hiệp lại chẳng chịu.

“Không muốn…” Diêu Dao lắc đầu, mái tóc màu đỏ của cô khẽ đong đưa, cô không muốn nhìn một màn này.

Côn ŧᏂịŧ thô tô màu đỏ tím cứ vậy cắm trong tiểu huyệt của Diêu Dao, cũng không nhúc nhích, Hoắc Không Hiệp từ phía sau ngậm lấy vành tai nho nhỏ của Diêu Dao, tiểu huyệt của cô lại co rút ngậm chặt côn ŧᏂịŧ dưới thân, Hoắc Không Hiệp thấy rất rõ. Cậu bắt đầu lừa gạt Diêu Dao, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua vành tai cô.

“Chị mở mắt ra nhìn xem.” Hoắc Không Hiệp nói rất ôn nhu.

Diêu Dao căn bản không dám mở mắt nhìn một màn này, Hoắc Không Hiệp điều chỉnh dáng ngồi một chút, đẩy côn ŧᏂịŧ vào tận sâu bên trong cô, đặt tại nơi tư mật và sâu nhất.

“A A…” Diêu Dao cắn môi, tiếng rêи ɾỉ vẫn tràn ra.

Diêu Dao bị đỉnh đến chịu không nổi, một cây côn ŧᏂịŧ thô to bất động trong hoa huyệt, chuyện này thật sự rất tra tấn người, Diều Dao bắt đầu xoay xoay mông nhỏ, thúc giục cậu nhanh động.

Hoắc Không Hiệp lại hạ quyết tâm, tiếp tục lừa gạt cô: “Chị mở mắt ra thì tôi liền động.”

Diêu Dao cắn môi đỏ không nghe lời của cậu, cô thử tự mình động động bụng dưới một chút, Hoắc Không Hiệp lại đè cô lại, cậu bị tra tấn cũng rất khó chịu, tầng tầng mị thịt dây dưa quấn lấy cậu, đặc biệt là cái miệng nhỏ trên đỉnh không ngừng bị cô hút lấy.

Hoắc Không Hiệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở mắt đi, Dao Dao.”

Diêu Dao nức nở mở to hai mắt, ngây dại.

Nộn huyệt vốn dĩ vô cùng nhỏ hẹp giờ lại ngậm lấy một cây côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn, tiểu huyệt bị cắm đến tràn đầy. Miệng huyệt phấn nộn bị Hoắc Không Hiệp thao đến mức chuyển thành màu đỏ thẫm, đám dâʍ ŧᏂủy̠ bên ngoài cũng bị biến thành đám bọt trắng, da^ʍ mĩ đến cực điểm.

Hoắc Không Hiệp cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu đẩy đẩy eo nhấp cô.

“Hưm a… A…” Diêu Dao quên luôn chuyện nhắm mắt lại, chỉ biết ngây ngốc nhìn nơi kết hợp của hai người, nhìn côn ŧᏂịŧ của cậu tàn nhẫn thao lộng mình, vừa rút ra một chút đã lập tức đi vào, tựa như chẳng thể nào rời khỏi hoa huyệt của cô.

“Chị tự nhìn mình xem.” Hoắc Không Hợp động thân, đâm vào tử ©υиɠ của cô, Diêu Dao tràn ra tiếng kêu rên.

“Đừng… A ~!” Diêu Dao cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bên trong tiểu huyệt của mình lại trướng lên, to hơn, qυყ đầυ của cậu gắt gao bám ở bên trong, Hoắc Không Hiệp bắt đầu chạy nước rút, nhanh đến mức Diêu Dao chẳng nhìn rõ động tác của cậu, chỉ cảm thấy mình cũng sắp cao trào mà thôi.

“Không được… Không… A a ~” Hoắc Không Hiệp lại động thân, côn ŧᏂịŧ thô đến mức không tưởng tượng được, vừa trướng vừa căng, trồi lên trồi lên rồi lần lượt xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

“Ách a.. A a ~ ~!” Cả người Diêu Dao đều run rẩy, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ cọ rửa qua thân côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh, phun trên mặt gương.

Diêu Dao mềm nhũn nằm trong lòng Hoắc Không Hiệp, cậu ôm cô đứng dậy, “ba” một tiếng, côn ŧᏂịŧ rời khỏi huyệt nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chạy từ miệng huyệt ra ngoài, Hoắc Không Hiệp nắm tay cô, kéo đến sờ soạng ở hoa huyệt ướt dầm dề của cô.

p/s: Chương sau là chương Vip. Để đọc chương vip bạn vui lòng đăng ký tk tại đây. https://s1apihd.com/?ref=35331