Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 12 uống say

Sớm hôm sau, Diêu Dao tóc búi phồng trên đỉnh đầu rồi ở nhà ăn sáng.

"Hè này, cậu đi thực tập phải không?"

Diêu Dao cắn một miếng bánh bao.

"Đúng vậy, tôi định đi hãng N thực tập."

Hoắc Không Hiệp nhìn cô.

"Tốt, hãng N chắc sẽ có tuyển thực tập sinh."

Diêu Dao gật đầu, năm nay cô chính là người nói muốn tuyển thực tập sinh.

"Hãng N vừa mở một viện nghiên cứu, tôi định vào đó thực tập."

Hoắc Không Hiệp đã sớm lên kế hoạch thật tốt.

"À, tôi có nghe nói." Diêu Dao có chút xấu hổ, hai ngày trước, chính cô mỗi ngày đều chạy đến viện nghiên cứu, nếu cậu đi thực tập, cô sẽ không thể đến đó nữa.

"Chị làm trong viện nghiên cứu sao?"

Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.

Diêu Dao lắc đầu:

"Có thể tôi sẽ được gửi đến công ty ở Mĩ công tác."

Lần này cũng là kế hoạch khẩn cấp, vừa hay đã lâu không đến chi nhánh ở Mĩ.

"Được rồi." Hoắc Không Hiệp có chút thất vọng: "Chị đi bao lâu?"

"Tôi nghĩ, nếu nhiều việc thì có lẽ phải hai tháng."

Diêu Dao uống một ngụm sữa đậu nành.

Đó là toàn bộ kỳ hè của cậu, Hoắc Không Hiệp nghĩ, tựa như có chút luyến tiếc khi cô rời đi lâu như vậy.

Diêu Dao đứng dậy, vỗ nhẹ đầu cậu, giống như vỗ về chú cún tai cụp mềm mại.

"Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện với ba." Hoắc Không Hiệp nói.

"Tôi đưa cậu đi, cuối tuần có rất nhiều xe." Diêu Dao lên lầu thay quần áo.

Hôm nay Diêu Dao ăn mặc rất thời trang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đeo một chiếc kính râm lớn, áo ngắn tay màu trắng quần bò, một đôi giày vải màu đỏ, trông rất đẹp, Hoắc Không Hiệp từng gặp qua nữ sinh trong trường ăn mặc như vậy, nhưng không có ai mặc lên lại đẹp đẽ như Diêu Dao cả.

Cô đang lái chiếc xe thể thao màu đỏ, Diêu Dao theo hướng dẫn của Hoắc Không Hiệp mà lái xe đến dưới lầu nhà cậu.

"Thôi nào, nếu đi công tác tôi sẽ nói trước với cậu."

Diêu Dao hạ kính xe xuống, Hoắc Không Hiệp gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.

Sau khi lái xe một quãng đường dài, Diêu Dao cũng không biết mình nên đi đâu, đành gọi Gia Gia đi ăn cơm, đỗ xe trong khu thương mại, tìm đến một cửa hàng bánh ngọt, rồi cô gọi điện thoại cho trợ lý.

"Công ty bên Mỹ đã lâu không đi rồi phải không?"

Diêu Dao xắn một nĩa bánh ngọt màu nhung đỏ.

"Diêu tổng, cô có dự định gì không?" Trợ lý hỏi lại.

"Chúng ta tuyển thực tập sinh khi nào?"

"Ngày 15 tháng 6 có kết quả, Diêu tổng."

"Ừ, vậy quyết định ngày 16 tháng 6 đi."

Diêu Dao nhấp một ngụm cà phê.

"Được ạ, Diêu tổng có cần báo cho Diêu chủ tịch không?" Trợ lý thân mật hỏi.

"Để tôi tự nói với chú, đặt khách sạn đi, cứ đặt trước hai tháng."

Diêu chủ tịch là chú Diêu Dao, cha mẹ cô mất sớm, là ông nội đem cô về nuôi nấng, năm Diêu Dao 16 tuổi ông nội cũng ra đi, di chúc của ông viết rất rõ ràng, chờ đến khi Diêu Dao có năng lực liền đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho cô, mà chú Diêu trước đây phụ trách điều hành kinh doanh hãng N.

Chú Diêu không phải người tham lam, ngay khi thấy Diêu Dao có đủ năng lực chú đã nhượng lại vị trí này cho cô, còn mình thì đến chi nhánh ở Mĩ, mỗi ngày sống cuộc sống thanh nhàn, mặc dù gọi là chủ tịch, nhưng thực ra chẳng khác nào đi Mĩ về hưu dưỡng lão cả.

Nhìn đồng hồ, bên Mĩ bây giờ vừa hơn 9 giờ tối một chút, thời gian hợp lý, Diêu Dao liền gọi điện thoại cho chú. Khi cô nói chuyện xong, Gia Gia cũng vừa tới.

"Cậu muốn đi Mĩ? Chú Diêu có chuyện gì sao?"

Gia Gia và cô cùng nhau lớn lên, đương nhiên là hiểu chuyện nhà cô từ lớn đến nhỏ.

"Không có, Đại Kim Mao kia muốn tới hãng N thực tập, tớ đành xin đi Mĩ nhìn một chút."

Diêu Dao hít sâu một hơi.

Gia Gia liếc mắt xem thường một cái:

"Được rồi, cậu nhanh đi nói cho ai đó đi."

Nói cho Hoắc Không Hiệp, có lẽ về sau cậu sẽ không nguyện ý cùng cô lui tới cũng nên, dù sao chênh lệch cũng lớn như vậy.

"Thế nào, cậu là đang chờ cậu ta lớn lên sao?" Gia Gia cảm thấy bạn cô điên rồi:

"Hai ngươi tuy rằng cách nhau vài tuổi, nhưng dù sao cũng không thế xảy ra chuyện như vậy."

Chờ cậu lớn lên sao? Diêu Dao không quá để ý, ngược lại cô có chút chờ mong nhìn xem Hoắc Không Hiệp về sau sẽ biến thành nhân vật thế nào, trực giác nói với cô, Hoắc Không Hiệp nhất định rất lợi hại.

Gia Gia lắc lắc đầu: "Cậu thật sự điên rồi, có quyền có tiền thì không cần, lại đi đợi một thằng bé nghèo khổ."

Cô bạn nói tiếp: "Kỳ Kỳ với Thẩm Hoa con trai Thẩm gia đang tìm tớ ăn cơm, để tớ gọi cậu đi cùng kìa."

"Thẩm Hoa tìm tớ vài lần, tớ đều để thư ký đuổi khách. Còn Kỳ Kỳ, tớ chưa gặp lại cậu ấy kể từ lần trước gọi điện thoại." Diêu Dao nghe xong chuyện này liền đau đầu, đi hay không thì cũng phải cho Trầm gia chút mặt mũi, tuy rằng trong kinh doanh nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng không thể đắc tội.

"Chiều nay đi mua quần áo đi, cậu mặc cái này nhìn thật trẻ con."

Gia Gia hết nói nổi, liếc nhìn đôi giày vải của cô.

Diêu Dao không còn tâm trạng để ăn bánh ngọt, chán nản nằm bò trên bàn.

Được bạn tốt dẫn đi mua sắm, cuối cùng mua được một bộ váy lệch vai màu trắng, một đôi giày cao gót, lúc đó Gia Gia mới bằng lòng buông tha cho cô

"Như này mới giống Diêu tổng."

Gia Gia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu.

"DB11 của cậu đâu? Lâu rồi không thấy cậu lái nó."

Gia Gia ngồi vào trong xe.

"Dạo một vòng rồi về nhà đổi xe." Diêu Dao không muốn giải thích, là bởi vì Hoắc Không Hiệp, Gia Gia cũng không vạch trần cô.

Trở về nhà, Diêu Dao lại bị lôi kéo trang điểm một phen, Gia Gia rốt cục cũng vừa lòng, hai người lái xe tới nơi hẹn.

Họ đến sớm hơn hai mươi phút, vừa đến phòng riêng thì phát hiện Kỳ Kỳ đã tới rồi.

"Dao Dao."

Kỳ Kỳ hôm nay mặc một bộ âu phục, tóc cũng tỉ mỉ chải lên, thoạt nhìn thực đứng đắn, nhã nhặn lại có chút phóng túng.

"Kỳ Kỳ?"

Diêu Dao kinh ngạc khi cậu đến sớm như vậy, Gia Gia nhìn hai người, nói:

"Tớ đi vệ sinh chút."

"Dao Dao."

Kỳ Kỳ trìu mến nhìn Diêu Dao, trong phòng chỉ có hai người, bầu không khí có chút xấu hổ.

Diêu Dao hôm nay mặc một bộ váy trắng, để lộ rõ xương quai xanh tinh xảo với dây chuyền kim cương nổi bật, mái tóc màu đỏ thẫm được Gia Gia uốn gợn sóng, cả người toát ra vẻ thông minh lại quyến rũ.

"Hôm nay cậu thật đẹp, Dao Dao." Kỳ Kỳ nói.

"Cám ơn."

Diêu Dao dừng một chút, cảm thấy có một số việc sớm nói rõ sẽ tốt hơn:

"Phòng trên tầng của B1, giúp tớ trả lại đi."

Sắc mặt Kỳ Kỳ tối sầm lại, cậu sao lại không hiểu ý của cô cơ chứ.

"Cậu có người thích rồi sao?"Kỳ Kỳ hỏi.

Dao Dao không trả lời cậu.

Sau một lúc lâu, Kỳ Kỳ lắc đầu, nở nụ cười tự giễu.

"Tớ nên sớm chết tâm đúng không?"

Diêu Dao xem cậu là bạn bè, không đành lòng nhìn Kỳ Kỳ như vậy:

"Kỳ Kỳ."

"Không có việc gì, Dao Dao." Kỳ Kỳ vỗ ngực, "Cậu vĩnh viễn có tớ là bạn."

Diêu Dao có chút cảm động, Gia Gia và Thẩm Hoa tới vừa đúng lúc.

"Diêu tổng, hôm nay được thấy thật đúng là xinh đẹp, năng lực cũng rất tốt, xếp hàng cũng khó thấy được cô nha."

Thẩm Hoa đánh giá Diêu Dao trước mặt.

"Gọi tôi là Diêu Dao được rồi, lúc trước có chút bận, anh Thẩm."

Diêu Dao hơi cúi đầy tỏ ra xin lỗi.

"Gọi tôi là Thẩm Hoa đi, Diêu mỹ nhân."

Thẩm Hoa vươn tay lấy ly rượu vang đỏ bên canh, hướng về Diêu Dao, uống một hơi cạn sạch.

Diêu Dao không thể từ chối, cầm lấy một ly uống cạn.

Ẩm thực Pháp rất chú ý đến sự tinh tế, thức ăn từng món từng món đều là đẳng cấp, nhưng cũng rất giày vò người khác. Diêu Dao ăn xong bữa cơm trong áp lực, lại liên tiếp mời rượu, cô có chút say.

"Tôi đưa cô về, Dao Dao." Thẩm Hoa vừa định nắm lấy đầu vai Diêu Dao, Kỳ Kỳ đã vung tay hất ra rồi đỡ cô về phía mình.

"Tớ không uống rượu, để tớ đưa cậu về."

Kì kì không cho người khác cự tuyệt nói, Diêu Dao ở trong lòng cậu nhu thuận gật đầu.

Thẩm Hoa nhìn bóng dáng hai người rời đi, âm thầm nắm tay đấm thành quyền.

Nếu có thể đoạt được Diêu Dao...

"Gia Gia đâu?" Diêu Dao lẩm bẩm.

"Anh cậu ấy tới đón, cậu không cần quan tâm."

Kỳ Kỳ giữ cô lại tránh để cô vấp ngã, thật cẩn thận đưa cô vào xe.

Kỳ Kỳ biết địa chỉ nhà cô, chạy xe đến dưới lầu. Diêu Dao đang ngủ say trên ghế phụ, Kỳ Kỳ bật đèn trong xe, lặng lẽ nhìn cô.

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, tóc tán loạn trên vai, đầu vai đi xuống một chút là cảnh sắc che chắn không kỹ, lộ ra non nửa bộ ngực sữa.

Kỳ Kỳ không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên.

Kỳ Kỳ cầm tay cô mở khóa điện thoại, tìm người có thể chăm sóc cho cô.

Đại Kim Mao? Kỳ Kỳ đoán có lẽ chính là người cô thích đi.

Kỳ Kỳ đánh cược gọi đi.

Mới vừa tắm rửa xong, Hoắc Không Hiệp đang lau tóc, cậu cầm lấy di động.

Thấy cuộc gọi từ Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp ấn nút gọi lại.

"XIn chào." Là giọng đàn ông.

Hoắc Không Hiệp ngẩn người, nghĩ mình nhìn nhầm, bèn nhìn nhìn màn hình, quả thật là Diêu Dao vừa gọi đến.

"Dao Dao uống say, cậu có thể đến chăm cậu ấy một chút không?" Kỳ Kỳ hỏi.

Hoắc Không Hiệp vừa mặc quần áo vừa hỏi:

"Chị ấy đang ở đâu?"

Cô ở cùng một người đàn ông, còn uống say nữa sao?

Hoắc Không Hiệp không kịp nghĩ nhiều, chạy ra khỏi cửa, đứng bên đường ngăn một chiếc taxi.

Kỳ Kỳ miễn cưỡng đánh thức cô, ánh đèn trong xe chiếu lên khuôn mặt ngái ngủ của cô.

Qua hai mươi mấy phút, Hoắc Không Hiệp chạy tới, Kỳ Kỳ xuống xe nhìn cậu bé trước mặt.

Hoắc Không Hiệp không biết Kỳ Kỳ, nhưng Kỳ Kỳ biết Hoắc Không Hiệp.

Hóa ra là cậu ta, Kỳ Kỳ có chút không cam lòng, Hoắc Không Hiệp khoác thêm cho Diêu Dao áo khoác của mình, bế cô ra khỏi xe, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Cám ơn anh."

Hoắc Không Hiệp ôm Diêu Dao xoay người, vừa định đi vào, nghe thấy Kỳ Kỳ sau lưng nói.

"Cậu thật may mắn."

Kỳ Kỳ lắc lắc đầu cảm thán nói:

"Cậu có biết bao nhiêu người muốn cậu ấy không?"

Hoắc Không Hiệp xoay người lại, không chút kiêng dè nhìn cậu.

"Nhưng chị ấy chọn tôi."

Hoắc Không Hiệp bình tĩnh trả lời, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực.

Kỳ Kỳ không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, mở miệng thở dốc, có chút không nói nên lời.

Hoắc Không Hiệp ôm Diêu Dao xoay người rời đi.