Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 11 kem ngon (H)

Hoắc Không Hiệp dường như có trí nhớ rất tốt, đi đâu, làm gì cậu đều gửi tin nhắn cho cô.

Diêu Dao đôi khi bận rộn, không thể trả lời, cậu vẫn ngoan ngoãn tiếp tục gửi tin nhắn.

Thứ sáu ngay khi tan làm, Diêu Dao hỏi cậu: "Tối nay cậu có đến không?"

Hoắc Không Hiệp đang học trong thư viện, trả lời: "Có."

Lão Hắc im lặng nhìn Hoắc Không Hiệp rõ ràng nhắn tin nhiều hơn bình thường, chắc chắn là có chuyện hay.

Hoắc Không Hiệp dọn dẹp đồ đạc, đứng dậy. "Tớ đi trước đây."

"À, được." Lão Hắc gật đầu, nghĩ thầm, hẳn là đi hẹn hò đây!

Hai người quyết định gặp nhau ở một siêu thị gần nhà Diêu Dao. Hoắc Không Hiệp đi xe buýt đến, thấy Diêu Dao đang uống trà sữa ở một cửa hàng.

"Đi thôi." Diêu Dao cầm lấy ly trà sữa trân châu.

Hôm nay cô mặc chiếc áo vải gấm tối màu có cổ chữ V, quần jean skinny trắng và một chiếc vòng cổ nhuyễn đính kim cương bị kẹt ở chiếc xương quai xanh tinh xảo, vẫn là một đôi giày cao gót cùng mái tóc xoăn đỏ nổi bật, rất nhiều người thường ngoái lại nhìn cô.

Hai người dạo quanh siêu thị với chiếc xe đẩy. Khi bước vào khu tủ đông lạnh, Diêu Dao đưa trà sữa cho Hoắc Không Hiệp. Trên ống hút dính một lớp son của cô.

Hoắc Không Hiệp nhấp một ngụm trà sữa, rất ngấy.

Diêu Dao lấy ra một thùng kem lớn từ tủ đông.

"Tôi nhớ lần trước đến siêu thị đã mua một thùng mà?" Hoắc Không Hiệp hỏi.

"Ăn hết rồi." Diêu Dao vỗ nhẹ vào thùng kem. "Lần này là vani."

"Ăn nhanh vậy sao?" Hoắc Không Hiệp cau mày. "Con gái ăn ít đồ lạnh thôi."

"À, tôi không sao đâu." Diêu Dao nói, hai người đi cạnh nhau, giống như một cặp vợ chồng trẻ, thảo luận nên ăn gì tối nay.

Trước khi thanh toán, Diêu Dao lấy thêm hai hộp 001*.

Chú thích:

001*: Một nhãn hiệu bαo ©αo sυ

Tai cậu có chút hồng, quay sang quét mã tính tiền.

Diêu Dao cười hì hì bước tới chạm vào tai cậu, hai người lái xe về nhà.

Trong khi Hoắc Không Hiệp nấu ăn, Diêu Dao đi tắm. Cô tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm đi ra ăn cơm.

Hoắc Không Hiệp hầm canh gà, làm thêm món cá cay cô thích, còn có thịt lợn băm nhỏ và trứng cuộn cà chua.

Diêu Dao ngửi thấy hương thơm, ăn được một nửa đột nhiên nhớ đến chuyện thất tình của nữ sinh trường S.

"Mấy nữ sinh đó có thường tỏ tình với cậu không?" Diêu Dao cầm lọ tiêu rắc vào súp.

"Ừ" Hoắc Không Hiệp do dự, quyết định nói với cô sự thật, "Có."

"Vậy sau khi cậu nói có bạn gái thì sao?" Diêu Dao hừ một tiếng hỏi tiếp.

"Nhiều người đến hơn." Hoắc Không Hiệp khổ não nói.

Diêu Dao hiểu đạo lý này. Một người không yêu đương đột nhiên nói rằng anh ta có bạn gái, mọi người sẽ muốn cho mình một cơ hội.

Thấy Diêu Dao không nói, Hoắc Không Hiệp cẩn thận hỏi: "Chị tức giận sao?"

Diêu Dao thản nhiên ngẩng đầu: "Không, tôi chỉ muốn buôn chuyện thôi."

"À." Hoắc Không Hiệp không biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu.

Diêu Dao cảm thấy Đại Kim Mao đột nhiên cúi đầu không nói gì, bèn giục cậu ăn cơm rồi đi tắm.

Lúc Hoắc Không Hiệp ra khỏi phòng tắm, phát hiện cửa phòng ngủ bị đóng một nửa. Có ánh sáng lờ mờ bên trong. Hoắc Không Hiệp đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu lập tức ngừng thở.

Diêu Dao đang nằm nghiêng, mặc bộ đồ lót ren màu đen, gắt gao bao lấy sự mềm mại của cô, cô đã tẩy lông, phía dưới trắng trẻo, non mềm, qυầи ɭóŧ chữ “T” rơi vào khe nhỏ.

Trước mặt cô là một cái bát thủy tinh trong suốt, bên trong chứa một viên kem. Diêu Dao thấy cậu đến, cô dùng thìa múc một muỗng kem, đưa nó vào miệng. Một giọt chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng, chậm rãi trượt xuống cằm, nhỏ lên bầu ngực.

"Ưm, thật lạnh." Diêu Dao đưa tay, quệt giọt chất lỏng màu trắng dinh dính đó cho vào miệng.

Mẹ nó! Hoắc Không Hiệp bước tới, cởϊ áσ choàng tắm, ném lên chiếc ghế bên cạnh. Cậu chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ boxer ôm chặt nơi đó, đi về phía Diêu Dao.

Diêu Dao thấy khuôn mặt cậu bình tĩnh cũng không hoảng, lại múc một muỗng kem. Khi Hoắc Không Hiệp ngồi đến bên giường, tay cô bắt đầu run lên, viên kem rơi xuống bầu ngực mềm mại, từ từ trượt xuống.

"A lạnh quá, mau giúp tôi lau nó." Diêu Dao ưỡn ngực ngăn viên kem tiếp tục trượt xuống, Hoắc Không Hiệp nắm lấy eo, bế cả người cô đứng lên, cậu cúi đầu, vươn đầu lưỡi, liếʍ giọt kem đang trượt vào khe sâu kia.

"Nơi này vẫn còn." Hoắc Không Hiệp liếʍ dọc theo vết kem trượt. Kem ngọt hơn cả trà sữa. Hoắc Không Hiệp lại chẳng hề thấy ngấy, ngược lại còn có chút nghiện, không có ý định nhả ra.

Bầu ngực trắng nõn mềm mại vừa bị băng lướt qua, bây giờ lại bị lưỡi cậu liếʍ láp, Diêu Dao thoải mái thở dài.

"Ừm, thật thoải mái." Diêu Dao nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực cậu, những ngón tay mân mê đầu ti. Hoắc Không Hiệp cách lớp nội y của cô cắn vào viên đậu nhỏ sừng sững giữa ngọn núi tuyết.

"A!" Diêu Dao trừng cậu, Hoắc Không Hiệp vỗ về, tay cởi nội y của cô, bắt đầu liếʍ láp nơi mềm mại của riêng cô, nhìn thấy ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, Hoắc Không Hiệp cầm lấy bát kem, ăn một ngụm.

"Không phải cậu không thích đồ ngọt sao?"

Hoắc Không Hiệp vẫn đang ngậm kem trong miệng, lại còn có thể ngậm một bên ngực của cô, vừa lạnh, lại vừa ấm áp, khiến Diêu Dao thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Lạnh!" Diêu Dao siết chặt hai chân, không muốn cậu nhận ra sự ẩm ướt giữa hai chân mình.

Hoắc Không Hiệp sao có thể như cô mong muốn, qυầи ɭóŧ chữ “T” tinh tế kia vốn chẳng che đậy được điều gì, Hoắc Không Hiệp một tay mở hai chân đang khép lại của cô, chạm vào vùng ướŧ áŧ kia của cô, ngón tay tách lớp cánh hoa của cô, vuốt ve viên ngọc nhỏ, ngón tay mạnh nhẹ di chuyển, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

"A a" Diêu Dao cào vào cánh tay cậu, Hoắc Không Hiệp buông cánh tay đỡ thắt lưng cô ra, khiến Diêu Dao ngã xuống giường.

Hoắc Không Hiệp vừa ngồi dậy, muốn đi lấy 001, Diêu Dao nắm lấy tay cậu không buông.

"Tôi đi lấy…" Hoắc Không Hiệp chưa nói hết câu, Diêu Dao đã ngồi dậy, cởϊ qυầи lót cậu, bàn tay cô cầm lấy gậy thịt cương cứng của cậu.

Diêu Dao lắc đầu, chậm ra vuốt ve lên xuống cự long trong tay, đôi môi đỏ khẽ mở: "Không cần, tôi trong kì an toàn." Diêu Dao ngước nhìn Hoắc Không Hiệp vẫn đang sửng sốt, "Hơn nữa, tôi thích cậu bắn vào."

Hoắc Không Hiệp lập tức đè cô trở lại giường, chặn khuôn miệng bé nhỏ kia lại. Lưỡi nhỏ của cô khẽ đưa vào miệng cậu, tìm lưỡi cậu mà chơi đùa.

"Ưʍ..." Diêu Dao vòng tay qua vai cậu, tận hưởng sự dịu dàng cậu mang lại. Hoắc Không Hiệp cởi bỏ qυầи ɭóŧ vướng víu của cô, đưa tay chạm vào nơi mềm mại nhất của cô dịu dàng vuốt ve.

Diêu Dao quấn hai chân quanh thắt lưng cậu, điều chỉnh một chút, miệng nhỏ trực tiếp nhắm ngay côn ŧᏂịŧ của cậu.

Diêu Dao đẩy mông mình về phía trước, cố gắng hết sức nuốt gậy thịt kia vào, Hoắc Không Hiệp cũng hành động như điều cô muốn, cậu liền đẩy mình về phía cô.

"A a" Diêu Dao thỏa mãn kêu thành tiếng, Hoắc Không Hiệp đứng dậy nắm lấy thắt lưng cô, bắt đầu rút ra cắm vào.

"Cậu sao lại bắt đầu ừm... a” Diêu Dao bị cậu thúc vào, nói không nên lời, thở dốc.

Ánh đèn mơ hồ, tiếng nước rõ ràng. Trên giường hai người trần trụi dây dưa không ngừng di chuyển.

"A" Cao trào khiến người Diêu Dao mềm nhũn, đôi chân trượt khỏi thắt lưng cậu.

Hoắc Không Hiệp đột nhiên bế cô lật ngược lại, để cô tự mình quỳ xuống đưa lưng về phía mình, từ phía sau cậu dùng gậy thịt thúc vào lỗ nhỏ phấn nộn của cô.

"Cậu... a phá hư... a" Diêu Dao quay đầu, ánh mắt mị hoặc, nước mắt gợn thành những con sóng nhỏ.

Hoắc Không Hiệp càng thúc mạnh hơn, tư thế này dường như tiến vào sâu hơn, Hoắc Không Hiệp hận không thể đêm hai quả trứng nhét luôn vào lỗ thịt mà cảm nhận kɧoáı ©ảʍ cô mang lại.

"A cậu đừng... a" Diêu Dao bị thúc mạnh về phía trước, cuối cùng phải túm lấy đầu giường, cảm thấy cậu thúc lên tới tận bụng.

Hoắc Không Hiệp nhìn thấy bờ mông của cô bị cậu húc đến ửng hồng, hai tay cậu nắm lấy bờ mông xinh xắn khiến nó run lên một chút. Hoắc Không Hiệp không nhịn được vỗ lên một chút.

"A!" Diêu Dao run lên một chút, tiểu huyệt cũng đột nhiên co rút lại, cắn chặt côn ŧᏂịŧ đang khuấy đảo bên trong.

Hoắc Không Hiệp dường như cao hứng, bàn tay to của cậu bắt đầu phát vào mông cô, không mạnh, nhưng cũng chẳng hề nhẹ. Diêu Dao bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt lưng tròng, miệng động không ngừng co rút lại.

"A a, cậu... cậu... đừng..." Hai mông nhỏ của cô bị đánh đến đỏ rực, bề mặt còn hằn lên dấu tay của Không Hiệp. Hoắc Không Hiệp tựa như biến thành người khác, cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh cô, mỗi lần thúc mạnh cậu lại phối hợp kéo cô lại. Diêu Dao bị ép phải đâm vào côn ŧᏂịŧ của cậu như thể cô đang tự dâng hiến vậy.

"Không được a..." Cửa động co rút dữ dội, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhiều đến nỗi muốn rửa sạch dươиɠ ѵậŧ của cậu.

Nhân lúc cô nhũn người trượt xuống, Hoắc Không Hiệp vươn tay ôm lấy eo cô, tiếp đó hai bàn tay cậu cầm lấy hai bầu ngực từ phía sau. Diêu Dao quơ tay túm lấy đầu giường, Hoắc Không Hiệp vẫn không dừng lại, như thể muốn đâm rách cô, nó sẽ phá vỡ cô. Cô vẫn còn trong cơn cao trào tràn đầy sự ấm áp kia trong khi chỗ yếu đuối kia của cô còn đang bị cắm vào.

"Tôi...a không được... ừm... a" Khe nhỏ mẫn cảm của cô vẫn đang liều chết cắn chặt cự long của cậu, bàn tay to lớn của cậu vẫn đang kéo giữa nhũ hoa của cô, cậu nhào nặn đến khi nó thành hình nón thì mới buông ra, nhũ hoa của cô run rẩy một hồi rồi trở lại hình dạng ban đầu. Diêu Dao quay đầu, nước mắt theo hai má chảy xuống. Đôi môi đỏ mọng của Diêu Dao tìm kiếm môi cậu.

Hoắc Không Hiệp lại gần, hôn lên môi cô, Diêu Dao rối loạn cắn lấy môi cậu, tựa như không thể chịu nổi những cú thúc của cậu nên đành tìm chỗ phát tiết.

Nước bọt theo khóe miệng nhỏ xuống, hai người cũng không mấy bận tâm. Bàn tay to mà Diêu Dao để ý tới đang phủ lên ngực cô, còn côn ŧᏂịŧ vẫn không ngừng tra tấn cô bên dưới.

Côn ŧᏂịŧ trướng to, Diêu Dao biết cậu sắp bắn. Quả nhiên, bàn tay nắm ngực cô bỗng nhiên bóp chặt, Hoắc Không Hiệp đâm vào lần cuối cùng.

"Ừm... đừng a a a a a!" Hoắc Không Hiệp gầm nhẹ một tiếng, không cho cô chống cự cô, từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào cơ thể cô không sót một giọt nào.

Hoắc Không Hiệp thở hổn hển thả cô ra, Diêu Dao không có người đỡ, ngã xuống giường. Côn ŧᏂịŧ rút ra khỏi tiểu huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trăng trắng từ từ chảy ra từ cửa động đỏ tươi, miệng động hơi co rút.

Diêu Dao cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra từ miệng nhỏ bên dưới, nhưng cô không còn sức kẹp nó lại nữa, thậm chí sức lực để nhấc ngón tay cũng không có.

Ý thức Diêu Dao dần mơ hồ, hình như là Hoắc Không Hiệp đã dùng khăn ấm lau cơ thể cho cô. Vào lúc Không Hiệp lau qua tiểu huyệt, Diêu Dao không nhịn được khẽ run lên.

Hoắc Không Hiệp đỡ cô dậy, vòng tay cậu rất ấm, ngay cả khi cô đang khỏa thân cũng không cảm thấy lạnh. Cô được đặt vào một chiếc chăn lạnh, thứ duy nhất có nhiệt độ là người bên cạnh, cô ôm chặt lấy Không Hiệp.

Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng lưu lên trán cô một nụ hôn.

"Ngủ ngon."