Ma Nữ Của Laplace

Chương 15

Ăn xong cơm, Aoe vào phòng đọc sách. Một căn phòng chật hẹp chỉ vỏn vẹn năm chiếu, nhưng ở đây ông có thể tận hưởng khoảng thời gian một mình quý giá. Nếu có thêm một đứa con, chắc ông cũng phải chừa lại cái không gian cuối cùng này cho nó. May mắn là ông đã tránh được điều đó.

Khoảng hơn 8 m2.

Ông có để một máy tính cá nhân trong phòng. Ông mở nó lên và truy cập vào blog Non-sugar life của Amakasu Saisei.

Blog được cập nhật theo từng tuần, mỗi bài viết khá dài nên có thể tác giả đã viết nháp trước rồi chỉnh sửa kỹ lưỡng trước khi đăng lên. Cụ thể là, ngay cả khi miêu tả những chi tiết kịch tính căng thẳng, giọng văn vẫn rất bình tĩnh.

Trong văn phòng trường đại học, Aoe đã đọc đến đoạn Amakasu Saisei nghe thuật lại sự tình vụ tai nạn rồi đau đớn bước ra khỏi sở cảnh sát. Nghĩ đến tấn thảm kịch mà nhân vật chính phải hứng chịu, bản thân ông cũng cảm thấy l*иg ngực mình thắt lại. Ông băn khoăn có nên đọc tiếp hay không, cuối cùng quyết định sẽ đọc phần còn lại trong phòng đọc sách ở nhà. Ông không biết phía trước có những bi kịch gì khác đón đợi mình, vì phần tiếp theo có tựa đề "Một tia hy vọng, rồi lại tuyệt vọng". Aoe sợ nếu mình đâm ra suy sụp theo câu chuyện thì cũng không còn hơi sức mà lết về đến nhà. Đường về nhà ông khá xa, cộng thêm việc ông luôn phải chen chân trên những chuyến tàu chật ních người.

Hít một hơi thật sâu, Aoe lại tiếp tục lần theo từng câu chữ.

Sau khi đối diện với thi hài của Yukako và Moe trong nhà xác, tôi chẳng muốn làm gì. Chẳng muốn nghĩ gì. Hình như ai đó có nhắc đến việc làm lễ canh linh cữu và đám tang nhưng những điều đó chẳng hề lọt vào đầu tôi. Có cất công làm những nghi lễ đó thì hai người cũng không thể sống lại được. Tất cả chỉ là vô nghĩa.

Tôi muốn chết. Tôi muốn chết đi ngay lúc này. Chết bằng cách nào đây? Không thể chết bằng khí sulfur hydro được, vì viên cảnh sắt có nói nó sẽ làm liên lụy đến những người dân sống xung quanh. Tôi vừa đi vừa nhìn lên những tòa nhà cao tầng. Tôi nghĩ đến việc nhảy từ trên đó xuống. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đó cũng là hành vi gây phiền phức cho người khác. Hay thắt cổ tự tử? Một nơi nào đó trong nhà mình thì có lẽ không ảnh hưởng đến ai. Tôi đã nghiêm túc nghĩ như vậy.

Nhưng tôi đã không chết vì nghĩ đến Kento. Cậu con trai cả mười hai tuổi của tôi vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Con may mắn sống sót, vì phòng con ở tầng ba. Khí sulfur hydro nặng hơn không khí nên thường đọng lại những nơi thấp trũng. Phòng Moe ở tầng hai, và phòng vợ chồng tôi cũng ở tầng hai. Moe chết trong phòng, còn vợ tôi thì chết ở hành lang. Có lẽ vợ tôi nhận ra điều bất thường từ phòng con gái và đã sốc khí rồi tắc thở khi đang trên đường sang phòng con để kiểm tra.

Quá trình điều trị cứu sống Kento kéo dài đến mấy chục tiếng đồng hồ. Từ đáy lòng, tôi chỉ hy vọng con được cứu sống. Hy vọng con lấy lại được ý thức. Vì điều đó, tôi không tiếc cả mạng sống của mình. Con là thứ duy nhất còn lại cứu rỗi linh hồn tôi.

Hai ngày sau khi vụ tai nạn xảy ra, cuối cùng thì tôi cũng được nghe tình hình cụ thể từ vị bác sĩ điều trị chính cho Kento.

"Tạm thời, tình trạng của con anh đã ổn định."

Lời nói của ông làm ngực tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi vẫn luôn sợ hãi có thể mất nốt cả đứa con này.

"Con tôi đã tỉnh lại chưa thưa bác sĩ?"

Nhưng trả lời cho câu hỏi của tôi là bộ mặt rầu rĩ của ông.

"Vậy là cháu vẫn chưa tỉnh ạ?"

Tôi hỏi lại. Ông trả lời với vẻ mặt như đã quyết. "Anh Amakasu, tôi chỉ có thể giúp cháu lấy lại được mạng sống, ngoài ra, tôi khuyên anh hãy chuẩn bị tinh thần sẽ không gặp lại được cậu con trai trước đây của mình..."

"Điều đó nghĩa là gì ạ?"

"Điều đó thì... anh gặp cháu rồi sẽ hiểu."

"Vậy thì hãy cho tôi gặp con tôi. Hãy cho tôi gặp nó ngay bây giờ."

Tôi gần như chồm vào ông.

Sau đó vài phút, tôi đã đứng trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt con, một luồng xung động chạy dọc qua cơ thể tôi, khác hẳn lúc nhìn thi thể vợ và con gái.

Có quá nhiều thứ dây nhợ xuyên vào người con trai tôi. Có cả dây điện, nối chằng chịt vào những cái máy xung quanh. Nhìn con chẳng khác nào một cái máy trong dây chuyền đó.

Mắt con mở hờ. Nhưng chắc chắn nó chẳng nhìn thấy gì, mà cũng chẳng nhìn gì. Tôi có gọi bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có một lời hay một cử động đáp lại.

"Có máy thở để hỗ trợ. Nhưng về cơ bản thì cậu bé cũng có thể tự thở được."

Những lời vị bác sĩ nói chỉ để xoa dịu mà thôi.

Việc này là như thế nào? Tình trạng này chỉ nhất thời? Thêm chút thời gian nữa, sức khỏe có khá lên không? Liệu con có tỉnh lại không?

Tôi bấu víu vào một tia hy vọng mong manh. Và đáp lại là lời tuyên bố tuyệt vọng của vị bác sĩ.

Có lẽ cả đời cậu bé sẽ như thế này...

Khi nhận ra, tôi thấy mình đang ngồi sụp trên sàn nhà. Tôi chẳng đứng vững nổi. Tôi thấy sàn dần ướt đẫm. Phải mất một lúc sau tôi mới nhận thấy mình đang khóc.

Aoe nghĩ, biết thế này khỏi đọc cho xong.

Vợ và con gái chết. Con trai may mắn thoát chết nhưng lại rơi vào tình trạng sống thực vật. Nếu rủi ông gặp phải hoàn cảnh này chắc ông không thể chịu đựng nổi. Khi chẳng biết dựa vào điều gì để sống thì có lẽ chỉ còn biết nghĩ đến cái chết.

Aoe lại một lần nữa băn khoăn có nên đọc tiếp hay không. Càng đọc ông càng thấy lòng mình nặng trĩu. Tuy thế, linh tính mách bảo ông những gì viết trong blog này có liên quan gì đó đến sự việc xảy ra ở khu suối nước nóng và Uhara Madoka.

Thêm vào đó, ông nhớ trang trên cùng có câu "thằng bé đã hồi phục như một kỳ tích". Dù nếu xét đến tình trạng "chẳng khác nào một cái máy" tại phần này, chắc chắn khó có kết cục như vậy được.

Amakasu Kento liệu có thực sự hồi phục trở lại như vậy được không? Từ tình trạng tuyệt vọng này?

Tiêu đề của bài đăng tiếp theo là "Quyết tâm. Rồi một tia sáng".

Chương này có lẽ sẽ đáng đọc đây, Aoe nhấp chuột.

Những tháng ngày tôi như cái xác không hồn cũng lặng lẽ qua đi. Nhờ sự giúp đỡ của những người bạn, lễ cầu siêu cho vợ và con gái tôi cũng xong xuôi, nhưng tôi thì chẳng nhớ gì về đám tang và lễ canh linh cữu. Chắc là tôi cũng đứng cúi đầu cảm ơn quan khách đến viếng, nhưng tôi chẳng nhớ chút gì về việc đó. Mà nghe nói tôi chỉ đọc lời cảm ơn quan khách mà người thân viết hộ nên như vậy cũng dễ hiểu thôi.

Công việc của tôi hằng ngày chỉ là đến thăm Kento. Gọi là đến thăm bệnh, nhưng tôi cũng không làm được gì. Không quà không bánh. Mà quà bánh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trái ngọt con không thể ăn, hoa thơm con cũng đâu có nhìn ngắm được. Biết là vậy nhưng tôi vẫn đều đặn đến thăm con trai hằng ngày. Đến gặp con, rồi nói chuyện với con. Con không đáp lại, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho con.

Tôi kể những câu chuyện về thời con còn bé. Ngày con sinh ra, được họ hàng người thân bạn bè tôi chúc phúc như thế nào, chuyến du lịch đầu đời của con ra sao, ngày hội thể thao ở trường mẫu giáo con đã làm gì, rồi ngày lễ mừng khi con lên năm tuổi...

Nhưng rồi chẳng được bao lâu, tôi cũng không biết phải kể gì. Không còn chuyện gì để kể nữa. Tôi đành phải kể đi kể lại những câu chuyện cũ. Rồi chúng cũng trở nên sáo rỗng...

Tôi chẳng biết một chút gì về Kento khi nó lớn lên. Con chơi với ai ở trường, bình thường con có những thú vui gì, con thích ăn món gì, ghét món gì, rồi ước mơ sau này của con là gì... Tôi thấy kinh ngạc vì mình chẳng biết gì về con. Mà cũng đúng thôi, tôi đã sống một khoảng thời gian dài mà không để ý đến gia đình. Tôi giao mọi việc trong nhà cho Yukako, chỉ chuyên tâm sản xuất phim. Thậm chí tôi còn tự hào về cách sống đó của mình. Chỉ có thể nói tôi thật ngu xuẩn.

Ngay cả về Yukako vợ tôi, nếu hỏi tôi biết những gì về cô ấy, có lẽ tôi cũng ú ớ. Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng hai vợ chồng ngồi nói chuyện tâm sự với nhau là khi nào. Trước đây, cô ấy rất hay tâm sự với tôi, kể cho tôi về những nỗi lo lắng trong việc nuôi dạy con. Nhưng chẳng biết từ khi nào những buổi trò chuyện đó dần dần ít đi. Chắc chắn không phải do những điều cần tâm sự hay những nỗi lo lắng ít đi. Chắc chắn cô ấy đã nuông chiều một thằng chồng vô tâm với gia đình như tôi, khi gặp khó khăn đành tâm sự với bạn bè hoặc một mình cáng đáng giải quyết việc nhà.

Đến vợ tôi còn như vậy, con gái tôi thì sao. Tôi thậm chí không biết con gái tôi học trường nào. Không biết bộ đồng phục của con trông ra sao. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ đồng phục ấy là trong đám tang con, khi các bạn học của con đến viếng. Chỉ đến khi một cô bé là thành viên câu lạc bộ nhảy của trường kể tôi mới biết Moe cũng là thành viên. Tôi chưa bao giờ thấy Moe nhảy, thậm chí tôi còn không biết con thích nhảy.

Khi viên cảnh sát hỏi có nghi ngờ khả năng nào dẫn tới việc con gái tự sát không, tôi không trả lời được không phải vì lúc đó đầu óc rối bời mụ mị, mà là vì tôi chẳng biết chút gì về con gái mình cả.

Suy nghĩ một hồi đến lúc này, tôi mới nhận ra. Không phải tôi mất đi gia đình vì vụ việc lần này, mà từ rất lâu rồi, gia đình đã đến một nơi xa xôi ngoài tầm với của tôi. Thêm nữa, kẻ gây ra điều đó, chính là bản thân tôi chứ không phải ai khác. Sau sự việc, tôi đã khóc rất nhiều, nhưng đúng ra có lẽ, tôi chẳng có tư cách để rơi nước mắt.

Vậy thì từ nay tôi phải làm gì. Vợ và con gái đã mất. Con trai trong tình trạng hôn mê. Tôi chẳng còn làm được gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tìm được cho mình một lời giải đáp. Đó là, đây chính là lúc tôi phải lấy lại gia đình mình. Tôi không thể sống chung với họ nữa, nhưng tôi có thể lấy lại những tháng ngày chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.

Tôi muốn biết thêm nhiều điều về Yukako, Moe và Kento. Hai mẹ con họ, rồi cả con trai tôi là những người như thế nào. Những thành viên trong gia đình quý giá của tôi đã từng sống cuộc đời như thế nào.

Có vẻ như nhân viên cảnh sát cũng đã điều tra khá kỹ về nguyên nhân tự sát của Moe. Những người có liên quan trong trường học cũng bị hỏi những câu hỏi khá động chạm. Thường khi học sinh cấp hai cấp ba tự sát, điều đầu tiên mà họ nghĩ tới là có hay không việc bắt nạt trong trường học hay bạo lực học đường. Kết quả là không có dấu hiệu nào nghiêng về suy đoán đó. Cảnh sát cũng đã khám xét điện thoại của Moe, và quả nhiên không có một dấu hiệu nào cho thấy con bé có ý định tự sát.

"Có lẽ cháu có những tâm tư không thể nói được với ai."

Viên cảnh sát phụ trách vụ này trả lại di vật của Moe và nói như vậy với tôi. Có nghĩa là quá trình điều tra động cơ tự sát của con đã đến hồi kết thúc. Bọn họ đều bận rộn và chắc chắn không muốn dính líu mãi đến một vụ nghi can đã chết và không thể khởi tố như thế này.

Nhưng đối với tôi, từ đây mới là bắt đầu. Đương nhiên tôi muốn biết lý do con gái tự sát, nhưng tôi cũng muốn biết thêm nhiều nữa về vợ tôi Yukako và con trai Kento.

Tôi quyết định sẽ đi đến nhiều nơi để hỏi chuyện. Tôi tìm trong danh bạ điện thoại, gọi điện đến tất cả những cái tên trong đó. Tìm được những người có vẻ thân thiết với Yukako, tôi sẽ trực tiếp đến gặp và nói chuyện với họ. Tôi đến trường cấp ba của Moe, đứng chờ trước cổng trường cho đến khi câu lạc bộ nhảy tập luyện xong, để hỏi những cô bé cậu bé khác về con gái mình. Tôi hỏi mọi thành viên trong câu lạc bộ bóng đá mà Kento tham gia xem ai là người bạn thân nhất của con trai mình và tìm ra cậu bé thủ môn Kawakami. Đương nhiên tôi cũng nghe cậu bé đó nói chuyện về con trai mình.

Tôi nghĩ chắc cũng nhiều người thấy tôi thật dở hơi và phiền phức lắm. Vì một khi bị tôi tóm được thì phải một lúc lâu sau đó họ mới được thả tự do. Có những người phải nói chuyện với tôi đến gần hai tiếng đồng hồ. Dù vậy cũng không có một ai tỏ vẻ khó chịu với tôi.

"Hãy kể cho tôi nghe về vợ tôi với."

"Cháu có thể kể cho tôi nghe về Moe được không?"

"Cháu có biết Kento là một cậu bé như thế nào không?"

Trước lời cầu khẩn của tôi, ai ai cũng sẵn sàng đồng ý và kể cho tôi tất cả những câu chuyện họ biết bằng tất cả số thời gian mà họ có. Lý do cho điều này, ban đầu tôi nghĩ chắc họ thương hại tôi, một gã đàn ông trung niên mất hết người thân trong gia đình bởi một tai nạn thương tâm. Nhưng có một lần, cô bé bạn cùng lớp của Moe đang kể cho tôi về con gái thì chợt òa khóc và thổ lộ rằng cô bé rất buồn khi mất một người bạn tốt, khi ấy tôi mới nhận ra, những suy nghĩ của mình thật vô cùng ngớ ngẩn.

Đây không phải là sự hợp tác hay giúp đỡ, vì đơn giản họ không nghĩ rằng mình đang hợp tác hay giúp đỡ tôi. Họ cũng giống tôi, nhớ đến Yukako, Moe và Kento và muốn được tâm sự. Đối với họ, nó giống như một sự tưởng niệm.

Tôi thấy l*иg ngực mình nóng rát.

Họ được yêu mến. Các thành viên trong gia đình tôi được mọi người xung quanh yêu mến và quý trọng. Họ không phải người xuất chúng hay được trời phú tài năng đặc biệt nào, nhưng xung quanh, có rất nhiều người yêu mến họ.

Tôi càng quyết tâm phải gặp gỡ nhiều người hơn nữa. Không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian, nhưng đến khi ba người bọn họ sống lại một cách rực rỡ và tươi mới trong tôi, tôi sẽ còn đi gặp và nói chuyện với nhiều người hơn nữa.

Cứ như vậy, khi mà bản thân tôi cuối cùng đã bắt đầu một bước đi mới, thì ở bệnh viện nơi Kento điều trị, cũng xuất hiện một sự tiến triển mới.

Đề xuất này được vị bác sĩ điều trị chính đưa ra khi chúng tôi nói chuyện về quá trình điều trị sau này của con.

Đó là việc thử chuyển con qua khoa Ngoại thần kinh não của bệnh viện trực thuộc Đại học Kaimei. Nhiều lý do phức tạp, nhưng chung quy lại đó là:

- Dù Kento đang trong trạng thái thực vật nhưng tổn thương não của con không đến mức quá nghiêm trọng. Tuy vậy, khu vực não bị tổn thương lại nằm ở vị trí chưa được nghiên cứu chi tiết cho đến thời điểm hiện nay. Bệnh viện mà con đang chữa trị chưa từng có kinh nghiệm xử lý trường hợp nào như vậy.

- Khoa Ngoại thần kinh não của bệnh viện trực thuộc Đại học Kaimei đã và đang chữa trị khá nhiều ca bệnh tổn thương não đặc thù. Trên thực tế cũng có khá nhiều trường hợp bệnh nhân phục hồi như kỳ tích từ tình trạng hôn mê thực vật.

- Tiến sĩ Uhara Zentaro của bệnh viện là một trong những chuyên gia hàng đầu về tái tạo tế bào thần kinh não bộ. Ông đã sáng tạo ra nhiều phương pháp chữa trị hiệu quả mang tính đột phá.

Nghe những lý do này, bản thân tôi vẫn bán tín bán nghi. Tóm lại là, Kento có khả năng phục hồi lại từ trạng thái hiện nay. Điều này chẳng khác nào một tia hy vọng chiếu vào bóng đêm tuyệt vọng tối tăm bấy giờ đang bao trùm lấy tôi. Dù đó có là một tia sáng nhỏ bé hơn cả lỗ kim, thì chắc chắn vẫn là một tia sáng.

"Tuy nhiên..." vị bác sĩ nói thêm. "Sẽ tốn một khoản chi phí đáng kể."

Tôi lắc đầu. Tiền bạc thì thế nào cũng được. May mắn là vẫn còn có tài sản mà Yukako để lại. Tiền bảo hiểm nhân thọ của cô cũng đã được thanh toán. Bản thân tôi cũng luôn sẵn sàng dùng tất cả tài sản trong trường hợp cần thiết. Vấn đề là, Kento thực sự có hy vọng hồi phục được hay không. Câu hỏi này của tôi chỉ được đáp lại bằng một câu trả lời không chắc chắn.

"Đây chỉ là một đề xuất thưa anh. Chúng tôi hoàn toàn không có gì để chứng minh."

Tôi nhận ra rằng họ chỉ đang muốn nhanh chóng đuổi chúng tôi đi vì không thể làm gì được nữa. Mà thôi, lý do nào cũng được. Dù phần trăm khả thi có là 1%, hay 0,1% hay 0,01% hay thậm chí gần 0% đi nữa, tôi cũng không thể không đánh cược vào đó.

Sau cuộc bàn bạc, như thường lệ tôi đến gặp Kento tại phòng bệnh. Con vẫn vậy, đôi mắt mở hờ vô định nhìn vào khoảng không. Tôi nhìn vào đôi mắt đó và nói.

"Kento, chúng ta hãy đánh cược vào kỳ tích nhé con trai!"

Cùng lúc đó tôi chợt nghĩ, lưu lại những cảm xúc hiện giờ vào trang viết cũng là một ý tưởng hay.

Aoe nhìn màn hình máy tính và thở dài.

Ra là vậy, ông sực hiểu. Có lẽ đây là khoảnh khắc ông ta nghĩ đến việc viết blog.

Nhưng ngay cả như vậy... Aoe phải thốt lên, nhân vật Amakasu Saisei này quả thực mang một tinh thần thép đáng khâm phục. Dù Saisei khiêm tốn thì vẫn phải khẳng định, mình không thể làm được giống ông ta. Trong bóng đêm tuyệt vọng vẫn dũng cảm bám víu lấy một tia hy vọng mong manh để vực mình dậy, tâm thế can đảm và kiên cường ấy, ông xin cúi đầu bày tỏ lòng cảm phục.

Chuyện đó tạm gác sang một bên.

Một nhân vật xuất hiện trong bài viết này khiến Aoe không thể bỏ qua. Bệnh viện trực thuộc Đại học Kaimei, khoa Ngoại thần kinh não, tiến sĩ Uhara Zentaro, chuyên gia đầu ngành trong việc tái tạo tế bào thần kinh não bộ.

Ông không chắc cái họ Uhara có phải là một họ hiếm hay không. Nhưng đó không phải là cái họ thường thấy như Tanaka, Suzuki, Sato... Không thể coi đây chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên.

Thêm vào đó, bố của Uhara Madoka là một bác sĩ. Lần này ông khá chắc chắn. Bố của cô bé chính là nhân vật này. Điều này cuối cùng cũng làm sáng tỏ mối liên quan giữa cô và Amakasu Saisei.

Aoe ngó qua tên bài viết tiếp theo. "Bắt đầu những chuỗi ngày cầu nguyện" kể về những khó khăn vất vả khi thuyên chuyển bệnh viện, những thông tin mà ông ta thu thập được về khoa Ngoại thần kinh não của bệnh viện Đại học Kaimei, rồi những xét nghiệm, kiểm tra mà Kento phải thực hiện trong quá trình điều trị mới. Bài viết thể hiện rất rõ rằng đây là lần đánh cược cuối cùng. Mặt khác, ông ta cũng luôn tâm niệm "Không được quá hy vọng. Nếu kỳ tích không xảy đến thì cũng là lẽ đương nhiên. Phải nghĩ rằng, chỉ cần tình trạng của Kento không xấu đi, chỉ cần con tiếp tục sống là đủ... Thành tích của khoa Ngoại thần kinh não bệnh viện Đại học Kaimei là không thể chối cãi, Uhara Zentaro còn được coi là một thiên tài, nhưng ông ấy không phải một vị thánh. Mà không, thậm chí một vị thánh đôi khi cũng phải bỏ cuộc. Dù cho kết quả chẩn đoán có thế nào đi nữa, điều quan trọng là tuyệt đối không được suy sụp. Vì ta không còn gì để mất trong cuộc đời này..." Đó là điều ông ta luôn tự nhắc nhở mình.

Và cuối cùng, kết quả chẩn đoán của tiến sĩ Uhara Zentaro cũng được tiết lộ trong bài viết với tựa đề "Sự thật đáng kinh ngạc".

Tiến sĩ Uhara Zentaro là người có gương mặt không bộc lộ cảm xúc. Đây là điều tôi nhận thấy ngay từ lần đầu tiên gặp ông ấy. Ông có gương mặt cân đối. Đặc biệt đôi mắt không để lộ xúc cảm. Khi ông không trò chuyện, đôi môi ông khép lại bình thản. Phải chăng là để bệnh nhân không quá kỳ vọng vào bất cứ điều gì.

"Đây là một trường hợp vô cùng hiếm gặp. Tôi đã từng trực tiếp khám và chữa trị rất nhiều trường hợp nhưng chưa có một ca bệnh nào tương tự. Vì thế, tại thời điểm này tôi chưa thể hứa hẹn được bất kỳ điều gì về một liệu pháp điều trị hiệu quả."

Đúng như tôi đoán, vừa nghĩ tôi vừa phải cố gồng mình kìm nén để không tỏ vẻ thất vọng ra mặt.

"Có nghĩa là con tôi sẽ không thể cứu chữa được nữa phải không bác sĩ? Cả đời nó sẽ như vậy sao?"

"Đúng thế", tôi đoán mình sẽ nhận được câu trả lời này. Thật lạ lùng, nhưng kể cả khi không còn khả năng nào nữa, tôi vẫn mong muốn bác sĩ nói một câu thẳng thừng càng sớm càng tốt. Có lẽ vì trái tim tôi đã không còn sức lực để chịu đựng niềm tin và nỗi thất vọng thay nhau giày vò.

Nhưng tiến sĩ Uhara đã không nói như thế.

"Anh Amakasu, tôi mới chỉ nói đây là một ca bệnh vô cùng hiếm gặp. Tôi không nói cháu không thể chữa trị. Mặc dù tôi cũng không có bằng chứng nào để tuyên bố có thể chữa trị ca bệnh này."

Tiến sĩ chậm rãi giải thích cho tôi đang ngồi im phăng phắc chưa hiểu ông nói gì. Dù những gì ông nói đến đều quá khó hiểu, nhưng ông vẫn tận tình giải thích từng chút một. Nhờ vậy mà một kẻ không biết gì về y học như tôi cũng hiểu được lơ mơ.

Theo lời ông, hầu hết các phần não của Kento đều hoạt động bình thường, chỉ có một khu vực bị tổn thương và chính khu vực đó làm con lâm vào tình trạng thực vật như hiện nay. Tuy nhiên y học tới thời điểm này chưa hiểu rõ về khu vực não bộ này, chưa giải thích được tại sao con lại rơi vào tình trạng như thế này và sau này não của con còn có thể có những thay đổi ra sao.

"Có thể dám chắc nguyên nhân chính là do khí sulfur hydro. Ôxy không được cung cấp đến não dẫn đến một phần của bộ não bị chết. Tuy nhiên phần não bị tổn thương lại hoàn toàn khác với những ca bệnh khác. Không thể lý giải hiện tượng này. Chỉ có thể cho đó là một sự ngẫu nhiên, hoặc do thể chất bẩm sinh của Kento. Bất kể là gì, não bị tổn thương ở phạm vi nhỏ như thế này có thể nói là một kỳ tích."

Tôi thấy không dễ dàng chấp nhận từ "kỳ tích" đó. Chỉ với những điều tốt đẹp người ta mới tán dương đó là kỳ tích thôi.

"Kỳ tích ư? Kỳ tích ở chỗ nào thưa bác sĩ? Y học thế này thế nọ tôi không hiểu rõ, nhưng hiện tại, chẳng có gì thay đổi được sự thật là con trai tôi

không còn ý thức và ở trong trạng thái thực vật cả!"

Tôi nói bằng giọng hơi sỗ sàng.

Tiến sĩ bỗng nhìn tôi chăm chú. "Anh Amakasu, tôi đã nói con trai anh không còn ý thức lúc nào vậy?"

Tôi không hiểu ngay được ý nghĩa câu nói này. "Nghĩa là sao ạ?"

"Tôi nói Kento vẫn đang có ý thức. Không chỉ thế, thậm chí có khả năng cậu bé vẫn đủ tỉnh táo để nghe được chúng ta đang nói chuyện với nhau."

"Không lẽ nào..."

Tôi không tin vào tai mình. Điều này tôi chưa từng nghĩ đến. "Tôi chưa từng nghe chuyện này từ bệnh viện trước đây... Bên đó nói rằng dù có gọi thì sóng não của cháu cũng không thay đổi."

"Tôi đã thử sử dụng một thiết bị phân tích chức năng não bộ chi tiết đến đơn vị phân tử chỉ có ở Đại học này. Dù tín hiệu phát ra vô cùng yếu ớt, nhưng điều này có nghĩa là bộ não của cậu bé chỉ đang ở trạng thái nửa hôn mê mà thôi. Những tế bào thần kinh duy trì ý thức cho não bộ vẫn đang hoạt động bình thường." Những lời đó là tin tức tốt lành nhất mà tôi nghe được kể từ khi xảy ra vụ tai nạn đến nay. Tôi như không thể tin vào tai mình. Thậm chí tôi còn tưởng mình đang mơ.

Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu tôi.

Còn có ý thức mà sống một cuộc sống không thể cử động, không thể nói chuyện, chẳng phải còn đau đớn khổ sở hơn sao. Nếu thế thì chẳng thà không còn ý thức bản thân sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tiến sĩ không đồng tình cũng không phản bác nghi vấn trong tôi. "Dù vẫn còn ý thức nhưng tôi không dám chắc đó là bao nhiêu phần trăm. Ngay cả việc cháu có cảm nhận được sự đau đớn hay không cũng chưa thể khẳng định được. Chúng ta nên suy nghĩ đến việc làm thế nào để giúp cháu."

"Vẫn còn có thể cứu được sao?"

"Tôi không dám chắc. Ngay từ đầu tôi cũng đã nói, tôi chưa từng gặp một ca bệnh nào tương tự từ trước tới giờ. Trước hết tôi nghĩ phải phục hồi phần não bộ bị tổn thương, tuy nhiên kết quả sẽ ra sao thì tôi không thể đoán chắc. Chỉ có thể vừa thử điều trị vừa thận trọng xem xét tình hình."

"Vâng, tất cả tôi xin nhờ cậy bức sĩ!" Tôi khẩn khoản. "Tốn bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì. Tôi sẽ xoay xở bằng cách này cách khác. Xin hãy cứu lấy con trai tôi."

"Vấn đề không phải là tiền" Tiến sĩ nói. "Tôi đã vài lần thực hiện phẫu thuật tái tạo thần kinh não bộ, nhưng tỷ lệ thành công hoàn toàn không cao. Tôi cũng đã nói rất nhiều lần, trường hợp của Kento là trường hợp vô cùng hiếm có mà chúng tôi chưa một lần gặp phải. Chúng tôi không thể nói trước được điều gì có thể xảy ra, nếu không thận trọng, thậm chí tình trạng còn có thể xấu đi. Anh vẫn đồng ý giao phó cậu bé cho chúng tôi chứ?"

"Vâng thưa bác sĩ. Tôi không có gì phản đối."

Tôi đáp lại ngay lập tức, nghĩ rằng chẳng còn gì có thể xấu hơn tình trạng bây giờ.

Sau đó tôi được giải thích về quá trình trị liệu. Những điều này lại quá khó với tôi, nhưng có thể giải thích khái quát như sau. Quá trình điều trị sẽ chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên, cấy ghép tế bào ung thư đã qua hiệu chỉnh gien vào phần não bị tổn thương. Giai đoạn thứ hai, cấy điện cực vào não để kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bằng những xung điện đặc biệt. Tôi cảm thấy bất an, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài giao phó toàn bộ cho người có chuyên môn là vị tiến sĩ đáng kính. Sau này tôi mới được biết, chỉ có tiến sĩ Uhara mới có thể thực hiện được phương pháp phẫu thuật này, trong giới chuyên môn họ gọi đây là "phương pháp Uhara".

Tôi đến gặp Kento sau cuộc nói chuyện với tiến sĩ. Tôi nắm lấy tay con. Chợt nhớ lại lời tiến sĩ rằng con có thể vẫn còn có ý thức, thậm chí còn có thể nghe được xung quanh, tôi bỗng trào nước mắt. Tôi muốn nói với con mà l*иg ngực nghẹn ngào chẳng biết phải nói điều gì.

Aoe thầm nghĩ, thật may mắn là ông đã đọc bài viết ở trang đầu. Nếu không biết trước hồi kết của câu chuyện mà đọc theo trình tự thời gian như thế này thì chắc ông phải háo hức nhấp nhổm chờ đợi phần tiếp theo lắm để biết được phương pháp Uhara có thành công hay không. Nhưng bài viết cuối cùng có nói đến việc Kento đã hồi phục, có nghĩa là phương pháp này đã thành công.

Thế nhưng vẫn còn một đoạn trong trang viết cuối cùng làm Aoe lấn cấn.

"... Ngay cả Kento, dù thằng bé hồi phục như một kỳ tích, đối với tôi cũng đã là quá khứ. Kento bây giờ không phải con trai tôi, cũng giống như đối với Kento bây giờ, tôi không phải là cha của nó..."

Đoạn này có nghĩa gì? Có phải một phép ẩn dụ? Hay sau đó đã xảy ra sự việc gì gây rạn nứt mối quan hệ cha con của họ?

Trong blog, càng gần đến ngày phẫu thuật, sự chồng chéo đan xen rối bời đến mức dữ dội giữa kỳ vọng và lo âu trong tâm trạng của Amakasu được diễn tả bằng giọng văn tỉ mỉ trau chuốt. Lúc tự nhiên nổi đóa không đâu, rồi lúc lại đột ngột suy sụp... Cũng là lẽ thường tình, Aoe nghĩ. Phải như ông chắc đã tháo chạy từ lâu rồi.

Nhìn tiêu đề của bài viết tiếp theo, ông cảm thấy xốn xang. "Vòi rồng..."

Sao lại có vòi rồng ở đây?

Ông đọc thử và đó là nội dung khá bất ngờ. Một thời gian ngắn trước cuộc đại phẫu thuật của Amakasu Kento, thật không ai ngờ rằng vợ của tiến sĩ Uhara Zentaro lại đột ngột qua đời. Nguyên nhân là một vòi rồng. Vào kỳ nghỉ đầu tháng Mười một, trong chuyến về thăm quê mẹ ở Hokkaido cùng con gái, vòi rồng bất ngờ gặp phải trên đường khiến cô bị đè dưới đống gạch đá đổ vỡ và qua đời.

Cô con gái của hai vợ chồng được nhắc đến có lẽ là Uhara Madoka. Vậy có nghĩa là, cô bé cũng chạm trán vòi rồng nhưng may mắn tránh được và đã tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ cô.

Amakasu Saisei viết như sau.

Tôi quá đỗi ngạc nhiên khi nghe tin vụ tai nạn. Thật tội nghiệp. May mắn là cô con gái vẫn được an toàn, nhưng nghĩ đến tâm trạng của tiến sĩ Uhara khi mất đi người vợ thân yêu, tôi cũng cảm thấy lòng mình đau đớn. Về phía mình, tôi cũng đã có những suy nghĩ ích kỷ như thế này. Tôi nghe nói ban đầu tiến sĩ định về thăm nhà cùng vợ nhưng vì có cuộc phẫu thuật của Kento nên ông đã hoãn chuyến đi. Thật may mắn là ông đã không đi cùng chuyến đó. Tôi lo lắng rồi ca phẫu thuật của Kento sẽ như thế nào, có bị hoãn lại hay không. Hoặc giả ca phẫu thuật bị trì hoãn vô thời hạn cho đến khi tâm trạng của tiến sĩ ổn định trở lại thì tôi sẽ phải làm sao... Đương nhiên, tôi không bao giờ nói ra những suy nghĩ đó.

Điều này cũng có thể hiểu được, Aoe thầm nghĩ, tình trạng sống thực vật của con trai có cứu vãn được hay không đều phụ thuộc tất cả vào cuộc phẫu thuật này. Lo lắng là điều hiển nhiên. Hơn nữa, vòi rồng là tai nạn tự nhiên, chẳng thể đổ lỗi cho điều gì mà chỉ biết lắc đầu, trách sao số phận quá thiếu may mắn.

Những trang viết tiếp theo cho thấy, có vẻ như cuộc phẫu thuật vẫn được diễn ra đúng theo kế hoạch. Tiến sĩ Uhara Zentaro có nói với Amakasu Saisei: "Người đã chết thì không thể trở về. Công việc của tôi là kéo những người đang chấp chới ở bờ vực của cái chết về bên sự sống." Vị bác sĩ này thật tuyệt vời, Aoe khẽ thốt lên như vậy khi nhìn vào màn hình máy tính.

Cuối cùng, ngày diễn ra ca phẫu thuật đã được nói đến trong bài đăng tiếp theo. Thế nhưng vì Amakasu Saisei cũng chẳng biết diễn biến trong phòng mổ, nên suốt cả bài ông ta chỉ mô tả tâm trạng sốt ruột nguyện cầu cho ca phẫu thuật thành công.

Ca phẫu thuật kết thúc mà không xảy ra vấn đề gì. Tuy vậy, vẫn còn quá sớm để kết luận rằng nó đã thành công. Amakasu Saisei cũng viết, "Khi tế bào thần kinh não được tái tạo, Kento tỉnh lại, thì mới dám nói là đã thành công."

Từ đây, thời gian trong bài viết không còn là thời quá khứ mà được tường thuật đồng thời với hiện tại. Ngày tháng trong bài viết đều trùng khớp với lịch sử ngày tháng được lưu lại trong blog.

Song song với việc miêu tả những chuyển biến của Kento, Amakasu Saisei cũng tiếp tục gợi nhắc lại quá khứ của vợ và các con. Bản thân tác giả cũng thể hiện rất nhiều cảm xúc như ngạc nhiên, cảm động, thất vọng với mỗi câu chuyện về vợ con mà mình đã không biết. Aoe thấy thường trực trong đó là nỗi căm ghét bản thân. Những câu chữ mang hàm ý "Làm bố mà lại không hề biết những chuyện đó, tôi thật đáng trách..." xuất hiện khá thường xuyên.

Bà Yukako vợ ông là con gái của một nhà đầu tư lớn. Bà cũng có trong tay vài món bất động sản kếch xù nên hoàn toàn độc lập không dựa dẫm chồng về mặt tài chính. Bản thân bà cũng đánh giá cao Amakasu Saisei trên tư cách là một nhà làm phim, thậm chí bà từng nói với con trai và con gái rằng nghĩa vụ của mình là hậu thuẫn chồng để chồng có thể chuyên tâm làm việc.

Bản thân Moe và Kento dường như cũng thấu hiểu cách sống của cha. Đặc biệt, Kento còn thầm ngưỡng mộ cha tới mức xem đi xem lại những bộ phim cha đã làm và từng tuyên bố với những người bạn rằng tương lai cậu bé cũng muốn làm một cộng việc liên quan đến phim ảnh.

Tôi không biết, hoàn toàn không hề hay biết. Tôi đã không biết Yukako vợ tôi luôn tích trữ những đồ ăn hay loại rượu mà tôi yêu thích, để tôi về lúc nào cũng có đồ nhấm nháp. Tôi không biết cô đã giúp tôi sắp xếp, phân loại đống phim khổng lồ của tôi và lưu danh sách vào máy tính. Tôi đã không biết con gái Moe cặm cụi hàng giờ đan găng tay cho ông bố bị khớp, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh ngắt đến mức không thể cử động được. Tôi đã không biết con bé còn đan cả một đôi tất giữ ấm chân cũng cùng màu với đôi găng tay đó và mang nó khi tập luyện ở câu lạc bộ nhảy. Tôi đã không biết Kento mang đàn ghi ta cũ của tôi ra tập một bài hát nhạc nền trong phim mà tôi sản xuất. Tôi lại càng không biết Kento và Moe đã bàn với nhau là cậu em sẽ đàn và chị gái sẽ hát bài hát đó như một món quà bất ngờ trong buổi sinh nhật của tôi. Tôi thật sự đã quá ngu ngốc.

Từng câu văn trong những trang viết đều truyền tải một nỗi ân hận sâu sắc đến đau đớn. Biết được những người thân trong gia đình yêu thương mình là điều hạnh phúc bao nhiêu thì ngược lại, việc biết trong số đó, hai đã chết và một người còn lại không biết sẽ ra sao lại là điều đau đớn biết nhường nào. "... Thà rằng nhận ra họ ghét tôi có khi còn làm tôi nhẹ nhõm và thanh thản hơn thế này..."

Sau một vài bài viết có nội dung tương tự như vậy thì xuất hiện bài viết có tiêu đề "Tỉnh giấc". Chợt có linh tính, Aoe đọc thử, quả nhiên những dự đoán của ông đã đúng. Những chi tiết nhắc đến sự hồi phục của Kento bắt đầu xuất hiện từ bài viết này.

Một cuộc điện thoại bất ngờ từ tiến sĩ Uhara làm tôi đứng ngồi không yên. Cứ ngỡ tình hình của Kento xấu đi, nhưng hình như không phải vậy. Giọng nói của tiến sĩ không hề u ám chút nào.

"Trước tiên anh hãy đến bệnh viện đã."

Tôi đến bệnh viện ngay sau đó. Trong phòng bệnh của Kento, tiến sĩ đã chờ sẵn.

"Anh nhìn xem."

Nói đoạn, ông quay ra bấm nút bảng điều khiển. Màn hình hiện lên hình bộ não của Kento bằng đồ họa máy tính. Trên đầu Kento là một chiếc mũ giống như mũ bảo hiểm nhưng có gắn đầy điện cực.

Rồi tiến sĩ thì thầm vào tai con hai chữ "bóng đá", lập tức trên hình ảnh bộ não xuất hiện một vùng đỏ.

Tiếp đến, ông lại thì thầm "cơm cà ri". Một vùng đỏ khác lại xuất hiện trên màn hình.

"Những điều này có nghĩa là gì vậy?" Tôi hỏi.

"Tôi đã tạo ra cách thức để cậu bé thể hiện suy nghĩ của mình. Vùng não tư duy một bộ môn thể thao khác với vùng não tư duy về đồ ăn. Tôi đã sử dụng sự khác nhau đó."

Tiến SĨ quay sang tiếp tục hỏi Kento, "Cháu là con trai hay con gái? Con trai là bóng đá, con gái là cơm cà ri."

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi khoảnh khắc ngay sau đó, vùng não tư duy về bóng đá đỏ lên.

"Giờ tôi sẽ hỏi tuổi của cháu. Cháu mười tuổi à? Nếu đúng, thì là bóng đá, nếu sai thì là cơm cà ri nhé."

Vùng não "cơm cà ri" sáng lên. Nghĩa là "sai".

"Cháu mười một tuổi phải không?"

Vùng não "cơm cà ri" lại sáng lên.

"Vậy, cháu mười hai tuổi phải không?"

Tôi nín thở nhìn chăm chú vào màn hình. Câu trả lời là "bóng đá".

Nói chính xác thì tại thời điểm này, Kento đã mười ba tuổi. Nhưng nếu sau vụ tai nạn, con không có cảm giác về thời gian thì câu trả lời "Đúng" là điều đương nhiên.

Tôi và tiến sĩ quay sang nhìn nhau.

"Não của cháu vẫn đang hoạt động, thậm chí có thể nghe và thể hiện suy nghĩ với những gì mình nghe thấy. Chỉ có điều không thể thể hiện nó bằng hành động mà thôi."

Tôi gần như khóc khi nghe lời giải thích của tiến sĩ. Tôi đã từng nghĩ hai cha con sẽ không còn có thể nói chuyện hay chia sẻ suy nghĩ của mình với nhau nữa.

Tôi đến bên Kento.

"Con có nhận ra ba là ai không? Con có nghe thấy tiếng ba nói không? Nếu có hãy trả lời là "bóng đá"..."

Tôi đã thử và thầm mong một điều sẽ xảy ra. Nhưng màn hình vẫn không có gì biến đổi, không "bóng đá", mà cũng không "cơm cà ri".

"Sao vậy? Là ba đây. Ba của con. Con không nhận ra sao?"

Nhưng cũng không có kết quả khác.

"Tôi đã thử vài câu hỏi, nhưng dường như cậu bé chưa thể trả lời được về các mối quan hệ. Thậm chí ngay đến tên mình có vẻ như cậu cũng không biết."

Tôi kinh ngạc.

"Ngay cả tên mình sao..."

"Không nên quá hấp tấp. Trước hết, hãy chờ đến lúc Kento có thể diễn tả suy nghĩ của mình bằng cử chỉ."

"Liệu có ngày đó không tiến sĩ?"

"Chắc chắn là có. Não của cháu đang thay đổi từng ngày. Tuy nhiên, ngay cả khi cháu có thể bày tỏ suy nghĩ của mình bằng cử chỉ thì tôi cũng không dám chắc cháu có thể nói chuyện trở lại được hay không. Có thể sẽ chỉ là vài cử động rất nhỏ của ngón tay. Anh hãy chuẩn bị tâm lý trước. Điều tôi có thể khẳng định đó là, chắc chắn các tế bào não đang dần được tái tạo. Một thời gian nữa, tình trạng của cháu sẽ tốt hơn bây giờ."

"Vâng, tôi hiểu." Tôi khẽ gật đầu. Dù chỉ là vài cử động nhỏ của ngón tay, với tôi cũng đủ rồi.

Những mảnh hy vọng mơ hồ của tôi trước giờ sau ngày hôm ấy bỗng như tự gắn kết thành một viễn cảnh rõ ràng. Tiến sĩ nói, cần thời gian để con hồi phục. Thời gian tôi có quá nhiều. Vậy thì tôi chỉ cần chờ đợi, vài năm hay vài chục năm... Tôi sẽ vẫn đợi.

Tuy nhiên, những gì diễn ra hoàn toàn không như tôi dự tính. Mà là theo một chiều hướng tốt hơn.

Chỉ vỏn vẹn một tháng sau, điều kỳ diệu tiếp theo đã xuất hiện.

Câu kết của bài viết thật chứa chan ý nghĩa. Dù sao có vẻ như nó không phải là một tiến triển theo chiều hướng tiêu cực.

Niềm hân hoan của Amakasu Saisei cùng tài năng xuất chúng của tiến sĩ Uhara Zentaro được thể hiện vô cùng rõ ràng qua những trang viết này. Cuối cùng thì ông tiến sĩ cũng thành công trong việc giúp cậu bé Kento trong tình trạng thực vật có thể tương tác với bên ngoài. Bóng đá và cơm cà ri. Vị tiến sĩ cũng thật đáng ngạc nhiên khi có ý tưởng sử dụng những thứ này. Aoe thầm thán phục.

Bài viết tiếp theo có tựa đề "Cái chớp mắt của cuộc sống, và..." Aoe tiếp tục đuổi theo những câu chữ, trong lòng cũng rộn ràng một niềm mong đợi đang lớn dần.

Tôi lại được tiến sĩ gọi đến bệnh viện. Phần lưng Kento được dựng dậy. Đầu không còn đội mũ điện cực.

Tiến sĩ mỉm cười khi thấy tôi.

"Anh hãy nhìn mắt của cậu bé xem."

Rồi ông quay sang con hỏi, "Cháu cũng nghe thấy đúng không nào?"

Ngay sau đó, Kento nháy mắt hai lần.

Tiến sĩ lại quay về phía tôi.

"Vậy nghĩa là "có". Nếu là "không", cháu sẽ nháy mắt ba lần. Tôi và Kento đã thống nhất như vậy với nhau."

Quá đỗi ngạc nhiên, tim tôi như muốn bật ra khỏi l*иg ngực.

"Con tôi có thể cử động mi mắt ư? Bằng ý thức của mình?"

Trước đến giờ tôi vẫn thấy con chớp mắt, nhưng chỉ nghĩ đó đơn thuần là phản xạ sinh lý tự nhiên của cơ thể.

"Đó là cử động thưa anh. Cuối cùng thì cậu bé đã lấy lại khả năng điều khiển một phần cơ thể. Hơn thế nữa..."

Nói đoạn tiến sĩ đưa ngón tay trỏ lên trước mặt Kento và từ từ đưa nó sang trái rồi sang phải. Ngay lập tức, con ngươi của mắt cũng dịch chuyển theo.

"Cậu bé đã có thể cử động nhãn cầu. Vậy là cậu bé đã biết nhìn. Không thể nhầm lẫn, bộ não đang khỏe lại. Điều này thật vô cùng bất ngờ. Sự hồi phục của tế bào não kéo theo sự hồi phục của các chức năng khác. Tốc độ hồi phục của cháu vượt xa cả những phán đoán của tôi."

Nghe những lời tiến sĩ nói mà cảm tưởng như đó là lời phán của thánh thần.

Tôi đến bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt con.

"Kento, con nghe thấy đúng không. Ba của con đây. Con nhìn thấy đúng không? Con đang nhìn gương mặt của ba con đúng không?"

Mi mắt Kento khẽ chuyển động. Một lần, hai lần, ba lần, rồi bốn lần...

Tôi nhìn tiến sĩ. "Vậy là sao ạ?"

"Chớp mắt bốn lần có nghĩa là "Tôi không biết". Bản thân cậu bé vẫn chưa nhận thức được mình là ai."

"Vậy sao..."

Tôi có chút hụt hẫng với lời giải thích vừa rồi. Nhưng tôi vội lắc đầu, sự hồi phục của Kento chẳng phải đáng mừng hơn nhiều sao.

Tối hôm đó, tôi tự nâng cốc chúc mừng mình bằng một ly bia. Sau vụ tai nạn tang thương, tôi vẫn chìm vào rượu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nó ngon.

Aoe đọc tiếp. Kento hồi phục với tốc độ đáng ngạc nhiên. Bằng chứng rất rõ ràng nằm trên tiêu đề của những bài tiếp theo "Cằm đã khẽ cử động", "Biểu hiện trên khuôn mặt?", "Thức ăn lỏng", "Dấu hiệu bằng ngón tay"... Nhìn ngày tháng của các bài viết, có thể thấy cứ vài tuần lại có những thay đổi đánh dấu bước ngoặt trong quá trình hồi phục của Kento.

Theo những gì được viết trong blog, bằng việc truyền đạt được suy nghĩ của bản thân, những người xung quanh có thể giúp đỡ hay đáp lại mong muốn của cậu. Điều này lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ cậu hoạt động mạnh mẽ hơn. Sự tương tác qua lại này giúp quá trình hồi phục của cậu đạt được những bước tiến lớn, điều mà chính người phẫu thuật cho cậu, tiến sĩ Uhara Zentaro, cũng phải dùng từ "phi thường" để miêu tả.

Tám tháng sau phẫu thuật, Kento đã có thể thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, ăn những thức ăn dạng lỏng. Dù chưa thể nói thành tiếng nhưng những cử động môi khiến Amakasu Saisei tràn đầy hy vọng khi viết "Tôi cảm giác con trai sắp cất tiếng nói rồi".

Bằng những phương pháp phục hồi sau chấn thương đặc biệt, cơ tay và cơ chân của cậu bé hoạt động dần trở lại. Ở giai đoạn này, cậu bé đã có thể sử dụng máy tính với giao diện đặc biệt. Sau một thời gian tập luyện để thuần thục cách sử dụng máy tính, cậu bé đã có thể tương tác với người khác thông qua máy tính này. Bài viết tiếp theo của blog với tựa đề "Tôi là ai?" có ghi lại khoảng thời gian này.

Từ đêm hôm trước tôi hầu như không ngủ được. Cuối cùng thì tôi đã có thể giao tiếp cùng Kento. Trước giờ chỉ mình tôi hỏi, yêu cầu... nhưng giờ thì tôi có thể biết được ý muốn của con, những điều mà con suy nghĩ.

Có điều, cùng với sự mong đợi đang lớn dần, đâu đó trong tôi cũng có một nỗi sợ hãi.

Đã hơn một năm kể từ khi tai nạn xảy ra. Khoảng thời gian đó, Kento đã phải sống với suy nghĩ như thế nào. Có lẽ đó là một nỗi đau đớn chẳng thể tưởng tượng nổi. Thật lòng tôi thấy sợ phải đón nhận điều đó. Nhưng cũng không thể trốn tránh, nếu không đón nhận, thì biết làm thế nào?

Tôi biết, hình như Kento đã mất trí nhớ. Con không biết mình là ai, càng không thể nhớ ra tôi là ai.

Ngay cả tiến sĩ Uhara cũng không dám chắc ký ức có thể phục hồi được hay không. Dù gì não Kento đã từng tổn thương nặng nề, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tôi đến bệnh viện, trong lòng ngổn ngang nỗi mong đợi lẫn niềm lo âu.

Kento gần như ngồi trên giường, đối diện với máy tính. Tay phải đeo một thiết bị hỗ trợ đặc biệt giúp di chuyển con trỏ máy tính theo ý muốn bằng cách nhận biết tín hiệu thần kinh phát ra từ đầu ngón tay.

"Chào con." Tôi nói. Con nhìn về phía tôi, chớp mắt hai lần. Đó là cách con chào. So với tình trạng ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, điều này không khác gì một giấc mơ.

"Anh hãy thử nói chuyện, thoải mái nói bất cứ chuyện gì xem."

Tiến sĩ nói như vậy với tôi làm tôi có phần căng thẳng. Nhưng thực ra tôi đã có cho mình một phương án.

"Con có điều gì muốn hỏi ba không?"

Kento hầu như không phản ứng lại câu hỏi này của tôi. Tôi nghĩ chắc do con chưa nghe rõ câu hỏi nên định hỏi lại thì đúng lúc đó, con trỏ trên màn hình di chuyển đến các chữ cái trên bàn phím ảo.

Tin nhắn đầu tiên mà Kento gửi đến tôi là:

"Tôi là ai?"

Nhìn dòng chữ mà tim tôi đau nhói. Vậy là con vẫn chưa lấy lại trí nhớ.

"Kento. Amakasu Kento. Viết như thế này."

Tôi viết tên con lên giấy rồi chỉ con xem. Nhìn dòng chữ một hồi lâu con lại viết lên màn hình máy tính.

"Ông là ai?"

Đã rất lâu tôi mới được nói chuyện với con, nhưng thực sự tôi chỉ thấy buồn rầu hơn. Nhưng giờ không phải là lúc để than vãn. Người đau khổ hơn, chắc chắn là Kento.

"Ba là ba của con. Tên ba là Amakasu Saisei. Ba là nhà sản xuất phim. Con biết phim là gì đúng không?"

Thời gian gần đây Kento đã có thể bày tỏ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng trong cuộc hội thoại này thì tuyệt nhiên con không có bất cứ một biểu cảm nào. Khuôn mặt như ma-nơ-canh, con viết: "Phim, biết. Ông, không biết."

Ha

ha ha, tôi gượng gạo cười. "Quả nhiên là vậy rồi. Thôi đành vậy. Còn cái tên Yukako, Moe thì sao? Con biết hai cái tên này chứ?"

Câu trả lời của Kento là: "Không biết."

"Trường học của con thì sao? Bạn bè, thầy cô... ai cũng được, con có nhớ tên một ai không?"

Tôi cố tìm ra một câu hỏi, cảm thấy mình chới với tuyệt vọng, cố tìm kiếm chút hy vọng mong manh nào đó.

Nhưng những gì mà Kento viết ra chỉ là: "Bác sĩ Uhara, cô Yamada, cô Okamoto."

Cô Yamada là y tá chính phụ trách Kento, còn cô Okamoto là người phát cơm.

"Ngoài họ ra? Con có nhớ cậu Kawakami ở câu lạc bộ bóng đá không? Cậu bé thủ môn mà con thân nhất đó. Cậu bé nói muốn đến thăm con khi nào trí nhớ con bình phục trở lại. Con nghĩ sao nếu ba đưa cậu bé đến đây?"

Câu trả lời tiếp theo của Kento cần một chút thời gian. Cuối cùng con viết.

"Tôi muốn dừng lại."

"Dừng lại? Ý con là sao?"

Kento trả lời.

"Những chuyện này. Tôi muốn dừng lại."

Tôi thấy toàn thân Kento khẽ run rẩy.

Tiếng tiến sĩ Uhara vang lên đằng sau.

"Ta nên dừng câu chuyện về những mối quan hệ ở đây."

Có vẻ như bắt con nói những chuyện không có trong trí nhớ chỉ làm con cảm thấy mệt mỏi hơn.

Tôi gật đầu, rồi nhìn sang phía Kento.

"Ba hiểu rồi. Vậy mình sẽ không nói những chuyện này nữa. Hãy nói những chuyện con thích đi. Con muốn nói chuyện gì?"

Mất một lúc sau, con trỏ màn hình máy tính mới chuyển động.

"Tôi mệt. Tôi muốn nghỉ."

Tôi giật mình. Tôi nhận ra những thao tác rất nhỏ đối với Kento lúc này cũng là công việc nặng nề.

"Ra vậy. Ba hiểu rồi. Ba xin lỗi. Vậy con nghỉ ngơi đi."

Tôi nói cảm ơn con.

Tôi nhìn lên màn hình và đâu đó thầm hy vọng con có thể sẽ viết câu cảm ơn tôi, nhưng con trỏ máy tính đã không chuyển động. Nhìn sang con, tôi thấy con đã nhắm mắt lại.

Aoe thở dài và khẽ lắc đầu.

Thật đáng tiếc là buổi chuyện trò giữa hai cha con lẽ ra phải rất đáng nhớ lại không trở thành một cảnh tượng đầy xúc động như những gì Amakasu Saisei đã mong đợi. Cho dù việc con trai lấy lại được ý thức và có thể giao tiếp với những người xung quanh quả thực là một niềm vui khôn tả nhưng nếu đứa con ấy không nhận mình là cha thì chưa thể nói rằng quan hệ gia đình đã được khôi phục.

Những bài sau đó viết về Amakasu Saisei nỗ lực khơi gợi trí nhớ của con trai. Nhưng điều đó đáng tiếc đã không xảy đến. Sự hồi phục của Kento ngày càng rõ ràng, cuối cùng cậu đã có thể cất giọng nói, cử động nhẹ nhàng tay chân, nhưng tuyệt nhiên những ký ức quá khứ thì không khôi phục lại được chút nào. Đúng hơn là, dường như Kento không hề quan tâm đến quá khứ của mình. Amakasu Saisei đã viết như sau.

Kento dường như đang cố bước những bước đi mới của cuộc đời, một cuộc đời khác hẳn với quá khứ. Có vẻ điều quan tâm duy nhất bây giờ của con là làm thế nào để rèn luyện các kỹ năng của một con người mới được sinh ra, chỉ duy nhất điều đó thôi. Con cố gắng hết sức điều trị phục hồi chức năng, có thời gian rảnh rỗi là lại tập phát âm. Con sử dụng máy tính một cách hoàn hảo. Con đã có thể chơi game, lướt web, xem phim... Những cảnh tượng mà nửa năm trước tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi thì giờ đây đang dần hiện ra.

"Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng. Chỉ có thể gọi là kỳ tích." Tiến sĩ Uhara nhìn tôi và nói bằng giọng có phần phấn khích. "Tôi đã gặp một số bệnh nhân bị mất ý thức dài ngày, bản thân tôi cũng đã phẫu thuật cho nhiều trường hợp và không ít trong số đó đã hồi phục. Nhưng chưa một trường hợp nào lại hồi phục đến mức độ này. Kết quả kiểm tra cho thấy hầu như toàn bộ phần não bị tổn thương đã hồi phục. Bản thân tôi cũng chưa thể lý giải được tại sao, nhưng đây là một ca bệnh vô cùng hiếm. Tôi đang có ý định dùng nguồn vốn của trường đại học để tiếp tục nghiên cứu chi tiết hơn về trường hợp của cháu. Như vậy thì cũng giảm nhẹ gánh nặng tài chính cho anh Amakasu. Anh sẽ hợp tác với chúng tôi chứ? Tôi đã hỏi ý kiến của Kento, và cháu hoàn toàn đồng ý với kế hoạch của chúng tôi."

"Tất nhiên tôi sẽ hợp tác, thưa tiến sĩ." Tôi trả lời. Cùng với câu trả lời đó tôi cảm thấy một nỗi niềm trống trải. Hợp tác? Tôi có thể làm được gì? Mà không, có lẽ tôi không làm gì mới đúng là sự "hợp tác".

Còn về mặt tài chính, tôi không có gì phải lăn tăn. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ nếu có thể cứu được Kento thì dù có đánh đổi tất cả những gì tôi có, tôi cũng sẵn sàng. Ngay cả có như thế, cứu được một người thân vẫn là một cái giá quá rẻ.

Mỗi khi tôi đến phòng bệnh, Kento lại tỏ ra chán ngán. Kento không nói ra lời, nhưng bản thân tôi có thể cảm nhận điều đó. Có lẽ với con, tôi chỉ là một-ông-già-trung-tuổi-tự-nhận-mình-là-bố luôn miệng lải nhải về quá khứ. Một sự hiện diện không thoải mái.

Nếu Kento lấy lại được ký ức, thì bất cứ giá nào tôi cũng muốn hỏi con một điều. Đó là lý do tại sao Moe lại muốn tự sát. Tôi đã đi nhiều nơi để gặp nhiều người, được nghe nhiều câu chuyện nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra điều đó. Nên chỉ còn có thể dựa vào Kento. Tôi nghĩ phải chăng đó là bí mật mà chỉ những người trong gia đình mới biết.

Nhưng có lẽ với một Kento không nhớ nổi mình là ai thì có gắng hỏi điều đó cũng vô ích. Tôi nghĩ thậm chí ngay bản thân con cũng không nhớ rằng mình có một người chị gái.

"Có lẽ ba không nên đến đây nữa thì hơn phải không?"

Tôi lấy hết can đảm để hỏi điều mình vừa nghĩ.

Ngẫm nghĩ một lúc, Kento trả lời.

"Tôi không biết. Thế nào cũng được."

Tôi choáng váng. Nhưng tôi đã cố hết sức kìm nén để sự choáng váng ấy không hiện lên trên khuôn mặt. Vì có lẽ Kento bây giờ có đủ khả năng đọc được suy nghĩ qua biểu hiện trên khuôn mặt của người khác.

"Thế nào cũng được sao... Ừ, ba hiểu rồi..."

Tôi nói, tỏ vẻ hờ hững.

"Xin lỗi."

Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, tôi có cảm giác như một mùa nắng đã tắt.

Sau bài này sẽ là bài viết mở đầu bằng câu "Tôi quyết định sẽ bắt đầu một chuyến đi".

Aoe kết nối các chi tiết với nhau và hiểu ra. Ý nghĩa của đoạn "... dù thằng bé hồi phục như một kỳ tích, đối với tôi cũng đã là quá khứ. Kento bây giờ không phải con trai tôi, cũng giống như đối với Kento bây giờ, tôi không phải là cha của nó..." trong bài viết cuối cùng, phải đến tận thời điểm này ông mới hiểu ra.

Amakasu Saisei có lẽ đã nghĩ, ngay cả khi ở bên con mình cũng không thể làm gì giúp cậu. Với một Kento vừa hồi sinh và đang bắt đầu bước vào cuộc đời mới thì có lẽ sự hiện diện của ông ta chỉ làm cậu thêm vướng víu.

Chắc chắn đây là một quyết định rất đau đớn. Nó giống như nói lời từ biệt lần thứ hai với gia đình. Lần đầu tiên là lời từ biệt với vợ và con gái. Lần thứ hai là lời từ biệt với trái tim của con trai. Vượt qua những nỗi đau đó, ông ta đã quyết định bước một bước về phía tương lai.

Sau đó không biết mối quan hệ của hai cha con họ sẽ đi đâu về đâu vì blog dừng lại ở đây. Từ đó đã hơn sáu năm trôi qua. Amakasu Saisei bây giờ đang ở đâu, làm gì? Và Kento giờ đã hồi phục đến mức nào?

Mà không, tạm gác những chuyện đó sang một bên...

Điều quan họng là tất cả chuỗi sự kiện được viết trong blog này có liên quan như thế nào đến vụ tai nạn ngộ độc khí sulfur hydro xảy ra tại suối nước nóng gần đây? Đọc qua thì quả thật chẳng có chút liên quan nào. Tuy nhiên một vài từ khóa rải rác khắp câu chuyện làm Aoe không thể bỏ qua.

Cả hai nạn nhân tử vong tại suối nước nóng đều có liên quan đến Amakasu Saisei. Vợ và con gái Amakasu Saisei lại cũng qua đời do ngộ độc khí sulfur hydro, còn người con trai may mắn được bàn tay vị tiến sĩ thiên tài Uhara Zentaro cứu sống. Con gái vị tiến sĩ đó, Uhara Madoka thì một mình đến khu suối nước nóng để tìm kiếm thanh niên bí ẩn nào đó.

Thật khó hiểu, Aoe lắc đầu. Trong đầu ông không có một chút móc nối nào giữa những chi tiết này. Dù ông có cố gắng sắp xếp các từ khóa theo trật tự nào cũng không thể lắp ghép nổi chúng thành một câu chuyện hoàn thiện.