Chương 27: Ác mộng
Thúy Lâu không biết đi đâu mà cả ngày nay chẳng thấy bóng dáng, trong phủ vì đang sửa sang lại lầu các nên trên đường từ Mai Uyển trở về Thanh Tuyết Cư thường xuyên có những chiếc xe vận chuyển vật liệu tới lui, tôi theo đường vòng phía tây trở về phòng.Ngày dài hơn, mặt trời phía cuối chân trời đỏ rực còn chưa lặn hết, tôi đá cục đá trên đường, thảnh thơi dạo bước, lâu rồi không gặp Hoắc Khứ Bệnh, chàng dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi ngẩng đầu, khóe mắt cay cay, lúc này đây chàng còn đang luyện binh vất vả, có lẽ đối với chàng, chinh chiến luôn quan trọng hơn. Thích một người sẽ làm cho con người ta trở nên mù quáng và hèn mọn, huống hồ lại thích một người mà biết rõ sẽ không có kết quả, đó là cảm giác của tôi lúc này.
Ngay chỗ rẽ trên hành lang gấp khúc phía trước thấp thoáng hai bóng người đang dây dưa, tôi khựng bước.
“Yên Nhi, vì sao nàng cứ tránh né ta.” Giọng nói non nớt của một thiếu niên gấp gáp và lo lắng.
Tôi cố phân biệt mới giật mình, là Bình Dương Hầu Tào Tương.
“Hầu gia, đại hôn của ngài đã gần kề, nô tỳ không dám quấy rầy…” Nữ tử khẽ giọng.
“Đừng nói như thế, tâm ý của ta nàng phải hiểu mới phải chứ!” Từ bóng người nghịch lại có thể thấy Tào Tương đang giữ chặt hai vai nữ tử.
Tào Tương và nữ tử này xem ra là một đôi uyên ương không thể thành. Đúng rồi, bệ hạ tứ hôn, ai dám không theo?
“Cho tới bây giờ, muội hiểu được hay không có quan trọng gì?”
“Yên Nhi, sau lễ thành hôn này ta sẽ cầu mẫu thân nạp nàng làm thϊếp!” Tào Tương vội giải thích.
Cái chữ thϊếp này chọc vào tim tôi, tôi lui về sau từng bước, Tào Tương hứa với nàng cũng chỉ được một chữ ‘thϊếp’, lại khó khăn đến vậy.
“Vệ trưởng công chúa thân phận cao quý, ôn nhu hiền hậu, quả là xứng đôi với Hầu gia…” Nàng khóc không thành tiếng.
“Không, trong mắt ta, công chúa không bằng nửa phần của nàng!”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Yên Nhi che miệng lại, “Những lời này chàng không thể nói lung tung, Yên Nhi tự biết mạng tiện không thể bước chân vào Vương Phủ…”
“Dù là ai vào Vương Phủ thì lòng ta đều ở nơi nàng, đừng khóc nữa!’ Tào Tương thoáng nghẹn lời, hắn mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi
“Hầu gia, khoảng thời gian sau này muội và chàng đừng nên gặp lại…vì thể diện hoàng thất.” Yên Nhi thấp giọng nói.
“Thiệt thòi cho nàng rồi.” Tào Tương ôm Yên Nhi, bóng người lay động.
“Yên Nhi không sao, chàng cưới công chúa đối với cả Bình Dương phủ đều là điều tốt, hạ nhân bọn muội tự nhiên cũng…” Giọng nàng nhỏ dần.
“Tào Tương ta nam nhi bảy thước há lại không thể có được người mình yêu, thật là vô dụng.” Hắn than thở.
“Yên Nhi có thể chờ, chỉ cần được ở lại phủ, muội đã thấy đủ rồi…”
Tôi đắm chìm trong lời nói của họ, rõ ràng là hai người yêu nhau lại chỉ có thể lấy một người không thương, hạnh phúc cả đời lại bị bỏ lỡ. Yêu nhau gần nhau, là mong ước xa xỉ ở thời đại này.
Tào Tương không biết khi nào đã đi tới bắt gặp tôi đứng nép trong góc khuất.
“Là ngươi?” Ánh mắt của hắn lóe lên.
“Vâng…” Tôi chợt không biết nên giải thích thế nào.
“Lý cơ…” Yên Nhi buồn bã theo sau Tào Tương, ánh tà dương hắt lên gương mặt ôn nhu của nàng, mắt hạnh dịu dàng như một đóa hoa yêu kiều nghiêng mình soi bóng nước, nhìn hơi quen mặt! Là thị tì Hàn cơ bên cạnh Bình Dương công chúa! Tôi cam chịu đứng yên, trưng ra nụ cười gượng gạo.
“Dao Ca!” Giọng Thúy Lâu từ xa vang lên, nàng đang vẫy tay với tôi.
Tôi thầm thấy may, nàng xuất hiện thật đúng lúc, “Cáo từ trước.” Tôi vội chạy đi, không bận tâm chuyện bí mật của hai người phía sau.
Thúy Lâu nắm tay tôi nhìn về cuối đường, “Vì sao muội lại ở bên đó?”
“Không có gì, đi nhầm đường thôi.” Tôi đánh lạc hướng nàng rồi quay ngược lại lối cũ, không thể nói sự thật được, trong lòng tôi thậm chí có chút cảm thông với Tào Tương.
Thúy Lâu hưng phấn kể chuyện, bảy ngày sau là đại hôn của công chúa, bệ hạ khâm thưởng năm mươi trượng lụa đỏ, từ phố Chương Đài trải dài đến phủ công chúa. Thúy Lâu tỏ vẻ vô cùng hâm mộ.
Ngày hôm đó nhất định sẽ hoa bay đầy trời, sen hồng khắp nơi, nhưng lại chỉ là một hôn lễ không có tình yêu, là nấm mồ hoa lệ.
Không khí chào mừng ngập tràn mọi nơi, ở Mai Uyển cũng không có một phút nhàn rỗi, tập luyện không ngừng không nghỉ. Tôi không tập vũ đạo, chỉ theo đám người Thúy Lâu đánh đàn, tình cảnh này tôi không muốn náo động, rất rườm rà phiền toái, tôi không thích.
Đêm trước đại hôn, chúng tôi đang ở Mai Uyển luyện tấu đàn thì Trịnh quản gia đích thân đến giám sát khiến cho tất cả mọi người đều khẩn trương, dù sao đây cũng là biểu diễn cho hoàng đế xem, có lẽ sẽ là yến hội long trọng nhất tôi được chứng kiến từ trước đến nay.
Tôi xoa bóp cánh tay đã mỏi nhừ, dựa vào đầu giường nhưng tai cứ như được gắn tai nghe, tiếng nhạc liên tục dộng vào khiến tôi muốn phát điên, cho dù có nghe đi nghe lại khúc nhạc, gảy đến cả trăm lần cũng không tìm được cảm xúc.
Không biết từ lúc nào tôi lại mặc một bộ y phục đỏ, đưa tay sờ thì chạm đến mũ phượng nặng trình trịch trên đầu, căn phòng cũng đã biến đổi. Tôi cuống cuồng đứng dậy, Thúy Lâu cùng vài thị tỳ bước vào, nàng oán hận nhìn tôi rồi rút trâm ngọc của tôi xuống, giận dữ nói: “Lý Dao Ca, ta hận ngươi!”
“Thúy Lâu, tỷ làm sao vậy!” Tôi giữ vai nàng.
“Hoắc công tử muốn kết hôn với ngươi, ngươi cuối cùng cũng được như nguyện rồi, đúng không?” Nàng bước từng bước lại gần, móng tay xẹt qua má tôi đau rát.
Tôi hất tay nàng ra, một giọt máu từ bên má nhỏ xuống hỷ phục, những thị tỳ cũng nhào đến lôi kéo y phục của tôi.
Tôi hoảng hốt chạy ra khỏi cửa nhưng lại chết sững, căn phòng đã biến mất, bốn bề đều là tường trắng ngói đỏ cao chót vót, chuyện này là thế nào?
“Dao Ca, nàng muốn rời khỏi ta, đúng không?” Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên xuất hiện phía sau tôi, mình mặc một bộ hỷ phục đỏ đen, nhiều ngày không gặp chàng càng trở nên tang thương, đến cả giọng nói cũng khàn hẳn.
“Hoắc Khứ Bệnh, chàng đã chịu đến gặp muội rồi…” Muội hiểu lầm chàng, là muội ngu ngốc! Tôi chạy tới ôm chầm lấy chàng, tham lam hít hà nhưng mùi hương trên người chàng lại trở nên xa lạ quá đỗi.
Chàng hất tay tôi ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng nói, “Nàng thay đổi rồi!”
“Chàng tới đón muội đúng không, chàng đã hứa mà!” Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu, hai tay nắm chặt áo chàng.
“Hung Nô chưa diệt, nói gì đến việc nhà! Hôm nay từ biệt, sau này có thể không gặp lại!” Chàng đẩy tôi ra, từ phía xa một con hắc mã chạy tới, chàng nhảy lên ngựa, một tiếng hí dài cất lên.
“Muội có thể đi cùng chàng, đừng bỏ muội lại!” Tôi quỳ trên đất, cả thế giới bỗng chốc trở thành hai màu trắng đen, chỉ còn hỷ phục của tôi sáng chói.
Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa phi nhanh, khoảnh khắc chàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt kia bỗng xa lạ đến đáng sợ, tôi cảm thấy l*иg ngực đau thắt không nói nổi, ôm ngực, nước mắt ly biệt tuôn rơi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, đằng sau là một con đường thẳng tắp dẫn đến những bậc thềm đá bằng ngọc, ánh nắng từ trên cao rọi xuống đâm vào mắt tôi đau buốt.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, kéo lê vạt váy dài thượt bước từng bước nặng nề lên bậc thang, trong lòng trống rỗng, phía cuối của bậc đá tựa như đang có người vẫy gọi tôi.
Đi lâu quá tôi mệt mỏi đứng lại, mặt trời đã xuống núi, hổn hà hổn hển, tôi phát hiện trước mặt là một cây cầu đá, cảnh trí xung quanh đã thay đổi, người người tấp nập qua lại, ai nấy đều vui cười hớn hở, cả con phố ngập tràn hoa đăng, tiếng chuông ồn ào, vầng trăng khuyết cũng đang vắt vẻo trên ngọn cây.
Đèn đóm lụi tàn, tôi lại chầm chậm bước lên cầu, làn váy đỏ rực lê lết trên mặt đường. Vị Thủy cuồn cuộn dưới chân còn Hoắc Khứ Bệnh thì đang đứng trên cầu, đưa lưng về phía tôi.
Khi tôi chạy như điên tới, chàng bỗng quay đầu cười nói với tôi, “Ta biết muội chắc chắn sẽ đến.”
Tôi lui về sau, hắn không phải Hoắc Khứ Bệnh mà là nam tử đã lột mặt nạ của tôi trong tết Nguyên Tiêu. Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc mặt nạ, đôi mắt sâu thẳm, thong thả bước về phía tôi.
Hắn đeo mặt nạ lại cho tôi, ôm cổ tôi nói, “Nàng xem, có giống nàng không, có giống nàng không…”
“Không! Không…” Tôi thụt lùi từng bước, hai tay vịn lấy thành cầu, hắn lại không hề nhượng bộ chút nào, ấn tôi xuống phía dưới, trang sức trên đầu rơi lả tả, mái tóc đen dài phất phơ trong gió.
“A!” Tôi ngửa đầu rơi khỏi cầu, lần cuối cùng tôi thấy nam tử đó nhếch miệng, ánh mắt u tối.
Tôi ra sức giãy giụa, nước sông ào ạt tràn vào mũi, không khí cạn dần, tôi bỗng mở bừng mắt.
Mồ hôi trán chảy ròng ròng thấm ướt tóc tôi, nghiêng người dựa vào giường, tay tôi còn đang nắm góc chăn.
Tôi há miệng hít thở, màn đêm thanh tĩnh không tiếng động, cảnh tượng vừa rồi lại rất chân thật khiến tôi thấy mờ mịt, lại có chút đau đớn.
Bên ngoài đã tối kịt, thoát khỏi cơn ác mộng, tôi không còn buồn ngủ nữa, cúi đầu lại thấy mình chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, hèn gì lại lạnh cóng.
Đẩy cửa sổ ra, hai hàng lệ bỗng chảy xuống, vầng trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng, những nhành mai đung đưa theo gió, còn thế giới của tôi, mộng trong mộng, đến khi nào mới có thể dừng chân?
Giờ dần vừa qua chúng tôi đã bị đánh thức, tập hợp lại phía tây phủ. Mặt trời đã nhú khỏi chân trời, vì ngủ không đủ giấc nên tôi mang theo đôi mắt cú mèo đen thui ngáp ngắn ngáp dài.
Trịnh quản gia và Âm bà bà quay mòng mòng, bận tối tăm mặt mày, liên tục giao phó nhiệm vụ cho mọi người, chăn đệm đỏ, bày biện da hươu, vị trí đón dâu, đội hình ca múa…Sợ chỉ cần một sai sót nhỏ cũng khó thoát khỏi bị khiển trách.
Mãi đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh tôi mới có chút thời gian nghỉ ngơi, ban nãy ở đại sảnh treo đồ trang trí mà tôi cứ thất thần như đang đi vào cõi tiên, thế là thiếu chút nữa đã ngã ngửa từ trên cao, bị Trịnh quản gia quở trách một hồi, tôi ra sân sau, hiếm có lúc được yên tĩnh thế này, tiết mục ca múa phải tới yến tiệc giữa trưa mới bắt đầu nên tôi phải tranh thủ chút rảnh rỗi này.
Khách khứa tham gia hôn lễ đã lục tục kéo tới, tiếng nhạc tưng bừng vang lên từ phía xa, nửa thành Trường An đều chìm trong màu đỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xanh trong, hôm nay là một ngày lành.
“Lý cơ! Ngươi đúng là ở trong này.” Thật là không được nhàn hạ phút nào, giọng nói của Âm bà bà vang lên phía sau.
“Dạ!” Tôi vội vã bước qua.
“Mau đưa cái này đến đại sảnh, ta còn bao nhiêu chuyện phải làm đây.” Bà nhét cho tôi một tấm vải gấm màu vàng kim, nặng tới nỗi tay tôi cũng trĩu xuống.
“Đây là cái gì?” Tôi nhìn tấm vải dày thắc mắc.
“Hỉ cầm để trải án tiệc, mau đi đi, kẻo lỡ giờ lành!”
“Vâng.” Tôi bước nhanh đến gần như chạy.
Tay mỏi nhừ, tôi theo đường vòng tránh cửa trước để khỏi đυ.ng phải vị quan to hiển quý nào, kẻo không thể hành lễ bái kiến được.
Tầm nhìn bị vải vóc che khuất, tôi đành nghiêng mặt lần đường, tiểu các này tôi không thường đến nên cũng không quen đường, đột nhiên từ trên đầu vang lên một tiếng kêu, ngẩng lên thì thấy một đàn hồng nhạn đang bay về phía chân trời, tôi nhìn đến thất thần nên bất cẩn vấp vào hòn đá dưới chân.
Người chúi về trước, chân trái lại vướng vào vạt váy, mớ vải vóc trong tay cũng bị tôi hất bay ra ngoài.
Ngay lúc tôi sắp ngã sấp xuống thì một cánh tay rắn chắc nắm được áo tôi từ phía sau kéo lại, giữ vững được cơ thể tôi.
“Ngốc nghếch!” Giọng nói trầm thấp của một nam tử vang lên, hình như hơi quen.
Tôi mải mong nhặt xấp vải lên, chẳng buồn quay đầu mà chỉ thuận miệng nói, “Cám ơn.”
“Bình Dương phủ không đủ người hay sao mà lại dùng đồ ngốc như nàng!” Nghe hắn nói tôi cũng ấm ức, đã vất vả mà lại chẳng được gì, hắn có tư cách gì mà ỉ ôi chê trách.
“Ngươi thử lấy vải che mặt rồi đi như ta xem?” Tôi giận dữ, quay đầu lại nói.
“Chi bằng nàng che mắt ta lại thử xem!” Nam tử trước mắt mày kiếm khẽ nhếch, thân mang y phục màu đỏ đen đang đứng phía sau tôi.