Chương 20: Trương cơ
Ngày đó khi tôi ở trong quân doanh, Hoắc Khứ Bệnh không chịu đồng ý mà trăm phương nghìn kế muốn tôi trở về. Còn Trương Cơ, có thể ở lại bên cạnh chàng, cùng chàng vào sinh ra tử. Tôi thật khờ, ngay cả đạo lý đó cũng không thông!Tôi ôm chặt chăn, vùi mặt xuống gối, đây chính là kết quả tôi chờ đợi sao? Có đáng không!
Bên ngoài tiếng người nói cười ồn ào, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng Vệ Thanh. Xuất chinh chiến thắng, các tướng sĩ vui mừng hân hoan, tôi nhanh chóng bị bỏ quên một góc.
Có lẽ vì cơ thể còn yếu nên tôi mơ màng thϊếp đi, khi tỉnh lại bên ngoài màn đêm đã buông xuống.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, qua ngọn nến thắp sáng, là Trương Cơ bưng chén thuốc đến.
Nàng tới làm gì? Tôi không muốn gặp nàng, tôi không có dũng khí đối mặt với nàng, tôi thật yếu đuối…Hoặc có thể nói, sống ở cổ đại đã lâu, tôi lại vì thân phận thấp kém mà trở nên tự ti, thật là chuyện nực cười!
Nàng ngồi xuống bên giường, nhướn mày nhìn tôi, tay cầm thìa quấy đều.
“Tại sao là cô?” Tôi ngồi thẳng, sửa sang lại tóc tai.
“Cô là ca cơ phủ Bình Dương công chúa?” Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ chăm chăm nhìn tôi, khiến tôi ở trước mặt nàng không chỗ ẩn náu, tôi đáp lại ánh mắt của nàng, cuối cùng cũng ở trên mặt nàng tìm được sự khinh miệt.
Tôi thoải mái gật đầu, hóa ra muốn dùng thân phận để áp chế tôi, không thể trêu vào cũng trốn không được rồi.
“Sức khỏe không tốt, không nên đi lại nhiều, phải an ổn ở lại phủ công chúa chứ!” Nàng nghiêng đầu chậm rãi nói, mái tóc đen huyền xõa trước ngực, vòng ngọc trên tay phản chiếu sắc xanh.
Tôi nhẫn nhịn, chỉ gật đầu, hai tay dưới chăn nắm chặt đệm giường.
“Khứ Bệnh ở tiền phương đánh giặc rất vất vả, cô mang đến cho chàng thêm phiền toái thì thật không nên!” Nàng nhẹ nhàng quở trách tôi.
Khứ Bệnh? Xưng hô thân thiết như vậy tôi còn chưa từng gọi, mà tôi khi nào thì biến thành gánh nặng, những lời này đều là Hoắc Khứ Bệnh nói với nàng sao? Căm giận ngẩng đầu, nàng hình như rất hài lòng với phản ứng của tôi, múc một thìa thuốc đưa tới miệng tôi.
“Không cần…Tôi tự uống!” Đưa tay đón chén thuốc, nhưng nàng lại lùi về sau, đưa thìa tới trước mặt tôi.
Tôi không rõ nguyên nhân nên đành mở miệng uống, tay nàng run lên, một dòng nước nóng bỏng tràn ngập miệng tôi, tôi nghẹn nuốt xuống, cổ họng bỏng rát đau đớn, thiếu chút là rơi nước mắt.
“Tôi tự uống, cám ơn!” Tôi đón chén thuốc, cho uống thuốc kiểu này tôi sẽ bỏng chết.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân “Dao Ca?” Hoắc Khứ Bệnh đến.
Tôi quay đầu nhìn, thấy Trương Cơ hai tay buông lỏng, chén thuốc nóng lập tức rơi xuống, đổ hết lên tay nàng ta, màu đen đặc chảy xuống bộ quần áo trắng của nàng.
Hoắc Khứ Bệnh mới vừa tới trước giường, thấy hai tay tôi và bộ dáng chật vật của Trương Cơ. Tôi còn chưa kịp hiểu ra, đã thấy nàng ôm tay đau đớn ngã xuống đất.
Hoắc Khứ Bệnh lập tức tiến lên nắm tay nàng, vén tay áo, trên cánh tay trắng nõn đã bị thuốc làm bỏng nổi lên vài bọng nước, “Sao lại thế này?” Chàng nhíu mày hỏi.
“Lý cơ không phải cố ý…” Nàng nghiêng người dựa vào Hoắc Khứ Bệnh, mắt lóng lánh, ôn nhu nói.
“Không phải muội làm nàng bỏng!” Tôi nhìn thẳng nàng, không nhịn được, rõ ràng chính nàng làm nghiêng chén thuốc, vốn không liên quan đến tôi!
Trương Cơ cười khổ, ôm lấy cánh tay, mắt ủy khuất nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Cũng tại muội nhiều chuyện…” Bộ dáng này thật tôi thấy còn thương, nữ tử khí thế bức người vừa rồi nháy mắt đã biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
“Dao Ca, muội cũng bất cẩn quá!” Tôi nhìn trân trân Hoắc Khứ Bệnh, lần đầu tiên mắt chàng lộ vẻ trách cứ, con ngươi trong trẻo lấp lánh sáng lúc này lại trở nên xa lạ, xa lạ đến mức khiến tôi sợ hãi.
“Không phải muội!” Tôi xốc lên chăn, đứng dậy đối diện với chàng, Hoắc Khứ Bệnh chàng không tin muội sao?
“Nàng ấy vì sao lại phải tự làm bỏng mình?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn bộ dáng quật cường của tôi thì hỏi ngược lại, một tay đỡ Trương Cơ đứng lên.
Giằng co chốc lát, tôi bỗng mỉm cười, chàng càng thêm khó hiểu nhìn tôi.
“Xin lỗi, là tôi bất cẩn.” Tôi nhặt chén và thìa lên, đưa cho Hoắc Khứ Bệnh, bỗng chẳng muốn giải thích nữa, hóa ra diễn trò cũng cực nhọc quá!
Hoắc Khứ Bệnh ánh mắt phức tạp, nhìn tôi một cái rồi đỡ Trương Cơ ra cửa, thần sắc lo lắng ấy tôi đã từng thấy, đó là khi tôi xông vào doanh trại bị thương.
Tôi quỳ trên đất, nhẹ nhàng lau vết thuốc, Trương Cơ cũng không hoàn toàn giả vờ, thuốc nóng thế này hất lên người sao lại không đau? Thật ra chúng tôi cũng đều buồn cười, buồn cười đến mức đáng thương mà thôi.
Cổ họng ngứa rát, tôi khom lưng ho sặc sụa, ho một lúc lâu, đến khi khuôn mặt đỏ bừng, thiếu chút không thở nổi nữa. Quay về giường nằm, toàn thân rét lạnh, cơ thể tôi quả là gầy yếu. Đắp kín chăn, mở to đôi mắt mà trong đầu lại trống trơn, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật sâu, tỉnh lại tôi đã có thể trở về hiện đại, trở lại cuộc sống bình thường của tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi mơ một giấc mơ, trong mơ Hoắc Khứ Bệnh liên tục gọi tôi, dịu dàng âu yếm, tôi cười thật hạnh phúc.
“Dao Ca...” Hoắc Khứ Bệnh vẫn không ngừng gọi, tôi choàng tỉnh.
Trong phòng tối đen, tôi kéo chăn muốn ngủ tiếp.
“Dao Ca...” Mở mắt, giọng nói của Hoắc Khứ Bệnh lại vang lên, tôi ngồi dậy sờ soạng, đυ.ng phải vai một người, tôi thét lên.
Chàng ôm ghì lấy tôi, gối lên vai tôi, “Nghe Phàn Huy nói nàng bị bệnh.”
Thì ra là Hoắc Khứ Bệnh, tôi ngồi dậy, không đưa tay sang cũng không đẩy ra.
“Cũng không phải bệnh nặng gì…” Tôi mặt không đổi sắc nói, trong bóng tối không nhìn rõ sắc mặt chàng.
“Nói chuyện cùng ta một lúc nhé!” Chàng ôm tôi, nhẹ nhàng xoa xoa lưng tôi, một bên mặt kề sát mặt tôi, tôi ậm ừ.
“Nàng biết không Dao Ca, ban đêm lúc ta xông vào doanh trướng Hung Nô, chúng vẫn đang ngủ say! Tám trăm kỵ binh tinh nhuệ bắt gϊếŧ hơn hai ngàn quân Hung Nô!” Chàng hưng phấn nói, nắm lấy vai tôi, con ngươi lấp lánh sáng giữa bóng tối, tôi có thể cảm nhận được tâm tình của chàng, nhưng hiện tôi chẳng có lòng dạ nào.
“Ừm…Chúc mừng chàng, hoàng thượng sẽ nhanh chóng phong hầu ban tước cho chàng!” và tứ hôn nữa…Tôi tránh khỏi tay chàng, nhắm mắt, gió đêm bên ngoài thốc vào làm tóc tôi tán loạn, xung quanh yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.
“Trương Cơ nàng ấy…” Chàng thấy tôi không hào hứng thì vội tìm tay tôi.
“Muội muốn ngủ.” Tôi ngắt lời chàng.
Dứt lời tôi liền xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía chàng chẳng nói thêm nữa. Chàng vuốt tóc tôi, tôi vẫn không nhúc nhích, tôi sợ chàng sẽ nói chuyện về Trương Cơ!
Một lúc sau, chàng thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài, tôi thấy may vì lúc này là đêm tối, chàng không thấy tôi đang khóc. Đến khi chàng đóng cửa lại, tôi mới ngồi dậy, dựa vào tường, lại khó ngủ tiếp.
Tôi cảm thấy tôi không thể ở lại đây nữa, nhưng không biết mình có thể đi đâu. Chàng là tướng quân cao cao tại thượng, tôi chỉ là ca cơ không rõ lai lịch, chúng tôi không cùng thế giới! Vốn hạ quyết tâm muốn hỏi chàng, có nguyện ở bên tôi, nhưng khi thấy hai người họ thì lại chẳng còn dũng khí mở miệng. Ngay cả chính tôi cũng thấy buồn cười, có lẽ danh phận cao nhất chàng có thể cho tôi, chỉ có thể là thϊếp!
Ngoài thành Trường An, bên bờ Vị Thủy, chàng có còn nhớ hẹn ước xưa? Khi chàng rong ruổi sa trường, dẹp yên Hung Nô, còn nhớ hay đã quên đá Nguyệt Nha dưới lòng suối Ánh Nguyệt?
Hai ngàn năm rất dài, tựa như đêm đen vô tận, không có điểm dừng cũng chẳng có kết thúc.
Hôm nay không thấy bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh, Phàn Huy cũng không đưa cơm đến, tôi ở trong phòng đến sẩm tối. Nhìn ráng chiều xa xa và người người tấp nập qua lại trên phố, còn mình lại như người bên ngoài, ở bên ngoài thế giới của chàng.
Tôi mạnh mẽ giữ vững tinh thần, cầm lược chải tóc gọn gàng, thay một bộ y phục sạch sẽ. Áo ngoài màu hồng phấn với làn váy màu trắng, bộ quần áo này là do Lương công tử đưa, tôi lần đầu tiên mặc chúng.
Nữ tử trong gương gò má xanh xao hóp lại, con người đen láy, sắc môi nhợt nhạt, ba phần đẹp bảy phần tiều tụy, tiều tụy thì tiều tụy, ai quan tâm?
Lâu rồi chưa bước chân ra khỏi cửa, làn váy dưới thân uốn lượn rất bất tiện. Tôi chầm chậm bước xuống lầu, chỉ lo chú ý dưới chân, không ngờ vừa ngẩng đầu lại thấy trong sảnh đầy người.
Tôi khựng lại, có ít nhất gần trăm nam tử mình vận quân trang đang ồn ào tranh cãi ăn uống, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, ở trong này đã lâu tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong sảnh lại có nhiều người đến vậy!
Nhìn thấy tôi xuống, ai nấy đều đổ dồn mắt về phía tôi, những ánh mắt đó rõ ràng là kinh ngạc và hiếu kỳ, chẳng ai ngờ trong dịch quán quân đội đóng trú lại có giấu một nữ tử.
Bàn tay đang vịn lan can của tôi run run nhưng sắc mặt thì nghiêm túc, đứng trên bậc thang không biết nên làm thế nào cho phải, lúng túng nhìn những gương mặt xa lạ này. Phía dưới bỗng chốc xôn xao, tôi cảm thấy mình lúc này như một chú hề, tự dưng xuất hiện trên vũ đài, thật hối hận đã chọn thời điểm tốt lành này mà ra cửa.
Đành phải bất chấp, hạ tầm mắt, cố gắng tao nhã bước xuống lầu, những bậc thang gỗ thật dài. Vừa xuống đến nơi lại phát hiện, người người đông nghẹt đã bịt kín đường đi, muốn ra đến cửa chỉ có thể đi xuyên qua những binh lính này.
Tôi nâng mũi chân, lại thu hồi, nói với mấy nam tử to lớn đang ngồi chính diện, “Xin nhường đường một chút được không? Tôi muốn ra ngoài.”
Ai ngờ tôi vừa nói xong, đại sảnh nhất thời cười vang, những người đó đều hứng thú nhìn tôi, còn chỉ trỏ này nọ. Nam tử phía trước bỗng đứng lên, giống một ngọn núi nhỏ ép tới, khoảng cách gần quá có thể ngửi được mùi mồ hôi nồng nặc của hắn. Tôi lui về sau từng bước, lúng túng nhìn quanh, nghĩ rằng hay là trở về phòng thôi, có lẽ không ra ngoài được rồi.
“Lý cơ!” Vừa định xoay người thì nghe thấy bên trái có tiếng ai gọi tôi, tiếng nói quen thuộc. Nhìn lại, một nam tử mặc đồ đen đang vẫy tay với tôi, từ chỗ ngồi bước tới đây.
Cảm nghĩ người dịch: Chắc có người sẽ chán ghét nữ chính của chúng ta sao lại yếu đuối để bị bắt nạt thế kia, chẳng có phong thái của người hiện đại xuyên không gì cả. Nhưng nếu tôi là cô ấy, đơn độc sống trong thế giới lạ lẫm, không rõ gốc gác lai lịch của mình, rồi lại đau ốm – đại khái là ốm tương tư, thì yếu đuối mới là phản ứng tự nhiên, chân thật nhất. Dao Ca đang loay hoay tìm cách chống chọi với cái vòng xoáy chẳng biết lối ra. Tôi tò mò với hành trình này của cô ấy!