Ảnh Hậu Trọng Sinh Đến Thượng Vị

Chương 16: Số trời đã định anh yêu em

Lễ tân nghe thấy tiếng nói, quay đầu khinh thường nhìn Cố Vũ Phỉ: "Cô biết cô ấy được ai đưa đến không?" Nói xong, lễ tân đi tới nghênh đón Cố Thiên Tình.

Cố Vũ Phỉ nhìn thấy dáng vẻ cung kính của lễ tân thì tức giận đến thần sắc vặn vẹo.

Đột nhiên, sau tai truyền đến giọng nói quen thuộc khiến hai mắt Cố Vũ Phỉ sáng lên: "Đạo diễn An, anh tới rồi."

Cố Vũ Phỉ quay đầu, khi nhìn thấy An Lợi Kiệt và trợ lí từ trong xe bước tới, lúc này đã đi lên thảm đỏ. Cố Vũ Phỉ quay đầu nhìn Cố Thiên Tình một chút, thấy cô đang định vào cửa, ý định của Cố Vũ Phỉ lại xoay chuyển, hô một tiếng: "Cố Thiên Tình!"

Nghe được tiếng, Cố Thiên Tình dừng bước lại.

Tiêu Khả Thượng đi theo cũng dừng bước, nghi ngờ nói: "Thiên Tình, ai đang gọi cô?"

Vừa rồi Cố Thiên Tình hình như nghe được giọng nói của Cố Vũ Phỉ, thế nhưng cô nhìn một vòng, đều không thấy.

"Không có gì, đi thôi."

Tiêu Khả Thượng cũng đi theo nghi hoặc nhìn một vòng, nghe thấy Cố Thiên Tình lên tiếng mới tiếp tục quay đầu đi.

Lúc này Cố Vũ Phỉ đã đi tới bên cạnh An Lợi Kiệt, cô ta cười nói: "Đạo diễn An ~ anh tới rồi, vừa vặn Thiên Tình cũng tới, ở phía trước."

Không cần Cố Vũ Phỉ nói, An Lợi Kiệt cũng biết Cố Thiên Tình tới.

Vừa rồi Cố Thiên Tình xuất hiện, đã khiến cho anh ta chú ý. anh ta không nghĩ rằng, Cố Thiên Tình lại kinh diễm như vậy, khiến cho người ta lập tức có ý định chiếm hữu.

"Ở đâu?"

Cố Vũ Phỉ chỉ vào phía trước nói: "Ở kia, người ở phía trước quầy lễ tân, còn kém mấy bước liền đến cửa."

An Lợi Kiệt vừa nhìn thấy Cố Thiên Tình, liền bước nhanh tới. Một mặt, anh ta thật sự muốn quen biết với Cố Thiên Tình, dù sao cũng không ai là không yêu; Ở một mặt khác, là anh ta cũng giống như những người khác, nhìn trúng tiềm năng của Cố Thiên Tình; Nhưng quan trọng nhất là, lúc này Cố Thiên Tình đang đứng bên cạnh Tiêu Khả Thượng.

Tiêu Khả Thượng này, người khác không biết thân phận của anh ta, nhưng An Lợi Kiệt biết rất rõ ràng, anh ta chính là em ruột của tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, Đường Hi Đình.

Nếu như có thể kết thân được với Tiêu Khả Thượng, thì tiền đồ của anh ta là vô hạn. Vừa vặn Cố Thiên Tình cũng ở bên cạnh, anh ta hoàn toàn có thể mượn cớ Cố Thiên Tình để quen biết với Tiêu Khả Thượng.

Loại chuyện chỉ có một lần duy nhất này, đương nhiên bước chân của An Lợi Kiệt phải tăng tốc rồi.

"Cố Thiên Tình."

Nghe thanh âm chán ghét quen thuộc này, Cố Thiên Tình vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng An Lợi Kiệt đã nhanh chân đi tới trước mặt cô.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của An Lợi Kiệt, trên mặt Cố Vũ Phỉ lộ ra nụ cười đắc ý. An Lợi Kiệt càng là nhiệt tình, càng vội vàng, thì danh tiếng của Cố Thiên Tình càng khó nghe.

Bây giờ, có người muốn xem Cố Thiên Tình xấu mặt!

Thấy có người quay đầu nhìn Cố Thiên Tình, nụ cười của Cố Vũ Phỉ dâng lên, thế nhưng cô ta còn chưa kịp cười ra tiếng, đột nhiên, hội trường phát ra những tiếng la hét chói tai.

Hơn nữa náo loạn hết sức rõ ràng, loại náo loạn này không chỉ là bởi vì khách nữ đi lại, mà còn do các khách nam xô đẩy. Cố Vũ Phỉ bởi vì đứng ở chính giữa trên thảm đỏ, liền bị không ít người đẩy tới đẩy lui mấy lần, kém chút ngã sấp xuống.

Tiếng thét chói tai cũng thu hút sự chú ý của Cố Thiên Tình, Tiêu Khả Thượng quay đầu nhìn sang, tròng mắt kém chút đến rơi xuống.

Anh trai sao lại tới đây?!

Không phải nói không đến sao!!

Đường Hi Đình từ trên xe bước xuống, hai đầu lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng thường ngày.

Dáng người anh thẳng tắp, trên người mặc tây trang màu đen, sắc mặt anh tuấn lạnh lùng như một vị thần. Đôi chân thon dài bước lên nhịp nhàng, hướng về phía trước. Mặc dù bên cạnh có những người vội vã tiến lên, vội vã thiết lập quan hệ, nhưng quả thực không người nào dám cản bước đứng trước mặt anh.

Ánh đèn flash của phóng viên hội trường không ngừng lấp lóe, rơi trên người anh, sáng chói khiến người ta nhíu mắt.

Người đàn ông này, so với bất cứ thiên vương nào thì càng giống như một đế vương.

Nhất cử nhất động của anh, khiến tất cả mọi người không ai dám khinh thị.

"Tổng giám đốc, bên này." Thư ký trưởng của ban thư ký là Lý Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhẹ giọng mở miệng, dẫn Đường Hi Đình đi đến thảm đỏ.

Theo lý thuyết, loại tiệc rượu này Đường Hi Đình căn bản sẽ không bao giờ tham gia. Thế nhưng ma xui quỷ khiến, nghĩ đến ánh mắt khiến cho người ta khó hiểu kia, còn có Tiêu Khả Thượng, Đường Hi Đình liền quyết định tạm thời tham gia vào bữa tiệc trước đó đã rút khỏi.

Nghĩ đến sự khác thường của mình, hai đầu lông mày Đường Hi Đình hiện lên một chút bực bội khó hiểu.

"Mua hết tất cả các ảnh chụp lại, tôi không cho phép một tấm ảnh nào được đăng lên báo. Ngày mai nếu như tôi thấy một tấm nào trên mặt báo, cái chức thư ký trưởng của cậu cũng không cần làm nữa!"

Lý Tuấn Kiệt sững sờ, cung kính nói: "Vâng."

Lý Tuấn Kiệt đi sau lưng Đường Hi Đình, có chút líu lưỡi khi nghe mệnh lệnh của anh. Mặc dù Đường Hi Đình không phải ông chủ dễ dàng phục vụ, thế nhưng cũng sẽ không nói lý, lấy về tất cả ảnh chụp, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Hơn nữa... Tổng giám đốc, chúng ta là một công ty giải trí đó.

"Thiên Tình, cô vào trước đi, lát sau tôi sẽ vào." Tiêu Khả Thượng nhỏ giọng nói với Cố Thiên Tình.

Cố Thiên Tình gật đầu, An Lợi Kiệt nhìn dáng vẻ hai người quen thuộc bên cạnh, lại có ý nghĩ khác.

Mặc dù Cố Thiên Tình đã ngắt điện thoại của ông ta, nhưng hẳn là không biết là ông ta gọi tới, nghĩ đến đây, An Lợi Kiệt thở một hơi, cười nói: "Cố Thiên Tình đúng không?"

Trong mắt Cố Thiên Tình hiện lên một tia chán ghét, đè ý hận xuống nói: "Đúng vậy, tôi không biết anh."

An Lợi Kiệt cười cười lấy danh thϊếp ra nói: "Cô chắc là cũng biết đến tôi, chỉ là không quen tôi mà thôi. Tôi tên là An Lợi Kiệt, là đạo diễn, tôi nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."

Cố Thiên Tình nhận lấy tấm danh thϊếp kia, nhìn tên phía trên, khóe môi hạ thấp giơ lên một nụ cười lạnh như băng.

Nụ cười này của cô, vừa vặn đã rơi vào tầm mắt của Đường Hi Đình.

Dù không cố ý để ý, nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền thấy cô. Cô đứng quay lưng về phía anh, chiếc cổ trắng nõn vẽ nên một đường cong duyên dáng.

Dưới ánh đèn, ngọc châu óng ánh mượt mà, người đẹp như vẽ... Chỉ là, cái nụ cười đó thật sự đúng là vô cùng chướng mắt!