"Cha, chị, không phải như vậy!"
Cố Vũ Phỉ ngửa đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Thiên Tình.
"Chị ~" Cố Vũ Phỉ vội vàng ôm lấy chân Cố Thiên Tình, trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu y như dĩ vãng, nói: "Chị, em sai rồi, em không phải cố ý đâu chị, em thật không phải cố ý. Em chỉ là muốn cho chị khoẻ nhanh một chút, em không nghĩ tới, thuốc kia sẽ có ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn hôm nay của chị."
Nửa câu sau, Cố Vũ Phỉ căn bản là nói cho Cố An Thành nghe.
Quả nhiên, Cố An Thành mềm giọng lại: "Vũ Phỉ, may mắn là thuốc của con không gây ảnh hưởng đến biểu hiện hôm nay của Thiên Tình, nếu không, coi như con đã hại Thiên Tình cả một đời rồi!"
"Vâng, cha, con biết sai rồi."
Cố An Thành thở dài nói: "Con đứng lên trước đi, sau này đừng lại làm như vậy nữa!"
"Cha, con sẽ không.” Cố Vũ Phỉ nức nở nói: "Về sau con nhất định sẽ kiểm tra thuốc rõ ràng, rồi mới cho chị gái uống."
Hừ, lần sau nên là thuốc độc đi.
Cố Thiên Tình cười lạnh, Cố Vũ Phỉ chính là có bản lĩnh như này, luôn có thể xoá được tất cả sai lầm một cách sạch sẽ, cho người ta một cảm giác thiên chân vô tà, vô cùng đáng thương, dễ dàng có thể đạt được sự tha thứ của người khác.
Thấy chỉ làm cho người ta buồn nôn.
Cố An Thành nhìn dáng vẻ Cố Vũ Phỉ lau nước mắt, nhíu mày.
Ông cũng không phải không cảm giác được Cố Vũ Phỉ không đúng, chỉ là ông càng muốn coi những chuyện này thành chuyện ngoài ý muốn hoặc là trùng hợp.
"Thiên Tình, hôm nay chúc mừng con thử vai được thông qua, cha đi làm đồ ăn ngon cho con, chúng ta phải chúc mừng một phen!" Nói xong, Cố An Thành lại nói: "Vũ Phỉ, lần này con phỏng vấn chưa được thông qua, lần sau phải cố gắng thật nhiều nhé, có cái gì không hiểu, hỏi chị gái con để biết thêm."
Cố Vũ Phỉ trong lòng không cam tâm, nhưng trên mặt vẫn nói: "Vâng, cha."
Cố An Thành vừa đi, Cố Vũ Phỉ lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, còn vỗ vỗ đầu gối của mình.
"A, không giả vờ nữa?"
Bàn tay đang vỗ đầu gối của Cố Vũ Phỉ dừng lại, trong mắt vẫn còn dưng dưng nước mắt nhìn Cố Thiên Tình, nói: "Chị, chị đang nói cái gì vậy? Vừa rồi em đã nhận sai rồi, chẳng lẽ chị còn không tha thứ cho em sao?"
"Cố Vũ Phỉ, tôi thật sự rất khâm phục cô, rõ ràng là tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn có thể mở miệng một tiếng chị, khép miệng một tiếng chị. Cô thật đúng là tiện đến hết mức có thể đấy."
Cố Vũ Phỉ nghe được câu này, trên mặt lập tức lộ ra dáng vẻ đáng yêu, vô cùng tủi thân lôi lôi kéo kéo Cố Thiên Tình nói: "Chị, chị sao vậy, không phải là có hiểu lầm gì em đấy chứ? Chị vốn chính là chị gái của em mà, hơn nữa... Hơn nữa tại sao chị có thể dùng cái chữ kia..." Nói rồi, nước mắt Cố Vũ Phỉ lại rớt xuống.
"Đừng đυ.ng vào tôi, tôi chê cô bẩn!" Nói xong, Cố Thiên Tình mắt nhìn khắp người Cố Vũ Phỉ, sắc mặt âm trầm nói: "Còn nữa, làm phiền cô trả lại toàn bộ y phục của tôi, còn có tất cả những đồ vật khác của tôi nữa, bởi vì nếu cô không trả lại cho tôi, tôi không có cách nào ném toàn bộ chúng đi được!"
"Chị… chị..."
Cố Vũ Phỉ "tủi thân" đến độ mặt đỏ bừng lên, thần sắc vặn vẹo, chỉ tay vào Cố Thiên Tình hồi lâu, cắn răng nói: "Cố Thiên Tình, cô đừng có quá đáng! Cô cùng lắm cũng chỉ là qua được vòng thi đầu mà thôi, có thể thuận lợi ký kết hợp đồng hay không còn chưa khẳng định được đâu!" Nói xong, Cố Vũ Phỉ tức giận đùng đùng cố ý dùng sức giẫm lên sàn, bước trở về phòng mình, lại rầm một tiếng sập cửa phòng lại!
Cố Thiên Tình, cô đừng có đắc ý quá sớm! Tôi có đủ biện pháp để cô không cách nào ký kết thành công!
Cố Thiên Tình cầm lấy tấm thẻ suýt chút nữa bị Cố Vũ Phỉ vò nát trên bàn lên, cũng vào phòng.
Đầu tiên là cô gọi điện thoại cho bạn thân của mình… Vu Hiểu Lôi.
Vu Hiểu Lôi và cô là bạn cùng lớp từ trung học đến đại học, Vu Hiểu Lôi lớn hơn cô một tuổi, ngành học chính là phát thanh chuyên nghiệp, bây giờ còn đang chạy khắp nơi phỏng vấn làm biên tập viên. Nếu như vận khí tốt, các cô thậm chí còn có khả năng vào cùng một công ty.
Cũng là trải qua một thế về sau, Cố Thiên Tình mới biết được, bạn bè bên cạnh cô, chỉ có Vu Hiểu Lôi mới là người thật tâm đối tốt với cô.
Lúc trước cô đồng ý gả cho An Lợi Kiệt, chỉ có Vu Hiểu Lôi không ngừng quấy nhiễu, nhưng vì cô cân nhắc đến đứa bé trong bụng nên vẫn gả.
Cho dù là như vậy, Vu Hiểu Lôi vẫn là đang giúp cô nghĩ đường lui.
Lúc ấy cô đã thân bại danh liệt, vốn dĩ là không có cơ hội gì, nhưng là Vu Hiểu Lôi lợi dụng mối quan hệ trong công việc của mình, vẫn không ngừng giúp cô tìm việc làm.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Vu Hiểu Lôi.
Đáng tiếc lúc ấy cô bị Cố Vũ Phỉ che mờ hai mắt, vậy mà tin tưởng Cố Vũ Phỉ châm ngòi, theo thời gian dần dần cắt đứt liên lạc với Vu Hiểu Lôi. Nếu như không phải như vậy, sao cô lại rơi vào tình trạng tứ cố vô thân.
Cho nên nói, ở giữa cô và Vu Hiểu Lôi, ngoại trừ bởi vì Cố Vũ Phỉ tác động từ bên ngoài, còn bởi vì chính cô xuẩn nữa.
Bây giờ nhớ lại, ở kiếp trước cô thậm chí còn không biết Vu Hiểu Lôi ký hợp đồng với công ty nào.
"Alo, Hiểu Lôi, là mình, Thiên Tình đây." Lúc nói câu nói này, Cố Thiên Tình nhịn không được cảm thấy giọng nghẹn ngào.
Đầu bên kia điện thoại, Vu Hiểu Lôi vẫn là tính tình như trước đây, xù lông lớn tiếng nói: "Thiên Tình, nhanh, nói cho mình nghe kết quả phỏng vấn đi! Mình nghe nói Hoàn Vũ là phỏng vấn trực tiếp ngay tại chỗ có kết quả luôn, cậu đã vào vào trong chưa?!"
Cố Thiên Tình nghe được giọng nói của Vu Hiểu Lôi, nhịn không được cười nói: "Nào có dễ dàng vào trong như vậy, có điều hôm nay phỏng vấn nha..."
"Mau nói! Con nhóc chết tiệt kia!"
"Vượt qua rồi!"
"Quá tốt rồi!" Vu Hiểu Lôi thở phào một hơi thật to, bắt đầu bẻ ngón tay với cái điện thoại, nói: "Chuyện này nhất định phải chúc mừng! Cậu mau mời mình ăn cơm, mình muốn ăn tương giò, cá mực nướng, thịt kho tàu, rau xanh xào tôm nõn..."
Về sau là một chuỗi các loại thức ăn, Cố Thiên Tình nghe được chỉ biết im lặng. Đồng thời, cũng vô cùng... Đau lòng.
Cố Thiên Tình nhìn trời, nói với chiếc điện thoại: "Hiểu Lôi, vì thân hình của cậu mà suy nghĩ một chút, mình thấy, chúng ta nên ăn khoai tây nướng đi."
Khoai tây?
"Mình muốn ăn thịt!!!"