Hướng Nam xoay người nhìn phía Bùi Mẫn, giọng ngượng ngùng mà rối rắm, thật ra nói mấy câu này cậu cảm thấy rất mất mặt: “Tôi dạo này ăn cái gì đó quá bổ, hơi bị nóng, chảy máu mũi, với cả chỗ này của tôi nó cứ không chịu xẹp xuống.”
Chỉ chỉ phần hông hơi nhô lên, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, qua vài giây sau cậu lại trở nên đúng lý hợp tình. Là người cực kỳ am hiểu tự mình an ủi, Hướng Nam cảm thấy, Đường Mật chính là bạn tình của mình, bày tỏ du͙© vọиɠ với bạn tình thì có gì ngượng ngùng…
“Tôi tuốt không ra, anh mυ'ŧ cho tôi đi.” Ngượng ngùng trước đó biến mất hơn phân nửa, hiện tại, cậu nói mượt mà hơn, cũng đúng lý hợp tình hơn nhiều.
Mặt Bùi Mẫn kiểu mày đã thành công chọc điên tao, gân xanh trên trán nổi lên, huyệt Thái Dương giật nhảy đau nhức, tay cũng nắm chặt thành đấm, anh đang tự khắc chế chính mình, kiềm chế mình không xông lên một đấm đánh nổ đầu chó của Hướng Nam.
“Cậu, nói, lại, lần, nữa.” Gằn từng chữ một, giọng lãnh lẽo thấu xương, khàn khàn mang theo uy hϊếp.
Nhưng Hướng Nam không sợ anh, vẫn thẳng thắn nói: “Tôi không bắn ra được, anh mυ'ŧ ra giúp tôi đi.”
Đệt mẹ, tao lo mày bị bệnh, mày lại muốn lái xe, tao lo lắng cho mày đúng là đút hết cho chó, lại còn cái mặt trơ trơ giống hệt chó nữa chứ. Bùi Mẫn nổi điên muốn gϊếŧ người, rất muốn xoay người phá cửa bỏ đi.
Hướng Nam kéo vạt áo lên, phần hông dâng trào không có vải che lấp hiện ra trước mắt Bùi Mẫn, vòng eo săn chắc trắng nõn với đường cong trôi chảy khỏe khoắn, chói lọi hấp dẫn ánh mắt của Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn xem mà cổ họng phát ngứa, nóng lên, anh mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, mà vòng eo kia cứ xoay quanh trong đầu.
“Anh có biết thổi kèn không đấy? Phải cẩn thận, hàm răng đừng va vào nha.” Hướng Nam lo cho mình nói như vậy, hình như hoàn toàn chưa từng suy xét xem Bùi Mẫn có thể cự tuyệt vấn đề này hay không.
Bùi Mẫn hít sâu một hơi: “Nếu tôi không làm cho cậu thì sao?”
Hướng Nam sửng sốt vài giây, khuôn mặt hơi buồn rầu: “Thế thì tôi đành phải đi hội sợ bên ngoài tìm người giúp.”
Rồi đột nhiên đôi mắt cậu sáng lấp lánh, mang theo một tia bừng tỉnh vui sướиɠ, đúng rồi, bên ngoài còn có rất nhiều chị gái xinh đẹp, tìm mấy chị thơm tho mềm mại cũng không tồi.
Cảnh ngục trong tòa ngục giam này một tháng có thể đi ra ngoài một chuyến, nghỉ ngơi ba ngày, thay phiên, mà Hướng Nam không có nhiều cấm kỵ như vậy, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chẳng qua Hướng Nam lười quen, không muốn chạy ra bên ngoài, nơi này có ăn có uống còn nhàn, đối vớ trạch nam đúng là vô cùng thoải mái.
Hơn nữa, ngục giam cách thành phố phồn hoa khá xa, vùng dã ngoại hoang vu, lái xe cũng phải mất một giờ mới có thấy con phố phồn hoa ấy. Hướng Nam lười chạy ra bên ngoài, nên nhất thời cũng không nghĩ đến cách này.
Đến đây lâu như vậy, Hướng Nam cũng chỉ đi ra ngoài một lần, còn là trực tiếp lái xe về nhà của nguyên chủ, cùng người nhà ăn bữa cơm, sau khi ngủ một đêm thì trực tiếp trở về. Bởi vì trong đầu toàn là phải đi tìm đối tượng phát tiết để hoàn thành nhiệm vụ, nên không có tâm tư nghĩ đến cái khác.
Lần này bị Bùi Mẫn hỏi như vậy, đột nhiên Hướng Nam như tỉnh ngộ. Nhiệm vụ chỉ bắt mình cᏂị©Ꮒ đàn ông, nhưng không nói không thể đi ra ngoài tìm gái mà.
Bùi Mẫn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hướng Nam, trong lòng nổi lên chút chua xót, còn lại đa phần là khó chịu với phẫn nộ, mả mẹ mi, thằng chó này, còn có phương án dự phòng thứ hai cơ.
“Người bên ngoài không sạch sẽ.” Bùi Mẫn lạnh mặt, ánh mắt khóa chặt Hướng Nam, toàn thân bao phủ một tầng sát khí, khiến người nhìn mà phát lạnh.
Hướng Nam bĩu môi: “Nhưng bên ngoài có gái, rất nhiều rất nhiều chị gái.”
Hướng Nam thích mỹ nữ, ngay từ đầu Bùi Mẫn đã biết, nhưng biết không có nghĩa là khi nghe Hướng Nam nói câu thế này thì không tức giận: “Phụ nữ có cᏂị©Ꮒ bền bằng tôi không, có thuận theo cậu bằng tôi không?”
Bùi Mẫn tức ngực khó thở nói ra lời này, lời vừa ra khỏi miệng thì anh lập tức hối hận, gặp quỷ, vì sao chất vất chua lòm thế này?
Hướng Nam lời lẽ chính đáng phản bác: “Mấy chị gái vừa thơm vừa mềm, còn ôn nhu, ngực cũng vừa mềm vừa lớn…”
Hướng Nam thích kiểu vừa ngự tỷ vừa giỏi vừa đẹp, thích mấy chị gái ngực tấn công mông phòng thủ, chảy nước miếng.
Quyển 1 -