Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 31: Nam chính thụ

"Bùi Mẫn chống nạng, khập khiễng đi ra ngoài, trong miệng mắng một tiếng: “Chó chết.”

‘Phanh’, cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, đón nhận các loại ánh mắt, anh trở lại phòng giam.

Hướng Nam vừa xoa tóc vừa đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, thị lực khá tốt có thể thấy ở rất xa, trong một góc sân thể dục có một đống tù nhân tụ tập.

Không quan tâm rời ánh mắt, trong tòa ngục giam bày, nắm đấm cứng chính là đạo lý, ai mạnh thì là lão đại, bắt nạt luôn phát sinh mọi lúc mọi nơi. Không quản được, cũng không muốn quản.

Nếu Hướng Nam biết lúc ấy, người bị bắt nạt ở sân thể dục là ai thì cậu nhất định sẽ chạy như bay đến sân thể dục, giải cứu chàng trai đáng thương kia. Vì đó là nam chính thụ.

Lau khô tóc, ngáp một cái, đi trở về phòng ngủ, nằm nằm trên giường.

Trước khi ngủ, trong đầu hiện lên một ý tưởng, Đường Mật họ Bùi, nam chính công cũng họ Bùi thì phải, kêu là Bùi… hình như là Bùi Mẫn.

Đường Mật cũng là xã hội đen, hai người này liệu có quan hệ gì không, hay là cùng một người?

Ngẫm nghĩ lại, cảm thấy hai người này hẳn là không có quan hệ gì, cũng tuyệt đối không thể là cùng một người, nam chính công tuyệt đối không thể hiến cúc làm thụ.

Kia chính là đại lão đấy.

Nhắc đến, nam chính công vào đây chưa? Hôm nào đi tra hồ sơ, nếu là vào rồi thì đi vây xem, kia chính là đại lão xã hội đen đấy.

Mình còn chưa từng thấy đại lão xã hội đen sống sờ sờ đâu…

Người họ Hướng nào đó mang lòng mang các loại suy nghĩ chìm vào mộng đẹp. Còn ở bên này, Bùi Mẫn khó chịu, anh là thằng thương tàn, phải tự rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại, phải tự đào chất lỏng còn sót lại trong hậu huyệt ra ngoài.

Bó thạch cao lại không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn ướt lau người. Bùi Mẫn cảm thấy không lau khô, giống như trên người vẫn còn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ái muội.

Vất vả chịu đựng khác thường trong lòng, xử lý sạch sẽ thân thể, lại còn phải giặt quần áo. Mùi quá nồng, người có kinh nghiệm mà ngửi được có thể đoán được ngay.

Bồn rửa tay trong WC quá nhỏ, Bùi Mẫn đành giặt quần áo ở bên ngoài, nơi giặt quần áo ở trên hành lang. Bùi Mẫn đứng trước đài giặt quần áo, trong lúc giặt, bên cạnh luôn có người âm thầm rình coi.

Nhờ phúc đại ca Long, việc Bùi Mẫn bị trưởng ngục coi trọng đã được truyền bá phạm vi không nhỏ trong ngục giam.

Bùi Mẫn bị ánh mắt bắt bẻ rình mò đánh giá, lại càng cáu giận, trong lòng chửi rủa Hướng Nam mấy trăm lần.

Sau khi vắt quần áo, Bùi Mẫn còn có tật giật mình ngửi xem quần áo còn mùi không?! Chóp mũi toàn là mùi bột giặt thấp kém.

Mùi như vậy lại khiến Bùi Mẫn vừa lòng, cuối cùng không có loại hương vị kia.

Tuy Hướng Nam đã ban cho Bùi Mẫn nhiều ưu đãi, nhưng anh vẫn phải làm việc, dù chỉ là việc đơn giản nhất.

Chạng vạng, khi Bùi Mẫn làm việc xong trở về nhà tù, thấy trước cửa phòng giam có hai người dựa vào cửa đang chờ anh.

Đến gần mới thấy, hai người này mình đều biết, một đứa là đàn em của mình, một đứa là thằng nhóc lần trước đến tìm mình xin được che chở.

“Mày dẫn nó đến đây làm gì?” Giọng Bùi Mẫn hơi không kiên nhẫn.

Đàn em kia lấy lòng nhìn Bùi Mẫn: “Lão đại, em ấy trước kia là bác sĩ, em tìm em ấy đến xem chân cho anh. Anh thấy có thể thu lưu em ấy lại hay không? Sau này có thể dùng.”

Bùi Mẫn nhíu mày: “Chân tao không cần nó xem, tao tự mình hiểu rõ.”

Đàn em muốn nói lại thì nhìn Bùi Mẫn, sau đó tiến đến ghé vào tai Bùi Mẫn, nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh nể mặt em thu lưu em ấy đi, em ấy là em trai mối tình đầu của em đấy ạ, bị bắt vì thấy mối tình đầu của em bị bắt nạt, lỡ tay gϊếŧ người.”

Bùi Mẫn hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá Quý Tô Việt từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ xẻo thịt, từng nhát cắt xẻo thân thể Quý Tô Việt, muốn nhìn rõ con người cậu ta.

Quý Tô Việt bị nhìn cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố đứng thẳng tắp mặc cho Bùi Mẫn đánh giá: “Em rất hữu dụng, nội thương ngoại thương đều có học. Chân gãy của anh, em cũng có thể hỗ trợ.”

Tuy không muốn che chở thằng nhóc nhìn qua có vẻ yếu ớt này, nhưng nhìn đàn em chân thành như thế, ở chỗ này đúng là đang cần người phe mình, Bùi Mẫn cân nhắc mãi vẫn là đồng ý: “Mày muốn bảo hộ nó thì bảo hộ đi.”

Trái tim Quý Tô Việt treo lên rốt cuộc buông xuống, không cần lo lắng bị những tù nhân đang bị giam giữ quấy rầy nữa. Quý Tô Việt sợ hãi nhìn khuôn mặt anh tuấn của Bùi Mẫn trong lòng tràn ngập cảm kích và cảm ơn anh.

“Cảm ơn tao làm gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn nó kìa.” Bùi Mẫn thấy ánh mắt nhút nhát của Quý Tô Việt thì trong lòng cứ nổi lên một cảm giác quái lạ.

Thế giới ban đầu trong cốt truyện, đàn em chân thành này được miêu tả như một nam hai si tình, vẫn luôn yêu tha thiết nam chính thụ, bảo hộ các kiểu, còn làm nam chính công ăn vài lần dấm chua cơ. Tuy nhiên, thực tế thì đàn em này cũng không được nhân vật chính quan tâm nhiều và chỉ xuất hiện khi cần đến sự trợ giúp.

Nhân vật chính trong cốt truyện là Bùi Mẫn, một tên trùm xã hội đen tàn bạo và lãnh khốc. Bùi Mẫn được miêu tả như một người đàn ông rất tuấn tú, với ánh mắt sắc bén như dao nhỏ xẻo thịt, từng nhát cắt xẻo thân thể Quý Tô Việt, muốn nhìn rõ con người cậu ta.