Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 22: Bùi Mẫn bổ não

Đàn em dè dặt liếc nhìn số trên thẻ bài trước thực Bùi Mẫn trước ngực, ơ trùng hợp nhỉ, lão đại thế mà chính là số 19726.

“Lão đại, anh có nghe được không?” Đàn em thử một câu.

“Ông không điếc, nghe thấy được! Có cái rắm gì thì nói mau.” Hiện tại, Bùi Mẫn hóa thân thành khủng long bạo chúa có thể phun lửa, bắt được ai thì phun ai.

Đàn em ngượng ngùng thoáng nhìn Bùi Mẫn: “Lão đại à, làm thế nào mà anh dắt mối được với trưởng ngục thế?”

Hình ảnh trong lòng tên đàn em là cái dạng này, lão đại uy vũ siêu cấp khí phách, vào ngục giam mới mấy ngày đã làm quen với trưởng ngục, hai người bởi vì ích lợi gút mắc nào đó bắt đầu hợp tác hữu nghị. Wow, lão đại nhà mình quá trâu bò.

Quen biết thì đúng, hợp tác cũng không sai, nhưng nội dung hợp tác không vĩ ngạn như tên đàn em tưởng tượng. Mà kể ra Bùi Mẫn cũng trâu bò thật, không phải đại lão nào cũng có thể độc ác tự dâng thân thể lên.

Bùi Mẫn bởi vì đàn em nghi vấn mà ánh mắt chần chờ, biểu tình ngưng trệ, tắt lửa một giây như vậy, chủ yếu là không biết giải thích như thế nào, giây tiếp theo anh lại nổi giận đùng đùng: “Sao hả? Tao là lão đại hay là mày, tao làm gì cũng phải báo cho mày đúng không?”

Giải thích, giải thích cái rắm. Lão đại làm việc, không cần giải thích.

Đàn em liên tục xua tay: “Không không không, không cần phải nói, lão đại làm việc, em chỉ cần nghe lệnh là được, lão đại không cần giải thích với em ạ .”

Trong lòng hắn hơi nghi ngờ, sao dạo này lão đại hay nổi nóng thế nhỉ, không giống trước gì cả. Chẳng lẽ là thời mãn kinh đến sớm?

Bùi Mẫn chống nạng đi vào WC, đầu tiên là rửa mặt ở bồn rửa tay, sau đó khẽ ngửi mùi trên người, ừm, không có mùi mồ hôi.

Nhìn mình trong gương, trạng thái tạm được, trên mặt cũng không có râu ria.

Bùi Mẫn ở trong WC ít nhất năm phút mới chống nạng đi ra.

“Tao đi gặp người, mày đi làm việc đi.” Bùi Mẫn nghiêm trang nói với thằng em, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đàn em không nghĩ nhiều, nghe lời lập tức chuồn.

Bùi Mẫn chống nạng khập khiễng đi đến văn phòng trưởng ngục, cảm thấy da mặt dày của mình lại bị mài mỏng một tầng, dọc đường đi người vây xem anh cực kỳ nhiều, như đang xem động vật kỳ lạ.

Đi đến nửa đường, Bùi Mẫn lại nghe được tiếng loa kêu gọi anh: “Mời tù nhân số 19726 lập tức đến văn phòng trưởng ngục, mời tù nhân số 19726 lập tức đến văn phòng trưởng ngục…”

Hầu như tất cả mọi người đều quay ra nhìn Bùi Mẫn, anh thật muốn gϊếŧ người!

[Thúc giục cái đéo gì, ban ngày ban mặt, thằng cha này ban ngày tuyên da^ʍ mà còn gọi loa thông báo khắp nơi, sợ người ta không biết đúng không?]

Bùi Mẫn rất muốn bổ đầu Hướng Nam ra xem bên trong chứa toàn rác rưởi gì? Anh quyết định, thu hồi lời đánh giá Hướng Nam trước kia, cái gì mà tâm tư âm trầm, cái gì mà tuyệt đối không phải người lương thiện, thằng này là ngu đần hết chỗ nói.

Thật ra là Bùi Mẫn nghĩ nhiều, người vây xem anh không phải đều nhìn thấu việc anh hiến thân, phần lớn là tò mò trưởng ngục tìm gọi anh làm gì? Mọi người đều có tư tưởng chung chung là, người này nhận thức trưởng ngục, chỉ sợ không đơn giản, sau này tốt nhất không nên trêu chọc.