Nội tâm Hướng Nam có một chút bi phẫn với chột dạ, bi phẫn là mình thế mà bị kẹp bắn, chột dạ là mình nội bắn Bùi Mẫn.
Dù là người có thể so với Teddy thì sau khi bắn tinh đều sẽ tiến vào trạng thái nghỉ, dươиɠ ѵậŧ Hướng Nam chậm rãi mềm xuống. Cậu rút dươиɠ ѵậŧ ra. Lúc này, dươиɠ ѵậŧ còn chảy nhỏ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng còn sót lại, rơi xuống đùi Bùi Mẫn.
Hiện tại, Bùi Mẫn đang trong trạng thái sướиɠ phê, đầu choáng váng, nửa người dưới vừa tê vừa mỏi. Dươиɠ ѵậŧ liên tục chảy nước dịch, như là giây tiếp theo phải bắn tinh.
Vài giây sau, Bùi Mẫn mới chậm rãi tỉnh táo lại, tinh thần thoát ly vì kɧoáı ©ảʍ vô tận cũng quay trở về hiện thực, nhìn Hướng Nam với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Bạn có thể hiểu cảm giác này không, một giây trước, bạn còn đang sướиɠ bay lên, đến nỗi xuýt nữa phi thăng, thế mà giây tiếp theo thân thể sung sướиɠ dần dần hạ thấp, cơ thể sắp lêи đỉиɦ cứ như vậy bị kɧoáı ©ảʍ treo nửa vời.
Kɧoáı ©ảʍ ồ ạt trong thân thể như thuỷ triều xuống, ngay lúc thân thể sắp cực khoái lại chỉ có thể không cam lòng ngậm ngùi thèm thuồng dư vị cao trào.
Ánh mắt của Bùi Mẫn làm Hướng Nam cảm thấy không chỗ dung thân, ánh mắt kia như đang nói, chỉ này, chỉ này? Quần anh mày cởi hết rồi, mà chỉ này?
Vô cùng khinh thường và châm chọc, làm Hướng Nam xấu hổ đến mức sắp moi ra một tòa ngục giam to đùng.
(*Ý là xấu hổ cuộn ngón chân, đào đất =)))
Hướng Nam ho khan một tiếng, vì cứu vãn tôn nghiêm, cậu nói: “E hèm, tôi sẽ bảo cấp dưới chiếu cố anh, anh về trước đi.”
Nhìn qua có vẻ bình tĩnh, thật ra nội tâm vô cùng hoảng loạn.
Bùi Mẫn nhìn thân hình Hướng Nam hơi run, trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Anh giật giật chân, hai cái đùi vì giữ một tư thế lâu nên hiện tại vừa tê vừa mỏi. Đặc biệt là cái chân gãy xương kia, vừa động là phát đau.
Cảm giác đau đớn đuổi diệt kɧoáı ©ảʍ còn sót lại, thân thể rất nhanh thoát khỏi tình triều, Bùi Mẫn nhìn dươиɠ ѵậŧ còn cương cứng của mình, mặt không cảm xúc duỗi tay, véo mềm.
Anh mặc quần, cảm giác được hậu huyệt trào ra chất lỏng âm ấm, chất lỏng chảy xuôi xuống hai chân.
Bùi Mẫn cứng đờ người, anh nghĩ tới, mình bị nội bắn… Tâm tình tức thì càng phức tạp hơn.
[Ông muốn gϊếŧ người, không cần gϊếŧ nhiều lắm, chỉ cần gϊếŧ thằng này là được.]
May là bàn trà ở cách đó không xa, trên bàn trà đặt một bao khăn giấy, Bùi Mẫn nghiêng người rút không ít khăn giấy, lau chất lỏng dính nhớp giữa hai chân.
Vừa quay đầu, lại thấy trên sô pha còn sót lại vệt nước, vẻ mặt cùng thân thể đồng thời cứng ngắc, trong lòng dâng lên một trận phẫn nộ và bực bội, còn có xấu hổ đâm chọc trái tim.
Dùng khăn giấy lau khô vệt nước trên ghế sô pha bằng da, đang xoa thì nghe được Hướng Nam hỏi với ngữ khí rối rắm: “Vừa nãy anh có sướиɠ không? Lêи đỉиɦ chưa?”
Hỏi thế này thì bảo người ta trả lời thế nào. Bùi Mẫn đứng thẳng người, mặt không cảm xúc nhìn Hướng Nam, một lúc lâu sau anh mới tìm về giọng nói, lạnh nhạt đáp: “Sướиɠ, lêи đỉиɦ rồi.”
Hướng Nam mở màn hình nhiệm vụ, nhiệm vụ hai vẫn chưa hoàn thành, điều này thuyết minh Bùi Mẫn chưa lêи đỉиɦ.
Hướng Nam khá xấu hổ, cậu không thể nói thẳng Bùi Mẫn nói dối mình, cuối cùng thì chuyện này nói ra làm tổn hại tự tôn của chính cậu.