Chương 3: Ngài ngục trưởng
“Đại ca cho bọn em nếm thử với! Hôm nay thọc nó lỏng ra, sau này cᏂị©Ꮒ càng tiện.” Một tù nhân dùng ánh mắt dính nhớp nhìn Bùi Mẫn.
[Đây là muốn hϊếp tập thể à!] Hướng Nam ngáp một cái, tiếp tục xem, chỉ là ánh mắt hơi phân tán, hơi không nghiêm túc.
Tiếp tục xem hay là không xem đây, bọn này xấu mù, hẳn là quá trình luân gian này cũng chả đẹp đến đâu, có khi còn cay đôi mắt, hay là đi thôi.
Hướng Nam vừa đi được mấy bước thì nghe được phía sau truyền đến tiếng nhục mạ thô tục với tiếng thân thể va chạm. Xuất phát từ tò mò, cậu quay đầu lại nhìn.
[A, vẫn còn sức đánh cơ à!] Hướng Nam lại khoanh tay, lười nhác dựa vào cây cột, tiếp tục xem diễn.
Bùi Mẫn từ trước đến nay không phải người sẽ ngồi chờ chết, anh tuyệt đối không thể để một đám đàn ông hϊếp, vì thế anh thừa dịp những tù nhân kia kéo thì bắt đầu phản kháng.
Vốn định dùng kỹ xảo đánh vài người rồi chạy trốn nhưng hình như anh quá đánh giá cao chính mình, chân trái bị thương không chống đỡ được, xuýt nữa ngã lăn ra đất.
Đúng lúc, anh đang chao đảo đứng không vững thì bị đại ca Long phản ứng lại tát một cái vang dội, chảy cả máu mũi.
“Mẹ thằng chó này, cho mặt mà không biết xấu hổ. Ông ȶᏂασ mày là để mắt mày đấy, còn dám phản kháng…” Tiếng nhục mạ thô tục, cực kỳ vang dội, nước miếng phun hết lên mặt Bùi Mẫn.
Thân thể Bùi Mẫn lung lay sắp đổ nhưng vẫn kiên trì đứng, ánh mắt anh lướt qua trước mặt đại ca Long nhìn chằm chằm Hướng Nam.
Hướng Nam hơi cong môi, môi rung rung một chút, không tiếng động phun ra một câu: “Đừng phản kháng, nhận mệnh đi, đỡ bị tội.”
Bùi Mẫn xem hiểu môi ngữ của Hướng Nam, anh tàn nhẫn lườm Hướng Nam: “Cút đi.”
Đến tình trạng này rồi, Bùi Mẫn biết mình nên làm tiểu nhân cúi đầu nịnh nọt, cầu xin những tù nhân này buông tha cho mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh này đang bị Hướng Nam nhìn thì anh không thể cúi đầu. Hoặc là ra tiếng cầu xin người cảnh ngục này trợ giúp, không, không thể…
Hướng Nam không nghe được tiếng khàn cút đi nhưng nhìn hiểu, nhướn mày. Không thể không nói cậu chính là thằng khốn nạn không có lòng đồng tình. Dựa theo tính cách của nguyên chủ, nguyên chủ cũng không phải người lo chuyện bao đồng. Cứu người á, vui đùa gì vậy.
Đại ca Long tưởng Bùi Mẫn chửi mình, tức thì giận không thể át, đấm một quyền vào bụng Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn bị đau cong eo, loạng choạng sắp ngã xuống đất, lại được mấy tù nhân khác đỡ.
Trong đó có một tên tù nhân còn ngang nhiên bóp mông Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn cực hận, hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt tức giận: “Cút.”
Đại ca Long thấy dáng vẻ không chịu thua này của Bùi Mẫn, thì hưng phấn: “Lột quần nó xuống, tao khai bao cho nó trước, rồi cho các anh em hưởng dụng.”
Hướng Nam định chạy, lại thấy ánh mắt tàn nhẫn như lang sói của Bùi Mẫn, thì đột nhiên muốn xem kết cục của con sói gãy chân này.
Quần Bùi Mẫn bị kéo xuống, làn da màu đồng, đôi chân thon dài chắc khỏe, dươиɠ ѵậŧ màu thâm đen, tiền vốn thật đủ.
Nhưng thật ra cặp chân này đẹp đấy, đáng tiếc gãy xương đùi, xương cốt sai vị làm làn da gồ lên, nhìn hơi quái dị, không trị liệu ngay chắc là tương lai sẽ thành què. Hướng Nam nhìn một màn này như đang xem diễn.
Đến tình trạng này rồi, Bùi Mẫn vẫn đang dùng sức lực cuối cùng để phản kháng. Nhưng chỉ như sói bệnh lọt vào đàn linh cẩu, tốn công vô ích.
Hướng Nam xem cảnh này thì nội tâm đột nhiên dâng lên đồng tình rất nhỏ, người này có điểm đáng thương.
Lúc lại bị đánh ngã xuống đất, nội tâm Bùi Mẫn có đếm không hết không cam lòng với hận ý, cuối cùng anh nhắm mắt lại, l*иg ngực không ngừng phập phồng, gào rống: “Ngài trưởng ngục, ngài cứ trơ mắt nhìn tù nhân bị hϊếp tập thể à?”