Thập Niên 70: Nàng Dâu

Chương 24

Du Tích Thần tỏ rõ mục đích từ đầu, trực tiếp hỏi quá trình kết hôn ở đây, tiếp đó anh nói vấn đề nhà sau khi cưới: “Bác gái muốn cháu ở nhà họ Trần sau khi kết hôn, mặc dù ba mẹ cháu đều không có ở đây, nhưng cháu vẫn có một ít tích góp, hẳn là có thể xây một ngôi nhà ở chỗ này. Chẳng qua là cháu nghĩ, bác gái suy tính cũng có lý, cho nên trong lúc nhất thời cháu không nghĩ ra biện pháp giải quyết."

Vì không để cho người nhà họ Trần coi thường, nên anh vẫn phải bày ra lá bài tẩy.

Quả nhiên, nghe vậy, sắc mặt bà nội Trần coi trọng hơn rất nhiều.

Có điều, bà nội Trần nghĩ, nếu đứa nhỏ này tình nguyện xây nhà ở chỗ này, thì hẳn là có lòng quyết định ở lại đây.

Sau này như thế nào thì bà nội Trần không ngờ được, nhưng ít nhất mình phải thấy được thật lòng.

Hai ngày trước gặp nhau, anh không nói chuyện này, mà nhà thằng hai khoe khoang không đầu óc ở bên ngoài, cái gì mà xây nhà ở trong thôn sẽ không để Út ấm ức gì đó, bà nội Trần nghe mà giận đến đau ngực.

Bây giờ xem ra, đứa nhỏ này quả thật cũng không tệ lắm.

Bác cả Trần nghe vậy thì hài lòng: “Bây giờ là thời kỳ ngày mùa, ngày nào cũng phải ra ruộng, không có thời gian tổ chức hôn lễ, sợ rằng phải qua một thời gian ngắn. Không vội, đến lúc đó xem nhà chú hai tính thế nào."

Nhưng bác cả Trần vẫn cam kết: “Cháu đừng lo lắng những thứ khác, có người lớn các bác nghĩ cách rồi, nông thôn cũng không thịnh hành lễ phép gì, mọi người vui vẻ ăn bữa cơm là được."

"Còn về chỗ ở sau khi kết hôn, nếu chú hai cho cháu ở nhà họ thì cháu cứ ở, không có gì mà không được, tình huống mỗi nhà không giống nhau. Cháu là thanh niên trí thức, ai biết sẽ ở chỗ này ở bao lâu chứ? Xây nhà lần nữa vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí nhân lực."

"Có điều.” Nghĩ đến gia đình chú hai, bác cả Trần lại có hơi nhức đầu, nhưng suy nghĩ vẫn phải để trong lòng anh rõ ngọn nguồn.

"Nếu cháu quyết định muốn kết hôn với con bé Kiều Kiều kia, vậy bác cũng nói trước với cháu, tâm nhà chú hai không xấu, chỉ là có lúc làm việc hơi xúc động. Đứa nhỏ Kiều Kiều này có thể hơi xấu tính, đến lúc đó cháu nhường nó một chút."

Du Tích Thần nghe cậy, trên mặt vẫn cười, tựa như anh không cảm thấy có vấn đề gì, rất tốt tính gật đầu, nói: "Vâng."

Mọi người trò chuyện mấy câu rồi anh mới đi.

Người đi rồi, bác gái cả Trần mới lấy quà anh mang tới ra, thấy là kẹo và bánh bích quy thì không nhịn được cười nói: "Đứa nhỏ này thật là rộng lượng, không nói cái khác, riêng việc lễ phép, hiểu chuyện quả thật đã mạnh hơn Chu Chí Quân."

Nghĩ lúc đó mình giới thiệu nhà họ Chu cho Kiều Kiều, Chu Chí Quân trở về thăm người thân mà không tới thăm nhà bọn họ, chứ nói gì là biếu quà.

Bà nội Trần cũng gật đầu: “Người từ thành phố đúng là khác hẳn, nhà thằng hai ngu xuẩn, một người tử tế như vậy đi vào, cũng không biết là tốt hay xấu?"

Bác gái cả Trần nghe mà không lên tiếng, bác cả Trần cười nói: "Mẹ cứ đa tâm, mặc dù chú hai và vợ chú ấy không thông minh, nhưng cũng không dễ chọc. Mấy năm nay có thấy nhà họ chịu thiệt thòi gì đâu, nếu có ý xấu thật thì sợ rằng người cuối cùng xui xẻo lại là nó."

Lấy hai người bọn họ chỗ rách kia đức hạnh, muốn là bị oan ức, vậy khẳng định sẽ huyên náo long trời lỡ đất.

Bà nội Trần nghe vậy thì bật cười. Quả thật là như thế, con trai mình đúng là một tên vô liêm sỉ, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây họa, không biết ăn nói làm người ta ghét. Vốn tưởng rằng cưới cho nó một cô vợ giỏi, biết quản lý, nào ngờ cuối cùng là cá mè một lứa, sinh con ra thì càng dày vò.

Không sốt ruột được!

Nghĩ như vậy, thì có hơi thương cho anh thanh niên trí thức này.

Chuyện gần như đã quyết định xong, chờ ngày nào rảnh rỗi là kết hôn, vốn tưởng rằng sẽ phải chờ đến khi ngày mùa kết thúc, nào biết không qua mấy ngày bỗng nhiên trời mưa, hơn nữa còn mưa to chừng mấy ngày.