Mã Bình và Tào Cầm ở trong phòng bếp cách đó không xa, nhìn thấy cũng không nhịn được tò mò.
Cũng không biết nói gì cho phải, lại còn không thể nghe được.
Du Tích Thần đi ra, thấy mẹ Trần đi ra ngoài hai bước, người cũng đi lên theo.
Mẹ Trần thấy xung quanh không còn ai mới dừng lại nhìn anh.
Vẻ mặt có chút gấp gáp, giống như không biết làm sao mở miệng.
Du Tích Thần cười một tiếng, quan tâm nói: "Thím có chuyện gì cứ nói, không cần khách khí."
Mẹ Trần nhìn anh một cái, cảm thấy đứa trẻ này cũng thật hiểu chuyện, cũng hài lòng được mấy phần.
Nếu anh đã nói như vậy, cũng không vòng vo.
Hai tay không tự chủ chà xát vào nhau, sau đó nhìn Du Tích Thần cười một tiếng, ánh mắt sắc bén hỏi: "Thanh niên Du, tôi cũng không khách khí nữa, con gái tôi chiều nay vừa tỉnh lại, tôi chính là muốn đến hỏi một câu, cậu khi nào đến nhà tôi cầu hôn?"
Du Tích Thần ngạc nhiên một chút, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt, không kịp phản ứng với lời nói của bà.
Mẹ Trần ngược lại mặt dày tiếp tục nói: "Không phải tôi nói quá, nhưng là cô gái nhà tôi, gương mặt đó, đi tìm trong cả xã cũng không thể tìm ra được ai xinh đẹp hơn, cậu cũng đừng nghe những chuyện gần đây truyền trong thôn, đó là Chu gia lòng dạ đen tối chơi đâm sau lưng, chính là nhìn trúng con gái nhỏ của Hồ iga."
"Lớn tuổi thế nào? Là sinh viên đại học năm thứ ba, một cô gái ngây thơ, trong sáng! Đẹp người không nói, cũng là một trợ lý chăm chỉ, tính tình dịu dàng, nếu không phải vì cậu cứu con bé, thì tôi cũng không muốn con bé sớm như vậy đã lập gia đình đầu!"
"Cái đó... Thím..."
Mẹ Trần thấy cậu muốn từ chối, vội lật mặt khóc thảm: “Ai da, thanh niên Du, đứa nhỏ này vẫn luôn cứng đầu, ban đầu tôi cũng không dễ dãi mà nhìn trúng tiểu tử thối của Chu gia kia, nhưng mà cậu đừng có hiểu lầm, hai người bọn họ cũng chưa gặp nhau được mấy lần, lần này con tôi là nhát thời hồ đồ, cảm thấy mất thể diện nên kích động, bây giờ biết cậu cứu nó, nói với tôi không là cậu thì cũng sẽ không gả cho ai."
"Thanh niên Du, đây cũng không phải là tôi ép cậu, mà tôi cũng không còn cách nào, bên ngoài cũng truyền tin đi hỗn loạn, tiếp tục như vậy, tôi sợ rằng con gái tôi không nghĩ thông."
"Trải qua chuyện này, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể gả con bé cho cậu, cậu nên chịu trách nhiệm."
"Nhưng là cháu..."
"Thanh niên du, nhà chúng tôi cũng không cần gì, không giống Hồ gia, người ta là phải cái này cái kia, Chu gia thật sự là mắt bị mù, chỉ cần cậu sau này đối xử tốt với con gái tôi, thì mọi chuyện đều dễ nói.
Cũng không quên mỉa mai Chu gia và Hồ gia.
"Nói cho cùng, dù sao cậu cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, cậu với con gái tôi tuổi tác cũng không cách biệt lắm, lấy được một nàng dâu cũng tốt biết bao nhiêu, nhà chúng tôi cũng không có gì, nhưng là một lòng, sau này trong thôn ai dám ức hϊếp cậu, Trần gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho người đó."
Hoàn toàn không cho Du Tích Thần cơ hội lên tiếng, bà lấy giỏ trúc, bên trong có hai con cá sống, lấy ra, đây là mấy ngày trước ba Trần bắt được, bà một mực để trong phòng không chịu ăn.
Nhét vào tay cậu, trên mặt còn có chút biểu tình nói: "Sắp là con rể, cậu lấy mà ăn, ngày mai qua nhà tôi cầu hôn, sau này gì cũng có!"
Nói xong đắc ý nhìn anh một cái: “Được rồi, tôi đi, không cần tiễn."
Còn không đợi người khác trả lời, liền phất tay, vội vàng xoay người rời đi.
"..."
Du Tích Thần trợn mắt há mồm.
Hai con cá trong tay nhảy loạn, tay chân luống cuống ôm lấy, cúi đầu nhìn quần áo mình bị ướt, khóe miệng co rút.
Anh làm sao lại có cảm giác bị người khác chèn ép?