Thập Niên 70: Nàng Dâu

Chương 8

Buổi tối ăn cơm xong, mẹ Trần trở về phòng, sau đó xách một giỏ trúc đi ra ngoài.

Bên trong không biết đựng cái gì, còn dùng một miếng vải rách che bên trên.

Thấy mẹ Trần muốn đi ra ngoài, chị ba không nhịn được lớn giọng hỏi: "Mẹ, mẹ định đâu đấy, có muốn con đi với mẹ không?"

"Quản mẹ làm gì? Rảnh rỗi sao không làm việc nhiều chút?"

Mẹ Trần tức giận trả lời một câu, trực tiếp đi ra ngoài sân.

Thấy người đi, chị ba bĩu môi một cái, trong lòng có chút không phục, cô làm việc ít sao?

Cũng biết cho các cô làm việc, sao không đốc thúc con gái bảo bối của bà chứ?

Chị cả vừa mới rửa chén xong, đi từ trong bếp ra, thấy dáng vẻ của cô ba không nhịn được, cười một tiếng: “Sao, mẹ nói gì?"

Cô ba vừa nghe, không trả lời chỉ cong môi cười nhẹ.

Sân gần như vậy, chuyện gì lại không biết chứ? Nếu không phải là giả vờ hỏi một câu, thì là đang chế giễu ai?

Không đau không nhột đâm một câu: "Có thể nói gì? Chính là nói tôi nói với chị cả một tiếng, sáng sớm ngày mai chị dậy sớm làm đồ ăn sáng, tôi có việc khác phải làm."

Xem cô làm sao trả lời!

Bỏ lại lời này, đắc ý nhìn cô một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.

"..."

Sắc mặt chị cả cứng đờ.

Cô ba sao lại mở mắt nói bậy chứ?

Lúc nào, mẹ nói là để cho cô sáng sớm ngày mai làm đồ ăn sáng?

Rõ ràng việc của cô ta, lại muốn đẩy qua cho cô, đây là cưỡng chế sao?

Nhất thời không có chút khó chịu.

Trần Ngọc Kiều bưng chậu nước từ trong phòng đi ra đổ, vừa hay nghe được những lời này, buồn cười nhưng cũng không dám cười, cúi đầu xuống hé miệng cười.

Người nhà này cũng thật thú vị!

Qua hai ngày sống chung, hơn nữa còn có một chút ký ức của thân thể này, cô đối với Trần gia cũng có chút hiểu rõ.

Giống như chị cả, trên mặt luôn là biểu cảm hòa nhã, thân thiện và tốt bụng, nhưng trong lòng cũng có chút tâm tư, ngược lại là chị ba, nhanh mồm nhanh miệng, là một người có sao nói vậy.

Cho nên mỗi lần hai người này nói chuyện đều không được mấy câu.

Chỉ là, cả hai chị dâu giống như không hề thích cô.

Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Kiều lại không cười được.

Nữa nhìn chậu nước trong tay mình, đen thùi lùi, bàn tay cũng thô ráp, cô lúc nào lại làm qua công việc nặng nhọc này?

Như vậy, trên mặt lại thêm mấy phần ai oán.

Chị cả bị chọc tức, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy Trần Ngọc Kiều đi về phía phòng bếp, lại thấy dáng vẻ không sống không chết của cô, quai hàm có chút đau.

Cũng không biết vị đại tiểu thư này khi nào có thể tốt lên? Mỗi ngày đều như tấm bình phong, buồn chán.

...

Mẹ Trần cầm giỏ, đi đến đầu thôn.

Càng đi, người càng thưa, cuối cùng bên cạnh đường lớn có một cái nhà lá nhỏ.

Tương là là đất đỏ, gồ ghề, bên cạnh còn dùng đá vây quanh thành một cái sân nhỏ, nhưng cũng chỉ đến đầu gối.

Bên cạnh là một cái nhà kho bằng rơm, phía trên có một cái cột, xung quanh trơ trụi, ngay cả một tấm ván cũ cũng không có, bên trong là nồi và bếp, còn có người đang nấu ăn, ngửi được mùi.

Mẹ Trần thấy được bộ dạng này, trong lòng có chút muốn rút lui.

Đang do dự, nam thanh niên ngồi trước bếp lấy củi khô nhét vào trong lò, ngẩng đầu lên, thấy bà, không nhịn được nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy thím?"

Anh mới đến thôn không bao lâu, cũng không biết nhiều người, nên cũng không biết mẹ Trần là ai.

Nữ thanh niên đang xào rau nghe được động tĩnh, liền quay đầu lại nhìn, cô ngược lại nhận ra được mẹ Trần, làm việc trong đội sản xuất, phụ nữ nhiều như vậy, thường xuyên qua lại nên cũng có ấn tượng, nhất là mẹ Trần, người cũng có chút tiếng tăm.

Nhiệt tình chào hỏi nói: "Thím Trần sao tới đây?"

Mặc dù là hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng biết chuyện gì.

Quả nhiên, mẹ Trần thấy bọn họ đã để ý đến mình, cũng không muốn mất mặt mà rời đi.