Ba Trần thấy đội trưởng cũng ở đây, hơi ngây người, ngay sau đó cũng kịp phản ứng, vội vàng giải thích: “Anh, em cũng không có gì làm, nhưng là em không có đến bờ đê mò, mà là ở con sông nhỏ ở đầu thôn, có hai con cá, vận khí cũng tốt, chụp tới liền bắt được."
Mấy đứa nhỏ phía sau cũng không dám lên tiếng, cúi thấp đầu, như chuột thấy mèo vậy.
Đại đội trưởng Trần cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của em trai mình, ông ngày ngày đều lo lắng cho đại gia đình bọn họ, mà nó ngược là còn rất tốt, còn có tâm trạng đi bắt cá.
Để cho người khác nhìn thấy sẽ ra sao?
Ba Trần cũng không biết tâm tư của ông, thấy Đại đội trưởng vẻ mặt khó coi, còn lấy lòng, bước lên lấy một con cá ôm trong bọc đưa cho ông, cười hề hề nói: "Anh, anh yên tâm, không có ai nhìn thấy, em cũng còn tỉnh táo, đặc biệt chọn lúc mọi người nghỉ ngơi, lúc quay về cũng là đi đường mòn."
Nói xong còn đắc ý cười ha ha.
"Đây, con cá to nhất cho anh, mang về cho cháu nhỏ bồi bổ."
Nhét vào trong tay Đại đội trưởng Trần, cá trong tay, muốn nhận cũng không phải, nhưng cũng không phải không muốn nhận.
Cuối cùng thở dài, cầm cá, lắc đầu bỏ đi.
Bỏ qua, đại gia đình toàn những con người hồ đồ.
Ba Trần thấy người bỏ đi, còn cảm thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi mẹ Trần: “Có chuyện gì? Anh ấy làm sao?"
"Thì có thể là gì? Người của Chu gia đến tố cáo."
Nghe lời này, ba Trần không nhịn được quay qua bên cạnh nhổ một bãi nước bọt: “Tôi khinh, còn có mặt mũi mà đi tốt cáo sao, Kiều Kiều nhà tôi là dễ bị ức hϊếp sao?"
"Con dâu, đừng sợ, buổi tối để tôi đi chửi!"
"Cũng nên như thế!"
Đúng lúc đó, chị Hai từ bên trong bếp bưng ra một chậu gỗ, ba Trần vội vàng đem những con cá ở trong bọc thả vào trong chậu, mấy con cá nhỏ cũng là thành quả của bản thân mình bỏ ra, cá tôm cũng không có con nào quá lớn, nhưng lại rất tươi ngon.
Trần Ngọc Kiều bưng chậu nước đi ra, chuẩn bị trở về phòng mình.
Mẹ Trần thấy cô, sẵn giọng nói: "Mấy ngày nay con ở trong nhà đi, không được phép ra cửa."
"Phải để cho mọi người tưởng con nghiêm trọng một chút, nếu không Chu gia còn tưởng rằng chúng ta là người dễ bị bắt nạt."
"..."
Trần Ngọc Kiều nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Cô cũng chỉ mong như vậy,
Ngôi nhà của Trần gia cũng tương đối rộng rãi, nhà có ba phòng, một phòng quay về hướng nam khá lớn, bên trong có hai gian, một trái một phải, là ba Trần và anh cả Trần của bọn họ ở.
Bên ngoài, hai căn trái phải cũng coi như là hai phòng độc lập nhỏ, phòng của anh hai và Trần Ngọc Kiều ở cạnh nhau.
Phòng của anh ba lại ở bên phải, bên cạnh là một căn phòng bếp đơn giản.
Nhà vệ sinh thì ở phía bên ngoài sân.
Mặc dù hơi nhỏ với hẹp, nhưng là dùng gạch xây lên, lúc cụ ông còn sống, người trong thôn đã giúp đỡ xây dựng.
Năm đó cụ ông cũng được xem là một nhân vật quyền lực, ông cũng đã lãnh đạo dân làng đứng lại chống lại quỷ dữ và cũng cứu được rất nhiều người.
Cho nên lúc ba và mẹ Trần kết hôn, không cần người thông báo, cả thôn cũng tự động tới hỗ trợ.
Đây cũng là lý do tại sao mà bác cả được làm Đại đội trưởng những năm qua, chủ yếu vẫn là do tiếng tăm của cụ ông quá tốt.
Dù sao những năm này, ba Trần không làm được chuyện gì lớn, nên thường xuyên làm những chuyện khiến người khác khó chịu.
Trần Ngọc Kiều trở về phòng.
Nơi này cũng rất nhỏ, bên trong, sát tường được đặt một tấm ván làm giường, bên cạnh là một chiếc tủ quần áo nhỏ, phía cửa sổ được đặt một chiếc bàn đọc sách.
Dưới đất là đất, ngay cả một cục gạch cũng không có.
Ban đầu, lúc mới đến đây cô cũng không có chỗ đặt chân.