Tòa Tháp Vàng Đen

Chương 1: Tiếng súng

“Phanh!”

Một thanh âm vang lên giống như tiếng súng , trong màn đêm yên tĩnh mà oi bức mà nổ vang.

Giữa phòng ngủ xa lạ, Mộc Uyển Thanh nằm trên một chiếc giường to rộng mềm mại, đột nhiên mở đôi mắt xinh đẹp, chăn mỏng bằng gấm sang quý bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của cô, cô phảng phất giống như nghe được tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.

Là mơ sao?

Mộc Uyển Thanh trong phòng ngủ xa hoa ngồi dậy, chân trần trắng nõn đạp lên trên thảm lông mềm mại, làn váy ngủ rơi xuống, rũ đến tận cổ chân, nhẹ nhàng quét qua cẳng chân tinh tế cân xứng.

Tiếng kêu thảm thiết như ẩn như hiện, hình như ở ngoài cửa.

Vốn là bởi vì thay đổi hoàn cảnh nên Mộc Uyển Thanh ngủ không được tốt lắm, tùy tay cầm lấy chiếc áo khoác mỏng đặt ở đầu giường nhẹ nhàng khoác lên người, đi qua sô pha cùng các loại món đồ trang trí thoạt nhìn liền thập phần sang quý tới cửa phòng ngủ.

Cô đầu tiên là nghiêng tai ở cạnh cửa nghe thử, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ kia đã phai nhạt, liền nghĩ trở về tiếp tục ngủ, cô cũng không muốn vừa mới nhận lại anh trai mà lại lưu lại ấn tượng gì không tốt.

Rồi lại là nghe được một tiếng súng vang, tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn biến mất, xuất phát từ tâm thái lo lắng nào đó, ban đêm mọi thanh âm đều im lặng, cô nhẹ nhàng vặn mở tay nắm cửa màu đồng, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Nơi này là một khu biệt thự ở X thành, nơi đây giống như cái bếp lò, cô ở chỗ này sinh sống mười mấy năm, cũng không biết ở đây nơi tràn ngập hơi thở pháo hoa này, còn có một khu biệt thự cổ kính sang trọng như vậy.

Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được, những chỗ cô đi qua, mọi nơi đều là đường nét độc đáo thả điệu thấp xa hoa, đây là những kiến trúc cũ kỹ, lộ ra một cổ cảm giác là đồ cổ thượng thời đã trải qua nhiều niên đại.

Nhưng cái Mộc Uyển Thanh hiện tại quan tâm, cũng không phải mấy thứ này, mà là cô hôm nay mới cùng anh trai, người mà trước đó không lâu đã tìm được cô, anh trai nhận lại cô rồi cùng nhau dọn vào căn biệt thự này, cho nên tâm tình của cô hôm nay đã trải qua nhiều chuyện, buổi tối tất nhiên là ngủ không tốt.

Hơn nữa, hơn nửa đêm lại nghe được tiếng súng, rồi còn tiếng kêu thảm thiết, làm Mộc Uyển Thanh cảm thấy anh trai của cô, có chút thần thần bí bí? Anh hẳn là không có việc gì đi?

Cô mang theo lo lắng như vậy, nhẹ nhàng đi qua hành lang thật dài tràn ngập hương mộc, hướng thư phòng anh trai đi.

Kia hẳn là thư phòng của anh trai không sai đi, tuy rằng cô hôm nay vừa mới chuyển đến nơi này, nhưng anh trai đã giới thiệu qua với cô, nơi nào là thư phòng của anh, nơi nào là phòng ngủ của anh, nơi nào là của cô, cô đều nhớ rõ.

“A Thanh.”

Phía sau, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của người đàn ông, trong đêm đen an tĩnh thập phần đột ngột truyền vào tai Mộc Uyển Thanh.

Trong lòng cô nhảy dựng, ánh mắt từ cửa thư phòng anh quay lại, quay đầu nhìn về phía thanh âm, thì thấy được phía sau lưng cô, anh trai mặc một bộ quần dài màu đen, áo sơ mi cũng màu đen, Mộc Kinh.

Có ánh trăng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ cao lớn, rơi xuống tạo thành từng vệt trên lối đi nhỏ, Mộc Kinh cõng theo ánh trăng, bộ dáng tuấn tú soái khí, tóc ngắn hơi loạn, hai tròng mắt lộ ra một chút ảo não.

Anh để tay ra sau, đem súng trong tay không dấu vết dắt vào lưng quần sau eo , lại đi lên phía trước hai bước, nhìn vẻ mặt tái nhợt, phảng phất giống như bị một tiếng gọi của anh làm cho sợ hãi của em gái.

Mộc Kinh ánh mắt ôn nhu, một tay tiến lên, cầm lấy đầu vai tinh tế non mềm của cô, đau lòng nói:

“A Thanh như thế nào đã trễ thế này, còn chưa ngủ? Gặp ác mộng sao?”