Mê Cung Đỏ

Chương 1

Nhánh củi bùng lên trong ngọn lửa...

Âm thanh đơn điệu, không theo bất cứ trật tự nào ấy cứ vang vọng trong đầu.

Rồi nguồn gốc phát ra âm thanh từ từ di chuyển ra thế giới bên ngoài. Thang âm cao thêm một chút, kể cả tiếng vang và tiếng ồn nho nhỏ cũng trở nên rõ ràng, nghe chẳng khác gì âm thanh của đường rải lạo xạo trên mặt báo trải rộng.

Không khí chạm vào da nóng ẩm, nhớp nháp. Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh phả qua đầu, mang theo hơi nước rét buốt.

Mũi ngửi thấy mùi đất ẩm.

Ra là trời đang mưa... Cuối cùng, một ý nghĩ cũng hình thành trong cái đầu đang hỗn độn.

Fujiki cố cử động thân thể khi nhận ra có gì đó là lạ. Sống lưng và vai có cảm giác cồm cộm, không giống với cảm giác nằm trên tấm đệm quen thuộc chẳng bao giờ gấp ở căn hộ chung cư tồi tàn. Có vẻ đêm qua anh đã trực tiếp ngủ trên nền đất ẩm, hơn nữa còn trên một mặt sỏi gồ ghề.

Đây là đâu? Trong đầu chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi hiển nhiên ấy.

Quả thật có mấy lần say túy lúy về được nhà, rồi sáng hôm sau cố thế nào cũng không nhớ nổi những chuyện xảy ra trong đêm trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh không biết mình đang ở đâu.

Có lẽ anh nên uống ít rượu lại. Anh tự biết mình không thể uống một cách vô độ như ngày xưa, cũng chẳng hề có ý định ganh đua với bóng dáng tuổi trẻ. Nhưng, cứ cho là say rượu đi chăng nữa, tình huống này...

Fujiki từ từ mở mắt, cố gắng ngồi dậy.

Cơn chóng mặt ập đến bất ngờ, mắt hoa lên khiến tầm nhìn càng lúc càng hẹp lại, cảnh vật xung quanh mờ dần đi. Anh lập tức nhắm mắt, đợi tuần hoàn máu phục hồi như cũ.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với anh?

Cảm giác gần như hoảng loạn trào lên.

Thân thể bải hoải, miệng khô khốc như vừa ốm dậy. Anh thử thè lưỡi ra liếʍ thì thấy môi nứt nẻ, nước bọt có vị đắng nghét tựa vị senburi. Lạ thật. Trạng thái này không bình thường. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Chắc chắn có một chuyện mà anh không ngờ tới đã xảy ra.

Một loại thực vật của Nhật vị rất đắng, thuộc họ Long đởm, thường được dùng làm thuốc và trà. (Các chú thích trong sách đều của người dịch và Ban Biên tập tiếng Việt).

Anh nơm nớp lo sợ, mở mắt ra lần nữa.

Một thế giới nhuốm màu đỏ thẫm kì quặc xuất hiện trong tầm nhìn. Mọi thứ trông thật hư ảo qua màn mưa dày đặc.

Chuyện quái gì thế này?

Fujiki thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

Đó là một nơi trông như hẻm núi, hai bên bị bó hẹp bởi hai vách đá hình thù quái dị. Chỗ anh đang nằm là một hốc đá lõm vào một bên vách, nhờ vậy mà anh không bị ướt mưa.

Anh chưa từng thấy, cũng không thể tưởng tượng được rằng trên Trái Đất lại tồn tại một nơi có phong cảnh lạ lùng thế này. Đá kết thành từng cụm tròn nằm san sát với kích cỡ khác nhau, trông giống những sinh vật mọc thành chùm như nấm hay bí ngô hơn là những tảng đá vô tri vô giác. Màu và hoa văn của chúng lại càng kì lạ hơn. Tất cả núi đá trong tầm mắt anh đều có sắc đỏ thắm, lấp lánh dưới mưa. Trên bề mặt, các đường sọc ngang đen giống hệt nhau chẳng khác gì vòng tuổi của cây đại thụ, nhìn kĩ hơn một chút còn có thể thấy cả những họa tiết phức tạp hình thành từ vô số đường gân mảnh màu trắng.

Anh không nghĩ mình đã hóa điên, bởi cảnh vật trước mắt quá sống động để có thể coi là ảo giác.

Thính giác, thị giác, xúc giác đều đã chấp nhận hiện thực và liên tục truyền tải thông tin cho não bộ, chẳng qua nơi đó vẫn chưa thể cho ra một lời giải thích hợp lý nào.

Fujiki bỗng thấy khát cháy cổ.

Tuy tình huống khó tin hiện giờ khiến anh điên cả đầu, nhưng trước nhu cầu sinh lý của cơ thể, anh vẫn phải tạm thời dẹp nghi vấn sang một bên.

Gần chỗ anh, trừ màn mưa mịt mùng ngoài kia ra, chẳng còn nơi nào có nước nữa cả. Ngay cả lúc phải vất vưởng ở khu Shinjuku, anh cũng chưa từng uống nước mưa, vì trong ấy thường hòa lẫn những chất bẩn gây ô nhiễm khí quyển nên tốt nhất là không uống. Có điều, lúc này không phải lúc để kén cá chọn canh.

Anh vừa đứng dậy bằng đôi chân run lẩy bẩy thì lập tức mất thăng bằng, ngã chống tay xuống đất. Cảm giác có thứ gì đó chạm vào đầu ngón tay, anh nhìn xuống và thấy một bình đựng nước hình tròn, màu xanh lá cây. Ngoài ra, bên cạnh còn có một hộp đựng cơm màu đỏ để trong túi nhựa trong suốt và một cái túi nhỏ màu bạc. Thật lạ là đến tận bây giờ, anh mới nhận ra chúng nằm ở đấy.

Bình nước nặng trịch. Anh mở nắp bình, thứ bên trong có vẻ là nước. Lý trí mách bảo Fujiki nên xác nhận tính an toàn của nó trước, song, anh chẳng còn đủ sức làm điều đó. Anh đưa lưỡi liếʍ thử miệng bình rồi bắt đầu tu ừng ực.

Nước nặng mùi kim loại nhưng anh thấy ngon không sao tả được. Anh uống một mạch gần nửa bình, giữa chừng còn bị sặc hai, ba lần.

Cơn khát vừa dịu đi, cảm giác đói bụng đã ập tới. Đầu óc choáng váng cho anh biết mình đang khẩn thiết cần bổ sung glucose. Sau khi có nước vào, dạ dày teo cứng bắt đầu hoạt động trở lại khiến anh có cảm giác sâu sắc rằng, hình như đã mấy ngày... không, phải một tuần rồi anh chưa được ăn gì.

Fujiki lôi hộp đựng cơm từ túi nhựa ra, nhẹ nhàng mở nắp. Bên trong xếp đầy thực phẩm dinh dưỡng dạng thanh. Anh cầm lấy một thanh, do dự vài giây rồi cắn thử một góc. Chúng có vị như bột bánh quy, hình như đã nằm trong hộp khá lâu vì đã ỉu hết cả. Tuy vậy, anh vẫn cứ bốc từng thanh một lên ăn ngon lành. Đến lúc nhận ra thì anh đã ăn hết hàng đầu tiên rồi.

Fujiki lập tức đếm số thanh còn lại, ba hàng, mỗi hàng tám thanh, tổng cộng là 24. Anh vội vã rụt tay về, trực giác cho rằng lúc vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì phần lương thực này rất quan trọng.

Khi đầu óc tỉnh táo trở lại, Fujiki quan sát xung quanh thêm lần nữa, tự hỏi trước khi tới đây thì mình đã ở đâu. Anh vừa phóng tầm mắt ra xa vừa cố gắng khơi gợi lại kí ức. Trước lúc mất ý thức, nơi cuối cùng anh ở là...

Anh có cảm tưởng như một phần nào đó trong kí ức của anh đang bị một màn sương mờ che phủ, cứ như thể đã bị cho uống thuốc gì đó, hoặc anh đã thực sự bị đánh thuốc.

Anh nhớ rõ tên mình. Fujiki Yoshihiko. 40 tuổi. Cho đến năm ngoái, anh vẫn là nhân viên của một công ty chứng khoán lớn.

Thời kì bong bóng là khoảng thời gian huy hoàng nhất của anh. Gần như đêm nào anh cũng đến Ginza, uống Moêt & Chandon hay Veuve Clicquot bằng tiền của công ty và tự mãn trong tiếng nịnh nọt của các cô tiếp viên. "Giám đốc điều hành trẻ," anh thấy suиɠ sướиɠ mỗi khi được gọi bằng cái hư danh ngu ngốc ấy. Thế nhưng, tất cả chỉ là ảo ảnh. Fujiki đã nhận ra điều đó sau khi công ty phá sản và bản thân trở thành một kẻ thất nghiệp.

Cả hai đều là tên các nhãn hiệu Champagne nổi tiếng và lâu đời của Pháp.

Từ tiểu học, cấp hai cho đến cấp ba, dù chưa từng dốc hết tâm sức cho việc học, anh cũng chưa từng bê trễ mà vẫn cần mẫn đi học thêm. Cuối cùng, bằng thành tích tầm trung, anh bước vào một trường đại học cũng tầm trung nốt. Vì thế, anh chẳng có gì đặc biệt để gợi nhớ về thời thanh xuân cả.

Có điều, nhờ cái bằng đại học đó mà anh kiếm được việc ở một công ty lớn và ổn định. Bấy giờ anh nghĩ như thế thật. Nói gì thì nói, nó cũng là công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán Tokyo. Đã được bảo đảm vững vàng, đáng lẽ đến lúc anh nghỉ hưu, nó vẫn không phá sản mới đúng. Nào ngờ chuyện tưởng như không thể lại xảy ra.

Ba ngày trước khi bị đuổi khỏi kí túc xá của công ty, vợ anh - Kyoko, đã bỏ nhà ra đi. Giờ nghĩ lại thì ngay từ thời điểm công ty bắt đầu sa sút, chắc chắn cô đã định làm thế rồi. Không đi ngay lúc ấy, có lẽ chỉ vì cô bận tâm đến điều tiếng xung quanh. Dù sao thì anh với Kyoko cũng chưa có mụn con nào, hơn nữa, vốn dĩ vợ chồng anh cưới nhau không phải vì tâm đầu ý hợp. Cô chỉ bị cám dỗ bởi ảo ảnh tương lai ổn định cùng thu nhập ở thời kì đỉnh cao của anh mà thôi.

Sau đó, anh dao động giữa thất nghiệp và vô gia cư rồi may mắn dừng lại ở dạng đầu tiên. Nhờ việc này mà anh hiểu ra rằng, không có một ranh giới rõ ràng nào để phân chia hai loại người ấy, bởi chẳng hề tồn tại một thứ như vòng dây tokudawaracho những kẻ vốn đã thất bại.

Vòng dây thừng giới hạn trong môn sumo, ra khỏi vòng tròn sẽ bị loại.

Anh vẫn nhớ được mọi chuyện tính đến thời điểm đó, nhưng tiếp theo thế nào thì chịu. Mảnh kí ức cốt lõi có thể giải thích một cách rành mạch tại sao anh lại ở nơi kì dị này dường như đã biến mất. Anh thậm chí còn không thể nhớ nổi anh đã ở đâu trước khi mất ý thức. Cảm giác về thời gian bị nhiễu loạn khiến anh không thể xác định được đâu là điểm cuối cùng của kí ức.

Phòng trọ tồi tàn có bếp và phòng ngủ để sống qua những tháng ngày thất nghiệp. Bờ sông có thể thoải mái tản bộ lúc chạng vạng mà không cần để ý đến ánh mắt của người khác. Văn phòng giới thiệu việc làm. Quán cà phê có giấy dán tường màu kem bong tróc bán những bữa sáng rẻ. Quầy ăn bằng gỗ ép hơi bẩn của quán nhậu, nơi duy nhất mang lại chút niềm vui. Những hình ảnh ấy hiện lên trong đầu, lộn xộn, rời rạc, và vẫn không thể tìm được mắt xích nào kết nối với hiện tại.

Mất trí nhớ... Vừa nghĩ đến điều ấy, Fujiki rùng mình. Nhưng nghĩ kĩ thì đó là lời giải thích hợp lý nhất, vì có phải phim Miền ảo ảnh đâu mà có chuyện anh đột nhiên vượt qua không gian, thời gian để xuất hiện ở một nơi kì quặc thế này. Chắc chắn là anh đã đánh mất mảng kí ức về những việc xảy ra trước khi bị đưa tới đây. Chỉ cần lấy lại được chúng, mọi sự sẽ hoàn toàn sáng tỏ.

Chứng mất trí nhớ ngược chiều.

Đó là cụm từ anh nghe bác sĩ nói khi tới bệnh viện thăm người đồng nghiệp vào công ty cùng đợt ở Phòng Kinh doanh. Anh ta bị tai nạn giao thông trong lúc đi gặp khách hàng, đầu bị đập vào đâu đó nên những thông tin cơ bản như tên và nhân thân thì vẫn nhớ, song kí ức về tất cả những chuyện đã trải qua cho đến khi bị tai nạn lại chẳng còn đọng lại mảy may.

Nguyên nhân khiến con người mất trí nhớ không chỉ bởi phần đầu bị tổn thương, một số loại thuốc nhất định cũng có thể gây ra tình trạng tương tự sau khi tiêm vào. Tuy nhiên, dù vì lý do gì thì cũng rất hiếm có trường hợp bệnh nhân quên đi những kí ức cơ bản như địa vị xã hội và tên tuổi. Bởi các thông tin ấy đã bị lặp đi lặp lại vô số lần và khắc sâu vào tiềm thức nên dẫu một phần của não bộ có bị mất chức năng hoạt động đi chăng nữa, họ vẫn có thể lấy chúng ra từ bản lưu dự trữ.

Quả là trong đầu anh có ghim "bản sao" về sự thật anh thất nghiệp, hệt như mấy hình vẽ lăng nhăng ở nhà vệ sinh, Fujiki nhếch mép cười khẩy, bởi anh đã không ngừng dằn vặt bản thân mình về điều đó trong suốt thời gian qua.

Nhưng, cứ cho là anh đã bị ngã rồi mất một phần kí ức đi, anh vẫn chẳng tìm được lời giải thích hợp lý nào cho khung cảnh lạ lùng trước mắt. Fujiki vừa chăm chú nhìn những dãy núi tròn quái dị vừa cảm nhận nỗi sợ hãi đang dần dâng lên trong lòng.

Anh bắt đầu thấy hoang mang, vì đây không đơn giản chỉ là mất trí nhớ. Dù anh có cố gắng tưởng tượng chuyện đã xảy ra với bản thân trong kí ức bị thiếu sót kia là một chuyện hoang đường thế nào đi chăng nữa, vẫn chẳng có giả thiết nào thích hợp cho tình huống hiện tại.

Bất chấp cái nóng ẩm ngột ngạt, toàn thân anh túa đầy mồ hôi lạnh. Có gì đó không đúng đến từ xúc giác.

Nóng ẩm ngột ngạt...

Anh sực nhớ ra một chuyện. Cuối cùng anh cũng tóm được một mảnh trong phần kí ức bị mất.

Mùa đông. Đúng, không thể sai được. Tuyết phủ trắng xóa. Đây tuyệt đối không phải Tokyo, cái lạnh như cắt da cắt thịt... Nơi cuối cùng anh ở chắc chắn đang vào giữa đông.

Thử nhìn xuống trang phục trên người, trên dưới đều là vest, cổ đeo cà vạt, bên trong mặc sơ mi trắng dài tay. Đồng hồ đeo tay hiển thị 5 giờ 16 phút, rất có thể là buổi chiều. Kim giây vẫn đang chạy bình thường.

Fujiki thấy ân hận khi đã chọn Rolex, loại đồng hồ kiểu cổ mang dấu vết của thời kì bong bóng. Đây là loại đồng hồ cơ lên dây cót tự động, có độ chính xác không thua gì thạch anh. Chỉ cần kim vừa dừng, đồng hồ sẽ tự động lên dây cót và tiếp tục chạy. Dù sao thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn vào giờ đang hiển thị được.

Rồi anh vô tình xoay cổ tay lại.

Trên đó có một vết thương đã đóng vảy, có vẻ cũng gần khỏi hẳn vì chỉ còn sót lại vài đường đứt quãng. Đúng rồi. Lúc ấy anh không đeo đồng hồ. Nhà ga... Lúc ra khỏi một nhà ga, anh đã bị trượt chân trên tuyết, và vết thương này là do chống tay xuống mặt đất.

Tim Fujiki đập thình thịch. Rốt cuộc đây là đâu nhỉ? Anh chỉ có thể chắc chắn rằng nó không gần Tokyo.

Fujiki cúi xuống kiểm tra vết thương thêm lần nữa. Trông tình trạng thì cùng lắm mới trôi qua hai, ba ngày thôi. Có điều, nếu vậy thì tại sao lại nóng tới mức này? Dù trời đang mưa nhưng nhiệt độ không khí cũng phải hơn 30 độ. Nghĩ thế nào đi nữa thì anh vẫn chắc chắn ở đây đang là mùa hè.

Fujiki cúi đầu, khoanh tay suy nghĩ. Chiếc túi màu bạc, bình nước và hộp đựng cơm lập tức lọt vào tầm mắt.

Chiếc túi dạng ví có dây đeo dài mảnh, có thể đeo qua vai hoặc quanh hông như thắt lưng. Anh nhặt túi lên, tháo khóa nhựa, mở ra thì thấy bên trong có một chiếc máy chơi điện tử dạng cầm tay. Hình như là loại đang rất được bọn trẻ con ưa chuộng dạo gần đây.

Anh rút nó ra khỏi túi, cẩn thận quan sát. Thân máy làm bằng nhựa trong mờ, có thể nhìn thấy được cả bảng mạch điện tử đằng sau. Mặt trước là màn hình tinh thể lỏng hình chữ nhật cùng nút bấm.

Fujiki thử nhấn nút khởi động ở sườn máy.

Cùng với tiếng bíp khe khẽ, dòng chữ POCKET GAME KIDS xuất hiện trên màn hình, nhưng sau đó chẳng có gì xảy ra nữa cả. Bất kể anh bấm vào chỗ nào, màn hình vẫn không hề thay đổi.

Anh nghiên cứu cái máy thật kĩ lưỡng. Nó to gần bằng điều khiển ti vi, trên bề mặt có một nơi giống với điểm cảm ứng của điều khiển, nhưng không phát sáng, lưng có chỗ trống như để nhét băng trò chơi vào.

Sau khi tìm được một băng trò chơi nằm trong ngăn túi ngoài, anh tắt máy, nhét băng vào và khởi động lại.

Lần này, dòng chữ POCKET GAME KIDS hiện ra rồi lập tức biến mất. Tiếp theo, tiếng nhạc hiệu nghe có vẻ rẻ tiền vang lên cùng một dòng chữ lớn choán cả màn hình.

"CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI MÊ CUNG SAO HỎA!"

- Cái quái gì thế này...

Lẩm bẩm thế xong, anh giật mình sửng sốt rồi đưa mắt nhìn quanh.

Mê cung Sao Hỏa... Kể ra thì chỗ này đúng là khiến người ta liên tưởng tới hành tinh đỏ ấy thật. Núi đá tròn có màu đỏ đậm đến nhức mắt với những sọc ngang kì dị. Có điều, đương nhiên anh không tin chỗ này là Sao Hỏa. Hoang đường. Ngớ ngẩn. Hệt như một trò đùa quái ác và chẳng buồn cười chút nào.

Mặt khác, ít nhất Fujiki cũng sáng tỏ được một chuyện: Băng trò chơi này không phải thứ được bán rộng rãi trên thị trường, mà là một thông điệp ai đó gửi cho anh. Rất có khả năng là từ một kẻ biết đầy đủ các chi tiết về tình huống hiện tại.

Vì không có sách hướng dẫn nên anh chẳng biết phải dùng cái máy này thế nào. Loay hoay một hồi, anh quyết định ấn thử nút có ghi chữ A. Chữ trên màn hình lập tức thay đổi.

"Trò chơi đã bắt đầu. Những người đến đích và an toàn thoát khỏi mê cung sẽ nhận được tiền thưởng theo thỏa thuận và trở về Trái Đất."

Trò chơi. Fujiki nhíu mày. Vậy ra đây là một trò chơi. Có vẻ anh đã bị cuốn vào chuyện này trong khi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Tuy nhiên, khi nhìn mấy dòng chữ "tiền thưởng theo thỏa thuận", anh lại có cảm giác mình từng nghe về nó rồi, chẳng qua do tai nạn hay vì xảy ra sai sót nào đó nên những kí ức ấy đã biến mất mà thôi.

Fujiki tiếp tục nhấn nút A.

"Trạm kiểm soát số 1 sẽ cung cấp những lựa chọn liên quan đến đường đi. Việc chọn đường hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của mỗi người chơi. Ngoài ra, tùy trường hợp, sẽ có thể lấy được nhiều vật dụng có ích để sống sót ở các trạm kiểm soát. Tuy nhiên, cần lưu ý là có một số lựa chọn sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Các người chơi được tự do lựa chọn hợp tác hoặc đối địch với nhau."

Trạm kiểm soát, từ này rất dễ khiến người ta định hình được trò chơi: chỉ cần vượt qua các trạm kiểm soát quy định và đến đích cuối cùng là được.

Nhưng Fujiki lại để ý đến một cụm từ khác: Các người chơi.

Nghĩa là anh không phải kẻ duy nhất tham gia trò chơi này.

Anh bấm nút thêm lần nữa, dòng chữ lại thay đổi.

"Đường đi từ đây đến điểm xuất phát (TKS số 1) như sau: Bắc 2500 mét. Đông Đông Bắc 1350 mét. Đông 230 mét."

Fujiki bối rối. TKS chắc là viết tắt của trạm kiểm soát, song hướng dẫn quá chung chung, khó mà hiểu nổi. Đầu tiên là, làm sao để xác định phương hướng đây? Anh chẳng có dụng cụ nào thay thế được cho la bàn.

Anh thử tìm trong túi áo vest, chỉ có một chiếc bật lửa loại 100 yên màu xanh lá cây cùng một bao thuốc lá sót bốn điếu. Anh châm một điếu, vừa phà ra làn khói tím vừa chậm rãi suy nghĩ.

Đồng hồ... Dựa vào vị trí của mặt trời, ta có thể xác định phương hướng một cách tương đối bằng đồng hồ cơ. Đó là kiến thức anh học được ngày xưa trong Hội Hướng đạo.

Đúng thế. Chỉ cần cái đồng hồ này chạy đúng...

Fujiki cảm thấy phấn chấn. Anh định dụi điếu thuốc đã gần tàn vào vách đá rồi quăng bừa đâu đấy, nhưng rồi lại nghĩ dù đây chỉ là đầu lọc, biết đâu sau này cũng trở nên có giá thì sao.

Chẳng rõ mưa đã ngớt từ khi nào. Anh ra khỏi hõm đá, nhìn lên không trung đang bị bao phủ bởi những đám mây xám xịt, tìm kiếm mặt trời. May mà mây không quá dày, vẫn có vài tia nắng len được qua khe hở chiếu xuống hẻm núi nơi anh đang đứng.

Anh tháo đồng hồ, hướng kim giờ về phía mặt trời. Hướng chia khoảng giữa kim giờ và số 12 thành hai phần bằng nhau là hướng Nam, ngược lại chính là hướng Bắc. Có điều, hướng đó bị chắn bởi một núi đá lớn. Vách núi gần như dựng đứng, nếu không phải dân chuyên nghiệp thì chắc chắn không thể leo lên nổi.

Có thể lúc nãy đã làm lỗi ở đâu đó. Fujiki vừa cố nhớ lại kiến thức đã học vừa thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Chắc đồng hồ chạy sai rồi...

Fujiki cẩn thận suy nghĩ lại từ đầu. Việc anh biết dùng đồng hồ để xác định phương hướng hoàn toàn là ngẫu nhiên. Chắc chắn vẫn còn những người chơi khác, và không thể có chuyện ai cũng biết cách định hướng như anh. Hẳn phải có một phương pháp đơn giản hơn.

Fujiki quan sát hẻm núi trước mặt. Hai bên là hai dãy núi đá san sát nhau. Giả sử bây giờ đi theo vách đá thì sau đó vẫn phải tìm được chỗ để rẽ trái hoặc rẽ phải. Nói tóm lại, nếu chỉ dẫn là đúng thì một trong hai phía ấy sẽ là hướng Bắc, tùy vào chuyện bây giờ anh đi theo hướng nào. Tiếp theo chỉ cần nhớ được tương đối khoảng cách đã đi và địa hình, anh tất sẽ xác định được hướng cần đi.

Với lại, đằng nào thì đến sáng mai, anh cũng sẽ biết chính xác đâu là hướng Bắc dựa vào vị trí mặt trời mọc.

Chẳng qua, dù đồng hồ có chạy sai đi nữa thì không thể chậm tới năm, sáu tiếng được, hơn nữa, dựa vào vị trí của mặt trời thì bây giờ chắc chắn là chiều tối. Vậy tại sao phương pháp học được ở Hội Hướng đạo lại không đúng nhỉ? Đương nhiên không thể tin vào chuyện bịa đặt nhảm nhí đây là Sao Hỏa được, mà nếu là Trái Đất thì...

Vừa nghĩ đến đó, Fujiki gần như hét lên, điếu thuốc đang ngậm rơi thẳng xuống đất.

Cách làm ở Nam bán cầu và Bắc bán cầu khác nhau. Tuy không nhớ chính xác, song ở Nam bán cầu, hình như phải hướng số 12 về phía mặt trời thay vì kim giờ.

Nói cách khác, vị trí hiện tại của anh rất có khả năng nằm ở phía Nam so với đường xích đạo. Vậy cũng dễ hiểu, vì dù sao đi nữa, anh vẫn cho rằng chỗ này không phải Nhật Bản. Nếu đây là Nam bán cầu thật, ví dụ như châu Phi, châu Úc hoặc Nam Mỹ thì chẳng có gì là lạ nữa cả.

Thế nhưng, Fujiki không có cách nào kiểm chứng được điều đó.

Mắt anh dừng ở vòng xoáy nhỏ được tạo thành từ dòng nước đang chảy ra từ khe đá ở đáy hẻm núi. Hồi còn ở trong Hội Hướng đạo, anh cũng có nghe người ta nói rằng, xoáy nước ở Nam bán cầu sẽ ngược chiều so với Bắc bán cầu. Song, anh không quá chắc kiến thức ấy là chính xác, vì ông bạn cho anh biết điều đó cũng từng nói những thứ nhảm nhí, vô căn cứ như bão đi về phía Đông là do nó xoáy theo hình trôn ốc. Trót tin vào lời giải thích có vẻ thuyết phục nọ, anh đã phải xấu hổ trước cả lớp vào ngày tiếp theo và nhận một vết nhơ lớn trong đời. Sau cùng, giáo viên phụ trách đã giải thích nguyên nhân thực sự là do vai trò của áp cao Thái Bình Dương và gió Tây, đại khái thế.

Nói chung, nếu xoáy nước ngược hướng với Bắc bán cầu thì có thể chứng minh được đây là Nam bán cầu, tiếc là anh không biết chính xác ở Nhật Bản thì nước sẽ xoáy theo chiều nào.

Chỉ khi chỗ này đúng là Nam bán cầu thì mới có thể giải thích được vấn đề nhiệt độ. Khoảng hai, ba ngày trước, lúc anh làm xước cổ tay là mùa đông, mà nhiệt độ không khí hiện tại lại cao như đang trong hè. Nơi đây mà không nằm đâu đó dưới đường xích đạo thì thật quá vô lý.

Trời đã sẩm tối. Bây giờ mà lập tức đi ngay đến trạm kiểm soát, Fujiki e mình sẽ lạc đường sau khi mặt trời lặn nên anh cho rằng tốt nhất nên đợi sáng mai hẵng xuất phát.

Anh có cảm giác không nên rời khỏi đây lúc này, bởi không biết liệu có nguy hiểm nào đang rình rập trước mắt hay không.

•••

Từ khoảng trống giữa các đám mây, trăng ngày rằm hắt ánh sáng xanh xuống mặt đất.

Fujiki ngừng ném những cành củi nhỏ vào đống lửa, đưa mắt nhìn dãy núi đá đã hoàn toàn khác biệt so với ban ngày. Ngay cả khi đang trong một tình huống thế này, anh cũng cầm lòng không đậu, phải ngẩn người trước vẻ đẹp huyền bí ấy.

Dưới ánh trăng, bề mặt đá núi như phủ một sắc đỏ tía, các sọc ngang đen chuyển thành xanh thẫm, còn những đường gân đổi sang màu thiên thanh dìu dịu. Phần xanh thẫm trên vách nhìn như cửa kính của các tòa nhà cao tầng, song vì kích cỡ của những khối tròn do đá kết lại không đều nhau nên trông chúng giống hệt nơi trú ẩn của những sinh vật huyền bí. Nếu để Dali hay Gaudi thiết kế thì có lẽ những tòa nhà hiện đại cũng sẽ mang hình dáng như thế này.

Salvador Dali (1904-1989), người Tây Ban Nha, được coi là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng lớn nhất thế kỷ 20 với phong cách siêu thực.

Antoni Gaudi (1852-1926), người Tây Ban Nha, là một kiến trúc sư nổi tiếng bởi những thiết kế độc đáo theo phong cách cá nhân.

Fujiki ngẩng đầu nhìn không trung. Giá như mây tan bớt thì anh đã có thể biết đây là Nam bán cầu hay Bắc bán cầu thông qua sao trời. Tuy không biết nhiều về thiên văn học, nhưng chắc chắn anh vẫn phân biệt được chòm Bắc Đẩu và chòm Nam Thập Tự. Đáng tiếc, bầu trời đêm vẫn bị mây đen che phủ, gần như chẳng nhìn thấy gì ngoài mặt trăng.

Có điều, nếu đây là Sao Hỏa thì phải có đến hai mặt trăng...

Fujiki bất giác thở hắt ra, chẳng hiểu bản thân đang nghĩ cái gì nữa. Chỗ này mà là Sao Hỏa thật thì không khí phải rất loãng, và anh sẽ không thể hô hấp được. Không, không đúng. Chính cái việc "anh đang ở Sao Hỏa" đã là bất khả thi rồi.

"Chào mừng đến với mê cung Sao Hỏa."

Làm sao anh có thể tin vào thông điệp chẳng biết là ai gửi trên màn hình máy chơi điện tử ấy được.

Fujiki tập trung ném cỏ khô vào đống lửa đang cháy yếu dần. Cỏ ở đây dài hơn 30 centimet, mép lá chĩa ra nhọn hoắt như lá thông. Nhật Bản chắc chắn không có giống cỏ này.

Đáng ra anh không cần phải nhóm lửa, bởi ở đây, dù là ban đêm thì nhiệt độ vẫn khá cao, hơn nữa đống lửa yếu ớt cũng chẳng ngăn được thú dữ nếu có. Mặt khác, cỏ xung quanh tuy nhiều, song bật lửa 100 yên chẳng còn bao nhiêu gas, anh phải tiết kiệm từng chút một mới đúng. Chẳng qua, anh không chịu đựng được việc phải ngồi im trong đêm với tâm trạng đầy bất an.

Fujiki siết chặt nhánh cỏ trong tay, tự hỏi tại sao mình lại phải chịu cảnh này?

Cơn giận bất chợt ập đến. Gì thì gì, đây chắc chắn không phải là chuyện xảy ra ngẫu nhiên, mà là một trò đùa quái ác do ai đó cất công dựng lên một cách có chủ đích.

Anh cố tình nhen nhóm cơn thịnh nộ để tự động viên, nhưng rồi cảm xúc ấy lập tức bị thay bằng nỗi sợ hãi khi anh nhìn những ngọn núi đá cao sừng sững có hình thù quái dị đang tắm mình dưới ánh trăng.

Bất luận thế nào thì dãy núi uy nghi trước mắt anh kia cũng không thể do bàn tay con người tạo nên được. Tình hình không còn ở mức độ trò đùa nữa. Dù anh không biết mình bị đưa đến nơi này bằng cách nào, song thực tế là anh đang ở đây.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Các câu hỏi giống nhau cứ chạy vòng quanh trong đầu, ấy thế mà anh chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào, dù là những giả thiết hoang đường nhất. Tình huống này chẳng khác nào con kiến đang bò trên đường, bỗng dưng bị một bàn tay khổng lồ tóm lấy, nhét vào trong lọ thủy tinh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh cảm thấy bất lực đến thế. Ngay cả lúc công ty mà anh đinh ninh là vững như bàn thạch đột nhiên phá sản, anh bị lột bỏ mọi danh phận, bị xã hội ruồng rẫy, anh cũng không thấy tồi tệ bằng việc rơi vào một tình huống phi lý như hiện tại.

Cũng có thể là do anh vốn mềm yếu, nên mới thường xuyên bị dồn tới đường cùng...

Đúng lúc này, có tiếng đá cọ vào nhau vọng vào hẻm núi. Fujiki giật mình nhổm dậy.

Có kẻ đang đến.

Động vật hoang dã không thể nào vụng về như thế được. Âm thanh vừa rồi rất có thể là do gót giày giẫm lên đá.

Cảm thấy tính mạng bị đe dọa, máu lập tức chảy rần rật khắp người anh.

Đối phương biết anh đang ở đây. Dẫu là đống lửa nhỏ đi chăng nữa, chỉ cần tinh mắt thì có cách xa vài trăm mét cũng vẫn nhìn thấy được. Rất có thể kẻ ấy biết nơi này có người nên mới lại gần. Nếu thế, liệu anh có nên hét lên kêu cứu không?

Không. Chưa làm rõ được ý đồ của đối phương thì không thể bất cẩn như vậy.

Fujiki vừa nín thở vừa căng mắt nhìn xuyên qua bóng đêm.

Có bóng người đằng xa.

Kẻ ấy thu mình nép vào bóng núi đá, cố không lộ diện.

Chiều cao ngang tầm anh. Dáng mảnh khảnh.

Khuôn mặt hướng về phía anh khuất trong bóng đêm, chỉ có một bên mắt phản chiếu ánh trăng, lóe lên kì dị.

Fujiki quyết định tiếp cận bóng người.

Người nọ khựng lại một thoáng rồi đột nhiên xoay lưng bỏ chạy.

- Ê! Khoan đã!

Anh hét lên, nhưng người nọ không hề dừng bước.

Vì nghĩ đối phương cũng như mình, anh còn kêu to:

- Không sao đâu! Tôi không làm gì hết! Tôi cũng không biết đây là đâu!

Vậy mà vẫn vô tác dụng. Chẳng lẽ do bất đồng ngôn ngữ?

Fujiki dốc toàn lực đuổi theo. Song, có muốn chạy nhanh đi chăng nữa thì cũng khó mà làm được, vì anh cứ vấp phải những hòn đá nhỏ trên đất, mặt cỏ lại còn trơn trượt. Vừa khổ sở đuổi theo người nọ, anh vừa thầm nguyền rủa sự thiếu vận động của mình. May sao dù hơi thở đứt quãng, hai chân lảo đảo, anh vẫn còn sức để chạy tiếp.

Tuy đã chuẩn bị tinh thần là đối phương sẽ trốn mất, nhưng khi nhìn kĩ, anh thấy bóng dáng kia có vẻ là lạ. Sải chân dài, dáng chạy ổn hơn anh, ấy vậy mà lảo đảo suýt ngã tới mấy lần, hình như do không quen nhìn trong bóng đêm.

Chạy được khoảng 500-600 mét, đến một chỗ có ánh trăng soi sáng, anh phát hiện đó là một phụ nữ. Cô ta mặc quần bò và áo sơ mi dài tay. Tuy tóc cắt ngắn nhưng vòng eo thon thả kia chắc chắn là của nữ giới. Anh chạy nhanh thêm một chút.

Vừa tăng tốc bứt khỏi Fujiki được một đoạn, cô gái nọ liền vấp phải một viên sỏi nhỏ, mất thăng bằng rồi ngã lăn ra đất.

Cuối cùng Fujiki cũng đuổi kịp cô. Anh hỏi:

- Cô có sao không?

Đối phương vẫn ngồi dưới đất, không trả lời anh.

Lúc Fujiki nhìn xuống, cô cũng ngẩng đầu với vẻ sợ sệt. Trông đường nét khuôn mặt thì dường như cô gái này là người Nhật, diện mạo thanh tú, song ánh mắt có gì đó là lạ.

- Việc gì cô phải chạy!

Fujiki vừa thở hổn hển vừa nói. Cô ta vẫn sững sờ nhìn anh, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ, có vẻ không bị thương nặng.

-... Anh là ai? - Rốt cuộc cô cũng lên tiếng.

- Thế cô là ai? Đang làm gì ở đây?

Cô gái nhìn Fujiki một lúc rồi đáp:

- Tôi không biết.

- Nghĩa là cô cũng bị mất trí nhớ à?

Fujiki cảm thấy cực kì phấn khích khi tìm được một người đồng cảnh ngộ để cùng bàn bạc. Anh dồn dập hỏi:

- Cô tên gì? Có nhớ được chuyện trước khi đến đây không? Hình như chúng ta đang tham gia một trò chơi, cô biết gì về chuyện này không? Tôi nghĩ rất có thể chỗ này là một nơi nào đó nằm ở Nam bán cầu...

Cô gái nhăn mặt, đưa tay ra ý bảo Fujiki ngừng lại. Lòng bàn tay cô to chẳng khác gì đàn ông.

- Đợi chút, làm sao tôi trả lời hết chừng ấy câu hỏi trong một lần được.

- À à, xin lỗi nhé.

Fujiki hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Đầu tiên anh phải giới thiệu bản thân đã.

- Tên tôi là Fujiki Yoshihiko.

-... Là ai cơ? - Cô hỏi lại với vẻ hoang mang.

- Fujiki Yoshihiko. Một người thất nghiệp.

- Thất nghiệp?

- Cô không nhớ được tên mình à?

Cô gái tỏ vẻ không vui:

- Đương nhiên nhớ. Tôi là Otomo Ai.

- Viết thế nào?

- "O" là "đại (to lớn)", "tomo" là "hữu (bạn bè)", và "ai" là "lam (màu chàm)".

Cái tên lạ nhỉ! Fujiki nghĩ thế, song không thể hiện ra mặt.

- Lúc nãy tôi nói "không biết", ý là không biết tại sao lại mình lại ở đây.

- Thế cô có biết đây là đâu không?

- Đương nhiên không rồi.

Nghe thế, Fujiki lập tức cảm thấy chán nản. Nhìn lại cô gái tên Ai, anh thấy tai trái cô đang đeo tai nghe có dây nối với một cái máy treo bên hông. Trên thân máy có in logo của một hãng sản xuất đồ điện tử nổi tiếng nên thoạt nhìn, trông nó giống hệt một cái radio, nhưng Fujiki nhận ra đó là máy trợ thính.

- Nó có làm sao không?

Fujiki vừa chỉ tay thì Ai đã hoảng hốt giữ rịt lấy cái máy.

- Không sao... Có vẻ như không bị hỏng. Tôi vẫn nghe được.

- Thế thì tốt rồi.

- Tốt gì mà tốt. Cái bên này coi như xong rồi.

Thứ Ai giơ ra là cái máy chơi điện tử giống của Fujiki. Vì để trong túi đeo vai nên chắc nó bị đập vào đá lúc cô ngã. Phần thân máy bằng nhựa vỡ làm đôi, mạch tích hợp lòi cả ra ngoài, còn nắp phía sau và pin thì đã văng đi đâu mất.

- Hẳn là không dùng được nữa rồi. Cô nhìn thấy thông điệp chưa?

- "Chào mừng đến mê cung Sao Hỏa" á? Đọc rồi. Nhưng nếu máy hỏng thì e rằng về sau sẽ phiền phức lắm.

- Tại sao?

- Giả sử chỉ để truyền đạt mấy dòng ấy, người ta chẳng việc gì phải chuẩn bị công phu đến thế, đúng không? Rất có khả năng đến giai đoạn sau của trò chơi, cái máy này sẽ trở nên cần thiết.

Ai nói nghe cũng có lý. Nếu chỉ để gửi đến người chơi mấy dòng kia thôi thì chỉ cần một mẩu giấy là xong.

- Tại anh nên máy của tôi mới hỏng đấy! - Ai lườm Fujiki.

- Ơ... Chuyện đó... Đợi đã. Cô biết gì về trò chơi này rồi?

- Chẳng biết gì cả. Có lẽ cũng chỉ ngang với anh.

- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi khi nãy. Trước hết, cô có thể nói cho tôi tất cả những gì cô biết về tình huống hiện tại không?

Ai phủi mông, đứng dậy.

- Anh không thấy mình quá ích kỷ à?

- Hả?

- Anh cũng đọc thông điệp rồi mà? Rằng "Các người chơi được tự do lựa chọn hợp tác hoặc đối địch với nhau". Nói cách khác, rất có thể sau này chúng ta sẽ là đối thủ cạnh tranh.

Fujiki bắt đầu cân nhắc. Cô gái tên Ai này có vẻ thông minh hơn vẻ bề ngoài. Trò chơi này có phải là một loại zero-sum game hay không thì anh chưa rõ, nhưng chỉ riêng việc "liệu có thể tồn tại hai người thắng cuộc trở lên không" cũng đã là một vấn đề rồi. Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại thì chắc chắn hợp tác với nhau sẽ có lợi hơn.

Được định nghĩa là loại trò chơi có tổng lợi nhuận bằng 0 (hoặc tổng giá trị giải thưởng không đổi), tức bên thắng nhận được ích lợi bao nhiêu thì bên thua sẽ bị thiệt hại bấy nhiêu.

- Đằng nào máy của cô cũng hỏng rồi còn gì? Trước mắt, hợp tác với tôi chẳng phải tốt cho cô hơn sao?

Dù anh không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn lắm, song bây giờ không phải lúc để cao thượng. Ai cắn môi, nhìn chằm chằm cái máy bị bể làm đôi. Chẳng biết có phải tưởng tượng không mà anh cảm thấy tiêu cự của mắt cô hơi lệch.

- Có vẻ thế... Được rồi, nếu anh hứa dẫn tôi đi cùng, tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì tôi biết.

- Thế thì trước hết chúng ta quay lại chỗ đống lửa đã.

Ngọn lửa đã gần như tàn hẳn, nhưng chỉ cần cho thêm cỏ khô rồi thổi mạnh là lại bùng lên. Tỉnh táo mà suy nghĩ thì tình hình cũng chẳng khá hơn ban đầu là bao, có điều anh vẫn thấy vững tâm hẳn khi bên kia đống lửa có thêm một người.

- Câu lúc nãy tôi hỏi cô...

Ai đang ngồi bó gối, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu trong đôi mắt to.

- Tôi đã cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Chắc tôi đã bị cho uống thuốc gì đó.

- Sao cô nghĩ thế?

- Vì lúc tỉnh dậy, tôi thấy đau đầu khủng khϊếp. Tôi hay làm việc khuya nhưng chưa từng đau đầu như vậy.

Quả nhiên, cả anh lẫn cô đều bị đánh thuốc.

- Thế nghĩa là cô không nhớ gì nữa à?

Ai nhặt một cọng cỏ, châm vào lửa rồi nhìn nó chăm chăm. Đột nhiên cô xoay về phía anh, ánh mắt sắc bén.

- Những chuyện trước đó, tôi có nhớ mang máng.

- Thật không?

- Tôi nhớ mình đã ứng tuyển một công việc, đúng hơn là một việc làm thêm. Rồi sau đó đến vòng phỏng vấn cuối cùng...

Fujiki cứng người lại. Cứ như có gì đó vừa vỡ ra trong đầu, câu Ai nói đã khơi gợi kí ức của anh.

- Đúng rồi, tôi cũng vậy! Tôi thất nghiệp nên thỉnh thoảng phải đi làm thêm để kiếm sống. Khi ấy, tôi đã xin một công việc qua thông tin tuyển dụng đăng trên tạp chí.

- Có phải của một công ty liên quan tới sản xuất chương trình truyền hình không?

- Cô cũng thế à?

Mắt hai người chạm nhau.

Fujiki tiếp tục:

- Tôi không nhớ rõ đó là công việc như thế nào. Bản thân phần mô tả công việc cũng rất mơ hồ... Người phỏng vấn nói sẽ liên lạc lại sau, tôi cứ đinh ninh mình sẽ không được nhận. Ấy thế mà hai tháng trôi qua, đột nhiên tôi được gọi tới phỏng vấn lần cuối.

- Tuyệt. Anh nhớ được còn nhiều hơn cả tôi.

- Tôi vừa nhớ ra thôi. Nhờ cô hết đấy.

Fujiki nheo mắt nhìn ngọn lửa. Anh đã nhớ ra việc làm thêm, nhưng chẳng biết vì sao anh lại có cảm giác chuyện đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Vất vả lắm mới lần ra manh mối, anh phải cố gắng nhớ lại hết những gì có thể mới được.

- Tiếp theo, bên công ty gọi tôi đến chỗ họ, còn gửi cả vé tàu. Vẫn đang rất rảnh rỗi vì thất nghiệp nên tôi cũng chẳng từ chối. Địa điểm là một vùng có suối nước nóng cách xa Tokyo. Trên tàu, tôi đã bị ai đó chuốc bia, rồi bắt đầu thấy choáng váng. Lúc tôi rời khỏi nhà ga thì tuyết đang rơi. Khi ấy, tôi đã nghĩ phải mười tám năm rồi mới có một trận tuyết lớn thế này...

Sau đó anh bị trượt chân, làm xước tay trái.

Bất chợt, trong kí ức của Fujiki xuất hiện một hình ảnh lạ thường. Một vật thể hình que khổng lồ có sọc trắng đỏ bị thứ gì đó như tóc phụ nữ quấn quanh.

Song, anh chẳng thể đoán được nó là cái gì.

- Anh nhớ nhà ga đấy ở vùng nào không?

- Không. Tôi chỉ có cảm giác nó nằm ở Tohoku hay Hokuriku gì đấy. Còn cô?

Nằm ở phía Đông Bắc đảo Honshu, bao gồm sáu tỉnh Akita, Aomori, Fukushima, Iwate, Miyagi và Yamagata.

Nằm ở phía Tây Bắc đảo Honshu, gồm bốn tỉnh Ishikawa, Fukui, Niigata và Toyama.

Ai nhăn mặt.

- Tôi cũng không nhớ, nhưng đúng là tôi cũng được gọi... Phải rồi, nơi đó gần biển, và lúc ấy cũng có tuyết rơi - Cô mở to mắt, nhìn những họa tiết kẻ sọc thần bí của núi đá cao ngất với vẻ nghi hoặc - Dù sao thì nơi ấy vừa giống lại vừa không giống chỗ này.

- Thế à?

Ai vẫn chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng biết đang suy nghĩ về chuyện gì.

- Mấy thứ này có phải do công ty sản xuất chương trình truyền hình làm ra không nhỉ?

Fujiki lắc đầu:

- Tôi cũng có đoán đây là một chương trình chơi khăm với camera ẩn được giấu ở đâu đó. Tuy nhiên, giả thiết ấy quá hoang đường. Nhà đài không thể phớt lờ nhân quyền để làm những chuyện kinh khủng thế này được.

-... Ừm! - Ai ủ rũ - Tôi chỉ nghĩ nếu đây là trò đùa thôi thì tốt quá.

Cả hai trầm mặc một lúc, rồi Fujiki hỏi:

- Cô có thể cho tôi biết đôi chút về cô không?

- Hả?

- Từ nay trở đi, tạm thời chúng ta sẽ là bạn đồng hành, nên tôi nghĩ tìm hiểu nhau trước thì sẽ tiện hơn về nhiều mặt.

Ai nhìn Fujiki. Anh nhận thấy biểu cảm kinh ngạc với cặp mắt mở to của cô thật đặc biệt.

- Về nhiều mặt? Ừm, được rồi.

Lần đầu tiên anh trông thấy cô cười. Bởi cô vừa cười vừa nhăn mũi nên trông giống tức giận hơn là cười, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không thấy khó chịu.

- Tôi... là họa sĩ vẽ truyện tranh.

- Chẳng phải rất tuyệt à?

- Tuyệt chỗ nào?

- Thu nhập ấy. Cao mà nhỉ?

- Cái đó chỉ đúng với một số ít họa sĩ có tiếng mà thôi. Ngành nghề nào cũng thế cả, phần lớn đều là những người ăn bữa nay lo bữa mai.

- Đối với kẻ đang thất nghiệp như tôi đây thì đó là một điều đáng ao ước đấy.

- Cũng chẳng khác mấy đâu. Nhưng kể ra thì vẫn đỡ hơn so với hồi làm họa sĩ vẽ hoạt hình. Một ngày làm việc đến mười tiếng mà lương cũng chỉ bằng tiền thuế được miễn giảm nếu có người phụ thuộc sau khi kết hôn.

- Dù gì đi nữa, cô vẫn đang kiếm sống bằng việc mình thích còn gì?

Ai liếc mắt nhìn Fujiki.

- Việc mình thích à? Nếu anh từng đọc truyện tranh tôi vẽ thì có lẽ sẽ không nói thế đâu...

- Cô vẽ cho tạp chí nào?

- Có nói anh cũng không biết.

- Lỡ tôi biết thì sao. Ngày nào tôi cũng tới cửa hàng tiện ích một lần mà.

Ai thở hắt ra:

- Được rồi. Tạp chí tôi tâm đắc nhất là Quần đảo truyện người lớn, tiếp theo là Cá hồng dâʍ đãиɠ, Cơn bão gợϊ ȶìиɦ...

- Đúng là... tôi không biết thật.

Fujiki định nói thêm là tất cả tên mấy tạp chí ấy đều có từ liên quan đến mấy chuyện nhạy cảm nhỉ, nhưng thấy nguy hiểm nên thôi.

- Nội dung truyện thì không cần giải thích chắc anh cũng hiểu phải không. Thời vẫn còn làm họa sĩ vẽ phim hoạt hình, tôi hay vẽ những truyện ăn theo có nội dung như thế và bán qua mạng hoặc Comiket để kiếm thêm. Tôi còn suýt bị cảnh sát bắt do lấy các nhân vật trong những bộ phim hoạt hình hoặc truyện tranh nổi tiếng làm nhân vật chính.

Hội chợ truyện tranh và hoạt hình lớn nhất thế giới, một năm được tổ chức hai lần ở Tokyo.

- Thế cơ á? - Vì không biết rõ về giới ấy nên Fujiki chỉ có thể đệm vào như thế.

- Và tôi bắt đầu công việc hiện tại sau khi chúng lọt vào mắt xanh của một biên tập tạp chí.

- Nữ giới cũng vẽ những truyện ấy à?

- Gần đây thôi. Cũng khá nhiều đấy. Bởi khác với ngày xưa, bây giờ phong cách đáng yêu được ưa chuộng hơn.

- Ra vậy.

Fujiki nhớ lại cuộc gặp gỡ tại Shinjuku với người đàn ông vô gia cư từng là trưởng phòng kinh doanh của một công ty in ấn. Cho đến tận lúc bị cảnh sát lôi đi, ông ta vẫn đang bày bán những cuốn tạp chí nhặt ở lề đường về, với giá 100 yên một cuốn. Tuy cũng có lẫn nhiều loại tạp chí như Ai nói, song anh không để ý xem phong cách vẽ có khác gì với hồi xưa không.

- Nhưng mà, dù gì thì cô cũng xem như có công việc ổn định, sao lại đi ứng tuyển cái việc làm thêm rõ mờ ám này?

Ai mím môi, hỏi:

- Mờ ám? Anh nhớ được nội dung quảng cáo đó à?

- Không hẳn...

- Tôi cũng không rõ tại sao mình lại đi ứng tuyển trong khi sắp đến hạn nộp bản thảo, chẳng qua là có cảm giác công việc ấy rồi sẽ khuấy động và làm thay đổi cuộc sống hiện tại. Tôi cũng muốn vẽ những bộ truyện tranh bình thường nên đã nghĩ nếu tham gia thì biết đâu mình sẽ thu thập được một câu chuyện hấp dẫn nào đó. Ai ngờ lại thành ra thế này...

Fujiki không tìm được từ ngữ nào để an ủi cô. Chính anh cũng không biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào, dẫu có nói gì đi nữa thì đấy cũng chỉ là những lời sáo rỗng.

Lúc anh tóm tắt về những chuyện đã trải qua sau khi thất nghiệp, Ai chăm chú lắng nghe. Nội dung cũng chẳng có gì hấp dẫn, ấy vậy mà cô nghe như nuốt lấy từng lời. Để quên đi tình huống phi lý hiện tại thì hẳn những câu chuyện đời thường ở Nhật Bản quen thuộc cũng đã đủ lắm rồi.

Anh cũng thế thôi. Bây giờ nói về chuỗi ngày chán ngán, trì trệ ấy, chẳng hiểu sao anh lại thấy quá đỗi thân thương. Nếu có thể bình yên thoát khỏi chốn này, anh nghĩ, anh nhất định sẽ thay đổi cách sống của mình, từ gốc cho đến ngọn, nỗ lực để một lần nữa quay lại cuộc sống của một người bình thường.

Chẳng mấy chốc, đống cỏ khô Fujiki thu gom để làm chất đốt cũng hết. Bóng đêm dày đặc bao phủ lấy anh, nhưng nhờ có bạn đồng hành mà anh không còn thấy sợ hãi nữa.

Mặc dù chỉ vừa tỉnh được vài tiếng, song cả hai đều quyết định đi ngủ sớm để giữ thể lực cho ngày mai.

Vừa nằm xuống mặt đất đầy sỏi cứng, Fujiki bỗng thấy hoa cả mắt. Ánh trăng sáng dịu. Núi đá màu tím. Tất cả xoay tròn trong tầm nhìn, rồi đồng loạt chìm vào bóng tối.