Tiểu Tiên Sinh

Chương 30: Vô lại

Bao nuôi?

Nghênh Cảnh đột nhiên nhụt chí, này là người nào chứ, một chút cũng không giống con gái, không khí lãng mạn cũng bị phá hoại hết rồi.

Cậu khắc chế mình trợn mắt xúc động, nói: “Chị không tin tôi?”

Sơ Ninh ngồi xếp bằng, chân có chút tê, đổi tư thế, hai đầu gối quỳ về phía sau, móc một tay về phía Nghênh Cảnh, “Cậu qua đây.”

Nghênh Cảnh đi qua đó, lần này ngược lại là tiêu tiêu sái sái.

Tới gần, đứng vững.

Sơ Ninh ra hiệu cho cậu ngồi xổm xuống một chút.

Rất nghe lời, một khuôn mặt tiểu bạch kiểm xích lại gần.

Cô đột nhiên vươn tay ra, búng một cái trên trán của cậu.

“Tê---!!” Nghênh Cảnh kêu lên đau đớn, “Chị làm gì vậy!”

“Cậu nói tôi làm gì là làm gì?”

“Bị tôi tỏ tình thẹn quá thành giận? Chị dùng bạo lực để che giấu nội tâm rung động của mình à.”

“Cậu có thể đi chết đi được đấy?”

Sơ Ninh bình đạm nói.

Nghênh Cảnh vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, một đầu đầy tóc thì biến thành một nhúm, lại thêm ánh mắt yếu ớt của cậu, nhìn giống như một con quỷ rơi xuống nước.

“Cậu rảnh đến hoảng loạn luôn hả? Hả?” Sơ Ninh không khách khí.

“Tôi thì sao?” Nghênh Cảnh cũng không phục.

“Cậu lúc thế này lúc thế kia, không có chuyện gì thì lại tìm tôi để làm loạn, tôi sẽ không thèm để ý cậu nữa.”

“Chị sẽ không như vậy đâu.” Nghênh Cảnh nói nhỏ. “Chị sẽ không không quan tâm đến tôi.”

“Hơ” Sơ Ninh cười lạnh, “Ai cho cậu cái tự tin như vậy chứ?”

“Chị.”

“….”

Thôi bỏ đi, không có cách nào nói lý được với cái người này.

Quanh đi quẩn lại, tiết tấu đều bị cậu làm loạn lên hết rồi.

Sơ Ninh không nhịn được nghĩ lại, có phải là ngày thường quá nuông chiều tên nhóc này hay không. Trong nội tâm cô rất rõ ràng, nguyện cho cậu thời gian trưởng thành là một loại bao dung, nhưng loại bao dung này lại không phải là điểm mấu chốt. Hiện tại vượt qua ranh giới, cô nhất định phải uốn nắn lại quy tắc trò chơi.

Sơ Ninh một lần nữa nhìn về phía cậu, trong câu chữ cật lực kéo dãn khoảng cách hai người: “Thứ nhất, cậu vẫn còn đang đi học, việc học làm trọng, đạo lý này cậu còn muốn tôi phải dạy cho cậu? Thứ hai cậu đang có hạng mục trên tay, phần trách nhiệm này cậu nhất định phải gánh vác, đừng dùng cảm tình, xảy ra sai sót, công ty sẽ không thông qua, ai cũng không cứu được cậu. Tôi cứ nói thẳng với cậu như vậy, mấy phó tổng của công ty tôi, đồng nhất coi trọng hạng mục năng lượng ô tô mới của Chu Minh, mà đại cổ đông của công ty tôi, Ngụy tổng của xí nghiệp Khải Minh, cũng đang cực lực xúc tiến đạt thành hợp tác.”

Lời nói này đâm trúng tử huyệt của Nghênh Cảnh.

Tinh thần của cậu trong nháy mắt bị chèn ép một nửa.

Tiểu tử này cảm xúc viết hết trên mặt, Sơ Ninh xem xét, liền biết có hiệu quả. Thế là hắng giọng một cái tiếp tục: “Cậu ở độ tuổi này, tôi hiểu.”

“… Hiểu cái gì…”

“Hiểu được cậu rảnh đến phát hoảng, hiểu được các cậu đối với một số lĩnh vực rất có cảm giác mới mẻ.” Sư Ninh giống như giáo sư mười một tốt của thành phố Bắc Kinh, thái độ cương chính: “Tôi có lòng tốt khuyên cậu, cậu nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Phân rõ nặng nhẹ, không muốn lẫn lộn đầu đuôi, đầu tiên phải hoàn thành những chuyện trọng yếu, nếu như cậu thật sự muốn yêu đương, đợi sau khi lấy được thành quả thì hãy suy nghĩ đến.”

Nghênh Cảnh lại làm quỷ lanh lợi, bắt được khuyết điểm, hỏi: “Làm xong hạng mục là được sao?”

Sơ Ninh cẩn thận, mơ hồ phát giác trong lời nói của cậu có hàm ý.

Cậu lại tiến tới gần một chút, ánh mắt nóng rực, “Nói chuyện đi, nè?”

Đối mặt ba giây.

Sơ Ninh giơ tay lên, lòng bàn tay dán lên khuôn mặt của cậu, sau đó đẩy ra, hướng bên phải: “Cậu đừng có mà nhìn tôi.”

Nghênh Cảnh liền quay mặt về lòng bàn tay mềm mại của cô, “Vì sao không cho nhìn? Trên mặt chị cũng không có râu.”

Đầu Sơ Ninh rõ đau.

Cô tăng thêm lực tay, xoay mặt Nghênh Cảnh về bên phải, “Nói không cho phép nhìn, làm gì mà có nhiều lý do như vậy.”

Nghênh Cảnh dùng sức quay mặt lại, nhìn cô.

Sơ Ninh càng dùng sức đẩy, không cho phép nhìn.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Đấu không qua sức lực của nam sinh, Sơ Ninh trực tiếp nhổm người dậy,dùng hai tay ấn đầu cậu xuống.

“Shit, chị phạm quy!” Cổ của Nghênh Cảnh sắp bị Sơ Ninh ấn gãy rồi, dùng sức tránh thoát, lật lọng cắn tay cô.

Sơ Ninh đau đến thét lên: “Cậu cắn tôi làm gì! Tuổi chó hả!”

Trên mu bàn tay để lại một dấu răng, làn da của cô vốn trắng, vừa mới dùng lực, vết đỏ nhìn thật sự rất rõ ràng.

Sơ Ninh khoanh tay, trợn mắt nhìn cậu.

Nghênh Cảnh lại tức giận ngược lại: “Đây là trừng phạt đối với chị. Không phục hả, không phục thì chị cắn lại đi.”

Sơ Ninh dở khóc dở cười, “Cậu trừng phạt cái gì.”

“Chị không tin sự chân thành của tôi.”

Sơ Ninh lại càng thêm đau đầu, nói một hồi lâu, lại quay trở lại điểm xuất phát.

Cô thở dài, “Mấy câu giảng đạo lý vừa rồi là dạy phí công rồi.”

“Cái lý do thoái thác của chị đã sớm hết hạn, ngay cả mẹ tôi còn không nói những câu đó nữa rồi.”

Sơ Ninh không vui nheo mắt lại.

Nghênh Cảnh làm như không thấy, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, “Tôi biết bây giờ chị không thích tôi.”

“Vậy sao cậu còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

“Tôi không giống chị, tôi chưa từng có chuyện gì giấu diếm, tôi cũng không giấu được, là cái gì thì chính là cái đó.”

“…” Sơ Ninh tức đến lông dựng ngược lên, dần dần cũng dịu xuống. Cô ngồi trở lại chỗ cũ, từ ngồi quỳ biến thành ngồi xếp bằng.

Yên lặng, Nghênh Cảnh liếc cô một cái, nói thầm: “Cái này có gì mà khó hiểu. Giống như việc chị không thích tôi, cho nên một loạt những phản ứng của chị đều viết rõ hai chữ ‘không thích’.”

Sơ Ninh: “Vậy là không được rồi.”

“Được không nổi”, Nghênh Cảnh thẳng thắn ương ngạnh, “Đều là một đạo lý. Làm sao, chỉ cho chị biểu đạt không thích, lại không cho phép tôi được biểu đạt mình thích.”

Sơ Ninh im lặng, cảm thấy mình cần phải uống thuốc đau đầu.

Nghênh Cảnh cũng không còn chấp niệm với đề tài này nữa, còn rất bình tĩnh đứng lên, gãi gãi đầu, ngã ra đất đi ngủ.

Sơ Ninh ngồi im trước máy tính, nhìn chằm chằm vào số liệu trên bảng báo cáo.

Bầu không khí quay về yên tĩnh.

Không lâu sau, âm thanh của Nghênh Cảnh vang lên, “Tay chị còn đau không?”

Sơ Ninh hừ lạnh.

“Đừng hừ, không đau nữa. Tôi khống chế sức lực rất tốt, tôi sẽ không để chị bị đau đâu.”

Sơ Ninh quay đầu, “Cậu lại nói bậy gì vậy?”

“Tôi chưa từng nói bậy, về sau cũng sẽ không để chị bị đau.” Nghênh Cảnh nằm nghiêng trên mặt đất, đưa lưng về phía cô, xương bả vai của cậu giống như một ngọn núi lớn, xương sống phía sau cổ hơi nhô lên, một đường thẳng tắp, nhìn cảm giác rất có khí lực.

Cậu nhắm mắt lại, “Tôi ngủ đây, chị cũng đừng có thức đêm.”

Tiếp đó tiếng hít thở đều đều, những biểu hiện một đêm cũng dần dần lắng xuống như khói lửa.

Sơ Ninh tổng kết lại một phen, cuối cùng trong lòng cũng chậm rãi thả lỏng, tựa như một câu chuyện cười không vui, đã nghe qua, liền quên luôn.

Cô tập trung tinh thần, một lần nữa tập trung vào công việc.

Ba giờ sáng mới làm việc xong, vừa ngủ thì ngày hôm sau dậy hơi muộn một chút. Đợi đến khi cô tỉnh giấc, Nghênh Cảnh đã đi rồi. Trên bàn còn để lại một tờ giấy.

“Buổi sáng có tiết, tôi trở lại trường học, trong nồi có bánh bao nhân thịt, chị phải ăn bữa sáng đó, không ăn sáng sẽ bị phá sản!”

Cái quỷ gì vậy.

Mở tờ giấy ra, chà, mặt sau còn có một hàng chữ nữa.

“Sợ điện thoại chị không để chế độ yên lặng cho nên không nhắn tin wechat cho chị. Thế nào, tôi có phải rất là quan tâm không.”

Phía sau còn vẽ một ngón tay cái.

“Ngây thơ.”

Cô đứng bên cạnh vén màn cửa sổ lên, ngoài cửa sổ, ánh nắng vạn dặm, là một ngày nắng.

Phần tâm tình vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, sau khi nhận được điện thoại của công ty liền biến mất.

Nghe đại khái trong điện thoại, trong lòng Sơ Ninh trầm xuống, cầm lấy chìa khóa xe, “Được, tôi tới công ty ngay lập tức.”

Mấy tháng trước, đơn đặt hàng cung cấp kính mắt VR mà công ty ký kết xảy ra sơ suất. Chuyện này nói ra dài dòng, lúc trước kỳ hợp đồng cùng với Từ Hữu Sơn, chính là nhìn trúng phương pháp cung ứng trên thị trường của anh ta. Nói trắng ra là, bản chất là một hợp đồng vô cùng đơn giản, một người có phương pháp, một người cung cấp tài chính, lại chia theo tỉ lệ hiệu quả và lợi ích.

“Nhóm đầu tiên báo giá bên trên, chi phí cao đến quá đáng, cho dù là linh kiện hay là tài chính kỹ thuật, thậm chí là chi phí vận chuyển, đều cao hơn năm phần so với thị trường.” Sơ Ninh vừa đến công ty, liền bảo thư ký báo cáo.

“Phòng thị trường đưa ra chất vấn, nhưng đối phương đưa ra toàn bộ đơn xuất, giá cả nhất trí, nói là nhà máy sản xuất báo giá tăng lên.”

Sơ Ninh lật vài tờ, trong lòng đã nắm chắc, nhíu mày hỏi: “Ai đồng ý?”

“Bọn họ nói là cô.” Thư ký khó xử mở miệng.

Sắc mặt Sơ Ninh khó coi, nhưng nghĩ lại một phen, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Thư ký tiếp tục: “Đối phương nói, lúc ấy cùng cô nói chuyện, ngay tại văn phòng của cô. Cô nói, lựa chọn nhà máy sản xuất, để cho bọn hắn toàn quyền quyết định.”

Sơ Ninh mơ hồ nhớ lại, đích thật là có chuyện như thế.

Từ Hữu Sơn ở giai đoạn trước, bàn chuyện tương đối dễ dàng, chuyện hạt vừng hạt đậu đều báo cáo với Sơ Ninh, Sơ Ninh vốn bận rộn, lại thấy anh ta thái độ tốt đẹp, rất nhiều chuyện liền nới lỏng. Các hạng mục tương quan trong hợp đồng lại quy định lập lờ nước đôi ---

“Trải qua hai bên A B đồng ý, liền có thể áp dụng.”

Cái đồng ý này, quá khéo rồi.

“Ninh tổng, bọn họ, bọn họ…” Thư ký nói lắp, dường như rất khó khăn.

“Cậu nói đi.”

“Bọn họ nói những lời cô nói ở văn phòng, đã thu âm lại.”

Sơ Ninh nhắm mắt lại, trong lòng đã hiểu rõ, chơi trên tay.

Tên Từ Hữu Sơn này quá gian trá, chiến thuật rõ ràng, trước hết để cho cô buông lỏng cảnh giác, nói chuyện báo cáo các phương diện đều làm đến giọt nước cũng không lọt, sau đó cắt vào trọng điểm, để cô nói một câu “Mọi chuyện đều do các anh tự quyết định”, triệt để chôn xuống một tai họa ngầm.

Mà chi tiết hợp đồng lại chưa hoàn toàn hoàn thiện, nếu muốn tìm chỗ sơ hở để đi kiện, đối phương có ghi âm, hai bên đều nói không rõ ràng. Tóm lại, là bắt lấy hết những sơ hở, tăng giá chi phí, từ đó kiếm chác lợi ích.

Sơ Ninh cấp tốc làm rõ mạch suy nghĩ, hỏi: “Nhà máy sản xuất mà bọn họ chọn là nhà nào?”

“Điện tử Diêu Lâm.”

“Vị trí.”

“Không xa, ngay tại Hạnh thành.”

Thư ký dừng lại, nói: “Vương phó tổng đã biết chuyện này, định mười giờ hợp, bảo tôi báo cho cô.”

Loại chuyện vô lại này, ai dính vào người đó đen đủi.

Sơ Ninh trong lòng phiền muộn, ảo não, nhưng vẫn thản nhiên tham dự.

Trong giờ họp, bất mãn của Vương Sơn thể hiện hết sức rõ ràng, các phòng cũng nhao nhao phát biểu. Mặt ngoài còn hòa khí cung kính, ngữ khí cùng còn nhẹ nhàng, nhưng luận sự, Sơ Ninh thản nhiên gánh trách nhiệm, nói chủ yếu trách nhiệm là do mình.

Đơn đặt hàng mấy trăm vạn, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Nếu như náo loạn đến tòa án, cuộc chiến trở mặt này chắc chắn sẽ lâu dài. Công ty đầu tư Ninh Cạnh dựa lưng vào tập đoàn Khải Minh của Ngụy Khải Lâm, Vương Sơn là người của Ngụy Khải Lâm, góc độ cân nhắc tự nhiên cũng cao hơn một bậc.

“Đây là thời điểm bất lợi, sắp ra báo cáo hàng năm, gần đây thị trường chứng khoán dao động, kiểm soát thị trường chứng khoán bên kia khẳng định sẽ làm rất chặt. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Sơ Ninh cũng hiểu rõ, trong buổi họp cô hứa hẹn: “Tôi sẽ tự mình phụ trách, dùng khả năng lớn nhất để giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.”

Sự tình đột nhiên xuất hiện, lại sắp tới cửa ải cuối năm, làm cho Sơ Ninh lo lắng đến thổ huyết.

Cô sấm vang chớp giật, buổi chiều hôm đó lập tức nhanh chóng đi đến Hạnh Thành.

Không thể nghi ngờ, chuyện này là một trò xiếc thông đồng. Từ Hữu Sơn khẳng định là cùng với nhà máy sản xuất đạt thành một hiệp định chung, thật hư báo giá, sau đó chia đều lợi nhuận. Sơ Ninh biết rõ, không thể cạy ra được chút gì trên người của tên họ Từ đó.

Mục đích của cô rõ ràng, trực tiếp đi tìm nhà máy kia.

Chuyến này đi chỉ dẫn theo một vị chủ quản nghiệp vụ, lúc xuất phát, Sơ Ninh đau bụng đến kịch liệt, đây là bệnh đau bụng kinh của cô, thật là muốn mạng người mà.

Liên tiếp không thuận lợi, Sơ Ninh ngồi trên xe, mồ hôi lạnh ứa ra, đột nhiên nhớ tới tờ giấy buổi sáng kia – chị phải ăn sáng đó, không ăn sáng là sẽ phá sản nha!

Một câu thành sấm.

Sơ Ninh nghĩ thầm, đây thật là tiểu cầm thú trời sinh đến khắc cô mà.

Nghĩ cái gì là cái đó đến, tiểu cầm thú thật sự gọi điện thoại đến.

“…” Tà môn. Sơ Ninh hữu khí vô lực, “Chuyện gì?”

Nghênh Cảnh: “Chị rời khỏi nhà.”

“Ai nói cho cậu?”

“Có phải là rời khỏi nhà rồi đúng hông?” Nghênh Cảnh hưng phấn vô cùng, “Mà lại là đi Hạnh Thành, đúng không?”

“Sớm biết đã đi cùng nhau. Tôi học xong cũng muốn về nhà.”

Sơ Ninh lúc này mới nhớ lại, cậu ta là người Hạnh Thành.

“Không có việc gì tôi tắt máy nhé.”

“Tắt máy? Được, vậy chúng ta tối nay gặp nhau.”

Lúc này cậu ngược lại rất nghe lời, không quấn lấy cô mà nhiều lời.

Sơ Ninh ba giờ đến nơi.

Giống như trong tưởng tượng của cô, nhà máy này cùng với Từ Hữu Sơn cùng thống nhất mặt trận, nâng giá vốn, hợp đồng tiêu thụ giấy trắng mực đen, có lý có cứ, mới nghe cũng không có bất kỳ sơ hở nào. Sơ Ninh nói ra những giá cả trong thời kỳ này, vạch trần sự không hợp lý của bọn họ, đối phương lại xuất khẩu thành văn, nói cái gì mà nhập khẩu, công nghệ tinh tế hơn, tự nhiên cũng sẽ đắt hơn.

Một câu cuối cùng, “Rẻ hơn chúng tôi cũng có thể làm, nhưng khi các người ký hợp đồng, chỉ định muốn loại này, ngươi tình ta nguyện, cũng không có ai ép buộc cô.”

Sơ Ninh bại trận mà về.

Cô co quắp lại trong khách sạn, một ngày giày vò, bụng đau đến kịch liệt, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

Trong lòng phát sầu không biết làm như thế nào để đối phó với mấy người ở nhà máy, cả thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, toàn thân cô không còn chút sức lực nào.

Khi Nghênh Cảnh gọi điện đến, cô đang ngẩn người, vang lên tầm mười lần mới bắt máy.

“Chị đang bận sao? Lâu như vậy mới nghe máy.” Âm thanh của Nghênh Cảnh còn mang theo thở dốc.

Sơ Ninh: “Thở đến kịch liệt như vậy, chạy bộ sao?”

“Chị mở cửa đi.”

“…”

“Mở cửa ở đây này.”

Sơ Ninh mông lung rồi, từ trên giường ngồi dậy, sau đó mở cửa.

“Hi!” Nghênh Cảnh cười đến xán lạn, trên vai đeo ba lo, nhẹ nhàng thoải mái.

Nụ cười này, làm cảm xúc tiêu cực của Sơ Ninh bị quét đi một nửa.

Cô khó hiểu buồn bực: “Sao cậu lại đến đây?”

“Đùa chứ, tôi từ nhỏ tới lớn đều ở chỗ này, đây là địa bàn của tôi.” Nghênh Cảnh bất mãn sự chất vấn và trí nhớ của cô, “Hơn nữa, tôi cũng đã nói sẽ đến tìm chị.”

“Không phải, sao cậu biết tôi ở chỗ này.”

“Tôi hỏi tiếp tân công ty của chị, cô ấy giúp chị đặt khách sạn.” Nghênh Cảnh quen đường mà đi vào trong phòng, quét một vòng, hỏi: “Chị ăn cơm chưa?”

Cậu xoay người, nguyên khí tràn đầy: “Đi, tôi đưa chị ăn cơm!”

Sơ Ninh chần chừ một lúc, nhìn balo trên vai của cậu, “Cậu từ đâu đến đây?”

“Trường học nha, tôi xuống xe liền tìm đến chị.” Nghênh Cảnh liếc nhìn cô một cái.

“Cậu không về nhà?”

“Chị ở chỗ này, tôi về nhà làm gì?” Nghênh Cảnh đột nhiên cười xấu xa, xích lại gần nói: “Nếu không, chị về nhà cùng với tôi đi?”

Ánh mắt Sơ Ninh đột nhiên biến thành cảnh cáo.

“Ấy ấy ấy, lại tới, chị đối với tôi luôn luôn nghiêm túc như vậy, thật không thú vị.” Nghênh Cảnh thiên tính lạc quan, “May mà tôi tương đối nhẫn nại.”

Cậu quay đầu, trịnh trọng nói: “Chị có thể sửa được không?”

Nắm đấm của Sơ Ninh lại ngo ngoe muốn động.

“Được được được, không đổi thì không đổi.” Nghênh Cảnh cảm thấy không có gì không ổn, “Không đổi thì không đổi, tôi vẫn thích.”

Sơ Ninh bị tức đến cười, đau bụng, lười so đo với cậu.

Đi ra khỏi khách sạn, Sơ Ninh nói: “Ai, cậu lái xe đi.” Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Cái này rất khó khăn.

Nghênh Cảnh ngượng ngùng nói: “… Tôi không có bằng lái. Nhưng chị yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đi thi, đến lúc đó dẫn chị đi hóng mát.”

Sơ Ninh không muốn nói chuyện cùng cậu.

Sau khi lên xe, Nghênh Cảnh làm hướng dẫn, dẫn Sơ Ninh đến một quán cơm ở đó.

Chỗ này trang trí thật bình tường.

Nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của cô, Nghênh Cảnh nói: “Chân chính ăn ngon đều là những quán ăn không có danh tiếng, người bình thường tôi còn không nói cho họ đâu.” Sau đó ngoắc tay vung lên, “Ông chủ, cho một canh gà, bỏ thêm một chút táo đỏ.”

Sơ Ninh liếc nhìn cậu một cái, “Cậu còn biết dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe cơ đấy.”

Nghênh Cảnh mở bát đũa dùng một lần, không ngẩng đầu nói: “Là gọi cho chị.”

Cậu đặt chén bát trước mặt cô, thuận lý thành chương mà nói: “Nữ sinh lúc này, uống canh gà bồi bổ nhiều một chút, tôi còn bảo ông chủ ninh canh lâu một chút, chị uống nhiều canh một chút, dù sao cũng có thể giữ ấm.”

“…” Sơ Ninh nhíu mày, cậu ta làm sao mà biết.

“Mặt chị trắng giống như tờ giấy ý, hữu khí vô lực, tôi đã sớm nhìn ra.” Nghênh Cảnh nói: “Chị của tôi cũng giống như chị vậy. Mỗi lần đều như chết đi sống lại, ai, nữ sinh thật không dễ dàng gì, còn phải chịu tội này nữa.”

“…”

Đợi canh gà được mang lên bàn, Nghênh Cảnh đặc biệt cẩn thận, đầu tiên dùng thìa khuấy một vòng cho phần mỡ gà bên trên tan ra, sau đó múc một bát đầy.

“Này, uống đi, cẩn thận bỏng.”

Cậu tràn đầy tươi cười, sạch sẽ đơn thuần, không có chút tâm tư nào.

Sơ Ninh giống như đột nhiên hiểu ra một câu của cậu – “Tôi nói cái gì thì là cái đó, tôi không giống chị, tôi căn bản không giấu được cảm xúc.”

Cậu đối tốt với một người, chính là chứng minh từng chút từng chút một của từ “tốt” trong cuộc sống.

Không xốc nổi, không hoa lệ, lại chân thật như vậy.

Canh gà bốc hơi nóng, Sơ Ninh nắm chiếc thìa, chậm rãi khuấy.

Cô uống một ngụm, trong lòng nóng hầm hập.

“Chị đến Hạnh Thành là làm việc sao?” Nghênh Cảnh nói chuyện phiếm.

“Ừm.”

“Chị làm chuyện gì?”

Sơ Ninh phát hiện, cậu ta rất thích đánh nồi đạp đất mà hỏi đến tận cùng.

Đổi lại bình thường, cô khẳng định sẽ không quan tâm, nhưng hôm nay rất quỷ dị, có lẽ là một đường gặp phải trắc trở, hơn nữa thân thể khó chịu, làm cho cô có chút cảm giác muốn phàn nàn.

Uống xong một bát canh gà, Sơ Ninh nói sự tình từ đầu đến cuối một cách đơn giản.

Cô khẽ than thở một tiếng, là rất phiền.

“Buổi chiều gặp mặt người ở nhà máy, không quá thuận lợi, tôi lại nghĩ biện pháp khác.”

Nghênh Cảnh ngẩng đầu, “Biện pháp gì?”

“Ngày mai mời họ một bữa cơm.” Trên bàn rượu nói chuyện, cũng coi như là một truyền thống của Trung Quốc.

“Vậy chẳng phải là chị lại phải uống rượu.”

Sơ Ninh rất bình tĩnh, “Vậy thì còn biện pháp gì, tại thời điểm mấu chốt này, giải quyết vấn đề là hàng đầu.”

Nghênh Cảnh lại rất nghiêm túc: “Không cho chị uống rượu.”

Sơ Ninh cười, “Làm sao, muốn thay tôi xã giao?”

“Thân thể chị không thoải mái, còn uống rượu cái gì!” Ngữ khí của Nghênh Cảnh lại bắt đầu gây sóng gió.

Sơ Ninh cũng coi như biết tính cách của cậu, ngươi phản bác một câu, cậu ta có thể nói lại ngươi mười câu, làm gì mà phải tự tìm phiền não.

Dứt khoát giữ trầm mặc.

“Chị nói cho tôi tên của xưởng này đi.”

Sơ Ninh cúi đầu ăn cơm.

Một lát, cậu yếu ớt chỉ trích, “Chị lại không tin tôi.”

Khóe miệng Sơ Ninh khẽ cong lên, nhìn về phía cậu. Hai người đối mặt mấy giây.

“Được.” Cô cụp mắt, uể oải nói.

Thế này mới có thể làm cậu ta yên tĩnh một lát. Sơ Ninh nghĩ thầm, đủ phiền, không nên hao tổn nguyên khí để tranh chấp cùng cậu.

Khúc nhạc đệm nhanh chóng bị Sơ Ninh quên lãng, đêm nay cô ngủ một chút cũng không ngon, suy nghĩ chi tiết đàm phán của ngày thứ hai. Nhưng không nghĩ tới là, trước khi xuất phát một tiếng, đối phương chủ động gọi điện thoại đến.

Mà thái độ so sánh với ngày hôm qua đúng là cách biệt một trời một vực, vô cùng khách khí, nói là ở giữa có hiểu lầm, có thể gặp để nói chuyện hay không.

Cục diện đảo ngược, buổi chiều Sơ Ninh từ nhà máy đi ra, đều cảm thấy không thể tin được.

Đối phương đương nhiên không thừa nhận mình cùng với Từ Hữu Sơn cùng nhau báo giá giả, hợp sức lừa tiền, nhưng rất hiểu vị trí mà đề xuất nhượng bộ, nói là giá cả trước kia sẽ tiến hành giảm xuống, hoặc là gia tăng số lượng đơn hàng.

Sơ Ninh lại sợ xảy ra sơ suất gì, thế là quyết định ngay tại chỗ, chọn biện pháp đầu tiên.

Không đến hai tiếng đồng hồ, tình thế hoàn toàn đảo ngược.

Khi đi, một chủ nhiệm của nhà máy thái độ rất tốt, trong lời nói có hàm ý, “Ninh tổng, tạo thành hiểu lầm như vậy chúng tôi rất xin lỗi, cũng cảm ơn cô đã phê bình cùng với chỉ ra lỗi sai, chúng tôi sẽ tăng cường quản lý, sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Hơn nữa, tôi sẽ đến thăm hỏi Mạnh tổng.”

Mạnh tổng?

Mạnh tổng nào?

Sơ Ninh nhạy cảm, nhanh chóng liên tưởng đến Nghênh Cảnh. Cô nhớ đến tối hôm qua cậu thề son sắt, trong lòng sáng tỏ, cầm điện thoại lên muốn chứng thực suy đoán.

Nghênh Cảnh cơ hồ lập tức nghe máy.

Nhịp tim đập hai trăm nhịp, sau khi nghe máy, làm bộ trấn định, học thái độ lạnh lùng nhất quán của cô, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì, mời chị nói.”

Sơ Ninh nhíu mày, “Nói chuyện đoàng hoàng.”

“Cắt.” Nghênh Cảnh nói thầm: “Bình thường chị đối với tôi như vậy đấy, khó chịu hả? Đổi vị trí mà suy nghĩ, về sau đừng có nghiêm túc đối với tôi như vậy.”

Tiểu tử này, bây giờ nói chuyện càng ngày càng lưu loát vậy hả.

Sơ Ninh trong lòng sinh nghi vấn, rất nhanh đè xuống, hắng giọng một cái, hỏi: “Mạnh tổng là gì của cậu?”

“Chuyện của chị giải quyết rồi?’

“Ừm.”

“Vậy tốt rồi!” Sự vui mừng của Nghênh Cảnh không hề trải qua chỉnh sửa, cứ như vậy trực tiếp xông vào trong tai cô. Sơ Ninh nghe được khóe miệng liền nhếch lên.

Trở lại chính sự, “Là Mạnh tổng nào? Cậu mau nói cho tôi, tôi phải cảm ơn người ta một tiếng.”

“Tôi không nói cho chị.” Nghênh Cảnh chững chạc đoàng hoàng, “Anh ta rất đẹp trai, tôi không yên lòng.”

Khóe miệng Sơ Ninh nhếch lên cao hơn, giữa lông mày như có thêm gió xuân, trêu chọc mà nói: “Làm sao, sao lại không có tự tin với chính mình như vậy.”

Đầu bên kia yên tĩnh một hồi, cậu mới nói: “Phần tự tin này, từ trước đến giờ chị đều không cho tôi. Hoặc là cho tôi, hoặc là không được cười tôi.”

Từng chữ từng chữ, khua chiêng gõ trống bên tai cô.

Sơ Ninh vậy mà nhất thời cạn lời.

Cũng may Nghênh Cảnh không để trầm mặc quá lâu, cậu nói: “Chị đến chỗ của tôi đi.”

“Hả?”

“Không phải muốn nói cảm ơn với Mạnh ân nhân sao, chị qua đây đi, bọn tôi ở chỗ này chờ chị.”

Sơ Ninh để ý, “Không phải là nhà cậu sao?”

Điểm ấy một chút cũng phải khống chế, cô không muốn nghĩ.

“Không phải đến nhà của tôi, chị yên tâm đi.” Âm thanh kia đều đều.

Ngắt điện thoại, Wechat liền phát địa chỉ đến.

Sơ Ninh ấn mở.

Đó là khu gia quyến của lục quân.

Đang nghi hoặc, Nghênh Cảnh lại đưa thêm một tin tức: “Nơi này buổi chiều rất đẹp, chị qua đây đi, còn có thể xem đá bóng. Đến cửa nói cho tôi.”

Tới gần đường phố chính, con đường thẳng tắp, đường một chiều, xe chạy có luật lệ, có nhanh có chậm.

Hai bên đường, cách năm mét lại có một cánh sát đứng trực.

Đến cửa chính đại viện, cảnh vệ lại càng nghiêm hơn, xe bên ngoài đều dừng ở chỗ chuyên dụng.

Bầu không khí đột nhiên nghiêm chỉnh.

Sơ Ninh từ trong xe ra, cũng không dám đi lại quá nhiều, thẳng đến khi Nghênh Cảnh từ bên trong chạy ra, “Tôi ở chỗ này!”

Cậu không bị cản trở, khi ra mở cửa, vệ cảnh đứng nghiêm chào, mắt nhìn không chớp.

Anh ta không nói nhiều, hỏi thẻ căn cước của Sơ Ninh, theo lệ mà làm đăng ký, lúc đi, còn hàn huyên với binh sĩ trực quan hai câu, xem là biết quen biết lâu rồi.

Sơ Ninh rất ít khi tiếp xúc với loại hoàn cảnh này, còn chưa nhìn ra đường đi, chỉ là sinh nghi ở trong lòng.

Rộng rãi, nghiêm chỉnh, ngay cả cây cũng cắt thành hình thành dạng.

Mỗi một chi tiết, đều nổi bật quy tắc.

Nghênh Cảnh chân dài, thế nên bước chân cũng rất dài, Sơ Ninh đi theo phía sau rất phí lực, “Này, cậu rất quen thuộc nơi này?”

Bước chân Nghênh Cảnh dừng lại, quay đầu cười với cô một cái, ý vị không rõ.

“...” Sơ Ninh cảnh cáo, “Mạnh tổng đâu?”

“Ở chỗ kia kìa.” Tay cậu chỉ về một hướng phía xa.

Sơ Ninh không thể không dựa gần vào cậu, “Chỗ nào?”

“Chỗ kia.” Nghênh Cảnh bất động thanh sắc mà dựa gần hơn về phía cô.

Mà tay cậu chỉ, là một sân bóng rổ lớn, thời tiết mùa đông lạnh giá, nhưng vẫn có rất nhiều chiến sỹ mặc áo ngụy trang ngắn tay đang chơi bóng rổ.

Tiếng dẫn bóng, tiếng hoan hô phấn kích, một loại nhiệt tình ngưng kết lại với nhau, có thể xua tan mùa đông giá lạnh.

Mà Sơ Ninh chỉ lo tìm người, hoàn toàn không biết mưu kế nhỏ của Nghênh Cảnh, lui về phía sau nửa bước, cậu nhanh chóng bước về phía trước một bước dài, Sơ Ninh bị ngực của cậu chặn lại một cách hết sức chặt chẽ.

Hôm nay cô không đi giày cao gót, chỉ đi một đôi giày không có độ cao, chiều cao hai người cách nhau càng thêm rõ ràng.

Nhiệt độ trên người Nghênh Cảnh nóng bỏng, nóng đến mức cô muốn nhanh chóng nhảy ra.

“Đừng nhúc nhích.” Nghênh Cảnh đè bả vai cô lại, sau đó quay người về một phía, “Chị nhìn xem.”

Bên này địa thế trống trải, chân trời phảng phất như đang ở trước mắt.

Ánh nắng chiều trải khắp không gian, một mảnh trời màu da cam, đây là lúc ngày và đêm giao nhau, để mà nghênh đón sao trời lên cao.

Một từ lộng lẫy thật sự đủ để miêu tả cảnh tượng này.

Lưng của Sơ Ninh dán vào ngực Nghênh Cảnh, hơi thở của cậu sâu như vậy, làm cho đỉnh đầu của cô có cảm giác hơi ngứa ngứa.

Hai người đứng tại chỗ, một người dụng tâm muốn nói chuyện, một người thì xoắn xuýt muốn quấy phá.

Đúng lúc này Nghênh Cảnh bỗng nhiên chợt phản ứng, cằm vừa chuyển, đối với bên phải kêu lên: “... Ba.”

“...” Sơ Ninh nhìn theo hướng bên phải, chỉ thấy một chiếc xe đen dừng ở ven đường, đằng sau còn có một chiếc xe việt dã quân dụng. Biển số xe đều là số của quân đội.

Chỗ ngồi phía sau chiếc xe con trượt xuống, lộ ra một gương mặt của người đàn ông trung niên.

Nghênh Nghĩa Chương từ Thẩm Bắc mới họp xong, giải quyết công việc ba ngày mới trở về nhà.

Ông chỉ gật đầu ra hiệu với Nghênh Cảnh, phó tham mưu bên cạnh ngược lại rất vui vẻ chào hỏi: “Nha, Tiểu Cảnh trở về rồi? Ngày mai qua nhà chú ăn cơm, Dao Dao hôm qua còn nhắc đến cháu đấy.”

Mà người đi qua, đều vô cùng nghiêm chỉnh mà chào quân lễ với người ở trong xe.

Sơ Ninh nghe được bọn họ nói là: “Chào thủ trưởng!”

Đợi xe đi.

Sơ Ninh bỗng nhiên quay người, nộ khí đằng đằng: “Không phải là cậu nói, không mang tôi về nhà cậu sao!”

Nghênh Cảnh mặt không biến sắc, hai tay đút túi, một bộ diễn xuất vô lại, thấp giọng nói: “Tôi chính là muốn tùy lúc ám toán chị.”

Ngừng tạm, bổ sung: “.... Tôi đã sớm muốn làm như vậy!”