"Nghĩ kỹ lại, thật ra sinh tử đối với mình cũng không quá quan trọng, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ ruột của tôi. Họ nhận nuôi tôi từ cô nhi viện, ba mẹ nhìn trúng tôi rồi đưa tôi đi, thật ra tôi cũng hiểu rất rõ, họ làm như vậy, chỉ vì chị của tôi là một người khiếm thị, nhưng chị ấy là cô gái rất tốt..."
Tôi cười khổ, tiếp tục kể khổ với quan tài, dù thấy làm vậy có hơi điên điên, nhưng chuyện ly kỳ như vậy cũng đã xảy ra. Bỗng nhiên quan tài lắc lư, tình huống bất ngờ khiến tôi kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ có vật gì muốn thoát ra, tôi vội đứng lên.
Nhưng lúc này cơ thể của tôi kiệt quệ, lại đột ngột đứng bật dậy, máu không cung cấp đủ cho đại não, mắt tối sầm lại, té rầm xuống đất, Tôi lắc lắc đầu, chợt nghe xung quanh vang lên âm thanh chíu chít hỗn loạn, lũ lượt chạy tới.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, thấy được tình huống cách đó không xa, sợ đến giật nảy mình, bởi vì không biết từ lúc nào, xung quanh có cả đống chuột đông như kiến. Lũ chuột này rất quái dị, đôi mắt chúng đỏ rực như đèn LED, trong bóng tối hiện lên hào quang màu đỏ như hung thần, chúng nó chạy lại gần tôi, sau đó bao vây tôi và quan tài theo hình vòng tròn, chật như nêm cối.
Tôi hoảng loạn, mình đâu có được mấy lạng thịt, mà giờ tôi cũng đã da bọc xương, chẳng lẽ lũ chuột này muốn ăn mình? Lũ chuột thì hoàn toàn ngược lại, con nào con nấy to khủng bố, ngang ngửa con mèo trưởng thành.
Bộ lông bù xù, dính bết và có rất nhiều côn trùng bò tới bò lui trên đó, nhưng đối với những con chuột này, thì chuyện đó chẳng là cái đếch gì. Ánh mắt của chúng đều hằm hè nhìn tôi, cứ như máu thịt tôi giống như máu thịt của Đường Tăng, cảnh tượng này khiến tôi choáng váng, nổi đầy da gà.
Tôi chật vật đứng lên, nhưng lúc này gậy móc quần áo đã cách tôi rất xa, sau khi tôi bò dậy, lại té ngã cái rầm, ngã ngay vào giữa lũ chuột.
Tôi bưng mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ chắc giờ lũ chuột đã phải bò tới, bao vây tôi tầng tầng lớp lớp, ăn thịt, uống máu của tôi, cuối cùng nói không chừng tôi sẽ trở thành một phần trong đống xương cốt ở nơi này!
Nhưng tôi đã nhắm mắt rất lâu, nhưng cũng thấy đau đớn gì, mở mắt ra nhìn mới phát hiện những con chuột này đang vây quan tài. Tôi vui mừng khôn xiết, tôi đoán mục tiêu của lũ chuột này không phải là tôi, vậy chẳng phải tôi đã sống sót rồi?!
Nhưng lũ chuột đang hằm hè quanh quan tài, từng con từng con đều chựt chờ lao tới, mấy con tương đối to khoẻ bắt đầu gặm cắn quan tài. Tôi chợt hiểu tại sao quan tài lại phải treo ở trên trần cao, chẳng lẽ để tránh bị lũ chuột này tấn công, nhưng tại sao lũ chuột lại thèm khát quan tài như vậy, chẳng lẽ bên trong cất giấu thứ không tầm thường?!
Tôi bò đến gậy móc quần áo, cố vịn gậy đứng lên, lúc này tuy cơ thể của tôi suy nhược, nhưng vóc dáng vẫn còn. Tôi thấy lũ chuột kia lại đã gặm nát nắp quan tài, dù tốc độ rất chậm, nhưng việc quan tài bị cắn nát chỉ là vấn đề thời gian.
Đây là một cơ hội tốt để chạy trốn! Tôi nghĩ thế, nhưng với tình trạng hiện giờ, nếu quay lại tiểu khu, gặp Dư Vi, vẫn sẽ chết rất thảm. Mà nơi này hình như chính là đầu nguồn của tất cả tà môn, ở chỗ này tôi có thể sẽ phát hiện ra được đầu mối gì đó, có cơ hội cứu mạng của mình!
Nghĩ tới đây, tôi rất chờ mong, không đi mà đứng quan sát, mà lũ chuột con trước ngã xuống, con sau tiến lên, giành giật, chen chúc lao lên, có thể nói là chật như nêm cối. Ở phía cửa ra, vẫn còn lượng lớn chuột bự chạy từ bên ngoài lao về phía quan tài.
Lũ chuột này đều giống như thành tinh, không thèm để ý đến sự tồn tại của tôi, lúc lũ chuột đạt đến số lượng nhất nào đó, bỗng nhiên quan tài cũng có dị động. Từ trong lỗ thủng của quan tài, nhanh chóng bay ra rất nhiều khói đen.
Khói đen bay đi khắp nơi, nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với cơ thể của lũ chuột, thân thể chúng lập tức bị bốc hơi, chỉ còn trơ lại những bộ xương khô.
Giờ thì tôi đã hiểu, hoá ra đống xác chuột trong cống thoát nước là kiệt tác của "Nó"!
Dựa vào tình huống hiện tại, tôi cảm thấy lũ chuột kia rất đáng yêu, tuy hy sinh rất nhiều anh chị em, nhưng lại có thêm vô số con chuột từ bốn phương tám hướng tràn tới, như thủy triều dâng, con trước ngã xuống con sau lại tiến lên cắn xé quan tài!
Một con chuột chết, thì hai con xông tới, hai con chết, lại có thêm bốn con! Bốn con vẫn phải chết, kết quả là hàng ngàn hàng vạn con chuột, như hồng thuỷ liên tục không ngừng lao vào quan tài!
Khói đen không ngừng đẩy lùi tầng tầng con chuột, cứ như đang bảo vệ vật gì đó, cảnh tượng này chỉ sợ cả đời tôi cũng mà quên được. Nhưng điều khiến tôi tò mò hơn chính là trong đó rốt cuộc có vật gì, để khói đen cương quyết bảo vệ đến vậy?!
Khói đen chắc chắn chính là thủ phạm đòi mạng tôi, nói cách khác, kẻ thù của kẻ thù vậy chính là bạn. Dù việc chuột trở thành bạn nghe có vẻ vô cùng nực cười, nhưng đối với tôi mà nói, muốn sống tiếp, nhất định phải mở quan tài, tra rõ ngọn nguồn bên trong!
Tôi run lẩy bẩy, cảm giác mệt mỏi cùng vô lực len lỏi khắp cơ thể tôi, bao gồm cả mỗi một sợi tóc của tôi cũng đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng một loại chấp niệm không rõ, giúp tôi chống chọi từng bước đi về phía trước.
Bỗng nhiên, đôi chân mềm nhũn, tôi phát hiện vết thương trên đùi lại nứt ra, khăn tay không còn ngăn được máu chảy, giờ máu đã chảy ròng ròng. Khiến mỗi một bước chân, dưới chân đều sẽ xuất dính đầy máu tươi đỏ au!
Tôi đầu váng mắt hoa, gần như ngất lịm, nhưng tôi hiểu rõ, sau đó ngất đi, nếu không phải bị thứ trong quan tài gϊếŧ chết, thì cũng trở thành thức ăn của lũ chuột.
Chẳng bao lâu sau, tôi tưởng tượng ra cái chết của mình, tôi nghĩ mình có thể chết đột ngột trong một căn nhà thuê tập thể, cũng nghĩ mình có thể gặp tai nạn xe cộ, hoặc bị bệnh chết...
Nhưng tôi không sao nghĩ ra được, thời khắc sinh tử tồn vong lại ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, hơn nữa tôi còn có thể chết bất cứ lúc nào, trở thành một cái xác lạnh như băng...
Lúc đi đến bên cạnh quan tài, tôi nhìn thấy khói đen hội tụ thành một gương mặt phụ nữ trắng bệch, bộ dạng cực kì đáng sợ. Ả đang chăm chú nhìn tôi, gương mặt đó quỷ dị khó tả, hai con mắt tối thui như mực, không hề nhìn thấy con ngươi.
Nhưng đối với tôi thì hiện giờ những thứ kinh khủng này cũng chẳng là gì, dù sao sự khủng bố thị giác, cũng không bằng tử vong khủng bố, giờ nếu tôi chiến thắng tử vong khủng bố, thì gương mặt quái dị kia là cái quái gì?
Tôi cắn răng, giơ gậy móc quần áo lên rất cao, hung hăng đâm về phía quan tài, nắp quan tài, càng không hề có điềm báo trước, phát ra một tiếng vang rất lớn. Lập tức xung quanh xuất hiện từng vết rạn, vết rạn này nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Mà lũ chuột cứ như thấy được cơ hội hiếm có, ào ào nhe hàm răng sắc bén gặm cắn vào vết rạn, khói đen phát ra tiếng rít the thé, lao về phía tôi. Đương nhiên tôi không thể để nó đυ.ng vào người, lập tức nhào qua một bên, nhưng lũ chuột đứng ở trên nắp quan tài kia không may mắn như vậy, sau khi dính phải làn khói màu đen, cơ thể nhanh chóng khô quắt.
Khói đen bắt đầu nổi công kích điên cuồng, nhưng lũ chuột thật sự quá nhiều, gϊếŧ chết một đám, thì lại có càng nhiều chuột tràn tới, không ngừng không nghỉ, như một con sông dài bất tận.
Tôi khó khăn đứng dậy, nghiêng đầu nhìn tình huống gần quan tài, tôi phát hiện những vết nứt trên quan tài rất rõ ràng. Quan tài là quan tài đá, mà đá đã có vết rạn, thì sẽ rất dễ dàng vỡ nát!
Tôi nằm trên nắp quan tài nhìn lũ chuột xung quanh dùng cơ thể tôi làm bậc thang, chúng đua nhau leo lên, lao về phía quan tài, lại giương nanh múa vuốt...