Life In A New Word Of Best Yasuo

Chương 62: Một ngày bình thường, đứa trẻ lạc và câu chuyện xưa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng vốn tiếp theo tôi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình

- Oáp.. Ngủ ngon quá - Kaido

Như thường lệ việc đầu tiên tôi làm là tìm chiếc điện thoại của mình. Vì còn ngái ngủ nên tôi làm theo quán tính thôi

- (Tôi qua mình để dưới gối bên trái) - Kaido

Không thấy chiếc điện thoại đâu nhưng tôi tìm ra thứ gì đó khác. Một thứ gì đó mềm mềm, mình có thể cầm trọn trong lòng bàn tay được, cảm giác như mình kéo nó cũng được nữa

- À cái gối điện thoại, quả nhiên mình vẫn chưa quen lắm - Kaido

Vì cái thói quơ tay lúc nằm ngủ, sợ sẽ đánh rớt cái điện thoại nên mẹ tôi đã làm một cái gối hình vuông bằng bông có khe hở để đặt điện thoại bên trong nhưng sau khi qua đây tôi làm cái hình tròn

- Để coi nào, "Yasuo vẫn đang làm mưa làm gió ở rank Đồng bên Việt Nam" coi trẻ trâu Việt Nam múa Yasuo mù mắt lắm có thằng vàng chơi còn được, "Tướng mới Yuumi có win rate cực thấp" con mèo ăn bám đó phế lắm luôn ấy, "Moderkaiser rework" cơ chế ult thú vị đấy, có lẽ mình sẽ học tập, .... - Kaido

- 30p sau -

- Đọc tin tức vậy đủ rồi, đi ăn sáng thôi. Có vẻ Martha đang làm súp khoai tây và thịt nướng cho bữa sáng. Xuống giúp em ấy nào - Kaido

Khi tôi xuống phần lớn mọi người đều đã có mặt đông đủ. Karin, Diane, Yukina và mọi người đã trở về từ buổi tập sáng, Martha và Marie đang chuẩn bị bữa sáng và Layla thì có vẻ đang dụ dỗ Lestia tránh xa cái bếp

- (Thật sự cảm ơn em, Layla) - Kaido

- Đồ ăn xong rồi, mọi người vào ăn đi - Marie

Một bữa ăn khá thịnh soạn so với tiêu chuẩn của thế giới này, một món mặn, một món súp, một món tráng miệng và đồ uống. Cảm ơn vì vợ mình là đầu bếp

- Bữa ăn kết thúc -

- Vậy hôm nay mọi người tính làm gì - Lestia

- Hôm nay trời đẹp nên em sẽ đi mua sắm với anh William, ăn ở nhà hàng của Đế quốc.... - Layla

- Haizzz, được rồi tôi sẽ đi - William

- Từ khi nào mà em nghe lời quá vật William - Kaido

- Em hứa với cô ấy 1 tuần em sẽ dành cho Layla 3 ngày đi chơi với cô ấy, thời gian 4 ngày còn lại em sẽ được làm gì mình muốn - William

- Nghe đau khổ quá vậy - Martha

- Còn em sẽ đến trung tâm cứu trợ để giúp đỡ những người bệnh, em sẽ không về cho tới tối đâu - Yukina

- (Hình như Yukina có nhắc đến về nơi tập luyện ma thuật hợp lí nhất ở thành phố này thì phải, ra là ở đó) - Kaido

- Em sẽ đến hội vào buổi chiều - Marie

- Em phải tiếp vài vị khách từ thành phố bên nên sẽ không có mặt ở nhà trong hôm nay - Lestia

- Karin và em muốn dành thời gian tập luyện nên em sẽ đến sân tập của thành phố còn Karin sẽ đi đc ma đạo thư ở thư viện, phải rồi tụi em sẽ ăn trưa ở đó luôn - Diane

Như vậy đấy, mỗi người một công việc, mỗi người một mục đích khác nhau nên họ phải rời đi

- Dù sao thì ngôi nhà của chúng ta vẫn sẽ luôn ở đây thôi, hãy về với nó nhé - Kaido

Tôi và Marie là 2 người còn lại ở nhà nên chúng tôi đã cùng tiễn mọi người đi

- Tối nay anh sẽ làm bữa tối đấy đừng vè muộn nhé - Kaido

- Vâng - all

Mọi người đã rời đi, ngôi nhà nhộn nhịp vài phút trước giờ đây thật im ắng

- Vậy em muốn làm gì không - Kaido

- Em sẽ đi chuẩn bị buổi trưa như thế chúng ta sẽ có thêm thời gian bên nhau - Marie

Nói điều đó với một nụ cười trên môi, em ây mới thật dễ thương làm sao

- Vậy để anh giúp - Kaido

- Anh cứ nghỉ ngơi đi. Để em lo. So với những gì anh đã làm anh xứng đáng có một ngày nghỉ - Marie

- Ơ... - Kaido

- Anh...cứ...nghỉ...đi - Marie

Đứng trước mặt tôi rồi ra lệnh với một cử chỉ dễ thương vô cùng.

- (Sao mà từ chối đây) Được rồi, anh sẽ đọc sách ở ngoài sân - Kaido

- Hì hì - Marie

Tôi lò dò bước ra sân sau, nơi chúng tôi đã trồng một cây anh đào bằng ma thuật. Sớm thôi chúng tôi sẽ được ngắm hoa anh đào rơi

Dưới gốc cây, tôi ngồi xuống và lấy ra một cuốn sách ma thuật tôi mượn của Karin

- Có thể sẽ có gì đó thú vị để mình học chứ nhỉ - Kaido

Tôi bắt đầu đọc một cách chậm rãi, kết hợp với không khí nắng ấm nhưng đâu đó vẫn thoang thoảng vài cơn gió, tôi cảm thấy mới "chill" làm sao

- Lâu lắm rồi mới được thoải mái vầy nhỉ - Kaido

Đọc được tầm 1 tiếng thì Marie tới với một khay trà

- Anh muốn dùng ít trà chứ - Marie

- Cảm ơn em - Kaido

Rót cho tôi một ly trà rồi đưa cho tôi. Cô ấy ngồi xuống cạnh và chúng tôi bắt đầu nói chuyện

- Nhanh thật anh nhỉ - Marie

- Sao cơ - Kaido

- Kể từ ngày em gặp anh ở hội, rồi việc anh bảo về em khi bị quấy rối, rồi anh bỗng bặt ăm vô tín gần 2 tuần rồi trở lại và cứu thành phố - Marie

- Sau đó thì tới lễ cưới của chúng ta rồi thì sự việc con Behemoth - Kaido

- Mới đó mà bao nhiêu việc trôi qua, nhưng em vẫn cảm thấy vui - Marie

- Vì sao - Kaido

- Vì em đã là vợ của người đàn ông em yêu - Marie

Cô ấy dựa vào vai tôi sau đó rồi vài giây sau Marie chìm vào giấc ngủ

- Nhìn em ấy đáng yêu quá mình không dám gọi - Kaido

Tôi đành để cô ấy gối lên vai tôi mà ngủ

Tầm 30p sau thì em ấy dậy

- Trời ơi, đã gần tới giờ em phải đến hội rồi, sao anh không gọi em dậy - Marie

- Vì hình ảnh em ngủ đẹp tới mức anh không nỡ phá - Kaido

- Anh này, mồ... - Marie

Chung tôi dùng nhanh bữa trưa rồi bắt đầu đi tới hội

Trên đường đi chúng tôi đã thấy một đứa bé

- Em ấy bị lạc mẹ rồi - Kaido

Marie đã quyết định chạy lại và hỏi thăm cậu bé

- Em bị lạc à, để chị giúp em nhé. Em có nhớ nơi làm của ba hay mẹ em chứ - Marie

- Anh sẽ thử tìm kiếm trên không - Kaido

- Hic...hic ba em là MHG - Cậu bé

- Dễ hơn mình tưởng - Kaido

Chúng tôi đưa em ấy tới hội, nói thật phần khó nhất là làm em ấy nín khóc

Bước tới hội thì thằng bé vụt chạy đi, nó chạy tới chỗ ba mẹ nó, có vẻ mẹ nhóc ấy đã đến tìm sự giúp đỡ của người chồng

Tôi nhìn gia đình hạnh phúc đó rồi bất chợt quay sang chỗ Marie, mặt em ấy có nét hơi buồn. Và rồi khi nhìn lên tầng hai tôi thấy Micheal. Ông ta đứng ngay cửa sổ nhìn ra, sau đó lại đi vào

- Marie... - Kaido

- Ấy chết. Đến nơi rồi em vào đây - Marie

Em ấy bỏ đi, không nói gì

- Để hỏi Micheal xem - Kaido

_____

- Ông có thể kể cho tôi nghe chứ, Marie nói mẹ em ấy đã mất nhưng khi nãy mặt ông nói một điều khác - Kaido

- Không gì qua mắt được cậu nhỉ, thôi được. Ta sẽ kể cho cậu nghe - Micheal

___

POV Micheal

- Ta gặp mẹ con bé - Lilith cách đây 20 năm trước - Micheal- Khi đó ta vẫn còn là một MHG tầm thường hoạt động ở thú nhân quốc. Một hôm khi làm việc trong rừng ta bắt gặp cô ấy đánh nhau với một con minotaur, trước tình thế nguy hiểm ta đã kịp thời cứu cô ấy và bắt đầu chúng tôi hoạt động cùng nhau, cùng làm nhiệm vụ, cùng đi săn. Và rồi chúng tôi yêu nhau. Lúc này cô ấy đã mang thai Marie được 3 tháng. Cứ ngỡ là mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng... - Micheal

- Nhưng... - Kaido

- Cô ấy là công chúa của thú nhân quốc Kemoku, cô ấy đã chạy trốn khỏi hoàng cung vì lúc đó đã xảy ra một việc. Tên tổng lĩnh chỉ huy quân đội đã quyết định nổi dậy và chiếm quyền. Bọn ta bị truy đuổi vì hắn cần Lilith làm một vị nữ hòang bù nhìn. Chúng ta đã quyết định sẽ chạy trốn tới đất nước này thế nhưng cô ấy đã chở dạ ngay trước biên giới đất nước, Marie đã được sinh ra thế nhưng con bé lại không được gặp mẹ mình nữa. Quân đội đã đuổi kịp để bảo vệ cho Marie, Lilith đã đẩy bọn ta qua phía bên kia biên giới còn cô ấy đã bị bắt - Micheal

- Ta không thể nào cứu cô ấy được, trước khi bị đưa đi thậm chí cô ấy còn nói "hãy quên em đi, hãy nói với con chúng ta là mẹ nó đã chết, hãy chăm sóc nó thay cho cả em" - Micheal

- Vậy ông đã quên bà ấy chưa - Kaido

- Quên thế quái nào được - Micheal

Đập bàn một cái thật mạnh và trong cơn giận ông tiếp tục

- Không một ngày nào mà ta không nhớ về bà ấy, thế nhưng ta có thể làm gì đây bà ấy còn sống nhưng ta lại chẳng thể làm gì - Micheal

- Rầmmmm -

Cánh cửa đập mạnh và Marie xuất hiện

- Mẹ con, mẹ con còn sống ư - Marie

- Marie. Em bình tĩnh đi - Kaido

- Con đã ở đó từ bao giờ - Micheal

- Ba đừng đánh trống lảng, ba nói đi mẹ con còn sống phải không - Marie

- Ta... Ta.. - Micheal

- Ba mau nói đi - Marie

- Bà ấy còn sống, bà ấy còn sống - Micheal

Lần đầu tiên, tôi thấy Micheal-chủ hội MHG một người đàn ông mạnh mẽ gục ngã trên đôi chân của mình, những giọt nước mắt rơi. Ông nghẹn ngào nói

- Mẹ con còn sống - Micheal

Có vẻ như em ấy đã nghe hết mọi thứ, vậy nên em ấy đã không hề nổi giận. 2 người họ ôm nhau khóc

- Tôi sẽ để 2 người yên tĩnh một chút - Kaido

Tôi quyết định rời khỏi phòng để 2 người họ bình tĩnh lại

___

Một lúc sau tôi trở lại căn phòng, 2 người tuy vẫn còn xúc động nhưng vẫn cố nói.

- Bao nhiêu năm qua ta đã nhờ Jack thu thập thông tin mong ngóng một thời cơ thế nhưng càng tìm hiểu vào sâu ta càng hiểu ra rằng. Ta thật vô dụng - Micheal

- Đừng nói thế. Chẳng phải ngài đã nuôi dạy thành công Marie sao. Một cô gái tuyệt vời - Kaido

Marie không nói gì nhưng thông qua nét mặt em ấy tôi hiểu em ấy mừng tới nhường nào

- Con/ta quyết định rồi - Marie/Micheal

- Quyết định được rồi sao - Kaido

- Kaido, hãy giúp bọn em/bọn tôi cứu mẹ em/Lilith - Marie/Micheal

- Còn phải hỏi sao, đi nào. Chúng ta sẽ tiến tới Thú nhân quốc Kemoku - Kaido

End chap

____

Sorry ae, dạo này bận quá. Năm sau lên 12 nên gv bắt đi học hè mỏi thấy mồ luôn á. Chả có thời gian viết nữa. Tác phải chắt bớt thời gian ngủ để viết thành thử ra sáng thì ngủ lì bì mà tối đến thì lại thao láo như con cáo. Nói thật là bùn ngủ lắm luôn rồi tác xin phép ae. Tác đi ngủ.