"Kim tông chủ, đúng như huynh nghĩ, vẫn còn có cách để cho những người sở hữu thánh kiếm sống thọ hơn, chỉ là...", Hải Vân nhìn Kim Lăng đầy lưỡng lự nói. Cô thầm nghĩ "Đã lỡ phóng lao rồi thì đành phải theo đao thôi! Ta sẽ nghĩ ra một cái cớ hợp lý tới nỗi A Ngọc có thể ở lại đây mà không cần về thế giới muội ấy ghét nữa!"
"Cách gì vậy?! Cô mau nói đi!", Kim Lăng nhìn Hải Vân mắt sáng lên đầy hi vọng.
"Như huynh đã biết đó người sử dụng được thánh kiếm, có một nguồn linh lực dư thừa rất lớn. Nếu không nhanh chóng xử lý thì linh lực đó sẽ nuốt chửng lấy họ.
Có một cách để có thể xử lý những nguồn linh lực dư thừa đó! Nhưng cách này...có chút...Mà thôi, nếu huynh muốn nghe thì ta sẽ nói! Nhưng ta nói trước đây không phải là một câu chuyện vui đâu!
Từ xưa những người sử dụng được các thánh kiếm đều chết rất trẻ. Cho đến khi có một vị tông chủ của một môn phái lớn có một cô con gái cũng là một trong ba người sở hữu thánh kiếm.
Vô tình con gái của vị tông chủ này cũng là người sở hữu Phụng Hoàng kiếm! Khi cô nương này lên mười sáu tuổi, linh lực của Phụng Hoàng quá lớn làm cho tình trạng của cô xấu đi rất nhiều, các vị y sư đều lắc đầu nói cô không thể sống qua năm đó!
Vì không muốn con gái của mình phải chết trẻ nên vị tông chủ này đã nghĩ ra một cách. Đó là...chọn một công tử danh giá để làm vị hôn phu cho con gái của mình. Ông ta đã dấu chuyện của con gái và nói dối với vị công tử kia là con gái mình ốm yếu từ nhỏ nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện nam nữ!
Sau khi họ tiếp xúc và đem lòng yêu nhau, vị tông chủ đề nghị họ song tu để có thể cùng nhau tu luyện. Vị công tử kia không chút nghi ngờ liền đồng ý với ý kiến của ba vợ, liền song tu với cô gái đó. Từ khi song tu, vị công tử kia nhận thấy tu vi của mình đột nhiên gia tăng rất nhanh.
Chỉ cần tu luyện một, hai tháng đã mạnh hơn bình thường gấp những mười lần. Sở dĩ được vậy là nhờ vị công tử kia đã hấp thụ được những linh lực dư thừa của cô nương đó.
Nhưng vị công tử cũng không hề nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là do song tu nên dễ tăng tu vi hơn bình thường, hắn chỉ nghỉ đơn giản vậy thôi. Họ kết hôn và sống hạnh phúc với những được hai năm, lúc này vị cô nương kia vừa tròn hai mươi tuổi và sức khỏe của cô ấy vẫn rất khỏe mạnh.
Nhưng biến cố đã xảy ra với họ, vị công tử kia dần chán ghét cô vì chung sống với nhau đã hai năm mà họ vẫn chưa có một đứa con nào! Việc này xảy ra là vì...người sở hữu thánh kiếm, đặc biệt là...Phụng Hoàng kiếm! Vô tình cô gái này cũng là người sử dụng được Phụng Hoàng kiếm. Sau khi song tu cần thời gian tối thiểu hai năm, để tiếp nhận việc chia sẻ nguồn linh lực.
Nếu trong thời gian hai năm tiếp nhận linh lực mà có thai thì sẽ làm cho đứa trẻ bị nguồn linh lực khổng lồ đó thiêu chết! Và người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm khó giữ được tính mạng! Vì biết những điều này nên vị tông chủ kia đã cất công tìm một y sư nổi tiếng trên núi để xin về những liều thuốc tránh thai cho con gái.
Cô con gái biết tất cả mọi chuyện nhưng không còn cách nào khác dù rất ân hận nhưng vẫn đành phải giấu chồng, ngày ngày sắc thuốc đều đặn bỏ vào thức ăn của cả hai người, như những gì y sư kia căn dặn.
Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, khi cô gái đang sắc thuốc bỏ vào thức ăn, thì không ngờ hôm nay vị công tử kia lại về sớm. Thấy cô bỏ gì vào thức ăn hắn đùng đùng nổi giận vì hắn nghĩ là cô đang bỏ thuốc độc!
Cô khóc lóc thảm thiết cố giải thích đó không phải thuốc độc! Hắn ta cũng không phải người không đàng hoàng đã chịu bình tĩnh ngồi xuống nghe cô giải thích.
Cô gái không còn cách nào khác đành nói ra hết sự thật. Không ngờ vị công tử kia lại rất tức giận, hắn nghĩ mình đã bị lợi dụng suốt ngừng ấy năm qua, nên giận quá mất khôn, hắn đã đuổi cô đi!
Quá đau khổ trước việc không hiểu mình của người mà cô ấy yêu quý nhất. Linh lực dư thừa vốn tưởng đã ổn định trong những năm qua đột nhiên bùng lên mãnh liệt, không đủ thời gian cho người song tu cùng cô gái hấp thụ được hết những nguồn linh lực dư thừa đó cùng một lúc.
Vị công tử kia bắt đầu không tiếp nhận được nguồn năng lượng dồn dập này, nên đã bị nguồn linh lực đó dần dần thiêu đốt. Khi phát hiện ra sự việc, dù cũng đau đớn không kém vị công tử kia nhưng cô vẫn đẩy cửa xông vào nhà.
Cô đã dùng nụ hôn cuối cùng dành cho người mình yêu để đưa hết toàn bộ nguồn năng lực dư thừa đó về lại hết vào cơ thể mình. Cuối cùng cơ thể của cô đã bị chính linh lực của mình nuốt chửng, hoặc có thể nói chính xác hơn là nguồn linh lực đó như một ngọn lửa tạo ra một cơn sốt trong người cô và rồi cô đã ra đi trong vòng tay của người chồng yêu quý của mình.
Đây là một câu chuyện mà từ khi ta có thể triệu hồi được thánh kiếm, nó đã đột nhiên xuất hiện trong đầu ta cùng với những hướng dẫn sử dụng thánh kiếm.
Chắc phụ thân của A Ngọc cũng đã biết chuyện này nên mới lập hôn ước cho huynh và muội ấy! Ta nghe nói trước khi ta tới đây, muội ấy cứ nằng nặc đòi hủy hôn ước.
Chắc là vì A Ngọc không muốn huynh nghĩ muội ấy lợi dụng huynh nên muội ấy đã chấp nhận số phận của mình, không muốn làm liên lụy đến huynh. Vì vậy nên muội mới muốn giúp huynh đứng vững trên chức vị tông chủ thật nhanh, trong thời gian có thể của mình. Không ngờ cảm xúc lại khiến cho linh lực nhanh nuốt lấy muội ấy như vậy! Nên mới khiến cho A Ngọc rơi vào tình trạng như lúc nãy!", Hải Vân nhìn Kim Lăng nói với vẻ đầy bi thương.
"Ngạc nhiên thật đó! Hải Vân không ngờ ngươi diễn kịch giỏi không kém gì A Ngọc luôn! Đúng là không hỗ danh người hỗ trợ của người quản truyện! Một câu chuyện mà ngươi chỉ vừa mới nghĩ ra mà cũng có thể kể một cách bi đát như thể chuyện đó có thật vậy!", hệ thống màu hồng giơ ngón tay cái lên nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
"Ngươi cố tình bịa ra một câu chuyện như vậy là để A Ngọc có thể ở lại đây với tư cách là người quản truyện dù đã hoàn thành nhiệm vụ đúng không", hệ thống màu xanh mặt không biến sắc nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Phải rồi ha! Nếu ngươi có thể làm cho A Ngọc song tu được với Kim Lăng thì linh lực của Kim Lăng sẽ hòa cùng với linh lực của nó lúc này A Ngọc cũng sẽ được tính là một nhân vật trong truyện!
Và bọn ta dù có muốn cũng không đưa nó ra khỏi bộ truyện này được nữa! Và vì không từ bỏ việc làm người quản truyện nên nó cũng sẽ không quên ký ức về chúng ta! Aaaa! Không chịu! Ngươi chơi lách luật! Ngươi chơi ăn gian!", hệ thống màu tím giậm chân nói với giọng điệu đầy khó chịu.
"Hiểu rồi ngươi cố tình bày ra câu chuyện dài dòng như vậy là để Kim Lăng chịu song tu với A Ngọc, nhưng vì A Ngọc là người quản truyện nên cần ít nhất là hai năm để có thể hoàn toàn được tính là nhân vật trong truyện.
Hải Vân ngươi đúng là tính rất vẹn toàn! Ngươi cố tình kể khúc cần hai năm song tu mới có thể có con an toàn là vì một người quản truyện khi bắt đầu song tu với nhân vật trong truyện thì dù có hoàn thành nhiệm vụ rồi thì vẫn có thể ở lại đây, mà không bị triệu hồi về thế giới cũ.
Nhưng vì mới song tu nên linh lực chỉ được hòa vào một ít nếu như lỡ xảy ra việc ở con thì đứa trẻ sẽ bị tính là không phải người của thế giới này và cũng không phải là người quản truyện! Nên sẽ lập tức bị thế giới này loại bỏ!
Sẽ không có cách nào được sinh ra! Và người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! Vì thế cũng phải cần ít nhất là hai năm song tu để được tính hoàn toàn là một nhân vật trong truyện. Khi qua thời gian hai năm đó thì con bé có thể ở lại đây an toàn như một nhân vật của bộ truyện này!
Nhưng Hải Vân ngươi tính như vậy mà không hỏi ý kiến của A Ngọc như vậy có được không? Lỡ như con bé không đồng ý ở lại đây thì sao?!", linh hồn của truyện nhìn Hải Vân nói với giọng điệu vừa khâm phục vừa có chút lo lắng.
"Không kể tới chuyện A Ngọc hay Kim Lăng có đồng ý chuyện này hay không, thì việc này cũng rất nguy hiểm cho việc bảo vệ thân phận của chúng ta! Và năng lực vốn có của A Ngọc vốn rất mạnh nếu để song tu với Kim Lăng rồi sống ở đây sẽ làm mất cân bằng của câu chuyện.
A Ngọc vốn là một người quản truyện! Kim Lăng song tu với nó thì sẽ có được những năng lực đặc biệt của nó, không kể đến việc có thể sử dụng được Phụng Hoàng kiếm! Còn có việc sau khi song tu với A Ngọc khả năng rất cao là Kim Lăng cũng có thể nhìn thấy chúng ta!
A Ngọc vốn dĩ từ khi sinh ra đã có một số năng lực đặc biệt khác với người thường nên mới được chúng ta chọn làm người quản truyện! Con bé vốn có năng lực đọc suy nghĩ của người khác nhưng nó lại rất ít khi sài tới vì thấy không việc xâm nhập vào tâm trí của người khác thật không hay!
Vì lúc còn nhỏ A Ngọc đã từng cứu một con mèo thành tinh, nên đã được con mèo đó trả ơn bằng cách nó đã trao cho A Ngọc sức mạnh của nó.
Cũng nhờ vậy mà A Ngọc rất nhanh nhẹn còn có khả năng thôi miên người khác làm theo ý mình, trong một số bộ truyện mà A Ngọc đã từng xuyên vào nó đã dùng khả năng này để thôi miên các nhân vật phụ trong những truyện giúp đỡ cho nó để lấy thông tin hoặc sửa ký ức của họ để họ cho rằng họ đã từng nói đều đó với nó mỗi khi nó nói nhầm chuyện đáng lẽ mình không nên biết!
Vừa nhìn được trong bóng tối vừa rất thính đó đều là những thiên phú do A Ngọc đã giúp đỡ những sinh vật đó lúc còn nhỏ mà có được, nhưng cảm xúc của A Ngọc lại ảnh hưởng đến sức khỏe và linh lực rất nhiều vì A Ngọc còn sở hữu sức mạnh của Phụng Hoàng.
Vốn dĩ năng lực này không phải do bọn ta cung cấp cho A Ngọc như bao người quản truyện khác mà là do khi Phụng Hoàng còn là chim sẻ, mẹ ruột của A Ngọc đã cứu nó khỏi bẫy của một thợ săn nên sau này để trả ơn nó đã dùng năng lực của mình để mang cho bà một đứa con. Đó chính là A Ngọc. Nhưng vì không chồng mà lại có con nên thiên hạ đều cười chê bà ấy.
Cuối cùng vì không chịu nổi những áp lực đó bà ấy đã bỏ A Ngọc ở cô nhi viện khi con bé chỉ vừa mới lên năm rồi tìm một hạnh phúc mới với một người đàn ông khác. A Ngọc có nỗi sợ ở một mình trong phòng cũng vì vậy. Ở cô nhi viện A Ngọc luôn tìm mọi cách để không phải ở một mình khi đêm xuống, nên A Ngọc đã ngủ với các em nhỏ hơn mình ở đó.
Chúng ta đã tìm thấy tiềm năng từ con bé và đề nghị A Ngọc làm người quản truyện cho thế giới của chúng ta và con bé đã đồng ý.
Việc song tu với Kim Lăng cũng đồng nghĩa con bé sẽ chọn ở lại đây vĩnh viễn và dù các ngươi có cố lách luật đi chăng nữa thì việc A Ngọc chọn song tu thì cũng sẽ không được làm người quản truyện nữa!
Nhờ việc chơi lách luật, có thể giúp cho A Ngọc còn trí nhớ về chúng ta nhưng chắc chắn sau hai năm kể từ khi song tu, có nghĩa là khi A Ngọc được tính là người của thế giới này thì con bé cũng như các nhân vật ở đây, không thể thấy bọn ta hay linh hồn của truyện như ông nữa đâu!
Và sau khi chính thức là người của bộ truyện này thì một số năng lực của A Ngọc cũng sẽ được giảm xuống, để phù hợp với truyện!
Là người quản truyện thì những năng lực vốn có sẽ được giữ nguyên để phục vụ cho công việc của người quản truyện như máu của nó có thể cứu người, hồi phục vết thương rất nhanh, hay đọc suy nghĩ, thôi miên người khác, nhưng nếu trở thành nhân vật chính thức của truyện những năng lực này không được phép có nữa!
Với những năng lực vốn đó, A Ngọc làm một người quản truyện rất tốt! Và đã mang lại rất nhiều kết thúc tốt đẹp cho nhiều nhân vật phụ!
Bọn ta rất cảm kích trước những gì con bé đã làm cho những bộ truyện. Con bé đã tạo ra rất nhiều kết thúc có hậu, A Ngọc là người quản truyện tốt nhất của bọn ta, chắc chắn bọn ta không muốn mất con bé.
Nhưng dĩ nhiên bọn ta cũng không muốn A Ngọc mất đi hạnh phúc của chính mình, đây đã là bộ chuyện thứ mười trong năm nay mà A Ngọc xuyên vào rồi! Con bé cứ trốn tránh cuộc sống của mình trong các bộ truyện!
Ta biết con bé rất chán ghét cuộc sống ở thế giới nó được sinh ra nên nếu A Ngọc đồng ý song tu với Kim Lăng và ở lại đây thì bọn ta sẽ giới hạn mức độ chia sẻ linh lực và khả năng nằm trong khả năng vốn có của A Ngọc! Không liên quan đến khả năng của người quản truyện, để Kim Lăng không thể nhìn thấy chúng ta!
Nhưng trong những năm đầu song tu rất nguy hiểm vì sẽ có khả năng rất cao là Kim Lăng sẽ sở hữu được những năng lực đáng lẽ sẽ bị loại bỏ sau hai năm của A Ngọc nên chính con bé cũng phải tự kiểm soát linh lực, không được để những Kim Lăng sở hữu được những năng lực đó! Nếu không sẽ rất khó để giải thích với Kim Lăng!
Nhưng khả năng cao là A Ngọc không đồng ý đâu! Vì những năng lực này là niềm tự hào của con bé, nó không muốn đánh mất nó đâu! Chưa kể việc A Ngọc rất khó đều khiển cảm xúc của mình, nên nếu con bé bắt đầu song tu mà nghĩ quá tiêu cực thì cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Kim Lăng! Nó sẽ không mua vì mình mà làm tổn hại đến người khác đâu!", hệ thống màu xanh nói bằng giọng điệu đầy trầm tư.
"Việc...song tu này...chính xác...là phải làm như thế nào vậy?", Kim Lăng nhìn Hải Vân nói với vẻ đầy hoang mang.
"Cũng không khó khăn gì đâu! Lúc đầu để song tu hai người chỉ cần...nói sau nhỉ...có thể nói là...cả hai cùng...môi chạm môi, rồi cứ vậy cùng truyền linh lực cho nhau. Cả hai người các ngươi từ giây phút đó đã chính thức được tính là đã song tu.
Mỗi tối đều cần ở gần nhau không xa quá...hai mươi centi-mét để linh lực dư được hút bớt (thực tế thì làm vậy là để linh lực của Kim Lăng và A Ngọc được hòa vào nhau, nên cần ở gần nhau để linh lực được trao đổi cho nhau, nếu không làm vậy có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của A Ngọc là vì kể từ lúc song tu thì thế giới này sẽ không xác định được A Ngọc là người của thế giới này hay sinh vật ngoại lai, khi không xác định được thì thế này sẽ tự loại bỏ A Ngọc, làm cho cô gặp nguy hiểm. Vì khi song tu cũng gần như đồng nghĩa với việc A Ngọc đã từ bỏ làm người quản truyện!).
Cần lưu ý nhất là Nếu như trong quá trình song tu mà người song tu cùng với người sở hữu thánh kiếm cách quá xa nhau, sẽ làm cho người sở hữu thánh kiếm bị hao hụt linh lực.
Vì vốn dĩ khi song tu, người có linh lực yếu hơn sẽ có lợi hơn, vì sẽ hấp thụ được linh lực mạnh hơn của người còn lại nên nếu ở quá xa thì người có linh lực mạnh hơn sẽ bị thiếu linh lực vì lúc này linh lực sẽ bị chỉ truyền đi một chiều là truyền từ người vốn có linh lực mạnh hơn đến người có linh lực yếu hơn! (Phần cần lưu ý thì Hải Vân nói đúng sự thật)", Hải Vân nhìn Kim Lăng nói với giọng điệu có chút e ngại.
"Nói...nói vậy thì nếu song tu...chắc chắn...phải...phải nằm chung giường với nhau sao?!", Kim Lăng ấp úng nói với giọng điệu có chút hoảng hốt.
"À thì...đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng tuyệt đối trong vòng hai năm kể từ khi song tu chỉ được làm những đều ta vừa nói ở trên, không được vượt qua giới hạn giữa nam và nữ! Đặc biệt là...với A Ngọc...muội ấy...còn rất nhỏ đó!", Hải Vân nhìn Kim Lăng gãi đầu giọng điệu có chút ái ngại.
"Cô...cô nói cứ như ta có ý định làm gì muội ấy vậy đó!", Kim Lăng chỉ tay vào Hải Vân nói với giọng điệu đầy bối rối.
"Ta có ý gì đâu, do huynh tự nhột mà!", Hải Vân đảo tròn mắt, cười trừ nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
"Vậy sao khi nghe ta nói, huynh tính sao?!", Hải Vân đổi giọng điệu san giọng điệu đầy nghiêm túc nhìn Kim Lăng nói.
"Ta...", Kim Lăng nhìn Hải Vân có chút do dự. "Huynh đừng nghe tỷ ấy!", chưa để Kim Lăng kịp nói thì A Ngọc đã đẩy mạnh cửa từ bên trong ra, giọng điệu đầy tức giận nói. Thì ra cô đã nghe lén được hết mọi chuyện, luôn cả những gì các hệ thống nói.
"Kim Lăng huynh đừng nghe tỷ ấy việc song tu ta...", A Ngọc nhìn Kim Lăng nói trong hoảng loạn nhưng chưa kịp nói hết câu thì chiếc vòng trên tay cô bỗng sáng lên, đột nhiên cô cảm thấy lòng ngực đau điếng, rất khó thở, cô dùng một tay ôm ngực không nói tiếp được nữa.
"A Ngọc ngươi sao vậy?!", cô bắt đầu đứng không vẫn Kim Lăng đỡ lấy cô, giọng đầy lo lắng nói.
"Kim Lăng...ta...", cô cố trả lời Kim Lăng nhưng không được rồi cô dần mất đi ý thức rồi ngất đi. Kim Lăng nhanh chóng đỡ lấy cô, bế cô về lại giường.
Thì ra vì không muốn cô phá đi sự hợp lý mà nãy giờ Hải Vân đã làm ra, hệ thống đã phạt cô để cô không nói tiếp. Hải Vân nhanh chóng đi đến giường dùng tay đặt lên trán truyền linh lực cho cô, vì các hệ thống đã rút bớt hai phần ba linh lực của A Ngọc để cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.
"A Ngọc bị sao vậy?!", Kim Lăng nhìn Hải Vân với khuôn mặt rất hoảng hốt còn giọng điệu thì đầy lo lắng.
"Huynh đừng quá lo, chỉ là hơi kích động nên làm cho linh lực của muội ấy tuột nhanh đột ngột nên gây bất tỉnh thôi! Ta truyền chút linh lực cho muội ấy là sẽ ổn thôi!", Hải Vân nhìn Kim Lăng đầy khó xử nói.
Sau khi được truyền linh lực, một lát sau A Ngọc cũng tỉnh lại. "Nếu ngươi dám nói điều gì phản bác lại những gì Hải Vân vừa nói lúc nãy, làm gây ra việc bất hợp lý trong truyện thì bọn ta sẽ đưa ngươi về thế giới thật của ngươi, ngay lập tức!", hệ thống màu xanh nhìn A Ngọc nói với giọng điệu đầy đe dọa.
"A Ngọc ngươi thấy sao rồi?! Không sao chứ?! Có còn thấy đau chỗ nào không?!", Hải Vân đứng dậy khỏi giường, cho Kim Lăng đi vào, hắn ngồi xuống bên cạnh A Ngọc hỏi dồn dập đầy lo lắng.
"Kim Lăng huynh đừng lo, ta thấy ổn rồi không sao đâu", A Ngọc thấy hệ thống màu xanh nói, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng vẫn cố mỉm cười nói với Kim Lăng.
"Lúc nãy...trước khi ngất xỉu, ngươi tính nói với ta điều gì vậy?!", Kim Lăng nhìn A Ngọc nói với giọng điệu có chút ái ngại.
"Ta...ta đã nghe hết những gì huynh và Hải Vân tỷ tỷ nói với nhau...Kim Lăng...ta...không muốn huynh nghĩ ta tiếp cận huynh vì muốn lừa huynh song tu với ta, ta muốn giúp huynh là vì ta yêu quý con người của huynh chứ không phải vì ta muốn lấy lòng huynh ( cô thầm nghĩ: cũng không phải vì nhiệm vụ). Vì vậy...nên...ta", A Ngọc nhìn Kim Lăng ánh mắt đầy tha thiết giọng điệu có chút khẩn cầu, càng nói nước mắt cô bắt đầu rơi, giọng nói nghẹn lại, bắt đầu nói không nếu lời.
"A Ngọc, ta tất nhiên tin ngươi sẽ không lợi dụng ta! Đừng làm bộ mặt thảm hại đó nữa!", Kim Lăng dùng một tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, lên giọng nói, giọng điệu có chút nghẹn ngào.
"A Ngọc...ngươi...thấy sao...nếu chúng ta...song...", Kim Lăng nhìn A Ngọc mặt đầy xấu hổ, ấp úng nói.
"Kim Lăng! Xin huynh đừng nói vậy mà! Ta rất yêu quý huynh! Thật đó! Nhưng mà...nếu huynh chỉ xem ta như muội muội của huynh thì xin huynh đừng để mất thời gian và tương lai phía trước vì ta. Một khi đã song tu thì đồng nghĩa cuộc sống hai người sẽ dính với nhau cả đời.
Nếu một trong hai đột ngột cách đứt sự liên kết của việc song tu, thì phản vệ sẽ bật lại lên cả hai, cơ thể sẽ không kịp phản ứng với sự thay đổi linh lực đột ngột đó! Nếu đã bắt đầu song tu thì sẽ không bao giờ có thể ngừng lại được nữa! Kim Lăng...vì vậy...nếu huynh...nếu huynh...chỉ coi ta là bằng hữu đồng môn...thì huynh đừng song tu với ta, làm như vậy sẽ rất bất lợi cho huynh đó!", A Ngọc chưa để Kim Lăng nói dứt lời, cô đã lấy tay phải che miệng hắn lại, không cho hắn nói tiếp, cô nhìn hắn ánh mắt đầy bi thương, vừa nói vừa lắc đầu.
"A Ngọc...ai nói ngươi là ta chỉ xem ngươi là bằng hữu chứ?! Ngươi...nếu...nếu như...ta...ta nói...ta không chỉ...xem ngươi là bằng hữu thì...ngươi có đồng ý không?!", Kim Lăng nhìn A Ngọc đầy bối rối nói đầy lắp bắp.
"Huynh!...Kim Lăng...huynh có thể cảm thấy có chút tình cảm đặc biệt với ta vì ta đối xử tốt với huynh hơn so với những người khác, nhưng mà huynh đừng nhầm lẫn giữa hai loại tình cảm đó! Nếu không sau này huynh sẽ hối hận đó!", A Ngọc cầm tay Kim Lăng ánh mắt đầy hoang mang, hoảng loạn cố gắng giải thích.
"Ngươi! Ngươi nói ai nhầm lẫn?! Ta...ta chỉ muốn giúp cho người! Nhưng nếu ngươi muốn chết như vậy! Thì ta mặc kệ ngươi luôn! Ngươi muốn làm gì thì làm!", Kim Lăng tức giận đẩy tay A Ngọc ra, quay mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn mặt cô nữa.
"Kim Lăng...huynh giận ta sao?! Huynh đừng giận ta mà! Ta chỉ...không muốn huynh phải hối hận, Kim Lăng...ta biết huynh làm vậy là vì không muốn ta gặp chuyện, nhưng mà...việc song tu không phải chỉ cần thành ý đâu!", A Ngọc dùng hai tay cầm lấy cánh tay phải của Kim Lăng, nói với giọng điệu đầy ủ rũ.
"Bộ ngươi không muốn sống nữa sao?!", Kim Lăng vẫn không chịu quay lại nhìn A Ngọc chỉ liếc nhẹ nhìn cô rồi nói với giọng điệu nhẹ có chút bất lực.
"Ta...chuyện này...không phải do ta quyết định", A Ngọc buông tay ra khỏi Kim Lăng nói bằng giọng điệu u buồn pha chút bất lực.
"Ngươi biết có cách mà, nếu như ngươi cứ như cô nương trong câu chuyện của Hải Vân vừa kể, cứ nghe theo lời của phụ thân, tuân theo hôn ước rồi sau đó đề nghị song tu với ta! Dù gì...ta cũng sẽ đồng ý với ngươi...mà không hề thắc mắc lý do! Chứ đừng nói đến...ta đã biết chuyện của ngươi! Ta đã nhượng bộ đến như vậy...mà...mà ngươi còn không đồng ý! Ta mặc kệ ngươi! Ngươi muốn làm gì thì làm! Ta không quan tâm nữa! ", Kim Lăng quay mặt đi với A Ngọc, không thèm nhìn cô nữa. Tức giận nói.
"Kim Lăng huynh giận ta rồi sao?! Huynh đừng giận ta nữa mà. Ta biết huynh muốn tốt cho ta, nhưng đây không phải là chuyện chỉ cần có thành ý là được đâu! Chỉ cần bắt đầu song tu thì sẽ coi như phải dính với nhau cả đời! Nếu như...sau này song tu...khoảng cách giữa hai người cách nhau quá xa cũng sẽ xảy ra...không ít rắc rối đó!", A Ngọc dùng hai tay cầm lấy một cánh tay của Kim Lăng, lắc nhẹ nói bằng giọng điệu nũng nịu có chút khó xử.
"Rắc rối gì chứ?! Ngươi nói thử ta nghe xem?!", Kim Lăng liếc mắt nhìn A Ngọc lên giọng nói.
"Thì không hẳn là rắc rối cho huynh mà là...cho ta!", A Ngọc nói bằng giọng điệu khó xử.
"Ngươi có thể sống được lâu hơn thì rắc rối cho ngươi chỗ nào chứ?!", Kim Lăng đặt tay A Ngọc xuống khỏi người hắn, quay lại nhìn cô, lên nói bằng giọng điệu có chút mỉa mai.
"Chuyện này...", A Ngọc nhìn xuống đất né ánh mắt của Kim Lăng giọng điệu khó chịu có chút ngượng ngùng.
"Sao vậy?! Hay mọi thứ thuận lợi quá! Ngươi không nói được?!", Kim một tay nâng cằm A Ngọc lên, cho cô nhìn tháng vào mắt hắn, rồi lên giọng nói.
"Kim...Lăng...chắc là Hải Vân tỷ tỷ chưa kể với huynh nếu như...một người...đang có rất nhiều linh lực mà lại đột nhiên bị mất đi một phần linh lực, sẽ có một cảm giác rất khó chịu như thiếu đi một phần cơ thể vậy! Đã vậy phần linh lực đó còn bị truyền cho người khác dùng chứ không phải là của mình nữa!
Ta...ta ví dụ thôi nha...Nếu như ta...ta là một người...rất cuồng linh lực của mình. Cảm giác thiếu linh lực đó sẽ làm cho...ta...sẽ...cố tìm kiếm lại phần linh lực bị mất đó, mà...nếu như...lúc đó...huynh...đang...song tu với ta...thì...cũng đồng nghĩa với việc...với việc...ta...", A Ngọc mặt đỏ lên cúi mặt, không nhìn tháng vào ánh mắt của Kim Lăng ấp úng nói.
"Đồng nghĩa với việc gì?! Sao ngươi không nói tiếp!", Kim Lăng nhìn A Ngọc lên giọng, tức giận nói.
"Đồng nghĩa...đồng nghĩa với việc...ta sẽ...sẽ...rất muốn...ở...gần...huynh, cảm giác thiếu linh lực sẽ làm cho ta...không muốn...rời xa huynh, dù chỉ là...nửa bước! Nếu không...ta sẽ...cảm thấy...rất khó chịu! Nói một cách...chính xác...thì việc này...cũng sẽ...ảnh hưởng không ít đến...cảm xúc và hành động của ta, cho nên...khi đó...ta sẽ...không kiểm soát được...cảm xúc của mình...mà sẽ...rất...là..."bám huynh" đó", A Ngọc ngập ngừng, giọng điệu ngượng ngùng, né ánh mắt của Kim Lăng.
"Bám...bám ta?! Ý...ý của ngươi là sao chứ?! Bộ ngươi hết cớ rồi sao?!", Kim Lăng nhìn A Ngọc lên giọng nói với giọng điệu ngượng ngùng có chút hoang mang.
"Ta...ta đâu có viện cớ, ta...ta nói thật mà", A Ngọc nói với giọng điệu hơi buồn pha chút bất lực, một tay cầm tay Kim Lăng, nhìn thẳng vào mắt hắn bằng ánh mắt thiết tha đầy khẩn thiết.
"Ngươi...!", Kim Lăng nhìn A Ngọc có chút mủi lòng, lên giọng nói, giọng điệu nhẹ đi pha chút bất lực.
"Thì ra con bé sợ mất mặt! Vậy mà cứ làm ta tưởng nó không thích ở lại đây nên mới chống đối dữ vậy chứ!", Hệ thống màu hồng nói với giọng điệu an tâm có chút mỉa mai.
"Ay da là lỗi của ta! Ta quên hết mấy vụ này!", Hải Vân dùng suy nghĩ nói với các hệ thống.
"Kim tông chủ, A Ngọc không kiếm cớ đâu, là tại ta quên mất vụ này. A Ngọc vốn rất tự hào về linh lực của mình! Nếu tự nhiên phải chia sẻ linh lực với người khác, thì chắc chắn cơ thể sẽ tự có phản ứng lại với việc này!
Dù muốn hay không cơ thể cũng có phản ứng...tự tìm lại linh lực! Đó cũng giống như một tác dụng phụ của việc song tu đối với muội ấy vậy! A Ngọc sẽ làm những hành động mà bản thân muội ấy không kiểm soát được! Cũng có thể nói là...những việc làm đó...cũng khá là...mất thể diện a! (Hải Vân đang nói thật)", Hải Vân nhìn Kim Lăng cười trừ nói với giọng điệu có chút e ngại.
"Những...phản ứng phụ đó...đại khái là gì vậy?!", Kim Lăng nhìn A Ngọc đang đầy xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi nhìn đến Hải Vân đang hoang mang nhìn hắn, giọng điệu khó xử nói.
"Cái này...còn tùy vào mức độ cuồng linh lực của A Ngọc nữa, nên...ay da ta không nói trước được! Nếu muốn biết thì hai người cứ thử đi!", Hải Vân lắc đầu ngập ngừng nói với giọng điệu có chút ngao ngán.
"A Ngọc! Ta không muốn vòng vo mãi với ngươi nữa! Ý của ngươi thế nào?! Ngươi chọn đi! Nếu ngươi không muốn sống nữa! Nếu ngươi cứ khăng khăng không muốn song tu với ta! Nếu ngươi muốn thất hứa, muốn...rời xa ta!
Vậy thì chi bằng, ngươi đi bây giờ luôn đi! Đừng ở lại đây nữa! Ta muốn phải thấy mặt một người sắp chết! Cũng không muốn phải nhìn một người rõ là có cách để sống tiếp nhưng lại chọn cái chết! Có bao nhiêu người họ vẫn còn muốn sống nhưng họ đâu được cơ hội như ngươi!
Cha...mẹ ta...họ cũng đâu muốn phải rời xa con mình khi nó chỉ mới tròn một tháng tuổi?! Vậy mà họ cũng vì thế cuộc, mà phải rời xa ta! Còn ngươi thì được lựa chọn nhưng ngươi lại muốn rời xa ta sao?!", Kim Lăng nhìn A Ngọc lên giọng, nghẹn nói, càng nói biểu cảm trên mặt hắn càng trở nên đau khổ, từng câu về sau hắn nói đều có thể cảm nhận được sự đau đớn trong từng câu nói của hắn.
Cả phòng đều lặng im khi Kim Lăng vừa dứt lời, những câu nói của hắn làm cho người nghe vừa thấy có lỗi vừa thấy thương sót.
"A Ngọc, sẵn ta cũng nói luôn với ngươi, vì Hải Vân đã nói với Kim Lăng là ngươi sẽ không sống qua mười tám tuổi và vì là người sở hữu Phụng Hoàng kiếm nên nếu ngươi không chọn song tu với Kim Lăng thì sức khỏe của ngươi cũng sẽ dần tệ hơn! Vì trong truyện mà Hải Vân kể thì cô nương kia có lẽ đã chết lúc mười sáu tuổi nếu không song tu với vị công tử kia!
Nên ngươi chỉ còn thời gian chưa tới 3 tháng cho tới sinh nhật mười sáu tuổi của mình để hoàn thành nhiệm vụ của người quản truyện! Sau ba tháng tình trạng của ngươi sẽ tệ đến mức ngươi sẽ chết trước mặt các nhân vật trong truyện và ngươi sẽ được bọn ta triệu về để làm người quản truyện cho bộ truyện khác.
Ngươi cứ yên tâm nếu ngươi song tu với ta thì cũng không hoàn toàn đồng nghĩa với việc ngươi từ bỏ làm người quản truyện đâu!
Chỉ cần nội trong hai năm song tu ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng nếu ngươi không muốn sống ở đây mà muốn tiếp tục làm người quản truyện thì chỉ cần nói với bọn ta, bọn ta sẽ châm chước cho ngươi là vì nhiệm vụ nên mới làm vậy! Ngươi sẽ được triệu hồi về và cái chết của ngươi trong truyện sẽ được làm như song tu không thành.
Trong hai năm này, linh lực, sức mạnh đặc biệt sẽ được giữ nguyên nhưng nếu sau hai năm ngươi vẫn muốn ở lại đây thì ký ức về bọn ta của ngươi sẽ không mất nhưng những năng lực đặc biệt chắc chắn sẽ không còn nữa.", hệ thống màu xanh bay lên trước mặt A Ngọc, nói bằng giọng điệu nghiêm túc có chút nguy hiểm.
"Kim Lăng, ta...", mặt cô tái xanh khi tiếp nhận quá nhìn thông tin cùng một lúc. Cô bắt đầu thở dốc, cảm giác rất khó chịu, dù đang rất đau nhưng cô vẫn cố gắng cầm tay Kim Lăng nhìn hắn nói.
"A Ngọc! Ngươi không sao chứ?! Giữ bình tĩnh đi! Ta mới nói có vài câu mà ngươi đã thành ra thế này rồi sao?! Tâm lý của ngươi yếu quá vậy!", thấy A Ngọc đang đau đớn gọi tên mình, Kim Lăng không kịp phản ứng, vì quá lo lắng nên hắn bắt đầu nói trong bối rối mà không kịp suy nghĩ.
"Sức khỏe của ngươi sẽ bị ảnh hưởng từ bây giờ để truyện được hợp lý hóa!", hệ thống màu tím bay lên xoay một vòng nói bằng giọng trẻ con, như đang chơi một trò chơi.
"Aaaa...", vòng tay A Ngọc sáng lên, cô nhanh chóng bị ảnh hưởng, cô một tay ôm ngực, la lên đầy đau đớn.
"A Ngọc! Ngươi làm ơn đồng ý song tu với ta đi! Bộ ngươi muốn chết lắm sao?!", Kim Lăng đỡ lấy A Ngọc, ôm lấy cô nói trong tuyệt vọng.
"Không lẽ ngươi...muốn rời xa ta vậy sao?!", Kim Lăng tay vẫn ôm chặt A Ngọc, hắn nghẹn ngào nói trong đau đớn.
A Ngọc không chịu được những gì hắn nói nữa, cô chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ muốn rời bỏ hắn!
Dù bây giờ sức khỏe cô rất yếu, dù chỉ cử động thôi cũng thấy rất đau nhưng cô vẫn cố dùng lực, hai tay quàng lấy cổ của Kim Lăng, từ từ nâng người cô lên, hai mắt nhắm lại, môi chạm môi với hắn. Cứ vậy, cô từ từ truyền linh lực của mình vào người của Kim Lăng.
Hiểu được cô làm vậy là đã đồng ý song tu với hắn, dù rất bất ngờ, nhưng Kim Lăng vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại hai tay ôm lấy cô, để cô không ngã, sau đó hắn cũng nhanh chóng truyền linh lực của mình lại cho cô.
"A Ngọc đã song tu! Hoàn thành yêu cầu! Chấp nhận trả lại linh lực và sức mạnh!", hệ thống màu hồng nhảy lên bay trên đầu A Ngọc nói với giọng điệu vui vẻ có chút máy móc.
Kim Lăng dần dần buông A Ngọc ra, hai người vừa mở mắt ra đã nhìn nhau đầy ngượng ngùng, cả hai đỏ hết cả mặt, nhanh chóng quay mặt đi ngược với đối phương cho đỡ xấu hổ.
"Ngươi...ngươi...thấy...ổn hơn chưa?", Kim Lăng quá ngượng, tay còn sờ lên môi, ngập ngừng nói. (Nói chuyện nhưng vẫn quay mặt ngược hướng với A Ngọc)
"Ta...ta...thấy khá hơn...nhiều rồi...cảm ơn huynh", A Ngọc vì bị Kim Lăng nói bất ngờ làm không kịp phản ứng với tình huống, lắp bắp nói. (Nói chuyện nhưng vẫn quay mặt ngược hướng với Kim Lăng)
"Khụ...khụ nếu hai người đã tự giải quyết xong vấn đề với nhau rồi thì ta xin phép đi trước, không phiền hai người nữa", Hải Vân ho vài tiếng thông báo sự hiện diện của mình rồi nhanh chóng rời đi, đóng chặt cửa lại trả lại sự riêng tư cho họ. Các hệ thống đi theo Hải Vân.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Lăng và A Ngọc, nếu không tính linh hồn của truyện, Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên.
"Khoan...khoan đã Hải...Hải Vân tỷ tỷ...", A Ngọc hoang mang la lên gọi vọng lại nhưng Hải Vân đã đi rất xa nơi đó.
"Thủy tông chủ đi xa rồi! Ngươi đừng cố kêu lại nữa! Sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó!", Kim Lăng lên giọng, giọng điệu có chút ngượng ngùng, quay lại nhìn A Ngọc nói, sau đó lập tức quay qua chỗ khác.
"Ta...ta..biết rồi...cảm ơn huynh", A Ngọc cúi nhẹ mặt xuống, cô liên tục vuốt tóc theo thói quen sẽ làm mỗi khi lo lắng hoặc ngại ngùng, lắp bắp nói.
"Ăn...ăn cơm thôi! Sáng giờ ta cũng chưa ăn gì! Bộ ngươi không thấy đói sao?! Sáng giờ ngươi cũng đã ăn gì đâu?!", để phá vỡ đi không khí ngượng ngùng này, Kim Lăng đứng dậy nhìn A Ngọc lên giọng nói với giọng điệu ngượng ngùng có chút lấp liếʍ.
"Đi thôi! Ngươi không nghe ta nói sao?! Còn chần chờ gì nữa?!", khi A Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Kim Lăng đã đi ra cửa quay lại nhìn A Ngọc, lên giọng nói.
"Ta...ta biết rồi...ta tới ngay đây!", dù vẫn còn rất hoang mang nhưng A Ngọc vẫn chạy lại chỗ của Kim Lăng đang đứng.