Sáng sớm hôm sau, A Ngọc vừa thức dậy đã thấy mình đang dựa vào người của Kim Lăng, Kim Lăng đang dựa vào cột nhà mà ngủ nhưng tay hắn vẫn đang ôm cô. Quá hoang mang trước cảnh tượng trước mắt, A Ngọc nhẹ nhàng đẩy tay Kim Lăng ra, từ từ đứng dậy. Cô bắt đầu nhớ lại những chuyện ngày qua, tay phải vỗ nhẹ lên mặt, cô thầm nghĩ :"Mất mặt quá mà! Hôm qua mình điên rồi hay sao?! Đã xuất hiện ở nhà của Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương một cách thảm hại như vậy thì thôi đi! Còn dám ngồi trước cửa nhà họ, dựa vào người Kim Lăng mà ngủ nữa chứ?! Mình điên thật rồi! Chắc chắn là điên rồi! Phen này còn mặt mũi gì mà nhìn Kim Lăng nữa chứ?!", cô cứ đi đi lại lại, thầm trách hành động ngu ngốc của mình, mà không để ý Kim Lăng đã dậy từ lâu và đang âm thầm nhìn cô hành động đầy ngu ngốc."Ngươi làm gì mà cứ như con gà mắc đẻ vậy?! Trông ngu ngốc hết sức!" Kim Lăng lên giọng nhìn A Ngọc rồi nói, giọng nói của
Kim Lăng làm cô thoát khỏi những suy nghĩ mong lung của mình, cô giật mình nhìn Kim Lăng. "Huynh...huynh dậy rồi hả?" A Ngọc ngập ngừng nói. "Ngươi không có mắt sao còn hỏi?!" Kim Lăng Kim Lăng nói với vẻ khó chịu. "Ta xin lỗi" cô nhỏ giọng, bị Kim Lăng tỏ thái độ, A Ngọc hoang mang đành nói lời xin lỗi. "Xin lỗi gì chứ?! Ngoài câu đó ra ngươi không còn câu nào khác hay hơn à?!" Kim Lăng quát, "Mà...ngươi thấy...tâm trạng đã khá hơn chưa?", hắn đột nhiên xuống giọng, mặt nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của A Ngọc.
"Cảm...ơn huynh, ta thấy khá hơn rồi", hoang mang trước sự thay đổi thái độ chóng mặt của Kim Lăng, A Ngọc lúng túng nói. "Thấy tốt hơn là được rồi..." Kim Lăng nhẹ nói, "Hôm...hôm qua trông thảm hại vô cùng" thấy A Ngọc nhìn, hắn xấu hổ, nhanh chóng đổi thái độ, lên giọng nói với giọng kiêu ngạo. Nói xong hắn nhanh chóng cầm cái chăn Hiểu Tinh Trần đắp cho hắn và A Ngọc tối qua đem đi cất, thực ra đó chỉ là cái cớ để hắn thoát khỏi tình thế khó xử này thôi.
A Ngọc vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì Tiết Dương đi tới, "Hôm qua, các ngươi thân thiết lắm mà, sao sáng ra còn bày đặt tỏ vẻ ngại ngùng làm gì?!" hắn nói với giọng mỉa mai. "Ta...chúng ta không có!" quá xấu hổ A Ngọc nói cho có rồi nhanh chóng đi vào trong để tránh Tiết Dương. Hôm qua vì quá sốc trước mọi chuyện xảy ra nên cô mới cư xử như vậy, giờ nhớ lại, cô vô cùng xấu hổ trước hành động của mình.
Năm người bọn họ vừa ăn sáng vừa bàn kế hoạch để về hỗ trợ cho đám người Ngụy Vô Tiện, "Các ngươi muốn ta giúp thế nào?! Phải nói rõ ràng thì ta mới giúp được chứ!" Tiết Dương nói với vẻ khó chịu. "Nếu được, xin Tiết công tử hãy làm một kết giới bao quanh các khu vực dân thường và các gia tộc bị các con rối tấn công, bọn ta sẽ từ bên ngoài tìm cách tấn công các con rối" Tư Truy từ tốn nói. "Bao quanh các khu vực dân thường và các gia tộc bị các con rối tấn công?! Ngươi đùa ta sao?! Ngươi có biết, với phạm vi rộng như vậy, phải tốn bao nhiêu pháp lực không?!" Tiết Dương tức giận nói "A Dương, không cần đệ phải làm kết giới hết những nơi đó, đệ có thể vẽ bùa hoặc chỉ họ cách để lập kết giới mà", Hiểu Tinh Trần quay về phía Tiết Dương nhẹ nhàng nói. " Khụ...Dạy các ngươi thì chắc không được, nhưng ta có thể vẽ vài lá bùa tạo kết giới cho các ngươi mang về", thấy Hiểu Tinh Trần như vậy Tiết Dương ho một cái, khó xử nói.
Nguyên một buổi ăn sáng, mặc cho mọi người đang bàn bạc thế sự, A Ngọc chỉ lặng lẽ ăn, không nói tiếng nào. "Ngươi sao vậy? Không có ý kiến gì sao?" Kim Lăng thấy A Ngọc như vậy, lên giọng nói. "Ta...ta thấy ý kiến của mọi người như vậy là tốt lắm rồi, ta đâu còn gì để nói thêm vào đâu!", A Ngọc bị giật mình trước tiếng gọi của Kim Lăng, lúng túng nói. Vì cô quá xấu hổ trước những gì mình đã làm hôm qua nên không muốn gây sự chú ý với mọi người nữa, chứ không phải là cô không có ý kiến gì về việc này.
Sau khi ăn xong, bọn họ bắt đầu lên ngựa, Kim Lăng đưa tay ra, ý muốn A Ngọc nắm vào để hắn kéo lên ngựa, A Ngọc chần chừ, tỏ ý không muốn leo lên. "Sao vậy?! Ngươi còn muốn ta bế ngươi lên sao?!" Kim Lăng tỏ vẻ bực bội, quát. "Ta...ta không có!" A Ngọc khó xử nói. "Các ngươi đang đóng kịch sao?! Mau lên đi! Ta không có nhiều thời gian đâu!" Tiết Dương khó chịu nói. Thấy thái độ của Tiết Dương A Ngọc tỏ vẻ không vui cầm tay Kim Lăng leo lên ngựa. Họ quyết định chia nhau ra, mỗi người bọn họ đều cầm bùa của Tiết Dương đi đến các môn phái bị tấn công. Tư Truy về Vân Thâm Bất Tri Xứ, A Ngọc và Kim Lăng thì về Kim Lân Đài, còn Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đi đến các môn phái bị tấn công gần đó để hỗ trợ.
Trên đường về Kim Lân Đài, các con rối bao vây rất đông, A Ngọc dùng Phụng Hoàng Kiếm dứt khoát chém những con rối trước khi chúng kịp phát nổ, Họ cho ngựa chạy thật nhanh đến Kim Lân Đài, trên đường đi A Ngọc chỉ điên cuồng chém những con rối không nói với Kim Lăng tiếng nào. "A Ngọc ngươi..." Kim Lăng thấy thái độ của A Ngọc rất lạ, tính hỏi A Ngọc thì bỗng nhiên cô hét lên kêu Kim Lăng dừng ngựa.
"Kim Lăng coi chừng tông trúng người kìa!" A Ngọc hoảng hốt la lên, trước mặt cô là một ông lão ăn mặc mộc mạc, trang phục màu nâu đất, tay chóng một cây gậy gỗ. "Ngươi nói gì vậy?! Ta có thấy ai đâu!" Kim Lăng hoang mang nói. "Huynh...huynh nói cái gì?! Huynh không thấy sao?! Ông...ông ấy...đứng ngay trước ngựa của chúng ta mà?!" A Ngọc nói với giọng đầy sợ hãi, chỉ tay về phía ông lão. "Ngươi chém mấy con rối đến điên rồi sao?! Ta có thấy ai đâu?! Ông nào chứ?!" Kim Lăng lắc mạnh A Ngọc hoảng hốt nói.
Thấy thái độ của Kim Lăng, A Ngọc nhìn ông lão đầy hoảng sợ, cô dùng tay lao mắt nhưng nhìn mấy lần vẫn thấy ông lão vẫn đứng đó. "Huynh...huynh thật sự không thấy sao?!" A Ngọc mặt tái xanh tay trái cầm chặt vào tay Kim Lăng, tay phải chỉ về phía ông lão. "Ngươi có sốt không vậy?! Ta đã bảo là không thấy ai rồi mà?!" Kim Lăng quát lên, đầy lo lắng, dùng tay không bị A Ngọc cầm, sờ lên trán cô. "Ngươi đừng cố nữa! Hắn không thấy ta đâu!" ông lão lên tiếng. "Sao cơ...ông..." A Ngọc hoảng loạn nhìn ông lão nhưng chưa kịp nói hết câu ông lão đã nói tiếp "Ngươi đừng nói nữa, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói riêng với ngươi! Không được để Kim Lăng biết sự hiện diện của ta! Mau lên đi! Đừng ngồi đó nhìn ta với vẻ mặt bàng hoàng như vậy nữa! Mau tìm cách cắt đuôi Kim Lăng đi!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ngươi không sao chứ?! Có nghe ta nói không vậy?!", vì không nhìn thấy và nghe thấy ông lão nên khi thấy A Ngọc cứ thất thần nhìn về một phía, Kim Lăng hoảng loạn nói. "Kim...Lăng...ta...ọe...ta thấy khó chịu quá...ta vào rừng một chút...huynh đừng đi theo ta, sau khi giải quyết xong ta sẽ quay lại" A Ngọc bịt miệng, giả bộ mắc ói để tách khỏi Kim Lăng, sau khi nói cô nhanh chóng chạy sâu vào rừng. Nhanh chóng ông lão đã xuất hiện trước mặt cô, chưa kịp để cô nói gì, ông lão đã cầm cây gậy trên tay, đánh nhẹ lên đầu cô "Ở đây mọi người gọi ngươi là gì nhỉ?! A Ngọc phải không?! Ngươi đến đây tự nhận mình là người quản truyện! Tuyên bố là sẽ giúp các nhân vật trong truyện có được kết thúc tốt đẹp?! Vậy mà! Kể từ khi ngươi tới đây đã làm được bao nhiêu?! Giúp thì ít, họa thì nhiều! Ngươi quản truyện làm sao mà lại để cho hơn mấy chục thế gia của ta bị con rối thiêu đốt?! Mấy trăm dân thường phải chạy loạn, oán khí khắp nơi! Còn làm cho Kim Lăng phụ thuộc vào ngươi, lưu luyến ngươi như vậy?! Ngươi là người quản truyện, ngươi ở đây được bao lâu?! Mà tạo cho hắn nhiều hi vọng như vậy chứ?!" ông lão quát lên trong tức giận.
"Ông...ông là...", A Ngọc hoang mang nhìn ông lão. "Ngươi còn chưa nhận ra ta là ai sao?! Ta chính là linh hồn của bộ truyện này! Ngươi không nhận ra ta cũng phải thôi! Ta làm gì có đất diễn như ngươi chứ! Ta chỉ có thể âm thầm chỉ dẫn các nhân vật trong truyện như biến thành một ông lão quản mộ Ôn gia, tạo gợi ý cho đám người Tư Truy và Ngụy Vô Tiện đến chỗ của Thực Hồn Tiên Nữ để bọn họ gặp nhau, tạo cơ hội cho Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện gặp lại nhau sau mười sáu năm xa cách! Chứ ta làm sao có thể đi vào câu chuyện thay đổi cốt truyện như ngươi chứ! (Chú thích: lấy ý tưởng từ tập 2 Trần Tình Lệnh )" Ông lão tức giận lại dùng gậy đánh lên đầu A Ngọc tức giận quát.
"Ta...ta xin lỗi" A Ngọc ngập ngừng nói. "Nhưng ta sẽ cố gắng thay đổi việc này mà, ta sẽ khắc phục biến cố này! Hãy cho ta thêm một cơ hội đi! Ta sẽ làm tốt mà!" A Ngọc nói với giọng đầy quyết tâm, lấy lại tinh thần nhìn ông lão rồi nói. "Ngươi nói thì hay lắm! Ngươi tính thay đổi cách nào?! Đáng lẽ ngươi đã thất bại trong nhiệm vụ này rồi! Vậy mà còn cố lấp liếʍ để ở lại đây! Ta sẽ báo cáo ngươi lên những người cai quản ở thế giới của ngươi, cho bọn chúng đổi người quản truyện cho truyện của ta và tước bỏ quyền làm người quản truyện của ngươi!", ông lão nói với giọng đầy giận dữ và hoài nghi. "Tuy...ta không thể thay đổi được các thế gia bị diệt trong lần này... Nhưng ta nhất định sẽ cố khắc phục! Xin ông đừng tước bỏ quyền làm người quản truyện của ta mà, ta sẽ giúp Kim Lăng làm một tông chủ tốt, thay đổi kết cục bi thương của những nhân vật phụ còn lại! Hãy cho ta một cơ hội nữa đi mà", A Ngọc giọng đầy tự tin và năn nỉ cố thuyết phục linh hồn của truyện."Ta...", ông lão mặt nhăn nhó tính trả lời A Ngọc thì Kim Lăng chạy lại.
"Ngươi không sao chứ?", hắn trông rất lo lắng, chạy lại chỗ A Ngọc. "Huynh đừng lo, ta thấy khá hơn rồi, ta không sao đâu", A Ngọc cố giữ vẻ bình tĩnh trả lời Kim Lăng. "Ngươi thấy ổn thật chứ?!" Kim Lăng giọng đầy hoài nghi, tiến lại gần A Ngọc, đặt tay lên trán cô. "Không sốt là tốt rồi", hắn nhỏ giọng. "Nếu...nếu ngươi thấy ổn rồi thì chúng ta đi tiếp thôi!", thấy A Ngọc nhìn mình chằm chằm hắn nhanh chóng đổi thái độ lên giọng nói, rồi quay mặt đi về phía ngựa.
A Ngọc nhìn linh hồn của truyện, ông lão thở dài rồi gật đầu với A Ngọc, với ý sẽ cho cô một cơ hội nữa. A Ngọc thấy vậy vui vẻ, khẽ gật đầu cảm ơn linh hồn của truyện. "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nhưng để chắc chắn ngươi không phạm lỗi, phá truyện của ta nữa, ta sẽ đi theo ngươi để giám sát ngươi!" Ông lão nhìn A Ngọc nghiêm túc nói. "Hả?!" A Ngọc ngạc nhiên tới mức quên mức Kim Lăng không thấy linh hồn của truyện, buộc miệng nói.
"Ngươi hả cái gì?! Mau đi thôi! Chúng ta trễ rồi đó!" Kim Lăng tỏ vẻ khó chịu quay lại nhìn A Ngọc, nói xong hắn cầm tay, kéo A Ngọc đi cho lẹ. A Ngọc chỉ đành ngậm ngùi đi theo. "Từ giờ để nói chuyện với ta, ngươi chỉ cần suy nghĩ thôi, không cần phải mở miệng đâu! Lần này ngươi không được làm hỏng đâu đó!" Ông lão nghiêm giọng nói với vẻ cảnh cáo. A Ngọc mặt đầy hoang mang, khẽ gật đầu. Nhanh chóng họ đã về đến Kim Lân Đài, xung quanh khá hoảng loạn nhưng xem ra tình thế đã được kiểm soát. Mọi người đã dụ những con rối đi xa khu vực có người rồi tấn công chúng từ xa để chúng có phát nổ cũng không ảnh hưởng đến ai.
"Kim Lăng!" từ xa Giang Trừng đã thấy bọn họ, hắn nhanh chóng chạy lại. "Cữu cữu!" Kim Lăng cũng đi tới chỗ hắn, "Mọi chuyện thế nào rồi? mọi người không sao chứ?" Kim Lăng lo lắng hỏi. "Không sao! Mọi chuyện đã được kiểm soát rồi! Nhờ bùa của Tiết Dương mà những người không thể chiến đấu có nơi an toàn để ở, mọi người cũng tìm được cách để khắc chế những con rối này", Giang Trừng giải thích.
"Bùa của Tiết Dương? Từ đâu mọi người có? Lúc đó bọn con vẫn chưa về tới mà?" Kim Lăng hoang mang hỏi. "Tư Truy đã đưa chi viện và những lá bùa tới, từ Vân Thâm Bất Tri Xứ, chứ đợi các ngươi, chắc bọn ta chết lâu rồi", Giang Trừng nhìn Kim Lăng nói với giọng mỉa mai, trêu chọc Kim Lăng với A Ngọc. "Bọn con cũng muốn tới nhanh chứ bộ, chỉ tại vì...", Kim Lăng tính nói hành vi kỳ lạ của A Ngọc khi la lên giữa đường nói hắn tông trúng ông lão nào đó nhưng khi nhìn qua thấy vẻ hối hận, lo lắng của A Ngọc, như có thứ gì mắc nghẹn ở họng khiến hắn khựng lại không nói được.
"Sao vậy?! Sao con không nói tiếp?!" Thấy Kim Lăng khựng lại, Giang Trừng thắc mắc hỏi. "Tại...A là tại có rất nhiều con rối ở dọc đường nên bọn con tới trễ", Kim Lăng nhanh chóng lấp liếʍ. "Con đó! Đã là tông chủ rồi! Con nên thay đổi đi! Nói có một câu mà lấp bấp như vậy!" Giang Trừng lắc đầu nhìn Kim Lăng, nói đùa với hắn. Sau đó, mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, các môn phái khác bị tấn công cũng đã được Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương giải quyết ổn thỏa.
Sau khi các con rối bị tiêu diệt, Kim Lân Đài có rất nhiều việc cần được giải quyết, xấp công việc chồng chất trên bàn của Kim tông chủ nhiều tới mức che mất hắn khi hắn ngồi phía sau xấp giấy đó. "Kim...Lăng huynh có cần ta giúp gì không?", A Ngọc từ từ đến chỗ Kim Lăng e ngại nói. "Ngươi thì giúp được gì cho ta chứ, nhiều như vậy, ta đọc còn không hiểu, sao ngươi hiểu được chứ?!" Kim Lăng lên giọng nói, với vẻ đầy hoài nghi. "Ừ thì ta...", A Ngọc hoang mang nhìn Kim Lăng, vì thật ra cô cũng không biết làm mấy cái này, cô là người quản truyện thế giới mà cô sống là thế giới mà người ta không thể sống nếu thiếu những thứ như IPad, IPhone, mạng xã hội,...nên đó giờ cô chưa từng đυ.ng đến mấy cái như đống sổ sách đó, vì vậy nên cô chỉ buộc miệng hỏi Kim Lăng có cần cô giúp hay không, chứ cô cũng không biết phải giúp thế nào.
"Ngươi vô dụng quá vậy! Có cần dùng quyền hỗ trợ của người quản truyện không? Ta có thể giúp ngươi đó!", linh hồn của truyện nhìn A Ngọc nói, "Hỗ trợ của người quản truyện? Phải rồi ha! Trong những bộ truyện khó, người quản truyện có thể dùng hỗ trợ này để nhờ linh hồn của truyện, cho gặp những nhân vật đã chết của truyện, không có khả năng hợp lý nào để hồi sinh họ trong truyện nữa. Vậy ông cho ta gặp Kim Tử Hiên đi! Huynh ấy chắc có thể hướng dẫn cho ta giải quyết đống này đó!" A Ngọc nhìn về phía của linh hồn truyện, dùng suy nghĩ vui vẻ nhờ ông ta giúp mình gặp Kim Tử Hiên.
Vì theo lý của truyện Kim Tử Hiên không còn khả năng hợp lý nào để có thể sống lại được nữa nên linh hồn của truyện đã cho Kim Tử Hiên xuất hiện. "Ta đang ở đâu vậy? Không phải ta đã chết rồi sao?", hắn vừa xuất hiện đã rất hoang mang, bắt đầu đặt câu hỏi. "Phải ngươi đã chết rồi! Ta giải thích ngắn gọn thôi nha, Đó là người quản truyện, chỉ con nha đầu này và ta mới thấy và nghe được ngươi thôi! Còn kia là con trai của ngươi, Kim Lăng, ta chịu hồi ngươi để hỗ trợ cho người quản truyện, cũng có thể nói là đang giúp con trai ngươi làm một tông chủ tốt đó!", linh hồn của truyện hết chỉ A Ngọc rồi chỉ tới Kim Lăng, nhanh chóng giải thích cho Kim Tử Hiên hiểu mọi chuyện.
Ngay sau đó Kim Tử Hiên đã nhìn qua đống sổ sách ở trên bàn, nói cho A Ngọc biết cách giải quyết từng vấn đề một được viết trong xấp giấy đó. Nhanh chóng A Ngọc đã cầm từng tờ giấy một đọc cho Kim Lăng phương án giải quyết trước sự bất ngờ của Kim Lăng. Đến khi họ giải quyết xong hết số sổ sách đó thì trời cũng đã tối. Họ đang trên đường về phòng để ngủ thì nghe một đám người đang bàn tán.
"Các ngươi biết gì chưa?! Thiên gia diệt môn rồi đó! Cả Thiên tông chủ và Thiên phu nhân đều bị các con rối phát nổ làm cho banh sát hết rồi! Cả sương cốt cũng không tìm được! Nơi đó bây giờ chỉ còn lại một đám tro tàn thôi!", một tên lên tiếng. "Thiệt sao?! Một nơi phùng thịnh như vậy, mà bị diệt môn chỉ sao một đêm sao?! Thật không thể tin được mà!", một tên ngạc nhiên nói. "Thật đó ta cũng nghe thấy người ta nói như vậy! Bây giờ chỉ còn lại vị Thiên tiểu thư kia thôi! Thiên gia bị diệt sạch rồi! Bây giờ cô ta chỉ biết dùng hôn ước để ăn bám Lan Lăng Kim Thị thôi! Chứ cô ta đâu còn nơi nào để đi nữa chứ!" một tên khác chen vào.
"Các ngươi im hết cho ta!" Kim Lăng quát lên. "Kim...tông chủ", bọn họ bị Kim Lăng làm giật mình, nhanh chóng giải tán. "Ngươi đừng để ý đến những gì bọn chúng nói! Bọn chúng tối ngày chỉ biết nói bậy bạ thôi!", Kim Lăng nhìn A Ngọc nói. "Huynh đừng lo, ta không sao đâu mà, ta không để tâm đến những gì bọn họ nói đâu, họ nghĩ gì ta không quan trọng, ta...còn lạ gì miệng đời chứ", A Ngọc nhìn Kim Lăng, cố mở một nụ cười, rồi nói.
Thế giới của A Ngọc có rất nhiều người không hiểu cô, A Ngọc cũng là một cô gái bình thường ở Trái Đất thế kỷ hai mốt, năm cô lên năm thì được một thế giới phép thuật chọn làm người quản truyện. Cô bắt đầu xuyên vào các quyển truyện, tiểu thuyết từ đó. A Ngọc vừa đi học ở Trái Đất sau đó dùng phép thuật để bí mật xuyên không vào các bộ truyện. Ở trường Trái Đất của cô, bạn bè luôn ghét bỏ cô, bịa chuyện về cô, bàn tán những chuyện không đúng về cô, sỉ nhục, vu khống, chửi bới. Chỉ là học sinh cấp 2 nhưng chuyện gì chúng cũng dám làm, không ai biết được bạo lực học đường đáng sợ cỡ nào khi họ chưa trải nghiệm chúng, sự đáng sợ của miệng đời, sự vu khống, cười cợt trên sự đau khổ của người khác. A Ngọc đã không chịu được những việc đó, cô luôn tìm cách sống trong những quyển truyện, giúp đỡ các nhân vật trong truyện, để quên đi thế giới thật của mình.
Họ vào phòng của Kim Lăng, "Ngươi sao vậy?" Kim Lăng thấy tâm trạng của A Ngọc không ổn, hạ giọng hỏi. "Ta không sao mà, huynh đừng lo", A Ngọc nhìn Kim Lăng rồi nói. "Ngươi...nhớ...hết mọi chuyện rồi phải không?, Kim Lăng ngồi trên giường của mình, nhìn xuống đất tránh ánh mắt của A Ngọc. "Huynh...biết từ khi nào?", A Ngọc hoang mang nhìn Kim Lăng, linh hồn của truyện ra hiệu cho A Ngọc phải tìm cách hợp lý hóa chuyện này nếu không cô sẽ không được ở lại đây nữa, mọi chuyện về cô sẽ bị xóa khỏi ký ức của các nhân vật trong truyện.
"Lúc...ngươi muốn cứu phụ mẫu ngươi, ngươi đã nói ngươi có thể cứu được họ, dù họ lúc đó đã tắt thở từ lâu, nếu ngươi không nhớ những chuyện từ ba tháng trước, ngươi từng nói với ta máu của ngươi hồi sinh được người chết là chuyện chỉ mình ngươi mới biết, cả phụ mẫu ngươi cũng không biết, nên ngươi kêu ta không được nói chuyện này với ai, ngươi không thể biết được mình có khả năng cứu được họ nếu ngươi không nhớ chuyện trước ba tháng trước được!", Kim Lăng vẫn tránh ánh mắt của A Ngọc, hạ giọng nói.
"Chuyện máu của ta có thể hồi sinh được người chết đúng là không ai ngoài ta, huynh và Hiểu Tinh Trần biết, nhưng chuyện Phụng Hoàng Tái Sinh thì phụ mẫu ta biết, họ đã để một quả cầu ký ức dự phòng cho ta ở trong điện của Thiên gia, chỉ cần viên ngọc ký ức đó vỡ, ký ức trước đó của ta sẽ trở lại. Chắc là lúc các con rối tấn công viên ngọc đã bị vỡ nên ta mới nhớ lại, xin lỗi huynh, tình thế lúc đó rất rối ta không kịp nói cho huynh mọi chuyện", A Ngọc nhẹ giọng nhìn Kim Lăng rồi nói, dĩ nhiên đó không phải sự thật, cô chỉ đang cố nói cho hợp lý mọi chuyện mong Kim Lăng sẽ tin cô, nếu không cô không thể ở lại đây được nữa.
"Thì ra là vậy", Kim Lăng thở phào nhẹ nhõm rồi nói. "Huynh tin ta?!", A Ngọc ngạc nhiên hỏi. "Sao ta phải không tin ngươi chứ?! Ta mệt rồi! Chúng ta đi ngủ đi!", nói rồi Kim Lăng nằm xuống quay mặt ngược với phía của A Ngọc.
Thực ra giờ đối với hắn thà tin vào câu chuyện A Ngọc kể còn hơn tin rằng A Ngọc vì muốn rời xa hắn nên nói không nhớ gì về hắn, đó mới là chuyện hắn luôn lo sợ nên mới không hỏi A Ngọc việc cô đã có lại ký ức. Câu trả lời của A Ngọc khiến hắn yên tâm hơn rất nhiều.