Thiếu niên không biết yêu hận, cả đời chỉ rung động một lần duy nhất (3)
11.
Sau bữa ăn tỷ tỷ lén nhét vào tay hắn một lọ thuốc cao rồi giơ nắm đấm lên bảo hắn: "Cẩu đệ đệ đừng sợ, nhắm ngay thời cơ tiến lên đi!"
Lý Miện: "......"
Tỷ tỷ, sao cái gì ngươi cũng chuẩn bị chu đáo hơn ta thế?
12.
Hôm sau Kiêm Minh theo hắn đi tham quan chỗ bày binh khí trong nhà. Lý Miện cầm một chiếc nỏ rồi giảng giải cho Kiêm Minh cách sử dụng.
Tiểu Minh nghiêm túc nghe hắn nói rồi ngắm nghía chiếc nỏ kia. Khi Lý Miện cúi đầu xuống có thể thấy xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu Kiêm Minh.
Nhất định là hắn điên rồi, nếu không tại sao nhìn chỗ nào của đối phương cũng thấy cưng xỉu thế này?
Hắn vừa định đưa tay vuốt tóc Kiêm Minh thì y bỗng nhiên ngẩng lên nhìn hắn.
Lý Miện cảm thấy như mình rơi vào đầm nước lấp lánh sao.
Hắn sửng sốt hồi lâu, tim đập thình thịch, vội vàng dời mắt đi.
Hắn nghe mình nói với Kiêm Minh: "Ta ở biên cương rèn luyện nhiều rồi, so tài với ta một phen nhé? Lần này ta sẽ không thua ngươi nhanh như trước nữa đâu."
Oa ô ô ô sao hắn cứ mở miệng ra lại đòi đánh nhau thế chứ?
Nếu tỷ tỷ biết thì kiểu gì hắn cũng bị véo tai nghe mắng cả buổi thôi.
Lý Miện sa sút tinh thần cầm giáo dài đánh với Kiêm Minh mấy chiêu, vì không tập trung nên binh khí trong tay mau chóng bị Kiêm Minh đánh bay.
Minh Hầu gia cũng ném vũ khí đi rồi hất cằm kiêu ngạo nói: "Lý gia đệ đệ, ngươi vẫn đánh không lại ta."
Lý Miện nín cười bổ nhào qua vật lộn với Kiêm Tiểu Minh. Hai người quấn nhau lăn dưới đất mấy vòng mới dừng lại.
Cuối cùng Kiêm Minh ngồi lên bụng Lý Miện, đôi mắt hồ ly cong lên: "Lý gia đệ đệ, phục chưa?"
Lý Miện cũng cười nói: "Không phục."
Hắn vuốt ve hai đùi Kiêm Minh đang kẹp eo mình, vật dưới thân bị đối phương cọ xát mơ màng thức giấc, cách quần áo chen giữa cặp mông mềm mại của đối phương.
Kiêm Tiểu Minh cũng nhận ra hắn cương nhưng không đứng dậy mà cười hắn: "Ngươi ở biên cương không tìm được người giải quyết nên mới dễ lên vậy chứ gì......"
Lý Miện ngồi dậy khiến vật kia chen vào sâu hơn chút nữa. Hắn xoa eo Kiêm Minh, đối phương còn cười để lộ hai chiếc răng khểnh: "Nhột quá."
Sao y chẳng sợ hắn chút nào vậy nhỉ? So với tỷ tỷ nói thì không giống lắm.
Lý Miện nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn vuốt ve bên hông Kiêm Minh làm đối phương bị nhột cười nắc nẻ, thừa dịp Kiêm Tiểu Minh cười nhiều quá không còn sức lực thì xoay người đè y xuống.
Kiêm Minh ngẩn ngơ ngửa mặt nhìn hắn.
Lý Miện xoa vành tai trắng mềm của Kiêm Minh nói: "Minh Hầu gia giúp ta một chút được không?"
Kiêm Minh cũng muốn ngồi dậy nhưng thể trạng Lý Miện vừa to vừa nặng hơn y nên thực sự không dễ.
Y đành phải nằm hỏi Lý Miện: "Muốn ta giúp ngươi thế nào đây?"
Lý Miện mím môi cố giấu đi nụ cười ngọt ngào rồi nói khẽ với Kiêm Minh: "Trong nhà chẳng ai dạy ta chuyện này cả, ở biên cương nhịn khó chịu lắm, Minh Hầu gia dạy ta đi."
13.
Khi thật sự thân mật với ý trung nhân như vô số lần trong mơ (tuy chỉ cởi nửa người dưới), suýt nữa Lý Miện lại chảy máu mũi.
Cẳng chân Kiêm Tiểu Minh mảnh khảnh nhưng bắp đùi lại đầy đặn, cái mông trắng mềm như mỡ dê trơn láng.
Nhất thời Lý Miện không khống chế được mình, nới lỏng khe mông Kiêm Minh mạnh hơn một chút, đang chăm chú dùng tay xoa chỗ kia cho Kiêm Minh thì y kêu một tiếng rồi cằn nhằn hắn: "Mạnh quá."
Hắn liếc thấy ngón chân đối phương vì sợ đau mà hơi cuộn tròn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
A a đáng yêu quá!
So với trong mơ càng đáng yêu hơn ngàn vạn lần.
Lý Miện vùi đầu trước vạt áo hở rộng của Kiêm Minh, liếʍ liếʍ nốt ruồi trên xương quai xanh của y.
Sao lại có người toàn thân thơm ngọt thế này? Hắn cảm thấy mình đang mơ nhưng cảm giác này lại vô cùng chân thực.
Kiêm Minh hí hoáy hồi lâu nhưng chẳng có kết quả gì, đành phải thở phì phò bảo Lý Miện: "Khó quá, ta không làm đâu, ngươi làm đi."
Lý Miện nói: "Vậy cứ để ta."
Hắn bôi thuốc cao tỷ tỷ cho lên chỗ phía sau Kiêm Minh, thiếu niên run rẩy trong ngực hắn hỏi: "Chẳng phải không ai dạy ngươi cái này sao?"
Lý Miện ngượng nghịu nói: "Ta học trong sách đấy."
Kiêm Minh: "Ngươi đã biết thì ta đâu cần dạy ngươi nữa."
Lý Miện nói: "...... Minh Hầu gia phải ở lại nhìn xem có chỗ nào ta làm không đúng chứ?"
Khi nước sữa thật sự hòa nhau (?), mồ hôi Lý Miện rơi trên khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên, hắn đưa tay vén tóc mai dính trên gò má Kiêm Minh rồi cúi đầu hôn đôi môi như hoa mai kia.
Chỗ kia của Kiêm Minh cắn chặt dương cụ hắn, hắn cử động, cảm giác toàn thân hết sức sảng khoái, trong lúc động tình không nhịn được hỏi Kiêm Minh: "Minh Hầu gia cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt thiếu niên long lanh nước, bị hắn trêu chọc ý loạn tình mê, chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng.
Lý Miện lại làm thêm mấy lần, cuối cùng ôm Kiêm Minh bắn ra, dương cụ của hắn chôn trong cơ thể ấm áp của đối phương, chất lỏng màu trắng sữa chảy dọc theo bẹn đùi thiếu niên.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Kiêm Minh và hắn hòa lẫn vào nhau, Lý Miện thở phào một cái, đang muốn nâng thương ra trận lần nữa thì phát hiện Kiêm Minh đã ngủ thϊếp đi.
Lý Miện: "......?"
Có phải kỹ thuật của hắn kém quá không? Làm chuyện này mà cũng ngủ được sao?
Cuối cùng hắn vẫn lấy áo ngoài của mình bọc kín Kiêm Tiểu Minh, sau khi bồng đối phương đi tắm rửa sạch sẽ thì ngủ chung với Kiêm Minh.
Một đêm mộng đẹp.
14.
...... Sáng sớm hôm sau hắn bị tỷ tỷ sai quét dọn chỗ bày binh khí.
Quét xong còn bị tỷ tỷ túm đầu đi bái liệt tổ liệt tông trong nhà.
Tỷ tỷ nói: "Cẩu đệ đệ thật làm càn."
Lý Miện nhận lỗi: "Tại ta khó lòng kìm được mà."
Tỷ tỷ nói: "Thôi, lần này không mắng ngươi. Nâng thương lên làm ngay mới là nam nhi tốt của Lý gia nhà ta chứ."
15.
Gần đây cứ rảnh thì Lý Miện lại cưỡi ngựa ra ngoài dạo chơi với Kiêm Minh.
Kiêm Minh ngồi xếp bằng cạnh tuấn mã cắn kẹo đường, còn Lý Miện ngồi trên lưng ngựa thả diều.
Con diều hình chim én càng bay càng cao, biến thành một chấm nhỏ xíu, gió lớn thổi qua làm sợi dây đứt phựt.
Lý Miện xuống ngựa rồi ỉu xìu quay đầu nhìn Kiêm Minh, thiếu niên vui vẻ nhào lên lưng hắn cười hì hì: "Không hổ là đại tướng quân Lý gia, giờ thả diều còn cao hơn trước nữa!"
Lý Miện kề tai Kiêm Minh hỏi y: "Minh Hầu gia muốn chơi bắt thỏ không?"
Kiêm Minh chớp mắt nhìn quanh rồi nói: "Ừ! Nhưng thỏ ở đâu?"
Lý Miện véo má Kiêm Minh: "Ngươi chính là thỏ đó."
Kiêm Minh chưa kịp chạy thì đã bị Lý Miện ôm vào lòng. Hai người hi hi ha ha lăn trên đồng, toàn thân dính đầy cỏ vụn.
16.
Thuở thiếu thời một thoáng kinh hồng, ngươi là số kiếp đời này ta không thể tránh khỏi.