Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 13

44.

"Kiêm Minh huynh." Ta mơ màng tỉnh lại, nghe thấy có người khẽ khàng gọi ta. Trên người ta không mặc quần áo mà khoác lên vải vóc mềm như lụa, người kia cúi xuống ôm ta, môi y tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, khi hôn ta giống như có làn gió xuân vuốt ve mặt ta.

Ta ậm ừ rồi co chân lên.

Y quỳ giữa hai đầu gối của ta rồi banh chân ta ra.

"Kiêm Minh huynh," Phó Ngọc dịu dàng bảo ta, "Khoác chân lên lưng ta sẽ dễ chịu hơn đấy."

Ta ngáp một cái rồi nhắm mắt nghe lời khoác chân lên lưng y. Eo y tuy mảnh nhưng rất săn chắc, ta đưa tay sờ bụng y, nghĩ thầm nhìn y gầy yếu thế mà thân hình dưới quần áo lại rắn rỏi như người luyện võ.

Phó Ngọc hôn lông mày ta, hôn mũi ta rồi lại hôn khóe môi ta. Răng môi giao nhau, hương hoa kia càng thêm nồng nàn, ta dám chắc y đã uống rượu hoa đào, nếu không sao lại ngọt vậy chứ?

Phó Ngọc thở dốc, ngón tay lành lạnh vuốt ve môi ta nói: "Kiêm Minh huynh...... Ngươi là của ta......"

Vừa dứt lời, tay kia của y lại quen thuộc xoa nắn phía dưới ta, vật của y và ta cọ xát nhau khiến toàn thân ta trở nên khô nóng.

Ta được y làm cho sảng khoái, lúc sắp bắn ra thì lại bị y bịt kín lỗ đỉnh.

Phó Ngọc cười hôn ta: "Ta còn chưa sướиɠ mà Kiêm Minh huynh đã bắn trước chẳng phải bất công quá sao?"

Ta khó chịu hừ một tiếng rồi thúc eo về phía trước.

Phó Ngọc liếʍ tai ta nói: "Phía dưới Kiêm Minh huynh đã ẩm ướt thế này, nhất định là muốn lắm rồi đúng không? Hay là Kiêm Minh huynh gọi ta một tiếng Ngọc ca ca đi, ta sẽ giúp Kiêm Minh huynh sảng khoái."

Ta níu tay áo y, hàm hồ gọi một tiếng "Ngọc ca ca."

Phó Ngọc lại cười rồi thẳng lưng tiến vào. Chẳng hiểu sao lần này đau hơn lần trước nhiều, ta đẩy y cũng không đi mà còn ôm ta chặt hơn.

Ta chẳng còn sức để khoác chân lên lưng y, không biết y đưa đẩy bao nhiêu lần, rốt cuộc thở phào rồi bắn ra luồng dịch lạnh lẽo trong thân thể ta.

Chờ y phóng thích xong động tác mới nhẹ nhàng trở lại, xoa lên chỗ kín đã sớm căng cứng của ta. Y thì thầm tên ta, còn nói vì ta không trả lời được câu hỏi của y nên mới nhốt ta ở đây.

Ta nói: "Đã lâu như vậy...... có quên cũng đâu thể trách ta chứ......" Nghĩ tới lại bực bội, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà y cố ý làm ta đau, thế là ta tức giận nói: "Ngươi lại gạt ta, rõ ràng có làm ta sảng khoái đâu, phía dưới đau chết......"

Phó Ngọc phì cười: "Kiêm Minh huynh, đợi ngươi cảm nhận được tác dụng kỳ diệu của nó sẽ thấy đây là chuyện cực kỳ sảng khoái."

Ta nói: "Ta không tin ngươi."

Phó Ngọc dụi đầu lên vai ta làm ra vẻ tủi thân: "Kiêm Minh huynh không tin ta thì ta sẽ buồn lắm. Kiêm Minh huynh nỡ để ta buồn sao?"

Ta nghĩ thầm sao lại không nỡ, y buồn thì liên quan gì đến ta? Nhưng trong tay y còn cầm mệnh căn của ta, lỡ ta làm y phật lòng thì......

Thôi bỏ đi, ta không muốn biến thành phế nhân đâu.

Ta mở mắt nhìn y rồi mấp máy môi nói: "Được...... Ta sẽ tin ngươi thêm lần nữa."

Vẻ tội nghiệp trên mặt y lập tức biến mất, cong mắt cười nói: "Kiêm Minh huynh...... Ngươi đúng là người tốt nhất với ta trên đời này."

Ta nghĩ đầu óc Phó Ngọc và Yến minh chủ quá nửa là có bệnh, nếu không sao lại xem thích khách năm lần bảy lượt tìm y gây sự như ta là người tốt nhất chứ?