Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 66

Tiêu Vị Tân thuận tay đặt bầu rượu xuống, mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Lại đây.”

Tuy như vậy thật sự có chút giống gọi chó, nhưng Du Thư vẫn không tự giác mà dịch bước đi qua, “Vương gia.”

“Ngồi đi.” Ngữ khí của Tiêu Vị Tân thập phần nhẹ nhàng, còn ẩn giấu một chút gì đó không thể nói rõ.

Vốn dĩ với tính cách cẩn thận của mình, Du Thư hơn phân nửa sẽ có thể nhận thấy được Tiêu Vị Tân có chút không giống bình thường, nhưng đáng tiếc hiện giờ trong đầu của hắn đều chỉ nghĩ đến việc lát nữa là phải tặng lễ vật, trong lòng có chút khẩn trương, cho nên liền không thể nhìn ra điểm không thích hợp.

Sau khi ngồi xuống, Du Thư liền do dự liệu mình có nên mở lời trước hay không, Tiêu Vị Tân một tay chống cằm thưởng thức nét u buồn giữa đôi mày hơi nhíu lại của hắn, lại cố ý xấu tính hỏi: “Hôm nay không phải ngươi có buổi huấn luyện sao? Như thế nào lại đột nhiên chạy tới đây?”

“Vốn là có.” Du Thư thành thật trả lời, “Có điều thuộc hạ đã tìm cơ hội để tới.”

Tiêu Vị Tân nhướng mày.

Tiểu Thư chính là thủ hạ đắc lực hiểu chuyện nhất theo như lời của Tạ Phi Viên, nhiều năm qua đều chưa từng nghỉ một buổi tập huấn nào, lại còn luôn là người hoàn thành đầu tiên, không bao giờ dễ dàng lơi lỏng, nhưng hôm nay hắn lại phá lệ vắng mặt, thật sự không giống với tính cách nhất quán của mình một chút nào.

Tưởng tượng đến việc hắn chính là vì mình mới trở nên như thế, tâm tình của Tiêu Vị Tân liền trở nên nhẹ nhàng không nói nên lời.

“Phải không……” Tiêu Vị Tân nhoẻn miệng cười, “Đã dùng bữa chưa?”

Du Thư lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Nguyên một buổi sáng tinh thần của hắn đều căng thẳng, sợ đồ vật mình tặng không thể làm cho người ta cao hứng, lại nghĩ đến chuyện đợi lát nữa gặp y phải nói gì mới tốt, buổi huấn luyện giữa trưa vừa kết thúc hắn liền chạy thẳng về phòng của mình, ngay cả một ngụm cơm cũng chưa kịp ăn.

“Vậy trước tiên cứ ăn một chút đi, có chuyện gì đợi sau hãy nói.” Tiêu Vị Tân bảo Họa Xuân hâm nóng thức ăn mang lên, vừa rồi khi cùng nữ nhân kia dùng bữa, một bàn cơm cũng không mấy đả động gì, đúng lúc bồi Tiểu Thư ăn thêm một chút.

Họa Xuân nhanh chóng dẫn bọn nha hoàn một lần nữa bày biện xong một bàn thức ăn, sau khi nhận được ám chỉ của Vương gia liền khom người lui ra ngoài đóng cửa, còn tri kỷ mà phân phó tất cả hạ nhân hôm nay không cần canh giữ đợi hầu hạ ở bên ngoài phòng, mọi người cứ việc đi nghỉ ngơi.

Du Thư cũng đói bụng, hắn đã sớm hình thành thói quen ngồi chung bàn cơm với Tiêu Vị Tân, cũng không còn câu thúc như lúc ban đầu nữa, lập tức thống khoái mà duỗi tay gắp thức ăn. Trước kia hắn lúc nào cũng cảm thấy chén ăn cơm của Tiêu Vị Tân quá nhỏ, một chén cơm ăn mấy ngụm liền hết sạch, mỗi lần đứng dậy múc thêm cơm hắn đều cảm thấy thật ngượng ngùng. Sau đó Tiêu Vị Tân mới cố ý sai người thay bằng tô bự cho hắn, cái tô này còn to hơn mặt người, như vậy Tiểu Thư sẽ không phải vì muốn thêm cơm hay không mà phiền não nữa.

Du Thư vừa ăn vừa hầu hạ Tiêu Vị Tân, thỉnh thoảng sẽ dừng lại lấy đũa chung gắp cho y chút thức ăn mà mình thấy ngon, nhưng ăn một lúc lại phát hiện hình như người dụng tâm ăn cơm chỉ có mỗi mình mình, tần suất động đũa của Vương gia nhà hắn rất chậm, gần như đa phần thời gian đều chỉ nhìn chằm chằm hắn.

“Vương gia, ngươi không đói bụng sao?” Du Thư buồn bực, vừa rồi còn nghe nói khi ngồi cùng Chu Uyển y cũng không ăn uống gì, như thế nào lại không ăn chứ?

Tiêu Vị Tân lắc đầu, cười như không cười mà nhìn hắn: “Ta đúng thật là rất đói bụng, chẳng qua…… Ta còn đang đợi món ngon nhất.”

“Còn món gì nữa?” Du Thư nghe nói có đồ ăn ngon liền lập tức dựng lỗ tai lên, vạn phần chờ mong.

Ý cười nơi đáy mắt của Tiêu Vị Tân càng sâu, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

Du Thư ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong mắt của y, ngây người hồi lâu, không hiểu vì sao lại cảm thấy ánh mắt này của Vương gia phi thường giống bộ dáng của đại sư phụ ở nhà ăn vào thời điểm ổng nuôi heo, chỉ chờ nuôi béo rồi mần thịt.

Du Thư cảm thấy bản thân nhất định là có tật xấu gì rồi, sao có thể trộn lẫn Vương gia nhà hắn với việc nuôi heo được.

Hắn ăn khoảng chừng hai tô cơm liền cảm thấy no, mới vừa buông đũa xuống lại nhìn thấy bầu rượu đặt trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Vương gia mà hắn thì chỉ lo ăn ăn ăn, xấu hổ nói: “Vương gia, không bằng ta kính ngươi một ly đi?”

Hắn ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Vốn là tới để chúc mừng ngươi, kết quả chỉ lo tự mình ăn.”

Ánh mắt của Tiêu Vị Tân dừng lại trên bầu rượu làm bằng ngọc lục bích kia, đáy mắt một mảnh thâm trầm: “Ngươi thật sự muốn uống?”

“Đó là tất nhiên.” Du Thư đứng dậy chủ động rót một ly rượu đặt ở trước mặt của Tiêu Vị Tân, rồi lại tự rót cho bản thân một ly, “Hôm nay là sinh nhật của Vương gia, một ngày tốt lành như vậy, chúc Vương gia thọ tỷ Nam Sơn, bá nghiệp thành công.”

Du Thư không biết nói mấy từ nâng cốc chúc mừng sao cho hay, chỉ khô khốc nặn ra được một câu như vậy, thành khẩn khống thoái mà giơ ly uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Vị Tân thưởng thức ly rượu trong tay nhưng lại không hề sốt ruột hạ khẩu, chỉ hỏi: “Cũng chỉ có như thế?”

Du Thư đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng ngồi xuống, sờ soạng trong người một lúc lâu mới móc từ trong ngực áo ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, “Đây là hạ lễ tặng cho Vương gia.”

“Còn có hạ lễ?” Tiêu Vị Tân vờ như không biết mà duỗi tay nhận lấy, trong lòng tràn ngập suy đoán không biết bên trong là cái gì.

Hộp gỗ cũng không tinh xảo, thoạt nhìn giống như một vật được gấp gáp làm ra, nhưng Tiêu Vị Tân cũng không để bụng, sau khi cẩn thận mở ra lại phát hiện bên trong chỉ có một cái tượng đất kỳ kỳ quái quái.

“Đây là cái gì?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, ghét bỏ cầm cục đất đen sì kia lên, hoài nghi có phải Tiểu Thư đang đùa giỡn với mình hay không.

Mặt Du Thư lại càng thêm đỏ như gấc, hắn cũng biết vật này không được đẹp, nhưng đây đã là cái tốt nhất trong số một đống tác phẩm của hắn rồi, ít nhất cũng có thể nhìn ra đó là một người, “Thuộc…… Thuộc hạ nặn Vương gia.”

“Cái gì!?” Tiêu Vị Tân nhăn mày, y không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào thứ quỷ đồ vật căn bản nhìn không ra ngũ quan kia, rồi lại quay sang nhìn Du Thư, “Ở trong mắt của ngươi, ta chính là dạng tôn vinh này?”

“Không phải……” Du Thư xấu hổ cúi đầu, “Ta…… Ta không tìm được đồ vật có thể khiến ngươi cao hứng.”

Hắn có chút uể oải, “Vàng bạc ngọc thạch Vương gia có rất nhiều, mà mấy thứ ta có cũng đều là do ngươi thưởng cho, với lại ta đích xác cũng không thể tìm được thứ gì xứng đôi.”

“Cho nên ta cảm thấy, nếu ta tự mình làm ra cái gì đó, có lẽ sẽ không giống nhau.”

Sắc mặt của Tiêu Vị Tân liền đẹp hơn rất nhiều, y cầm cái tượng đất nhỏ trong tay nhìn ngó một chút, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn ban nãy một chút: “Cho dù là vậy, cũng không cần phải nặn ta xấu như thế này chứ.”

Du Thư nan kham cúi đầu.

“Thuộc hạ chỉ mới học được mấy ngày, nghiệp thuật còn rất kém cỏi.”

Hắn quá khó khăn mà.

Là một thẳng nam, “lễ vật tốt nhất” mà Du Thư có thể nghĩ ra nhất định phải là do tự bản thân mình làm ra, như vậy mới xem như có thành ý.

Trước kia đám bạn cùng phòng của hắn theo đuổi bạn gái đều tự mình đan găng tay, nghe nói là rất được các bạn nữ yêu thích, bởi vậy nên hắn theo bản năng liền cho rằng ai cũng thích phần thành ý này. Nhưng sau khi tìm sư phụ dạy nặn tượng đất một thời gian, hắn mới biết bản thân thật sự không có thiên phủ trong mảng thủ công, bất kể loại bùn nào vào tay hắn cuối cùng cũng đều biến thành đen sì, ngay cả lão sư phụ cũng cảm thấy hắn phế sài, dạy kiểu gì cũng không thông.

Tiêu Vị Tân thấy cảm xúc của hắn chùn xuống, bỗng nhiên lại tưởng tượng ra bộ dáng tiểu ảnh vệ cau mày ngồi dưới ánh đèn vụng về nặn bùn. Đôi tay kia của hắn vốn được sinh ra vì đao kiếm, nhưng lại hao tổn tâm ý làm những việc mà hắn căn bản không hề hiểu biết vì mình.

Y nhẹ nhàng vuốt ve cái tượng đất không hề bóng loáng kia, trái lương tâm mà an ủi: “Vừa nãy ta nhìn lầm rồi, hình người này nếu nhìn kỹ mà nói thì quả thật là nặn không tồi, mặt mày vẫn…… rất giống.”

Mặc dù biết y chỉ đang an ủi mình, nhưng Du Thư vẫn có chút cảm động, Vương gia nhà ta thật là ôn nhu thiện lương.

“Thuộc hạ lại kính Vương gia một ly!” Du Thư bị làm cho cảm động liền tự mình rót thêm một ly rượu.

Để đền bù cho phần lễ vật không được tri kỷ này, Du Thư liền liên tiếp uống vào ba ly bồi tội.

Nhưng ba ly rượu xuống bụng không bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó trên thân thể truyền đến một trận khô nóng khó chịu, không phải là loại khô nóng kiểu ngày hè nóng bức, mà giống như…… có một ngọn lửa bùng lên từ bên trong cơ thể, cần phải cởϊ qυầи áo tìm chỗ cọ xát mới có thể vơi bớt.

“Hôm nay trong phòng của Vương gia không có khối băng giải nhiệt sao?” Du Thư cảm thấy kỳ quái, vừa nãy lúc tiến vào rõ ràng là rất mát mẻ kia mà.

Rượu ngon ở ngay trước mặt nhưng Tiêu Vị Tân cũng không nhấp môi lấy một ngụm, y nhìn khuôn mặt dần dần ửng đỏ của Du Thư, ra vẻ nghi hoặc nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Du Thư rất nhanh chóng liền cảm thấy bản thân giống như đang bị lửa thiêu đốt, toàn thân đều đang kêu gào bảo hắn cởϊ qυầи áo, lý trí nói cho hắn biết trạng huống hiện tại của bản thân khẳng định là không bình thường, thân là một ảnh vệ, hắn trước tiên đã nhận ra sự dị thường của bầu rượu kia.

“Vương gia cẩn thận! Rượu kia…… có vấn đề……”

Đã đến lúc này mà Du Thư vẫn có thể nhớ tới việc nhắc nhở Vương gia nhà mình, nhưng mà kẻ khởi xướng là Tiêu Vị Tân lại không hề có lương tâm, ngược lại còn dựa đến gần nhẹ nhàng chạm lên mặt Du Thư, cười như không cười mà trêu chọc: “Rất khó chịu sao?”

“Ngươi có thể dựa đến gần ta một ít.”

Du Thư cảm thấy mình khẳng định là điên rồi, chỉ nhìn mặt của Vương gia một chút liền có loại xúc động gì gì kia, như vậy cũng quá mức cầm thú rồi.

“Ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi.” Khóe môi của Tiêu Vị Tân mang theo ý cười, đứng dậy khom lưng thoải mái mà bế Du Thư lên, bước chân vững vàng đi tới mép giường, hoàn toàn không có dáng vẻ suy yếu văn nhã như ngày thường.

Đầu óc của Du Thư rối loạn, trong tiềm thức của hắn dường như đã minh bạch ra chút gì đó, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy bản thân mình nguyện ý.

Chỉ cần người nọ là Tiêu Vị Tân, dù cho y có làm gì hắn cũng đều có thể tiếp thu.

Vào khoảnh khắc khi lưng Du Thư vừa tiếp xúc với tơ lụa lạnh lẽo trên giường, hắn đã hoàn toàn tiếp nhận những gì sắp sửa xảy ra tiếp theo, mặc dù lúc này đầu óc của hắn đã không còn thanh tỉnh, nhưng vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy Tiêu Vị Tân cởϊ qυầи áo và giày vớ của mình ra.

Hắn ngơ ngẩn nhìn lớp màn lụa màu lục kia được nhẹ nhàng gỡ dây buộc, tự nhiên mà rũ xuống một độ cung xinh đẹp, mà hắn thì lại hoàn toàn không có ý tứ muốn giãy giụa.

“Tiểu Thư……” Tiêu Vị Tân than nhẹ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, “Ta đối với ngươi……”

Câu nói kế tiếp Du Thư căn bản là không nghe được, bởi vì hắn đã cực kỳ không rụt rè mà duỗi tay tới, không chút khách khí lôi kéo Tiêu Vị Tân cùng mình trầm luân.

Đều là đại lão gia cả rồi, có nhu cầu thì tự mình động thủ cơm no áo ấm, còn dong dài cái gì nữa!

——————

Sự thật chứng minh, giường của Tiêu Vị Tân không hổ là làm bằng gỗ thượng đẳng, tay nghề của sư phụ thợ thủ công thật sự quá tốt, sau khi trải qua suốt một ngày một đêm phiên vân phúc vũ, nó vẫn có thể vững vàng đứng trên mặt đất. Sau tấm bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt sau bức màn màu xanh lục, từ buổi trưa đến chạng vạng, từ chạng vạng đến đêm khuya, rồi lại từ đêm khuya đến bình minh.

Giữa chừng Du Thư còn chui ra khỏi màn, vui vẻ thoải mái ăn bát mì trường thọ, sau đó lại bò vào tiếp tục. Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, lay động trên giường mới dần dần bình ổn trở lại.

Lại qua mấy canh giờ, Du Thư tỉnh dậy, lặng yên không một tiếng động mặc quần áo vào, lén lút mở cửa sổ đi ra ngoài, nếu như làm lơ động tác thỉnh thoảng lại đỡ eo hông thì hắn thoạt nhìn cũng không khác gì bình thường.

Mà thời điểm Tiêu Vị Tân thức dậy vào buổi chiều mới phát hiện bên cạnh không có người, y vuốt ve nơi trống trải đó, đáy mắt có chút ôn nhu.

Họa Xuân đi đến, đầu tiên là thấp giọng chúc mừng một câu, rồi sau đó mới tiến lên hầu hạ mặc quần áo cho y, trong lúc làm việc này đều không ngẩng đầu liếc qua một cái.

“Người đâu rồi?” Tiêu Vị Tân nghĩ đêm qua là lần đầu của Tiểu Thư nhưng lại bị mình đối đãi càn rỡ như vậy, kể cả khi thân thể (của hắn) có cường kiện đến đâu thì cũng nhất định sẽ ăn không tiêu, tính toán lát nữa lại đi thăm hắn.

Họa Xuân nhỏ giọng trả lời: “Công tử hắn……”

“Ngài tự mình đi nhìn đi ạ.”

Tiêu Vị Tân không nghe ra sự khác thường trong lời nói của nàng, sau khi ăn vận chỉnh tề liền thần thanh khí sảng mà đi tới huấn luyện doanh.

Kết quả y vừa tiến vào đại doanh chưa được mấy bước, có một con thỏ béo cực lớn hỏa tốc chạy vụt qua dưới chân y, Tiêu Vị Tân còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy ở cách đó không xa, người nào đó đang mồ hôi như mưa khắc khổ huấn luyện.

Tiêu Vị Tân: “……”

Du Thư quay đầu nhìn thấy y liền chạy tới, “Vương gia.”

Tiêu Vị Tân: “……”

Y nhìn người này qua một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt do dự không thể đoán chừng.

Rõ ràng vừa cùng mình điên loan đảo phượng suốt một đêm, nhưng người này vừa xuống giường là có thể cầm kiếm uy vũ sinh phong, đây là đang đánh vào mặt y sao?

Trong thoại bản không phải đều nói bao giờ bên thừa hoan cũng sẽ yếu ớt không thể xuống giường, thậm chí còn có khả năng sẽ nhiễm cảm nóng lạnh hay sao???

Y đều đã dặn Họa Xuân chuẩn bị thuốc mỡ, nhưng Tiểu Thư nhà y đây là như thế nào????

Sinh long hoạt hổ như này mà là người bình thường sao???

Chẳng lẽ bổn vương không được????