Buổi chiều, thời điểm hai người bọn họ đang dạo phố, không ngờ lại tình cờ gặp được hai người cũng đang đi dạo.
“Lăng Vương điện hạ, thật khéo.” Dương Nam Nhược mỉm cười thoải mái chào hỏi, “Ngài cũng tới xem xiếc ảo thuật sao?”
Tiêu Vị Tân khẽ gật đầu đáp lễ: “Rảnh rỗi không có việc gì, liền tùy ý ra ngoài đi dạo.”
Du Thư đứng bên cạnh y, trong tay còn đang xách theo điểm tâm vừa mới mua, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người của Hạ Ngâm Tú ở phía sau lưng Dương Nam Nhược.
Hôm nay Hạ Ngâm Tú còn cố ý trang điểm một phen, một thân váy áo thêu hoa màu xanh lam tôn lên dáng vẻ kiều diễm tươi đẹp của nàng, tựa như một đóa hoa duyên dáng yêu kiều thả trôi theo dòng nước, nàng cúi đầu cắn môi giãy giụa nửa ngày mới do do dự dự mà hành lễ với Tiêu Vị Tân, nhỏ giọng nói:
“Bái kiến Vương gia.”
Hiện giờ khi gặp Hạ Ngâm Tú, tâm thái của Du Thư cũng không còn giống như trước kia nữa, từ lúc bắt đầu nhìn thấy nàng hắn liền không khỏi có chút xoắn xuýt. Cho dù giữa hai người bọn họ đã không còn tuyến tình cảm nữa, nhưng hôn ước thì vẫn còn đó, nếu Hạ Ngâm Tú thật sự gả cho Tiêu Vị Tân…… Vậy hắn thì sao đây?
Hoặc là, nếu hai người bọn họ thật sự cưới trước yêu sau giống như trong nguyên tác, không phải hắn liền trở thành tiểu tam hay sao?
Du Thư bỗng nhiên trở nên cực kỳ lo âu, trước kia hắn chỉ ước gì hai người này mau mau thành thân sinh hài tử, thậm chí còn hận không thể ấn đầu buộc hai người họn họ chạy cốt truyện, nhưng sau khi tự mình hoàn thành (tuyến tình cảm) mới phát hiện, tâm tư của hắn cũng không hy vọng nhìn thấy cục diện đó.
Thái độ của Tiêu Vị Tân đối với Hạ Ngâm Tú tuyệt đối không thể nói là ôn hòa, nhưng dù sao vẫn cho ba phần mặt mũi, ước chừng là cũng không muốn khiến cho Dương Nam Nhược xấu hổ, không nóng không lạnh phi thường có lệ.
Tuy đường cái rất rộng mở, nhưng bốn người bọn họ ai nấy cũng đều mang theo những tâm tư khác nhau, cư nhiên lại sinh ra một chút cảm giác chột dạ.
Dương Nam Nhược dù sao cũng là nữ trung hào kiệt, dẫn đầu hào phóng nói: “Nếu đã hữu hạnh gặp gỡ, không bằng Vương gia hãy cùng đi xem? Nghe nói gánh hát tạp kỹ kia rất có danh khí, hiếm khi tới kinh thành một chuyến.”
Tiêu Vị Tân vốn không muốn đồng hành, mỗi lần nhìn thấy Hạ Ngâm Tú y lại phiền lòng, nhưng y có tư tâm muốn mượn sức của Dương Nam Nhược, cũng không tiện cự tuyệt trực tiếp như vậy, sau một lát cân nhắc liền đồng ý, “Cũng được, dù sao trái phải cũng không có việc gì để làm.”
Vì vậy, vốn dĩ đang hẹn hò tốt đẹp bỗng nhiên biến thành bốn người đi chung, Du Thư vốn định đi ở phía sau bọn họ, nhưng Tiêu Vị Tân lại vô cùng tự nhiên mà để hắn đi ở bên cạnh mình, hai nam hai nữ cùng nhau đi xem biểu diễn tạp kỹ gì đó.
Cả người Du Thư đều thất thần, cơ bản không hề để tâm đến cuộc đối thoại của Tiêu Vị Tân và Dương Nam Nhược. Trong số bốn người bọn họ, Dương Nam Nhược và Tiêu Vị Tân đều vô cùng am hiểu cách thức xã giao, đề tài nào cũng có thể tiếp lời, mà Du Thư và Hạ Ngâm Tú thì lại có chút trầm mặc, đi một lúc liền biến thành hai người bọn họ sóng vai ở đằng sau.
Hạ Ngâm Tú lén lút quay đầu nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh mình, tuy rằng bộ mặt của hắn rất tầm thường không có đặc điểm gì, nhưng không rõ vì sao khí chất quanh thân lại làm cho người khác cảm thấy an tâm, nàng theo bản năng mà thả lỏng tinh thần, cũng ẩn ẩn có chút tò mò đối với hắn.
Du Thư lúc này vẫn còn mang mặt nạ da người, nhận thấy ánh mắt của nàng liền quay đầu sang, nhỏ giọng hỏi: “Hạ cô nương làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Hạ Ngâm Tú nhìn lén bị phát hiện, vội vàng lắc đầu, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Du Thư thấy nàng xấu hổ nên cũng không tiện nói thêm gì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người còn đang thảo luận việc bố trí biên quan ở phía trước, cảm thấy hai người bọn họ một chốc nữa cũng chưa chắc sẽ nói xong, âm thầm thở dài.
Đang đi bên cạnh hắn chính là người đã từng là nữ chính của quyển sách này, cũng là nữ thần mà hắn thích nhất trong vài năm trước kia, cho dù hai người hiện tại có thể đang là quan hệ tình địch, nhưng Du Thư vẫn thích nàng, loại thích này đương nhiên là không có trộn lẫn tình yêu, chỉ đơn thuần là thích mà thôi.
Đương nhiên, nếu như nàng không có hôn ước với Vương gia thì sẽ tốt hơn.
Lúc này Du Thư rất buồn phiền, không nắm rõ được vị trí hiện tại của bản thân.
Tâm tình của hắn không được tốt lắm, mà Hạ Ngâm Tú thì cũng không khác mấy. Nàng cũng nhìn thoáng qua hai người đang trò chuyện vui vẻ ở đằng trước, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng liệu Nam Dương tỷ tỷ có thể sẽ coi trọng Lăng Vương điện hạ hay không. Dù gì Lăng Vương tài mạo vô song kia chính là tình lang trong mộng của toàn bộ nữ nhi gia trong kinh thành, hơn nữa Dương Nam Nhược cũng ngầm thưởng thức y, nàng cảm thấy Lăng Vương tuyệt đối không phải vật trong ao, ngày sau có lẽ sẽ có rất nhiều đất để dụng võ.
So sánh với bản khắc ngu trung của phụ thân và huynh trưởng, Dương Nam Nhược thân là nữ tử nhưng tư tưởng lại rộng mở hơn rất nhiều, ở trong lòng của nàng, trung quân bảo hoàng xa không quan trọng đến như vậy, thứ nàng muốn bảo vệ chính là giang sơn vạn dặm, chứ không phải một chiếc long ỷ nho nhỏ kia. Nếu như phải nói thật, đối với tên hôn quân chỉ biết hưởng lạc Tiêu Vị Thâm này, nàng thậm chí còn xem như chán ghét, cũng không muốn gật bừa trước những tư tưởng của phụ thân và huynh trưởng.
Nguyên nhân chính là vì nàng thỉnh thoảng sẽ tán thưởng vài câu, cho nên Hạ Ngâm Tú lại càng thêm bài xích Tiêu Vị Tân, lúc nào cũng cảm thấy nam nhân kia tùy thời đều có khả năng sẽ cướp nàng đi, thời thời khắc khắc đều đề phòng. Nàng giương mắt nhìn hai người còn đang vui vẻ trò chuyện ở phía trước, trong lòng dần dần có chút so đo.
Du Thư vội tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Hạ Ngâm Tú sắp sửa té ngã, ngại thân phận chênh lệch, hắn chỉ dám dùng tay chạm vào một góc ống tay áo của nàng, bảo trì khoảng cách thích hợp, cẩn thận hỏi: “Hạ cô nương không sao chứ?”
“Không sao, ta chỉ là có chút choáng đầu thôi.” Hạ Ngâm Tú dùng tay đỡ trán, giữa hai mày hơi nhíu lại, trông rất khó chịu.
Du Thư vừa định mở miệng gọi người, nhưng Dương Nam Nhược đã nhận thấy động tĩnh ở phía sau mà nhanh chân quay trở lại, nôn nóng tiếp người từ trong tay của Du Thư, đỡ nàng đi tới chỗ bóng cây.
“Làm sao vậy?” Tiêu Vị Tân cũng xoay người đi tới, nhưng cũng không có vẻ gì là lo lắng cho Hạ Ngâm Tú.
“Không biết.” Du Thư trả lời, “Hạ cô nương hình như là không thoải mái.”
Dương Nam Nhược thật cẩn thận cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, tựa như đang bảo hộ cho một món trân bảo, mà Hạ Ngâm Tú cũng ngoan ngoãn dựa sát vào người Dương Nam Nhược, chôn mặt trong khuỷu tay của nàng, bộ dáng nhu nhược đáng thương như chim nhỏ nép vào trong lòng.
Tiêu Vị Tân vẻ mặt khó lường, cặp mắt phượng đảo qua giữa hai người kia, trong lòng chợt có chút suy đoán.
Du Thư thì lại không cảm thấy có gì không thích hợp, bản thân hắn cũng chỉ vừa mới thông suốt tình cảm của mình, nào có thể nhìn ra sự tình của người khác, ở góc độ của hắn, chỉ thấy Tiêu Vị Tân vẫn luôn như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm vào hai nữ tử, vả lại còn không có lấy một chút kiêng dè.
Làm bạn trai vừa mới nhậm chức, Du Thư rất không cao hứng.
Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, như vậy sẽ OOC.
“Vốn dĩ còn muốn cùng đi xem xiếc ảo thuật, nhưng xem tình huống này hẳn là không thể đi được rồi.” Dương Nam Nhược có chút tiếc hận, “Thân thể của Ngâm Tú không khỏe, thuộc hạ phải ở lại bồi nàng, lần sau có cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ tự mình tới cửa bái phỏng.”
“Vừa rồi Vương gia đã có cách giải thích rất độc đáo đối với binh pháp tác chiến, thuộc hạ còn muốn lĩnh giáo thêm một vài.”
“Quá khen.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Nếu đã như thế, bổn vương cũng liền không quấy rầy nhã hứng của nhị vị nữa.”
Dương Nam Nhược đứng dậy cung tiễn, Tiêu Vị Tân xua xua tay, dẫn Du Thư rời đi.
Chờ đến khi đã đi đủ xa, Tiêu Vị Tân mới quay đầu lại nói: “Nếu Dương phó tướng là một nam tử, danh hiệu ‘chiến thần’ này sợ là không đến phiên Dương Thất Huyền.”
“Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử đặc biệt như vậy, quả thực anh hùng.”
Trong lòng Du Thư đều là mùi giấm, Tiêu Vị Tân chưa từng thống khoái khen người nào như vậy, hắn tiến vào Ảnh Vệ doanh mười lăm năm, trước nay chỉ thấy y khắc nghiệt với người khác chứ chưa hề thấy y khen ai bao giờ, không bị ăn mắng đã là rất không tồi, y thậm chí còn chưa từng khen mình như vậy.
“Ừm.” Du Thư chịu đựng ghen tuông trong lòng, ra vẻ không thèm để ý mà gật đầu.
Cũng phải thôi, trong nguyên tác hai cô nương kia đều là một lòng ái mộ y, mặc dù bây giờ không đi tuyến tình cảm với nữ chính nữa, nhưng cũng đâu ai nói là nữ hai thì không thể đúng không?
Tiêu Vị Tân nhận thấy cảm xúc của hắn trong nháy mắt liền trở nên suy sút, nhưng y không hiểu vì sao Tiểu Thư lại đột nhiên không vui, rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt kia mà.
“Chúng ta tiếp tục đi dạo nhé?” Tiêu Vị Tân ôn nhu nhìn hắn, “Bồi ta đi một chút đi.”
Bọn họ không có tâm tư muốn đi xem xiếc ảo thuật, Tiêu Vị Tân từ trước đến nay đều không có hứng thú đối với mấy loại hình biểu diễn này, mà Du Thư thì cũng không có ham thích gì. Hắn dừng lại trước sạp bán đồ chơi bằng đường, nhìn chằm chằm lão nhân họa đường thật lâu.
“Muốn ăn sao?” Tiêu Vị Tân nhìn hắn, loại đồ vật này thường chỉ có thiếu nữ và tiểu hài tử mới thích, rất ít khi thấy có nam nhân nào dừng chân, nhưng nếu Tiểu Thư thấy thích thì dù thế nào cũng phải mua cho hắn.
“Muốn mua cho Tiểu Nguyệt Nhi.” Du Thư nhớ lần trước nàng có nhắc đến chuyện muốn ăn kẹo, vừa vặn nhìn thấy có chỗ bán, “Nàng thích ăn.”
Lần này lại đến phiên Tiêu Vị Tân không cao hứng.
Cùng y ra ngoài đi dạo, kết quả trong đầu còn nghĩ đến việc mua kẹo cho người khác, đây là không để y vào mắt sao?
Nhưng Tiêu Vị Tân vẫn phải chịu đựng, bởi vì hiện tại y còn muốn giả vờ rộng lượng, mấy ngày nay Tiểu Thư khó khăn lắm mới chịu thân cận với mình một chút, không thể vì ghen tuông mà dọa hắn bỏ chạy được.
Du Thư hứng thú bừng bừng đi đến chỗ của lão nhân họa đường, ngồi xổm xuống nhìn kỹ mấy món đồ chơi làm bằng đường kia, tạo hình đều có chút bình thường, nhưng hắn nhìn cái nào cũng thấy đẹp.
Lão nhân cầm muỗng nước đường miêu tả khái quát trên mặt giấy, rất nhanh liền vẽ cho hắn một con phượng hoàng nhỏ, Du Thư thích những vật nhỏ nhỏ này, cầm giấy dầu mà cẩn thận bọc lấy.
Hắn mua kẹo cho Tiểu Nguyệt Nhi mà không mua cho Họa Xuân thì cũng không được, vì thế hắn đơn giản liền đi tới cửa hàng son phấn, mua hai hộp phấn mặt, một cho Họa Xuân một cho Lạc Dao, hai nàng giúp đỡ chiếu cố cho Tiểu Nguyệt Nhi cũng thực tận tâm, đây cũng coi như cảm tạ.
Tiêu Vị Tân đi theo một đường, càng đi càng không cao hứng, kết quả y ngược lại liền biến thành kẻ làm nền, cái gì cũng không có.
“Ta thì sao?” Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, Tiêu Vị Tân đẩy Du Thư đến ven tường kabedon, biểu tình cực kỳ không cao hứng, “Vì sao người khác đều có, mà mỗi ta là không có?”
Du Thư sửng sốt trong chốc lát, “Ngươi…… thích cái gì?”
Tiêu Vị Tân hừ một tiếng buông hắn ra, làm bộ không hiếm lạ.
“Thôi, bổn vương cũng không thiếu thốn thứ gì.”
Du Thư thấy y ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không giống như lời đã nói, bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng.
Vương gia nhà bọn hắn hình như lại càng trở nên tùy hứng hơn so với trước kia rồi.
Tiêu Vị Tân dẫn hắn đi qua hai con phố, thoạt nhìn có chút không dễ dỗ dành, Du Thư đi theo sau lưng y, hoàn toàn không biết phải làm sao để y hết giận.
Tiêu Vị Tân bước vào một nhà ngọc khí hành, Du Thư cũng đi theo.
“Tuy ngươi không tặng gì cho bổn vương, nhưng ta thì đã chuẩn bị cho ngươi một thứ.” Tiêu Vị Tân tự mình đeo sợi dây chuyền mặt phỉ thúy lên cổ Du Thư, “Không được tháo ra.”
Cảm nhận thấy trên cổ bỗng nhiên có chút lạnh, Du Thư cúi đầu nhìn mặt dây chuyền hình con cá kia, mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Đây là……
Tiêu Vị Tân vô cùng hài lòng, “So sánh với cái của ta thì có chút nhỏ hơn, nhưng nó là vật mà mẫu phi của ta năm đó đã cố ý tìm người dùng nguyên liệu thượng đẳng làm nên, chỉ có duy nhất một khối như vậy, khả ngộ bất khả cầu.”
“Ta làm cho ngươi một cái giống như vậy, vừa vặn hợp thành một đôi với ta.”
Vào thời điểm mà Tiêu Vị Tân vẫn chưa có ý định muốn nói rõ tâm ý với Du Thư, y cũng đã sớm sai người chiếu theo ngọc trụy của mình mà làm ra một bộ tương tự, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mang đi tặng, hôm nay đúng lúc đi ngang qua liền thuận tay lấy về.
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Hóa ra bắt đầu từ khi đó, y đã đặt Tiểu Thư vào vị trí quan trọng như vậy ở trong lòng mình.
Tiêu Vị Tân cảm thấy quyết định này của bản thân là vô cùng chính xác.
Du Thư giơ tay sờ lên ngọc trụy trên cổ, hốc mắt có chút nóng lên.
Hiện giờ Hạ Ngâm Tú hay Dương Nam Nhược gì hắn cũng không để bụng, nếu như thứ này còn không thể chứng minh điều gì, vậy hắn quả thật chính là có mắt như mù, dù là trong nguyên tác cũng không thấy Tiêu Vị Tân đối đãi với Hạ Ngâm Tú tốt như thế này.
“Ta……” Du Thư mãi một lúc lâu cũng không thể nói nên lời, mặt trang sức làm bằng ngọc dán lên làn da vẫn còn có chút lạnh lẽo, nhưng trong lòng hắn lại rất ấm áp.
Vương gia nhà ta một khi đã ôn nhu thì cũng thật muốn mạng người khác mà.
Hắn biết, bản thân đại khái cũng sắp sửa luân hãm rồi.