Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 52

Du Thư không nhớ rõ mình đã trở về bằng cách nào, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng hồ đồ giống như bị nhét vào một cục bông, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã thấy bản thân đang ngồi ở trong phòng.

Vừa rồi hẳn là không phải nằm mơ, cho nên…… Hắn thật sự vừa bị Vương gia hôn??

Hắn giơ tay sờ lên môi mình, vẫn không thể nào hiểu được chuyện này rốt cuộc là làm thế nào mà phát sinh, chẳng lẽ Vương gia say rượu nên coi mình trở thành người thương của y? Nhưng như vậy cũng không hợp lý, cho dù có uống say đi nữa, không lý nào lại không thể nhận rõ người trước mặt là nam hay nữ. Huống chi hắn cũng tự nhận là vóc người cao lớn anh tuấn lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không có người lẫn lộn hắn thành nữ nhân, Vương gia dù thế nào cũng không thể nhận sai được.

Nhưng mà, nhưng mà nếu như không phải nhận sai, vậy vì sao y lại muốn hôn mình như vậy chứ?

Còn, còn rất ôn nhu nữa.

Nụ hôn đầu hai đời cộng lại liền như vậy mà đi rồi, tuy rằng cảm quan khá tốt, nhưng Du Thư vẫn có chút phiền muộn, đã hoang mang lại còn có một chút thương cảm khó có thể miêu tả thành lời mà trốn ở trong phòng, nỗi đau của cẩu độc thân lớn tuổi ai hiểu thấu.

Vương gia hẳn chỉ là nhận sai người thôi, không lý nào y sẽ đột nhiên hôn mình như vậy, khẳng định chỉ là hiểu lầm. Du Thư không ngừng giúp y tìm lý do, mặc dù chính hắn cũng cảm thấy dùng cái cớ nhận sai người này nghe có chút gượng ép, nhưng ngoại trừ cái này thì hắn thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

Dù sao cũng đâu thể nói là Tiêu Vị Tân vẫn luôn thích mình đúng không? Tuy rằng hắn mặt dày lại còn tự luyến, nhưng cũng không không biết xấu hổ đến mức đó, vả lại trong nguyên tác hoàn toàn không thấy nhắc đến chuyện Vương gia có khuynh hướng gay, khẳng định chỉ là hiểu lầm thôi.

Du Thư làm một phen xây dựng tâm lý cho bản thân, đơn giản rửa mặt xong liền lên giường nằm.

Đêm nay quá rối loạn không muốn viết nhật ký, hiện thực thật đáng sợ, ngủ sớm bảo mệnh.

……

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tiêu Vị Tân sáng sớm liền đi thượng triều, Du Thư hôm nay rảnh rỗi không có việc gì để làm, nghĩ nên đi thăm Tiểu Nguyệt Nhi, cũng đã một khoảng thời gian không gặp nàng, vả lại tâm thái hiện tại của hắn cũng có chút hỗn loạn, ở huấn luyện doanh không thể nào tập trung được, trong đầu đều là chuyện tối hôm qua, còn không bằng đi tìm chút việc để làm.

Tiểu Nguyệt Nhi hiện tại đang đi theo Họa Xuân dốc lòng học y, hỗ trợ phơi dược xử lý dược đều cực kỳ có năng lực, khắc khổ nghiêm túc cần cù, Họa Xuân rất thích nàng, tựa như xem nàng thành muội muội mà cầm tay tự mình dạy dỗ, không có lấy nửa điểm qua loa.

Thấy Du Thư đi tới, Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng đứng dậy chào hỏi: “Du ca ca!”

Du Thư đi đến trước mặt nàng, theo thói quen mà vỗ nhẹ trên đầu nàng một chút: “Đang bận việc sao?”

“Không có.” Tiểu Nguyệt Nhi chỉ vào con mèo trắng đang ăn cá khô trên mặt đất: “Vương gia nói giao con mèo này cho Họa Xuân tỷ tỷ chiếu cố, nhưng mà Họa Xuân tỷ tỷ lại không thích các loại động vật nhỏ này, vì thế liền giao nó lại cho ta!”

Du Thư cùng nàng ngồi xổm xuống nhìn mèo gặm cá, nhìn cái mông nhỏ mum múp thịt kia liền có chút ngứa tay, lặng lẽ giơ tay xoa xoa một phen, mềm mượt du quang thủy hoạt, xúc cảm rất tốt: “Nuôi không tồi.”

“Mỗi ngày ta đều cho nó(*) ăn cá khô, Tuyết Cầu rất thích.” Trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nguyệt Nhi tràn ngập vẻ kiêu ngạo, “Ta chiếu cố nó rất tốt, Du ca ca huynh yên tâm!”

(*Nàng)

Du Thư nhướng mày: “Tuyết Cầu?”

Tiểu Nguyệt Nhi ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhỏ giọng giải thích: “Là ta lén lút đặt cho nó một cái tên, huynh xem nó lông xù tròn tròn bông bông, rất giống một quả cầu tuyết đúng không!”

Du Thư nhìn kỹ, tán đồng nói: “Đúng là rất giống.”

Tiểu Nguyệt Nhi cực kỳ cao hứng, nàng lại lấy trong túi ra một con cá khô nữa ném tới trước mặt Tuyết Cầu, cười tủm tỉm nhìn nó ăn, quay đầu vừa định nói chuyện với Du Thư, lại phát hiện thấy hắn đang chau mày vẻ mặt âm trầm, tựa như có tâm sự gì đó.

“Du ca ca tâm tình không tốt sao?” Tiểu Nguyệt Nhi quan tâm nhìn hắn, cặp mắt to tròn hiện ra vẻ lo lắng.

Du Thư hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình cư nhiên lại bất tri bất giác mà nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua, hắn cũng cảm thấy bản thân có chút nghi thần nghi quỷ, chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhưng hắn vẫn cứ tính toán chi li đến bây giờ cũng chưa chịu bỏ qua.

Như vậy thật không giống một nam nhân.

“Không có, chỉ là có chút chuyện phiền nhiễu.” Du Thư nhẹ giọng trả lời, “Muội gần đây có khỏe không?”

Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu: “Gần đây ta rất khỏe, Họa Xuân tỷ tỷ bảo ta đọc y dược đại điển, ta đã đọc xong được một nửa rồi!”

Du Thư có chút kinh ngạc: “《Y dược đại điển》dày như vậy, muội mới mấy ngày đã đọc được một nửa rồi!?”

“Ta đã rất cố gắng đó!” Mi mắt Tiểu Nguyệt Nhi cong cong, “Ta được Du ca ca mang vào phủ, đương nhiên là không thể làm huynh mất mặt. Với lại, nếu như ta học nhanh một chút, về sau liền có thể báo đáp huynh và Vương gia, Họa Xuân tỷ tỷ cũng nói ta thiên tư thông minh, ngày sau nhất định có thể làm nên trò trống!”

Du Thư thấy nàng còn nghĩ cho mình như vậy, vô cùng cảm động: “Không cần nghĩ đến việc báo đáp, chính muội tự chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, về sau phải đi theo Họa Xuân cô nương học hành đàng hoàng, tương lai trở nên nổi bật.”

“Ừm!” Tiểu Nguyệt Nhi cười vui vẻ, “Du ca ca gần đây thế nào? Ta nghe Họa Xuân tỷ tỷ nói, làm ảnh vệ đều rất mệt, phải thường xuyên xuyên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.”

Du Thư lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy, ta đã quen rồi.”

Tiểu Nguyệt Nhi giương mắt lặng lẽ nhìn hắn, lại nói: “Du ca ca, nếu huynh không vui cũng có thể nói với ta, ta sẽ không nói cho người nào khác đâu.”

Trong lòng Du Thư có chút ấm áp, “Ta thật sự không có việc gì, muội yên tâm.”

“Ừm.” Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh, “Họa Xuân tỷ tỷ nói sáng nay trước khi thượng triều Vương gia còn cố ý hỏi qua huynh đó.”

Lỗ tai Du Thư giật giật, bất động thanh sắc hỏi: “Y nói gì?”

“Chính là hỏi có chiếu cố tốt cho thân thể của huynh hay không, vết thương cũ đã khôi phục đến đâu rồi.” Tiểu Nguyệt Nhi cảm thán, “Vương gia thật sự rất quan tâm đến thân thể của huynh, ngài thường xuyên sẽ đến tìm Họa Xuân tỷ tỷ, bảo nàng nghĩ biện pháp điều trị thân thể cho huynh, mấy ngày nay Họa Xuân tỷ tỷ vẫn luôn tìm phương thuốc tốt để phối dược.”

Trong lòng Du Thư khẽ run một chút, trầm mặc không nói.

Hai người bọn họ ở trong hoa viên vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn Tuyết Cầu chơi đùa, cư nhiên lại không phát hiện ra sắc trời đang dần sáng tỏ, Tiêu Vị Tân đã hạ triều trở về.

“Tiểu Thư.” Tiêu Vị Tân từ phòng khách đi tới, mang theo một trận gió nhẹ, “Ta tìm ngươi thật lâu.”

Du Thư nghe thấy giọng nói của y cả người liền cứng đờ trong chốc lát, sau đó liền lập tức bình tĩnh trở lại, xoay người đối diện với y: “Vương gia.”

“Làm gì ở nơi này?” Tiêu Vị Tân chậm rãi đi tới, cơ hồ như không nhìn thấy bên cạnh còn có một Tiểu Nguyệt Nhi.

Tiểu Nguyệt Nhi cuống quýt hành lễ, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài, nàng nhìn ra Vương gia ngại mình vướng víu, sợ sẽ chọc y nổi giận.

Tuy rằng rất thích chơi cùng Du ca ca, nhưng nàng cũng không thể đoạt người của chủ tử được.

Không thể không nói, Vương gia rõ ràng chính là thích Du ca ca mà! Chỉ có một mình bản thân Du ca ca là không biết thôi!

Du Thư chỉ chỉ con mèo trên mặt đất, nói: “Thuộc hạ đang nhìn Tuyết Cầu, thuận tiện cũng nhìn xem Tiểu Nguyệt Nhi thế nào rồi.”

Tiêu Vị Tân đi đến trước bàn ngồi xuống, tối hôm qua nhất thời xúc động không kiềm được dụ hoặc mà hôn Tiểu Thư, nhưng sau đó y cũng không hề cảm thấy hối hận, bởi vì nụ hôn tối hôm qua xác thật rất ngọt, môi của Tiểu Thư còn mềm mại hơn y tưởng tượng, phá lệ không phù hợp với vẻ ngoài lãnh ngạnh kia của hắn. Cho dù đã qua một đêm, nhưng y vẫn có thể hồi vị lại cảm xúc tốt đẹp đó.

Du Thư tuy rằng bên ngoài trông như bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong nội tâm đã cực kỳ hoảng loạn, hắn cảm thấy có khả năng Tiêu Vị Tân căn bản là không nhớ được chuyện tối hôm qua, có lẽ là chỉ có một mình hắn biết, nhưng hắn vẫn vô cùng khẩn trương, chột dạ như một tên ăn trộm.

Hai người ngồi đối diện với nhau, động tác nhất trí mà nhìn chằm chằm vào Tuyết Cầu đang chơi tú cầu trên mặt đất, cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Họa Xuân đúng lúc bưng nia dược đem phơi đi ngang qua, nhìn hai người này ngồi song song không ai mở miệng nói gì, âm thầm trợn trắng mắt.

Vương gia nhà mình ngày thường sát phạt quyết đoán âm tình bất định, đυ.ng phải chuyện tình cảm liền ngây ngô tựa như một mao đầu tiểu tử, nói ra sợ là sẽ không có ai tin!

Có cái gì để mà rối rắm chứ, nhìn dáng vẻ kia của tiểu ảnh vệ cũng không hẳn là vô tâm, đúng là trong nhà chưa tỏ trong ngõ đã tường.

Họa Xuân liếc mắt nhìn hai pho tượng kia, tính toán dù thế nào cũng phải trợ công cho Vương gia nhà mình một phen.

“Vương gia, bên ngoài xuân sắc vừa lúc, ngài có muốn để Ảnh Tam đi cùng ra ngoài hóng mát hay không?”

Dù sao cũng là giao tình cùng nhau lớn lên, Tiêu Vị Tân vừa nhấc mắt liền nhìn ra ám chỉ trong mắt Họa Xuân, quay đầu nhìn sườn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Du Thư, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đây là một ý hay: “Cũng được, vậy ngươi liền bồi ta đi dạo một chút đi.”

Hai người không ngồi xe ngựa mà lại tự mình cưỡi ngựa, một đường dạo tới dạo lui xung quanh, Du Thư cẩn thận bảo hộ cho y. Tiêu Vị Tân rất thích những khi được ở cùng một chỗ với hắn, y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì một người mà thương tâm hao tổn tinh thần đến vậy, muốn ôm lấy hắn vào lòng, rồi lại sợ làm người bị thương, do dự tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không giống như tác phong thường ngày của mình.

“Tiểu Thư, ở trong lòng ngươi…… Ta là người như thế nào?” Tiêu Vị Tân châm chước mở miệng hỏi hắn.

Du Thư khó hiểu quay đầu sang, lại thấy Tiêu Vị Tân cũng không hề nhìn mình, mà lại nhìn chằm chằm vào tán cây dương ở ven đường, giống như phía trên đó có thứ gì hút mắt vậy.

“Ở trong lòng thuộc hạ, Vương gia vẫn luôn là một chủ tử đáng giá để đi theo.” Du Thư thành thật trả lời.

“Chỉ như vậy thôi ư?” Đôi môi của Tiêu Vị Tân khẽ nhấp, đó hiển nhiên không phải là câu trả lời khiến y vừa lòng.

Du Thư do dự trong chốc lát, lại nói: “Kỳ thật, thuộc hạ đánh bạo cũng liền xem Vương gia trở thành bằng hữu của mình, tuy rằng Vương gia có khả năng là cảm thấy thuộc hạ không xứng, nhưng……”

“Bằng hữu?” Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng quay đầu lại, ánh mắt đối diện với hắn, bên trong tựa hồ như có thứ gì đó sắp phá kén mà ra.

Du Thư bị ánh mắt đó của y làm cho trong lòng thấp thỏm, theo bản năng mà cúi đầu, “Vâng.”

Tiêu Vị Tân mím môi nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói: “Ta chưa từng xem ngươi là bằng hữu.”

Trái tim của Du Thư lập tức trầm xuống.

Cho dù là vậy đi nữa, ngươi cũng không cần phải nói trực tiếp ra như vậy chứ, ta cũng sẽ thật sự khổ sở đấy.

Tiếp đó, Tiêu Vị Tân lại nói: “Nhưng ta cũng chưa từng cảm thấy ngươi không xứng.”

“Ở trong mắt ta, ngươi vẫn luôn bất đồng với những người khác.”

“Ít nhất bọn họ không đáng để ta đối đãi như thế.”

“Tiểu Thư, trong lòng ngươi cũng nên minh bạch, không phải ảnh vệ nào cũng đều có phân lượng như vậy ở nơi ta.”

Về bản chất, Ảnh Vệ doanh chính là thanh đao trong tay Tiêu Vị Tân, y chưa từng đối đãi với người của Ảnh Vệ doanh như một con người thực sự, chết sống y cũng chẳng quan tâm, nhưng Du Thư thì lại không giống như vậy.

Có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên khi vừa chú ý tới hắn, người này đã không còn giống như những kẻ khác nữa.

Lời nói này nghe thật sự rất ái muội, Du Thư cảm thấy vành tai mình đều bị hun nóng, trước kia khi nghe được những lời này, hắn chỉ biết hiểu theo hướng phương diện cảm tình huynh đệ bằng hữu, nhưng trải qua nụ hôn ngoài ý muốn tối hôm qua, tâm thái của hắn liền vi diệu mà xảy ra một chút biến hóa.

Nghe thế nào cũng đều cảm thấy lời nói của Vương gia có ý tứ gì khác, nhưng hắn lại không thể nghĩ sâu hơn thế.

“Tiểu Thư, lời nói của ta…… ngươi có thể minh bạch không?” Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn mây bay trên bầu trời, thở dài thật sâu, “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi có thể minh bạch, rồi lại cảm thấy ngươi thật sự không hiểu phong tình, vô luận ám chỉ với ngươi ra sao, người đều vĩnh viễn không hiểu thông.”

“Ngươi có biết không, cho dù là ta, cũng có thời điểm muốn người, nhưng lại cầu mà không được.”

Hai mắt Du Thư trừng lớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tiêu Vị Tân, trong lòng kinh hoàng.

Đây, đây chính là cái ý tứ kia sao?

Thế giới này có phải là có chút huyền huyễn quá rồi không? Hắn vừa mới tiếp thu được chuyện nam chính không đi tuyến tình cảm với nữ chính, vừa quay đầu không bao lâu liền nghe y nói với mình những lời tương tự như tỏ tình này, dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không phản ứng kịp đâu!!

Du Thư cảm thấy thế giới này tựa như đang vô hạn phân liệt, mà hắn thì đang đứng ở trung tâm lốc xoáy bị cuốn bay vào trong, muốn giãy giụa cũng không được.

Hắn không phải đã xuyên vào tiểu thuyết đồng nhân thấp kém đấy chứ? Cái plot twist này cũng con mẹ nó quá khủng khϊếp rồi!

Ngay cả tính hướng của nam chính cũng đều bị thay đổi, kể cả có là mẹ đẻ nguyên tác cũng nhận không ra con mình!

Du Thư thậm chí còn có một loại trực giác quỷ dị.

Chẳng lẽ ở thế giới này, mình mới là vai chính?