Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 47

Sáng sớm hôm sau, Du Thư mới vừa ăn sáng xong liền bị Tạ Phi Viên xách ra trước cửa vương phủ, chỉ phân phó một câu liền đi mất, hắn không hiểu ra sao bò lên xe ngựa mới phát hiện Tiêu Vị Tân cũng ở trên xe.

“Ngồi đi.” Tiêu Vị Tân không đợi hắn hành lễ đã mở miệng, tâm tình có vẻ không tồi.

Du Thư nghe lời mà cẩn thận ngồi xuống, mắt nhìn thẳng ngồi ngay ngắn, bộ dáng nhìn qua trông cực kỳ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn rối rắm phải làm thế nào để mở miệng xin lỗi.

“Thuộc hạ…… Thuộc hạ hôm đó không phải cố ý.” Cuối cùng Du Thư vẫn mở lời trước, hai ngày nay hắn vẫn luôn xây dựng tâm lý, thật ra việc này căn bản cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng không biết vì sao hắn lại phá lệ để ý tới cảm xúc của Tiêu Vị Tân, mấy ngày không gặp, hắn đã một mình cân nhắc rất lâu.

Tiêu Vị Tân có chút ngốc lăng, theo bản năng hỏi: “Hôm nào?”

Du Thư gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chính là hôm ở bên ngoài thư phòng, thuộc hạ nói sai lời làm Vương gia tức giận, sau đó Vương gia liền vẫn luôn không cho gọi thuộc hạ nữa.”

Nghe hắn giải thích, Tiêu Vị Tân lúc này mới nhớ tới chuyện mấy ngày trước, nhưng y đã sớm quên mất có chuyện như vậy, nhìn sắc mặt hổ thẹn đứng ngồi không yên của tiểu ảnh vệ, đột nhiên có chút buồn cười: “Cho nên, ngươi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này?”

“Đúng vậy……” Du Thư rũ mắt, “Thuộc hạ cũng không muốn làm Vương gia tức giận, chỉ là…… thật sự miệng vụng, mong rằng Vương gia chớ có so đo.”

Tiêu Vị Tân dựa lưng vào xe ngựa, chăm chú nhìn mặt Du Thư, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi hắn: “Cho nên, trong lòng ngươi vô cùng để ý đến ta, có phải hay không?”

Lỗ tai Du Thư giật giật, tuy rằng lời này nghe thật kỳ quái, nhưng nói như vậy hình như cũng không có vấn đề gì, hắn đích xác là rất để ý đến y.

“Phải.”

Khóe môi của Tiêu Vị Tân không giấu được ý cười, trong mắt chứa đầy ôn nhu: “Ta đã sớm không còn tức giận rồi.”

“Về sau, bất kể là chuyện gì cũng đừng một mình hao tổn tinh thần, có lời muốn nói đều có thể tự mình tới hỏi ta.”

Du Thư ngẩng đầu nhìn y, đúng lúc va phải đôi mắt thâm thúy như sao trời kia, trong nháy mắt đó, tim hắn thiếu chút nữa đã lỡ mất một nhịp.

Bầu không khí trong xe ngựa bỗng nhiên trở nên ái muội, thẳng nam Du Thư đối mặt với loại cục diện này liền tay chân luống cuống không biết phải làm sao, mà Tiêu Vị Tân cũng cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt, nếu như mở miệng ngay lúc này, có lẽ sẽ có được kết quả không tưởng. Nhưng ngay khi y sắp sửa hành động, xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một chút, ánh mắt của Du Thư lập tức trở nên sắc bén, vội vén mành đi ra ngoài xem xét.

Người đánh xe chính là Vọng Trần, hắn quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có cái hố không nhìn thấy, Vương gia chắc không tức giận đâu nhỉ?”

“Hẳn là không.” Du Thư thấy không có nguy hiểm liền yên lòng.

Mà Tiêu Vị Tân ở trong xe thì lại tức giận đến độ hận không thể đương trường kéo thứ hỗn trướng Vọng Trần được việc thì mà ít hỏng việc thì nhiều này ra ngoài đánh chết, bầu không khí tốt như vậy liền bị hắn phá hỏng! Nếu không phải do tên này không có ánh mắt thì y có lẽ đều đã hôn được người rồi!

Thời điểm Du Thư trở về liền phát hiện Vương gia nhà mình lại tức giận.

Hửm?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao lại không vui rồi?

Vọng Trần ở bên ngoài đánh xe không nhịn được mà oán giận trong lòng, dựa vào cái gì mà tiểu tử Ảnh Tam kia có thể công khai ngồi trong xe, còn hắn thì phải lái xe hả! Chẳng lẽ hắn thật sự đã thất sủng rồi?

Vương gia như thế nào lại không nhìn ta chứ, ta lớn lên cũng khá ưa nhìn mà!

Vọng Trần không ngừng ai oán, Kỳ Hàn lại như suy tư điều gì, dù sao hai huynh đệ bọn họ chỉ có mỗi một cái đầu óc, chỉ có thể có một người sáng dạ.

Lần này ra khỏi thành còn có Tiêu Vị Minh đi cùng, bất quá xe ngựa của hắn đi ở phía sau, Tiêu Vị Tân ghét bỏ hắn ầm ĩ không chịu ngồi chung xe ngựa, vả lại còn chậm trễ y nói chuyện cùng tiểu ảnh vệ, sớm biết như vậy đã không mang tên hỗn trướng Vọng Trần kia theo, chỉ tổ rách việc.

Bầu không khí tốt đẹp bỗng tan thành mây khói, Tiêu Vị Tân bực bội ngồi dựa lưng không nói lời nào, Du Thư cũng không dám đi quấy rầy y, đành phải im lặng ngồi xếp bằng đả tọa điều tức.

Xe ngựa một đường lăn bánh ra khỏi thành, vừa đến buổi trưa liền tới nơi. Đó là một tòa núi thấp nằm ở ngoài thành, hoa đào lan tràn từ dưới chân núi lên tận đỉnh, càng đến gần chân núi hoa càng rực rỡ, một đường đều ngập trong biển hoa.

Du Thư vừa xuống xe liền cẩn thận dọn ghế nhỏ ra để Tiêu Vị Tân bước xuống, phóng nhãn nhìn về phía từng mảng lớn hoa đào nở rộ kia, trong lòng hắn trào dâng một cảm giác thoải mái vô hạn cùng vô số lời ca ngợi, thật sự quá đẹp.

Sau khi bước xuống xe, Tiêu Vị Tân cùng hắn đứng sóng vai dưới chân núi nhìn lên trên, ước chừng là cũng bị một mảnh hoa đào huyết lệ yêu dã kia hấp dẫn, hai người một hắc y một bạch y, đứng chung một chỗ phá lệ xứng đôi.

Nhưng thêm một tên không có nhãn lực là Tiêu Vị Minh lại từ phía sau chạy tới, hưng phấn hô: “Thất ca! Thất ca ta ở chỗ này!”

Hắn một đường chạy tới, phía sau còn có vài người đi theo, một trong số đó chính là Dương Thất Huyền.

“Mạt tướng tham kiến Vương gia.” Dương Thất Huyền không mặc áo giáp, mà thay vào đó là một thân thường phục màu đỏ đậm, bên hông treo bội kiếm, anh tuấn phi phàm khí phách hăng hái, quả nhiên là một thiếu niên anh tài.

Ai, chỉ tiếc vị anh tài này đầu óc lại tựa như khối gỗ, đến khi nào mới có thể quy thuận Vương gia của chúng ta đây.

Du Thư thở ngắn than dài, hận không thể lập tức bứng gốc cải thìa Dương Thất Huyền này kéo đến vườn rau của Vương gia nhà hắn mới tốt.

Tiêu Vị Tân khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ với Dương Thất Huyền: “Thiếu tướng quân cũng tới ngắm hoa?”

“Đúng vậy.” Dương Thất Huyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi hoa đào xán lạn, cảm thán nói: “Mạt tướng hàng năm đóng quân ở biên cảnh, rất ít khi có cơ hội được nhìn xem cảnh đẹp ở kinh thành, vừa vặn Tần Vương tương mời, nên liền đi cùng.”

Đang trong lúc nói chuyện, Dương Nam Nhược cũng đi tới: “Hóa ra là Lăng Vương điện hạ, thuộc hạ có lễ.”

Tiêu Vị Tân xoay người nhìn sang, quả nhiên thấy nàng cũng ở, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy Hạ Ngâm Tú ở bên cạnh nàng, y không khỏi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh đã bình ổn trở lại: “Dương phó tướng cũng tới.”

“Thuộc hạ nghe nói nơi này hoa đào nở rộ, lại nghe nói huynh trưởng cũng có tâm, đơn giản liền đi cùng.” Dương Nam Nhược cười giải thích, lại nghĩ tới Hạ Ngâm Tú ở cạnh mình, tiện đà nói: “Đúng lúc Ngâm Tú cũng muốn ra ngoài chơi đùa, Hoàng hậu nương nương bảo nàng đi theo.”

Tiêu Vị Tân cười lạnh, Hoàng hậu quả thực là không thể tưởng tượng.

Hạ Ngâm Tú có lẽ là cũng không ngờ hôm nay Tiêu Vị Tân sẽ tới, sắc mặt có chút xấu hổ, vô thức nhích lại gần Dương Nam Nhược, bộ dáng có vẻ như không muốn nói chuyện với y. Dương Nam Nhược nhớ tới chuyện hai người bọn họ có hôn ước, nhưng phát hiện Hạ Ngâm Tú cũng không thích Tiêu Vị Tân, lại che chở nàng một chút, không để nàng phải đến mức khó xử.

“Nếu mọi người đều vừa khéo gặp gỡ, không bằng đi cùng một thể?” Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười đề nghị, “Cảnh xuân hiếm thấy như vậy, chư vị cũng không nên cô phụ.”

Mọi người đều là người trẻ tuổi, cho dù không quá thân thiết, nhưng nói đến việc cùng nhau du ngoạn ngắm cảnh thì ai cũng đều nguyện ý, ngay cả Tiêu Vị Tân cũng không có ý kiến, đoàn người liền kết bạn mà đi, thảnh thơi lên núi.

Ngọn núi này không cao nên đại khái chỉ cần nửa canh giờ là có thể đến nơi, bọn họ cũng không gấp gáp, chậm rãi vừa đi vừa chơi vừa vặn cũng đến giờ cơm trưa.

Du Thư bồi ở bên cạnh Tiêu Vị Tân, một lần nữa thở dài, ước gì có di động ở đây, rừng hoa đào đẹp như vậy chụp làm kỷ niệm thì tốt biết mấy, Tiêu Vị Tân đi bên cạnh hắn, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không nằm trên những táng hoa.

Đúng như cái gọi là nhân diện đào hoa tương ánh hồng, ở trong mắt của Tiêu Vị Tân, rõ ràng là vì có Tiểu Thư nên rừng đào mới càng thêm nổi bật đẹp mắt.

“Thất ca, cho ngươi!” Tiêu Vị Minh cười hì hì lại chạy tới phá hư không khí, thuận tay cầm cành hoa đào mình vừa bẻ xuống nhét vào trong tay y, “Bọn họ đều tự mình đi chơi rồi, không có ai đi chung với ta.”

Vừa xuống xe ngựa, hai đội ngũ liền tự động tách ra, Dương Nam Nhược và Hạ Ngâm Tú đi cùng nhau, Thẩm Thanh Ngọc và Dương Thất Huyền chỉ hận gặp nhau quá muộn, Tiêu Vị Tân vẫn luôn cùng Du Thư như hình với bóng, Kỳ Hàn Vọng Trần hai huynh đệ cơ khổ làm bạn, chỉ có hắn là phảng phất như một con tiểu cẩu len lỏi lưu lạc chạy khắp nơi, rồi lại khắp nơi chọc người khác ngượng ngùng.

Tiêu Vị Tân càng ghét bỏ hắn, đang yên đang lành một hai phải tới quấy rầy bọn họ, “Tránh ra, ta cũng không muốn phản ứng ngươi.”

“Vì sao chứ?” Tiêu Vị Minh ủy khuất, “Bên cạnh ngươi đây là ai? Hình như có chút quen mắt.”

Tiêu Vị Minh tò mò nhìn Du Thư, bên người hắn cũng có ảnh vệ do Tiêu Vị Tân hỗ trợ xếp vào, tất nhiên cũng nhận biết được phục sức của ảnh vệ.

“Thuộc hạ bái kiến Tần Vương điện hạ.” Du Thư cung kính hành lễ, “Trước đây ở phòng khách đã từng gặp qua.”

Trí nhớ của Tiêu Vị Minh cũng không quá tốt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, bừng tỉnh đại ngộ: “Nhớ rồi! Ngươi là người đã nhắc nhở ta sẽ bị Thất ca tấu lần trước!”

“Hóa ra ngươi lớn lên đẹp như vậy?”

Được người khác giáp mặt khen, Du Thư có chút ngượng ngùng: “Tần Vương điện hạ quá khen.”

“Vì sao ảnh vệ bên người Thất ca đều đẹp như vậy mà ta lại không có?” Tiêu Vị Minh lẩm bẩm, “Chả trách Thất ca muốn mang ngươi theo, tướng mạo này của ngươi vừa nhìn chính là bộ dáng y thích.”

Tiêu Vị Tân quay đầu âm trầm trừng mắt nhìn hắn một cái, dọa cho Tiêu Vị Minh sợ tới mức lập tức ngậm miệng.

Mà Du Thư thì lại như bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao Vương gia thích nói chuyện với hắn như vậy, hóa ra là bởi vì thích mặt của mình.

Cho nên mới nói lớn lên soái chính là có phúc lợi, con đường thăng chức cũng nhẹ nhàng hơn người khác một chút, may mắn hắn xuyên thành một soái ca, nếu mà xuyên thành một tên đầu trâu mặt ngựa, sợ là cả đời cũng không thể trông cậy vào.

Tuy rằng chỉ nhìn mặt là có chút nông cạn, bất quá đối với Vương gia nhà hắn thì phải dùng câu tuệ nhãn như đuốc.

Du Thư trong lòng vui sướиɠ lâng lâng.

Tiêu Vị Tân sợ tên miệng rộng Tiêu Vị Minh này lại nói ra chuyện kinh thiên động địa gì, một chân đạp hắn ra ngoài, ngại hắn vướng víu.

Tiêu Vị Minh bị đá văng đi, quay đầu lại mờ mịt nhìn nhìn mọi người, người khác đều có đôi có cặp trò chuyện với nhau thật vui, chỉ có hắn là không có ai nói chuyện, ngay cả cẩu cũng không thèm.

Hắn bị lừa rồi, rõ ràng chính hắn đã triệu tập mọi người tới đây, cuối cùng lại chỉ có mỗi mình hắn lạc đàn.

Tiêu Vị Tân lười quản hắn đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn cành hoa đào trong tay, bỗng nhiên đưa nó cho Du Thư: “Cho ngươi.”

Trong tay bị nhét cho cành đào, Du Thư không hiểu ra sao, thứ này ở trên cây nở đẹp như vậy, Tần Vương điện hạ một hai phải bẻ xuống, mà bẻ xuống rồi Vương gia nhà bọn họ lại không cần, hắn cầm trong tay hình như cũng kỳ cục.

Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía, thoáng nhìn thấy nữ chính Hạ Ngâm Tú ý cười doanh doanh nói chuyện với Dương Nam Nhược, trên đầu còn cắm vài đóa hoa tươi, người trông còn xinh hơn hoa.

Ai, nam nữ chính quan xứng đang tốt đẹp liền thay đổi bất thường, hiện tại hai người này nhìn đích xác là không có cảm giác CP gì, quả nhiên thế sự không khỏi trêu ngươi.

Du Thư thậm chí còn cảm thấy bản thân mình còn có cảm giác CP với nam chính hơn là nữ chính.

Đương nhiên, đây đều là nói giỡn thui.

Du Thư thưởng thức cành đào trong tay, cảm thấy ném đi cũng không thích hợp, dứt khoát giắt ở bên hông. Hắn một thân hắc y, cả người không có một chút trang trí, một cành hoa đào diễm lệ như vậy giắt ở trên eo, làm cho hắn cả người đều có thêm một mạt lượng sắc, hơi có chút không khỏe rồi lại như gãi đúng chỗ ngứa.

Tiêu Vị Tân liền thích nhìn Tiểu Thư, càng nhìn càng thích.

Trên đời ba ngàn giai nhân, nhưng chỉ một mình Tiểu Thư mới có thể dừng lại ở trong mắt y.