Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 35

Na Tô Đồ bị đánh một trận đã biết điều hơn, trốn sau cây cột la lối: "Ta chịu thua ta chịu thua! Người Trung Nguyên các ngươi thật vô lại, sao có thể lấy nhiều thắng ít được chứ?"

Tiêu Vị Tân cười lạnh rồi giơ kiếm đâm tới: "Chính ngươi tự mò tới mà."

"Thôi thôi." Na Tô Đồ yếu thế ôm đầu, "Tại hạ thật lòng muốn hợp tác với Vương gia, nếu có đắc tội thì xin Vương gia đừng chấp loại người như ta."

Na Tô Đồ vừa chính vừa tà không đứng đắn đã phát huy bốn chữ "co được dãn được" đến cực hạn. Lúc xin tha thì quỳ nhanh hơn bất cứ ai khác, nhưng khi hạ độc thủ cũng không hề chậm chạp.

Chỉ cần đạt được lợi ích, hắn muốn nhờ vả ai sẽ khúm núm nhún nhường, loại người này không thành đại sự thì ai thành?

Du Thư nhìn sang Tiêu Vị Tân, trường kiếm trong tay vẫn gác trên cổ Na Tô Đồ, chỉ còn chờ một câu của y nữa thôi.

Đương nhiên Tiêu Vị Tân không thể gϊếŧ Na Tô Đồ thật, dù sao cũng là con tin nên nếu làm hắn chết sẽ khó ăn nói với Tiêu Vị Thâm.

Y đưa mắt ra hiệu cho Du Thư dừng tay rồi ngồi xuống bưng chén trà lên, dứt khoát nhìn xem Na Tô Đồ có thể nói được gì hay ho. Du Thư cất kiếm vào vỏ rồi vọt tới đứng sau lưng Tiêu Vị Tân, động tác nhanh đến mức không thể thấy rõ bằng mắt thường.

Na Tô Đồ ăn đòn xong không còn nhây nữa mà bưng chén trà nốc một ngụm lớn, sau đó mới khẩn thiết nói: "Lúc nãy ta vẫn chưa nói xong, Vương gia không ngại nghe thêm một lát chứ."

"Nghe nói Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi vừa gặp chuyện đúng không? Vương gia thông minh như vậy chắc đã nghĩ ra đây là trò của vương huynh ta." Hắn đặt chén trà xuống nhún vai bất đắc dĩ nói: "Lão già sắp đi đời rồi, hiện giờ xem như Tây Nhung đã thuộc về hắn."

"Vương huynh kia của ta thủ đoạn tàn bạo hơn Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi nhiều, nếu không phải ta lanh trí cố tình để các ngươi bắt làm tù binh thì e là bây giờ đã thành một đống xương khô rồi."

Tiêu Vị Tân liếc mắt nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: "Chuyện này liên quan gì đến bản vương?"

"Ta còn tưởng Vương gia sẽ cảm thông với ta nữa chứ." Na Tô Đồ giả bộ đáng thương thở dài, "Ngươi thật phũ phàng mà."

Du Thư âm thầm phỉ nhổ trong lòng, với tướng mạo vạm vỡ hung hãn của Na Tô Đồ mà cố ra vẻ đáng thương thật sự quá khó coi.

Chẳng hiểu sao đúng lúc này Na Tô Đồ giương mắt nhìn hắn như cười mà không phải cười.

Du Thư bình tĩnh dời mắt đi không nhìn hắn nữa.

Tiêu Vị Tân lại bắt đầu ngứa tay, "Có gì cứ nói ra đi, đừng mãi nhìn chằm chằm người của ta nữa."

"Được được." Na Tô Đồ híp mắt cười rồi lập tức nghiêm túc lại, tốc độ trở mặt nhanh như bệnh nhân tâm thần: "Ta biết Vương gia có đông đảo thủ hạ cao cường, mạng lưới tình báo cũng rất rộng, ta đã muốn hợp tác với ngươi thì đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu."

"Ta muốn gϊếŧ vương huynh đoạt vị nhưng chỉ với lực lượng của một mình ta thì không đủ, nếu không đã chẳng bị đuổi tới Trung Nguyên xa xôi ngàn dặm."

"Nếu Vương gia chịu giúp ta chút sức lực thì sau này ta nắm đại quyền Tây Nhung sẽ dâng hai tay trả lại sáu thành trì năm xưa bị cướp cho các ngươi. Đồng thời sẽ dẫn con dân lui lại cách biên cương ba trăm dặm, vĩnh viễn không xâm phạm Đại Hạ nữa."

Hắn nói một cách âm vang mạnh mẽ, lời hứa hẹn cũng rất dễ làm lòng người dao động. Mười mấy năm trước, Tây Nhung và Đại Hạ từng giao chiến ở biên cương một trận, lúc đó lão Hoàng đế còn tại vị đích thân xuất chinh cũng không thể vãn hồi, suýt nữa còn chết trên chiến trường, sau khi thất bại biên cương bị Tây Nhung ngang tàng phách lối chiếm sáu thành trì liên tiếp, một đêm tàn sát ba vạn người làm Dương tướng quân phẫn uất đến mức thổ huyết.

Sau đó sáu thành trì kia trở thành nỗi đau trong lòng người dân Đại Hạ, bất kỳ người bình thường nào có máu có thịt cũng căm thù chuyện này đến tận xương tuỷ, bao năm nay Dương lão tướng quân vẫn không chịu giải nghệ dưỡng già là vì mong mỏi có ngày tự tay đoạt lại sáu thành trì kia.

Đương nhiên Tiêu Vị Thâm không nằm trong số người bình thường, hắn hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của dân chúng ở sáu thành trì kia, thậm chí còn chẳng nghĩ tới việc đoạt lại.

Nghe hắn nói khẩn thiết như vậy, rốt cuộc Tiêu Vị Tân thu lại sự mỉa mai trong mắt, chỉ là sắc mặt vẫn không được tốt lắm: "Ngươi nói dễ nghe nhỉ, ai chẳng biết Tây Nhung các ngươi mất uy tín nhất. Nếu ta thật sự giúp ngươi, sau này ngươi về Tây Nhung xưng vương rồi trở mặt xé bỏ hiệp ước thì bản vương biết làm sao? Huống chi hợp tác thế này cũng chẳng đem lại lợi ích gì lớn cho ta, biên cương đã mất sớm muộn gì ta cũng tự mình đoạt lại."

Vẻ tự tin trên mặt Tiêu Vị Tân khi nói lời này cũng không phải giả, y khác với phụ huynh mình, tuyệt đối sẽ không để thành trì và dân chúng rơi vào tay kẻ khác!

Na Tô Đồ im lặng chốc lát rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy, ta cũng không có vật gì để cam đoan với Vương gia sau này ta sẽ không trở mặt, nhưng......" Hắn lấy từ trong ngực ra một cây dao găm toàn thân dát vàng, trên chuôi đao còn khảm một viên ngọc lục bảo to bằng trứng ngỗng, hình dáng lộng lẫy tinh xảo nhìn là biết không phải vật người bình thường sở hữu. "Ta có thể tuyên thệ với nữ thần Yuria."

Ở Tây Nhung, mọi người có thể không thờ Hãn Vương nhưng không thể không thờ nữ thần ánh sáng Yuria. Bọn họ vững tin nữ thần ánh sáng là mẫu thần phù hộ cho sự phồn vinh an khang của mọi thế hệ Tây Nhung, nếu ai không thờ nàng thì sẽ chịu lời nguyền tàn khốc nhất thế gian, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Bình thường khi tuyên thệ với nữ thần Yuria sẽ có một nghi thức trang nghiêm, người hoàng thất sẽ dùng một thanh đao nạm vàng cắt da ngực gần tim mình rồi lấy máu tươi chảy ra dâng lên cho nữ thần Yuria, nếu người tuyên thệ hối hận thì sẽ bị nữ thần ánh sáng trừng phạt cả đời, linh hồn đời đời kiếp kiếp mang theo dấu ấn của kẻ bội tín.

Xưa nay người Tây Nhung không giữ chữ tín chỉ cần tuyên thệ với nữ thần Yuria thì tuyệt đối không có khả năng bội tín.

Nhưng Tiêu Vị Tân chẳng thấy làm vậy có gì bảo đảm, y chưa từng thờ phụng bất kỳ thần linh nào nên cũng không tin một nữ thần ánh sáng có thể buộc người Tây Nhung xảo trá tuân thủ cam kết: "Tiếc là lời thề của ngươi cũng chẳng thuyết phục được bản vương."

Na Tô Đồ biết người này không dễ lừa gạt nhưng không ngờ y sẽ từ chối, "Sao ngươi không thử nghĩ lại xem? Ta cũng có thế lực ở kinh thành, nếu Vương gia giúp ta thành sự thì ta cũng sẽ hỗ trợ Vương gia, đối với chúng ta đều có lợi, không phải sao?"

Tiêu Vị Tân cười nhạo rồi khinh thường nói: "Không có ngươi ta vẫn có thể thành sự, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể về rồi."

Nếu người khác bị cự tuyệt liên tiếp như vậy ít nhiều gì cũng sẽ xấu hổ, nhưng Na Tô Đồ nhìn chằm chằm Tiêu Vị Tân như sói hoang nửa ngày rồi bỗng nhiên nở nụ cười, chẳng có vẻ gì là tức giận: "Vương gia đúng là khó đối phó hơn ta tưởng. Tuy đây là lần thứ hai ngươi cự tuyệt ta nhưng ta cũng không phải người dễ từ bỏ đâu, Vương gia đã muốn thấy thành ý của ta thì ta sẽ cho ngươi thấy đủ."

Na Tô Đồ đứng dậy cất bảo đao rồi quay người đi: "Vương gia cứ chờ tin tốt đi."

Dứt lời hắn bỏ đi thẳng một mạch, bộ dạng hùng hổ như lúc tới khiến người ta nhìn không thấu.

Du Thư dõi theo hắn đi xa, thầm nghĩ tâm tư nam phụ cũng thật phức tạp.

Tiêu Vị Tân uống trà một mình ở tiền sảnh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi thấy người này thế nào?"

Du Thư sửng sốt rồi vội đáp: "Bẩm Vương gia, thuộc hạ...... thuộc hạ không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Nhưng nhìn hắn có vẻ thực tình muốn hợp tác với ngài đấy ạ."

Tiêu Vị Tân chống cằm chẳng biết đang nghĩ gì, "Đương nhiên ta biết hắn muốn hợp tác rồi, nếu không đã chẳng mò tới cửa nhiều lần như vậy. Nhưng nhất định hắn còn át chủ bài chưa lấy ra, tâm tư người này cực kỳ nham hiểm xảo quyệt, liều lĩnh nhận đồ hắn đưa tới chỉ sợ sẽ bị thiệt thòi."

Du Thư do dự hỏi: "Vậy Vương gia có chịu hợp tác với hắn không ạ?"

"Ngươi nghĩ sao?" Trước đây Tiêu Vị Tân tuyệt đối sẽ không bàn những việc thế này với hắn, chẳng hiểu sao giờ lại mở miệng, hoàn toàn không xem hắn như người ngoài mà hỏi hết sức tự nhiên, "Tạ Phi Viên đã chọn ngươi làm người kế nhiệm tương lai nên tham dự vào một số việc cũng được."

Du Thư cẩn thận phân tích câu nói này, lập tức mừng như mở cờ trong bụng, đây...... đây chính là có ý bồi dưỡng hắn!

Hắn sắp được thăng chức tăng lương thật rồi!

"Thuộc hạ nghĩ nếu có thể hợp tác với con tin thì nhất định sẽ làm ít công to. Chỉ là tính tình người này bất định rất khó khống chế, nếu Vương gia hợp tác với hắn tất nhiên phải chuẩn bị kỹ càng."

Tiêu Vị Tân cười khẽ, "Nói vậy ngươi muốn ta hợp tác với hắn à?"

"Thuộc hạ không dám xen vào ý định của Vương gia ạ." Du Thư trả lời, hắn biết diễn biến sau này nên dám chắc nam phụ sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì cả.

Tiêu Vị Tân mỉm cười vuốt ngọc bội bên hông rồi nói: "Trước khi biết rõ át chủ bài của Na Tô Đồ thì bản vương sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn. Đây là địa bàn của ta, ta muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết...... chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi. Nếu lợi dụng được chút ít cũng không tệ."

Du Thư âm thầm khen ngợi y.

Sau khi kết thúc đề tài này, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên vỗ ghế bên cạnh ôn nhu nói: "Ngồi đi."

Tuy chuyện này không hợp quy củ nhưng Du Thư vẫn nghe lời ngồi xuống, hắn chỉ dám ngồi nửa mông, nửa còn lại ở ngoài ghế, cố gắng thận trọng và thở nhẹ hết sức.

Thấy bộ dạng không có tiền đồ này của hắn, Tiêu Vị Tân cười khẽ: "Ngươi sợ ta lắm à?"

"Thuộc hạ là ảnh vệ của Vương gia nên tất nhiên phải sợ rồi ạ." Du Thư cúi đầu không dám ngẩng lên.

Tiêu Vị Tân sờ cằm ngắm nghía nửa bên mặt hắn một hồi, nắng xuân từ bên ngoài tràn vào tiền sảnh hắt lên mặt tiểu ảnh vệ, từ góc độ của y còn có thể thấy lông măng nhuộm sắc vàng nhìn rất đáng yêu.

"Không cần câu nệ, bản vương đang vui nên muốn tìm người tâm sự thôi."

Du Thư gật đầu rồi hỏi: "Vương gia muốn tâm sự gì ạ?"

Tiêu Vị Tân ra vẻ trầm tư: "Chẳng hạn như...... Ngươi tên gì?"

"Dạ?" Du Thư nhịn không được quay đầu nhìn y với vẻ mờ mịt: "Thuộc hạ tên Ảnh Tam, trước đây Vương gia đã hỏi rồi ạ."

Tiêu Vị Tân nhếch môi, đáy mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Không, không phải ta hỏi tên đó. Sáu tuổi ngươi mới vào môn hạ của Tạ Phi Viên, trước đó ngươi phải có tên của mình chứ nhỉ?"

Đầu óc Du Thư nổ ầm một tiếng.

Đến thế giới này mười lăm năm nhưng chưa ai hỏi hắn vấn đề này. Ngày đó Ảnh Thủ đại nhân đưa hắn về đã nói dù trước đây hắn tên gì cũng không quan trọng, đã đến doanh trại ảnh vệ thì mọi thân phận đều mất hiệu lực, họ chỉ được mang một mã số để sống mà thôi. Còn những thứ ẩn dưới mã số đó thì không cần hỏi, cũng không cần nói vì chẳng ai quan tâm cả.

Vì vậy ảnh vệ bọn họ chưa từng hỏi nhau chuyện riêng tư, rất ít người biết tên thật đối phương, tuy Du Thư biết tên thật của các ảnh vệ khác nhưng chẳng ai biết tên hắn.

Không ngờ mười lăm năm qua đi Tiêu Vị Tân lại là người đầu tiên hỏi.

Cổ họng Du Thư nghẹn lại, nhất thời cảm xúc ngổn ngang.

"Vương gia, thuộc hạ nhất định phải trả lời sao ạ?"

"Ừ." Tiêu Vị Tân gật đầu nghiêm túc nói: "Ta hỏi thì ngươi nhất định phải trả lời. Không được gạt ta."

Đáy mắt Du Thư hơi gợn sóng rồi lập tức bình tĩnh lại, thấp giọng đáp: "Thuộc hạ tên Du Thư ạ."

"Viết thế nào?" Tiêu Vị Tân hiếu kỳ hỏi tiếp.

"Du trong du hồng tại dã, Thư trong vân quyển vân thư ạ."

Năm xưa vì đặt tên cho hắn mà cha hắn đã tra từ điển thành ngữ mấy ngày liền, khăng khăng nói tên này nghe rất sang, giờ nghĩ lại đúng là sang thật.

Dù sao cũng sang hơn tên Nhị Cẩu Tử của Ảnh Ngũ nhiều.

Tiêu Vị Tân đưa tay chấm nước trà nghiêm túc viết ra hai chữ "Du Thư" trên bàn rồi ngẩng đầu hỏi hắn: "Thế này đúng không?"

Du Thư cúi đầu nhìn hai chữ thanh mảnh trên bàn, nhất bút nhất hoạ đều có thể thấy rõ.

Nhiều năm rồi hắn chưa thấy lại hai chữ này, thời gian qua đi thấy chúng được người khác quang minh chính đại viết ra lại giống như nằm mơ.

"Du Thư...... Du Thư......" Tiêu Vị Tân lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ này như muốn nhai nát rồi hòa tan trong miệng, khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn hẳn.

"Tiểu Thư. Tên rất hay."

Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên mỉm cười ôn nhu với Du Thư.

Không phải Du Thư chưa từng thấy Tiêu Vị Tân cười, có lạnh lùng, có mỉa mai, có cay đắng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy y cười với mình trìu mến như vậy, ánh mắt sáng ngời, cứ thế nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, chăm chú hiền hòa.

Từ khoảng cách gần, hắn có thể cảm nhận được hơi thở khẽ khàng của y phả vào mặt mình.

Du Thư bỗng nhiên đắm chìm trong nụ cười kia, thậm chí hắn còn cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?