Vì Du Thư lại thổ huyết nên Tiêu Vị Tân không cho hắn tản bộ nữa mà căn dặn Lạc Dao trông chừng hắn trong lều không được đi đâu hết. Du Thư ủ rũ nằm trên giường, trong đầu toàn là cảnh tượng hôm qua thấy Hạ Ngâm Tú và Dương Nam Nhược bên nhau.
Là một ông mai tận tâm nhiệt tình, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được kịch bản sụp đổ thế này, một đời một kiếp một đôi người như đã nói đâu?
Còn có vương pháp nữa không? Sao chẳng ai quan tâm hết vậy?
Lại là một ngày mệt tâm vì tình cảm của nam chính và nữ chính.
Bên kia Tiêu Vị Tân còn đang giả bệnh nên người tới thăm hỏi không ngớt, Hạ Hoàng hậu làm hoàng tẩu cũng tới nhưng còn dẫn theo Hạ Ngâm Tú và đem ít thuốc bổ thượng hạng, "Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, tuyệt đối đừng cử động mạnh, muốn ăn gì cứ bảo người hầu, bản cung sẽ sai người đưa tới."
Tiêu Vị Tân miễn cưỡng gật đầu xem như đáp lại nàng, trong lòng thầm nghĩ thuốc bổ này có thể đưa cho tiểu ảnh vệ bồi bổ, hoàn toàn không để ý Hoàng hậu đang nói gì.
Đúng lúc Tiêu Vị Minh cũng tới thăm y nhưng không ra ngoài mà chỉ ngồi yên trong lều ăn quà vặt, khác với Tiêu Vị Tân, Hạ Hoàng hậu chẳng hề ngó ngàng đến sự tồn tại của Tiêu Vị Minh ở đây, ngồi nửa ngày mà không thấy nàng đoái hoài gì tới mình nên dứt khoát làm thinh.
Hạ Hoàng hậu nói một hồi mới mỉm cười vẫy gọi Hạ Ngâm Tú rồi nắm tay nàng ôn nhu nói: "Bản cung là trưởng tẩu không tiện chăm sóc Lăng Vương, muội muội thay tỷ tỷ chịu khó chút nhé."
Hạ Ngâm Tú cúi đầu, trên mặt thoáng lộ vẻ khó xử nhưng không dám công khai từ chối nên chỉ yên lặng gật đầu. Không hiểu sao nàng hơi e ngại vị Lăng Vương này, tuy nhìn y yếu đuối suy nhược nhưng nàng rất khó xem y như một người vô hại để đối đãi.
Huống chi tỷ tỷ có tâm tư gì nàng đều hiểu, mối nhân duyên này cũng không phải do nàng tự nguyện.
Trong lòng Tiêu Vị Tân nổi nóng nhưng không thể làm mất mặt Hoàng hậu, nếu y cự tuyệt thì chỉ sợ nữ nhân kia sẽ nghĩ cách khác làm y buồn nôn, hao hết tâm trí nhét người Hạ gia vào phòng y, hai phu thê bọn họ đúng là lòng dạ xấu xa như nhau.
Hạ Hoàng hậu đạt được mục đích nên rất vui, nói thêm một lát mới đứng dậy rời đi, Hạ Ngâm Tú định tiễn nàng nhưng lại bị nàng khước từ: "Ngươi ở đây săn sóc y thật chu đáo là đã giúp tỷ tỷ rồi."
Hạ Ngâm Tú khuỵu gối tiễn nàng ra ngoài.
Hạ Hoàng hậu ra khỏi lều cũng chưa vội trở về mà dẫn mấy thị nữ đi dạo loanh quanh, không khỏi hồi tưởng lại thời niên thiếu.
Năm đó lần đầu tiên nàng theo mẫu thân vào cung, thân là trưởng nữ Hạ phủ nàng phải gánh vác trách nhiệm mang về vinh quang cho gia tộc, mẫu thân dẫn nàng vào cung mấy lần là để cô mẫu tìm cho nàng một mối nhân duyên phù hợp, hai nhà bọn họ kết thông gia rồi đưa Tiêu Vị Thâm lên hoàng vị xem như đôi bên cùng có lợi.
Nhưng nàng cũng không được Tiêu Vị Thâm yêu thích vì gia giáo quá nghiêm, tuy xinh đẹp đoan trang lại còn tài hoa nhưng người cứ như khúc gỗ cứng vô vị, mỗi lần ngủ với nàng Tiêu Vị Thâm lại có cảm giác như đang ngủ với một tảng đá nên dần dà chẳng còn hứng thú gì với nàng, cũng rất xem thường vị Hoàng hậu này.
Chỉ có Hạ Hoàng hậu mới biết rõ mình không phải thật sự tẻ nhạt mà chỉ là thuở thiếu thời từng gặp một người quá kinh diễm nên không thể nào yêu người khác, khi đối mặt với Hoàng thượng cũng chẳng vui nổi.
Nàng vẫn nhớ rõ thiếu niên mình gặp ở ngự hoa viên trong cung, hôm đó dưới ánh sao lờ mờ, nàng nấp sau hòn non bộ nhìn y luyện kiếm trong đình bên hồ, dáng người như yến phong thần tuấn lãng tay áo phấp phới, dáng vẻ tuấn mỹ cầm kiếm đứng đó hệt như thần tiên hạ phàm.
Lúc ấy nàng mới hiểu cái gì gọi là vừa gặp đã yêu.
Sau này nàng mới biết đó là Thất hoàng tử Tiêu Vị Tân, vì không được Hoàng thượng sủng ái nên cứ như người vô hình, đã định trước không có duyên với hoàng vị. Ngay thời khắc ấy nàng đã biết mình và y vĩnh viễn không có khả năng vì Hạ gia chẳng đời nào chấp nhận Hoàng hậu đời tiếp theo không phải người trong phủ bọn họ.
Đã biết vô duyên với nhau nên khi đó chưa lên làm Hoàng hậu nàng chỉ biết giấu kín tâm tư.
Bề ngoài nhìn Hạ gia vô cùng huy hoàng nhưng thật ra đóng cửa lại thì hết sức bẩn thỉu. Phụ thân ích kỷ tàn nhẫn, mẫu thân lạnh lùng vô tình, các di nương lục đυ.c với nhau, huynh trưởng háo sắc tham lam, khắp nơi đầy rẫy tranh giành và mưu mô. Đừng nói đến thứ nữ bị mẫu thân âm thầm khinh rẻ mà ngay cả đích nữ như nàng cũng chẳng được đối xử khá hơn. Phụ thân luôn đốc thúc mẫu thân bồi dưỡng nàng thành Hoàng hậu tương lai, nàng chỉ là một quân cờ để lợi dụng chứ không ai quan tâm đích nữ này cô độc đến mức nào.
Vì vậy mặc dù Hạ Hoàng hậu có được địa vị tôn quý nhưng lại bị chồng khinh thường và nhà mẹ rẻ rúng, hệt như người vô hình trải qua ngày tháng chết lặng.
Cũng may còn có Ngâm Tú, đứa bé kia được nàng săn sóc từ nhỏ đến lớn, bất kể ngoại hình hay tính tình đều do nàng tỉ mỉ bồi dưỡng, tựa như một bản sao khác có thể thực hiện giấc mộng đẹp thời thiếu nữ ấp ủ trong lòng nàng.
Hạ Hoàng hậu đang miên man suy nghĩ thì đúng lúc Hạ thừa tướng đi ngang qua, hai cha con chạm mặt nhau.
Hạ thừa tướng quy củ hành lễ với nàng rồi lạnh lùng châm chọc: "Nương nương đã rảnh rỗi đến đây tản bộ thì sao không đến hầu hạ Hoàng thượng đi?"
"Đã có La quý phi ở cạnh rồi ạ." Hạ Hoàng hậu thấp giọng đáp, khi đối mặt với phụ thân nàng vẫn sẽ làm một nữ nhi ngoan ngoãn trầm mặc.
Hạ thừa tướng hừ lạnh, cảm thấy nàng quá vô dụng: "Ngươi và Hoàng thượng đã thành thân bảy tám năm mà vẫn chưa có con, ngay cả nữ nhi cũng không! Nếu La Uyển Nhi sinh hoàng tử trước thì vị trí của ngươi trong cung còn giữ được sao?"
"Vâng." Hạ Hoàng hậu lặng lẽ cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Hạ thừa tướng cứ gặp nữ nhi vô dụng này lại phiền lòng nên quay người bỏ đi, một nụ cười cũng không cho nàng.
Thị nữ bên cạnh sợ Hạ Hoàng hậu buồn nhưng nàng không hề thấy vậy.
Nàng hoàn toàn chẳng quan tâm dòng dõi, thậm chí nửa đứa con cũng không muốn sinh cho Tiêu Vị Thâm.
Nàng chỉ mong Ngâm Tú sẽ không chịu thua kém thôi.
————
Trong lều, Hạ Ngâm Tú đang luống cuống đứng trước ghế dài, hai tay khẩn trương nắm chặt váy mình không biết phải làm gì. Tiêu Vị Tân chẳng buồn nhìn ngó nàng, nàng lại không thể tự tiện ngồi xuống nên đành phải đứng cách y một khoảng vừa đủ.
Đôi mắt đen to tròn lúng liếng của Tiêu Vị Minh dò xét nàng rồi buột miệng hỏi: "Thất ca, sao huynh không cho Hạ cô nương ngồi?"
"Ngậm miệng." Tiêu Vị Tân lạnh lùng liếc y một cái.
Cũng không phải y cố tình làm khó một tiểu cô nương mà chỉ là không muốn thân cận với nàng, nếu bị mình chọc tức kiểu gì cũng về khóc lóc kể lể với Hoàng hậu tỷ tỷ kia của nàng, biết đâu ngày mai sẽ không tới nữa, đỡ phải đứng đây thêm chướng mắt.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của y, Hạ Ngâm Tú quyết định sau này sẽ ghét Lăng Vương điện hạ, cùng lắm cứ đuổi nàng ra ngoài là được rồi, cần gì phải làm khó một nữ tử yếu đuối như nàng chứ?
Còn không dịu dàng bằng một nửa Nam Nhược tỷ tỷ.
Nếu Du Thư ở đây thì có chết cũng phải xông lên kéo Tiêu Vị Tân xuống giường rồi ấn đầu y tới an ủi nữ chính.
Sao lại đối xử với vợ tương lai của mình vậy hả? E là sau này lò thiêu của ngươi cháy rụi không còn miếng tro.
Sao chẳng hiểu chuyện gì cả thế?
Hạ Ngâm Tú ở trong lều Tiêu Vị Tân một canh giờ, sau đó được Dương Nam Nhược đến đây tìm nàng dẫn đi. Hôm nay Dương Nam Nhược vốn đã hẹn nàng cùng đến thăm con thỏ kia, tìm một vòng mới biết nàng ở chỗ Lăng Vương, Dương Nam Nhược là quân nhân nên không hiểu ý đồ của Hạ Hoàng hậu mà cứ tưởng chỉ đến thăm hỏi bình thường, sau khi đến thăm Tiêu Vị Tân thì nhân tiện dẫn Hạ Ngâm Tú về chung với mình.
Nhìn Hạ Ngâm Tú mừng rỡ theo Dương Nam Nhược ra ngoài, Tiêu Vị Tân trầm ngâm suy nghĩ.
Bên kia nhìn có vẻ yên ổn nhưng Tiêu Vị Thâm lại không hề thoải mái. Vụ ám sát lần này là một cú đả kích mạnh đối với hắn, hắn nhận định kẻ đứng sau là phản quân Cù Châu, trước khi về triều đã sai người dẫn binh càn quét trên diện rộng khiến dân gian vất vả lắm mới được yên bình mấy năm lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu, người chết oan nhiều vô số kể. Nghe nói có làng vì bị nghi ngờ là phản đảng Cù Châu di dân mà bị tàn sát hết sạch, máu nhuộm đỏ sông, nhất thời cả trong lẫn ngoài triều đều thấp thỏm bất an.
Tiêu Vị Tân cười lạnh, mặc dù chuyện lần này không phải y làm nhưng cũng xem như giúp y một tay.
Hiện giờ Tiêu Vị Thâm chẳng khác gì tên điên, ngay cả lão già Hạ Mậu An kia cũng đang đứng ngồi không yên.
Chẳng bao lâu sau bọn họ trở về kinh thành, cuộc săn bắn mùa xuân cứ thế kết thúc một cách qua loa.
"Xem ra lần này trong lòng Hoàng thượng thật sự đại loạn rồi." Thẩm Thanh Ngọc bình thản ngồi trong thư phòng Tiêu Vị Tân uống trà, "Sáng nay vào triều công bộ Văn đại nhân chỉ viết thơ can gián mà đã bị xem như có lòng phản nghịch, lột quan phục tại chỗ rồi nhốt vào thiên lao."
Sau khi trở về Tiêu Vị Tân đóng cửa không ra ngoài nhưng vẫn biết hết chuyện trong triều, nghe Thẩm Thanh Ngọc nói xong chỉ cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục uống trà.
"Vương gia thật sự cho rằng việc lần này liên quan đến Tây Nhung sao?" Thẩm Thanh Ngọc do dự nói, "Tây Nhung có thể vươn tay dài đến vậy à?"
Tiêu Vị Tân đặt chén trà xuống rồi đưa cho y một phong thư, sau khi xem xong sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc trở nên ngưng trọng, "Việc này phải xử lý thế nào đây? Nếu bọn hắn không từ bỏ ý đồ thì chẳng phải chúng ta đang bất cẩn quá sao?"
"Bởi vậy chúng ta phải hành động nhanh lên." Tiêu Vị Tân lạnh lùng nói, "Bọn hắn có thể ám sát ở bãi săn thì ắt hẳn trong kinh thành đã có thế lực đủ mạnh, nhưng có phải do Tam vương tử gây ra hay không thì khó nói lắm, dù sao......"
Y chợt nhớ tới vẻ mặt cười như không cười của Na Tô Đồ kia.
Chờ Thẩm Thanh Ngọc về xong, Tiêu Vị Tân đứng dậy ra khỏi thư phòng, cũng không về chỗ ở của mình mà đến một thiên viện khác, chính là nơi Du Thư đang dưỡng thương.
Từ bãi săn trở về đã hơn một tuần, Du Thư được nuôi ăn ngon uống sướиɠ như bệnh nhân, tự thấy mình bị nuôi thành đồ lười, có thế nào cũng không nằm nổi nữa, khi Tiêu Vị Tân đến thì hắn đang luyện kiếm dưới gốc cây.
Vừa hết tháng Giêng thời tiết chợt ấm lên, cây đào trong sân bắt đầu đâm chồi nảy lộc xanh biếc đẹp mắt, còn Du Thư toàn thân áo đen múa kiếm dưới tàng cây, lá khô rơi xuống bị kiếm khí cuốn giữa không trung, đường kiếm của hắn uyển chuyển mạnh mẽ như rồng bay, chẳng khác nào thiếu niên hiệp khách bước ra từ trong tranh.
Tiêu Vị Tân đứng dựa cổng sân nhìn một hồi, không nỡ tiến lên phá hỏng cảnh đẹp này, Vọng Trần đứng sau lưng y ôm một con thỏ béo với vẻ mặt cá chết.
Vương gia xin ngài thương xót, con thỏ này tè khai quá đi mất.
Du Thư luyện xong quay đầu lau mồ hôi, vô tình liếc thấy Tiêu Vị Tân thì thoáng sửng sốt rồi vội vã chạy tới hành lễ: "Vương gia, sao ngài lại tới đây?"
Tiêu Vị Tân không trả lời hắn mà quay đầu nhìn Vọng Trần ra hiệu.
Thế là Du Thư bất thình lình bị Vọng Trần thô lỗ nhét một con thỏ béo vào ngực, đầu óc đều cứng lại.
Đây là cái gì?
"Thích không?" Tiêu Vị Tân giả vờ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn trái ngược.
Lần trước thổ huyết vì con thỏ vớ vẩn kia, lần này có thỏ chắc vui rồi chứ gì?
Mau cười một cái cho ta.
Mau lên, mau lên.
"Thích ạ......" Du Thư không biết trả lời thế nào nên đành phải phát biểu cảm nghĩ của trai thẳng: "Cũng ăn được một bữa đấy ạ."
Tiêu Vị Tân: "......"
Vọng Trần: "......"
A.
————
Nhật ký của Du Thư:
"Ngày X tháng X năm X, trời nắng
Hôm nay nam chính rất kỳ quái, tự dưng đưa cho mình một con thỏ béo.
Mặc dù y không nói rõ nhưng mình đoán chắc y mua cho mình tẩm bổ, dù sao sự anh dũng của mình đã làm y cảm động thế cơ mà.
Một con thì hơi ít, ăn không đủ lắm. Nhưng ít nhiều gì cũng là tấm lòng, huynh đệ tốt không nên so đo.
Chỉ là lúc y bỏ đi sắc mặt rất thúi, hình như bực bội lắm thì phải.
Chẳng lẽ vì nhận ra mình chê ít sao?"