Bị Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm khiến Du Thư không khỏi bồn chồn, mặc dù da mặt hắn hơi dày, thỉnh thoảng còn tự luyến nhưng hắn cũng chưa tự luyến đến mức tưởng nam chính thích ngắm mặt mình.
Chẳng lẽ y muốn nhìn ra gì đó ẩn sâu dưới gương mặt anh tuấn của hắn sao?
Giờ hắn chỉ hận không thể cam đoan với Tiêu Vị Tân bên trong mình cũng rất đẹp, cực kỳ có triển vọng, đầu tư bảo đảm không lỗ, mau phát hiện ra tiềm năng của ta đi!
Du Thư cố gắng làm ra vẻ thành thật đáng tin, điềm tĩnh nhìn không chớp mắt, làm bộ như mình là một đóa hoa sen thuần khiết.
Tiêu Vị Tân ngắm nhìn gương mặt từng xuất hiện trong mơ vô số lần, chợt nghe thấy tiếng gào thét từ sâu trong nội tâm.
Lần này y chỉ muốn buông thả du͙ƈ vọиɠ của mình.
Suýt nữa thì đã thốt ra câu "Đêm nay thị tẩm đi".
Du Thư rất thính tai nên nghe thấy cách đó không xa có tiếng vó ngựa phi nước đại, hắn lập tức quay người đeo mặt nạ đứng về chỗ cũ, lại là khuôn mặt bình thường chẳng có gì đặc biệt kia.
Tiêu Vị Tân nhìn gương mặt người qua đường này thực sự tụt hết cảm xúc, câu kia cũng không thể nào nói ra miệng, tức muốn nội thương.
Trong lúc đó tiếng vó ngựa đã tới gần, Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một con ngựa lớn màu đen dừng ngoài đình, trên lưng ngựa là một thiếu nữ mặc kỵ phục màu đỏ, tay cầm cung hông đeo bội kiếm như mọi nam tử khác, trên khuôn mặt khí khái hào hùng còn mang theo vẻ xinh đẹp của thiếu nữ, tinh thần phấn chấn ánh mắt trong trẻo.
Nàng cũng thấy Tiêu Vị Tân trong đình nên vội vã xuống ngựa đi tới, lại không khuỵu gối như các cô nương khác mà hành lễ như nam nhân, giọng nói to rõ: "Thuộc hạ bái kiến Vương gia!"
Tiêu Vị Tân biết nàng nên khẽ gật đầu rồi ôn hòa nói: "Dương phó tướng đứng lên đi."
Ba chữ "Dương phó tướng" này khiến Dương Nam Nhược rất vui, tuy nàng là nữ nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém nam nhân, ra trận cũng dốc hết sức lực chém gϊếŧ, được lên chức phó tướng hoàn toàn nhờ vào công lao của nàng chứ chẳng liên quan gì đến phụ huynh cả.
Nhưng mỗi lần về triều mọi người vẫn gọi nàng là "Dương tứ cô nương". Không ai quan tâm đến thân phận phó tướng của nàng, mọi người đều cảm thấy đó chỉ là hư danh của nữ hài tử ham chơi nên chẳng ai xem danh hiệu kia là thật, thậm chí còn nghĩ dù sao cũng là nữ nhân phải gả đi mà cứ chém giết như nam nhân thật không ra thể thống gì, ngay cả Hoàng thượng cũng có ý khuyên nàng hồi tâm đừng mãi sống như nam nhân nữa.
Sự khinh thường của đám người kia làm Dương Nam Nhược thầm đau lòng, dường như mọi nỗ lực của nàng chẳng đáng gì so với lấy chồng cả.
Nhưng một câu "Dương phó tướng" của Tiêu Vị Tân khiến Dương Nam Nhược cảm thấy mình được tôn trọng, quả nhiên Lăng Vương điện hạ khác xa người bên ngoài.
Nàng đứng thẳng dậy, không hề rụt rè e thẹn như nữ tử bình thường mà thản nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Vị Tân: "Sao Vương gia không hưởng thụ thú vui săn bắn mà lại ngồi đây?"
Tiêu Vị Tân mỉm cười, lại bày ra bộ dạng yếu ớt như liễu rủ trong gió: "Dương phó tướng cứ đùa, thân thể bản vương suy nhược thế này thì làm gì còn tinh thần tự mình đi săn? Chẳng qua chỉ tạm lánh ở đây một lát để hoàng huynh đừng trách thôi."
Trước đây Dương Nam Nhược từng nghe đồn Lăng Vương này từ nhỏ ốm yếu lắm bệnh, giờ tận mắt thấy đúng là thế thật, không khỏi cảm thông an ủi: "Vương gia đừng tự xem nhẹ mình, thuộc hạ cảm thấy tuy Vương gia ốm yếu nhưng còn giống đại trượng phu hơn nam tử bình thường nữa, trong lòng thuộc hạ vô cùng bội phục."
Du Thư cúi đầu đứng một bên giảm bớt sự tồn tại của mình, nghe đối thoại của hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, mặc dù tình cảm giữa nam chính và nữ chính đã sập nhưng kịch bản với nữ phụ vẫn phát triển bình thường, như vậy chứng tỏ cốt truyện không bị thay đổi quá lớn.
Trong nguyên tác, hình tượng Dương Nam Nhược là nữ trung hào kiệt như Hoa Mộc Lan nhưng lại mạnh dạn gạt bỏ lễ nghi hơn Hoa Mộc Lan, mặc dù nàng ái mộ Tiêu Vị Tân nhưng không hề nhút nhát trong tình yêu như các nữ nhân bình thường mà quyết tâm theo đuổi. Tuy cuối cùng không thể bên nhau nhưng nàng vẫn vui vẻ chúc phúc rồi bỏ đi xa, cả đời không lấy chồng mà tiếp tục tỏa sáng trên chiến trường, sống vì lý tưởng cả đời của mình.
Là một nữ tử cực kỳ soái khí.
Du Thư cũng thích kiểu phụ nữ này, Hạ Ngâm Tú là nữ thần của hắn còn Dương Nam Nhược đáng để hắn tôn trọng.
Sở dĩ trong truyện nàng thích Tiêu Vị Tân là vì y không giống các nam nhân khác. Tiêu Vị Tân không cho rằng nữ nhân vô dụng mà trái lại y cảm thấy ở một số thời điểm nữ tử càng được việc hơn nam nhân, đây là tư tưởng hết sức tiến bộ trong xã hội cổ đại này, vì vậy Dương Nam Nhược đạt được sự tôn trọng của y mà những người khác không có nên mới dần nảy sinh thiện cảm với y.
Dương Nam Nhược săn được rất nhiều con mồi, trong đó có một con thỏ xám bạc khiến Tiêu Vị Tân chú ý. Con thỏ kia hết sức nổi bật, tròn trịa mập mạp, đôi mắt cũng không giống những con thỏ khác mà sáng rực có thần khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy một giây sau nó sẽ thành tinh ngay.
Dương Nam Nhược bắt gặp ánh mắt y thì lập tức xách tai con thỏ béo mập kia ra khoe: "Đây là con mồi thuộc hạ mới săn được, nhìn nó béo thế chứ chạy nhanh như chớp, suýt nữa thuộc hạ đã không đuổi kịp rồi."
"Thân thủ Dương phó tướng tốt thật." Tiêu Vị Tân mỉm cười, "Con thỏ này nhìn đáng yêu lắm."
Trong lòng Du Thư điên cuồng reo hò, háo hức muốn thấy một tình tiết kinh điển khác.
Xưa nay toàn là nam tặng quà cho nữ nhưng Dương phó tướng của chúng ta thì khác, nhất định nàng sẽ làm ngược lại, tặng con thỏ mình tự tay săn được cho nam chính rồi nghiêm túc nói cho y biết cách săn thỏ, sự tương phản giữa nội tâm và bề ngoài này đáng yêu thế đấy!
Dương Nam Nhược cũng cười, có vẻ như rất đồng tình với y.
Sau đó nàng bỏ lại con thỏ kia vào l*иg, chẳng có vẻ gì là muốn tặng cho Tiêu Vị Tân, "Nếu Vương gia thích thì trong rừng phía trước còn nhiều lắm, ngài đi thử thời vận xem sao."
"Thuộc hạ có hứa với Hạ cô nương sẽ săn cho nàng một con vật nhỏ để nuôi nên e là không thể dâng con thỏ này cho Vương gia được. Đã hứa thì thuộc hạ sẽ không nuốt lời."
Tiêu Vị Tân cũng chẳng muốn giành với người khác nên bình tĩnh đáp: "Vậy Dương phó tướng cứ đi đi."
Dương Nam Nhược leo lên ngựa hành lễ rồi phóng ngựa đi, tiếng vó ngựa xa dần, đầu cũng không ngoái lại.
Du Thư sợ ngây người.
Cái quái gì thế?
Tặng thỏ đâu????
Ngươi để con thỏ lại đây cho ta!!!!
Hắn xuyên trúng thế giới quỷ gì thế này?
Sau khi nàng đi Tiêu Vị Tân mới quay đầu sang, ai ngờ thấy tiểu ảnh vệ nhà mình đứng ngay đơ như khúc gỗ, thậm chí y còn nhìn ra sự bàng hoàng và chán nản trong mắt hắn.
Tiêu Vị Tân không hiểu, chẳng phải mới nãy người này còn tốt lắm sao? Sao tự dưng lại thế?
Y nhớ vừa rồi Dương Nam Nhược đem con thỏ kia đi, chẳng lẽ vì con thỏ mà thất vọng à?
Xét một khía cạnh nào đó Tiêu Vị Tân xem như đoán đúng cũng không tìm hiểu đến cùng mà nghĩ theo hướng ngược lại.
Con thỏ kia đúng là không hề tầm thường, có thể gặp chứ không thể cầu, chắc tiểu ảnh vệ thích nó thật.
Trong khoảnh khắc đó Tiêu Vị Tân chỉ muốn gọi Dương Nam Nhược lại rồi cướp thỏ của nàng ngay tại chỗ, rất có tiềm chất của hôn quân, nhưng đương nhiên y không làm vậy.
Chỉ là một con thỏ mà thôi, nếu muốn thì trong rừng có nhiều lắm.
Tiêu Vị Tân đứng dậy hờ hững nói: "Đi thôi."
Nhưng Du Thư đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn nằm phịch tại chỗ.
Ta vì tình cảm của ngươi mà nghĩ nát cả óc, còn ngươi thì sao chứ?
Ngươi chẳng màng gì hết, ngươi chỉ quan tâm mình có đi hay không thôi, cuộc sống này quả thực hết chịu nổi rồi.
Thế giới đáng ghét này đối nghịch với mình khắp nơi.
Du Thư điềm tĩnh dắt ngựa tới, đợi Tiêu Vị Tân lên ngựa mới cưỡi một con khác đi theo, tuy sắc mặt vẫn bình thản nghiêm túc nhưng khi Tiêu Vị Tân ngoái đầu lại có thể thấy toàn thân hắn bao phủ mây đen, không khỏi tức quá hóa cười.
"Một con thỏ, hửm?"
Du Thư bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt cười mà không phải cười của Tiêu Vị Tân suýt nữa đã bùng nổ.
Thì ra ngươi cũng biết vì con thỏ à?
Vậy đi đòi con thỏ về đây cho ta mau!
Không có thỏ thì kịch bản sau này tính sao đây? Làm sao nữ phụ tương tác với ngươi nhiều hơn được? Làm sao nữ chính ghen được?
"Thuộc hạ biết lỗi rồi." Hắn nhận tội theo thói quen, cam chịu chấp nhận sự thật.
Không hiểu sao Tiêu Vị Tân rất thích bộ dạng này của hắn, còn mơ hồ lộ ra vẻ dung túng: "Dương phó tướng nói trong rừng phía trước còn nhiều lắm, biết đâu chúng ta sẽ may mắn gặp được con tốt hơn."
Du Thư điềm tĩnh nhìn thẳng phía trước, trong lòng khinh thường.
Hừ, vậy thì sao? Chỉ cần không phải nữ phụ tặng thì cái gì cũng không tốt hết.
Ai thèm thỏ chứ, trừ khi nằm trong chén thôi.
Hai người một trước một sau tiến vào rừng rậm, hôm nay thời tiết rất đẹp nhưng trong rừng sâu lại mù mịt sương khói, Du Thư lập tức cảnh giác, hắn nhớ trong truyện Tiêu Vị Tân bị cẩu Hoàng đế đẩy ra đỡ kiếm ngay tại đây!
Nội tâm hắn đấu tranh kịch liệt, một bên tự nhủ không được tự ý phá hỏng kịch bản vì có thể sẽ ảnh hưởng đến diễn biến tiếp theo, còn bên kia lại muốn ngăn cản mọi chuyện, hắn không muốn thấy Tiêu Vị Tân bị thương suýt chết.
Cuối cùng ý muốn bảo vệ Tiêu Vị Tân vẫn chiếm thượng phong.
"Vương gia, nơi này không ổn lắm, chúng ta ra ngoài trước nhé?"
Tiêu Vị Tân ngó quanh thấy tầm nhìn đúng là rất hạn hẹp, y thầm nghĩ cuộc săn bắn còn bốn ngày nữa mới kết thúc nên không cần vội, thế là đồng ý với hắn rồi hai người sánh vai trở về.
Sắp ra khỏi rừng thì sau lưng đột nhiên vọng lại tiếng ồn ào và âm thanh vũ khí va nhau leng keng, rõ ràng có người đang đánh nhau.
Du Thư biến sắc nắm dây cương ngựa của Tiêu Vị Tân chạy tới phía trước vì sợ Tiêu Vị Thâm đuổi theo.
Tiêu Vị Tân chẳng hiểu sao hắn lại kinh hãi như vậy nhưng cũng không thắc mắc mà quất ngựa chạy theo. Hai người vừa chạy ra khỏi rừng chưa bao lâu thì Tiêu Vị Thâm đột ngột lao ra, trên áo ngoài vàng sáng dính không ít máu, chạy bừa như con ruồi không đầu.
Vừa thấy Tiêu Vị Tân thì ánh mắt hắn sáng lên rồi chạy như bay về phía y như thấy được cọng rơm cứu mạng, Tiêu Vị Tân không kịp tránh né bị hắn ôm chầm, căm ghét muốn đẩy hắn ra nhưng đúng lúc đó Du Thư phát hiện mấy kẻ áo đen từ trong rừng đuổi theo.
Hắn sầm mặt rút trường kiếm bên hông nhảy lên từ lưng ngựa, vừa đánh nhau với mấy kẻ áo đen vừa hét lớn: "Vương gia đi mau!"
Tiêu Vị Tân e ngại Tiêu Vị Thâm nên không thể động thủ, cũng biết mình ở đây chỉ thêm vướng víu nhưng y bị Tiêu Vị Thâm ôm chặt hết sức bất tiện, chỉ có thể đem theo hắn tránh sang bên cạnh.
Y đang nghĩ có cần đánh Tiêu Vị Thâm ngất xỉu hay không thì Tiêu Vị Thâm hoảng sợ đẩy y ra.
Tiêu Vị Tân không hề phòng bị, vừa quay người liền trông thấy một thanh kiếm sáng loáng lao vυ't tới.
Y không tránh kịp, nhưng một giây sau có bóng người bay nhanh tới chắn phía trước thay y đỡ nhát kiếm kia.
Du Thư cố nén đau đớn trở tay chém đứt đầu kẻ đánh lén rồi ôm ngực gục xuống.
Có lẽ Tiêu Vị Thâm bị hoảng sợ quá độ nên ngất xỉu, còn Tiêu Vị Tân đỏ ngầu mắt bàng hoàng nhìn Du Thư bị lưỡi kiếm xuyên qua ngực lảo đảo lui lại, máu tươi bắn tung tóe lên mặt y mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Tiêu Vị Tân vội vàng đưa tay đỡ hắn rồi cẩn thận để hắn dựa vào thân cây.
Sau đó y nhanh chóng trở lại nhặt lên trường kiếm Du Thư đánh rơi, đằng đằng sát khí xách kiếm lao thẳng tới chỗ ba tên áo đen còn lại.
Trước đây Tiêu Vị Tân tựa như một thanh đao quý chưa ra khỏi vỏ, tuy có thực lực nhưng chưa bao giờ thật sự gϊếŧ người.
Nhưng bây giờ lưỡi đao của y đã nhuộm máu người lần đầu tiên.
Vì tiểu ảnh vệ của mình.