Sau khi Tiêu Vị Tân nhận ra sự khác thường của mình thì hai ngày nay cố nhịn không gọi Du Thư đến, y phát giác tình trạng hiện tại của mình không ổn lắm, bên cạnh lại chẳng có ai để tâm sự những chuyện thế này, dù là Tiêu Vị Minh hay Tiêu Vị Tĩnh cũng không đáng tin cậy nên chẳng ai gỡ rối được cho y.
Hơn nữa cuộc săn bắn mùa xuân cũng sắp bắt đầu nên y dần hướng sự chú ý sang chuyện này. Ngọc Sênh trong cung truyền ra tin tức Tiêu Vị Thâm rất xem trọng cuộc săn bắn ba năm một lần, đến lúc đó Hạ Thái hậu cũng sẽ tham gia, trong cung hầu như không có Cấm vệ quân nào canh gác.
Tiêu Vị Tân ngồi trong thư phòng suy nghĩ mấy ngày, đây có vẻ là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chỉ cần ám sát Tiêu Vị Thâm ngay tại bãi săn thì có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng trực giác xưa nay rất chuẩn của y lại mách bảo việc này cực kỳ mạo hiểm, Tiêu Vị Thâm là kẻ đa nghi tự đại, y không tin hắn sẽ tạo cơ hội tốt như vậy cho người có ý đồ.
Vả lại Thẩm Thanh Ngọc cũng không đồng ý ra tay vào lúc này, dù Tiêu Vị Thâm có chết thì lão hồ ly Hạ thừa tướng kia vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn có thể độc tài nắm quyền đưa một kẻ bù nhìn khác lên ngôi, việc cấp bách là trong tay phải nắm quân quyền mới được. Cuộc săn bắn mùa xuân này là cơ hội tốt, có lẽ sẽ tiến thêm một bước tới gần Dương Thất Huyền.
Thế là Tiêu Vị Tân dứt khoát từ bỏ kế hoạch lần này.
Y đặt bút trong tay xuống rồi đứng dậy muốn thư giãn gân cốt, vừa định sai người gọi Du Thư tới luyện tập theo thói quen thì lại cố nhịn xuống.
Bóng đêm dần sâu, Tiêu Vị Tân nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu tràn ngập biểu cảm của tiểu ảnh vệ ở sân huấn luyện ảnh vệ hôm đó, y không cố ý tính thời gian nhưng vẫn nhớ rõ đã năm ngày rồi chưa gặp hắn.
Thỉnh thoảng y sẽ ra vẻ bình thản hỏi Tạ Phi Viên hắn đang làm gì, câu trả lời đều là hắn đang tham gia huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ, cũng chẳng có gì không ổn nhưng Tiêu Vị Tân rất hoang mang với hành vi mâu thuẫn này của mình.
Y thừa nhận mình rất muốn kéo người kia lên giường, muốn thấy hắn cũng cười với mình như thế, thậm chí đôi khi nằm mơ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Việc này rất dễ, nếu y nhẫn tâm một chút thì với thân phận của y bắt một ảnh vệ làm ấm giường cho mình không hề khó. Nếu tiểu ảnh vệ không đồng ý thì chẳng lẽ y không thể cưỡng ép sao? Có rất nhiều cách để bẻ gãy cánh một người, mà y lại có thể làm được.
Nhưng Tiêu Vị Tân mãi vẫn không thể hạ quyết tâm.
Tiểu ảnh vệ quả thực rất đẹp, mỗi khi hắn ôm kiếm đứng một mình trên nóc nhà ngước nhìn trời luôn thu hút sự chú ý của người khác. Ánh mắt hắn cũng rất đẹp, luôn trong trẻo nhu hòa, y thích nhìn sự ôn nhu thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt kia.
Y còn thích những khi tiểu ảnh vệ thể hiện lòng trung thành với mình, vì mỗi lần như vậy y sẽ có ảo giác người kia chỉ tin tưởng một mình y, mãi mãi cũng sẽ không phản bội mình.
Tiêu Vị Tân chưa bao giờ quan tâm đến ý nghĩ của người khác, nhiều khi còn không giữ được tính kiên nhẫn với Tiêu Vị Minh, nhưng y thật sự không nỡ nhẫn tâm với Du Thư.
Thân là Vương gia, thích một ảnh vệ mà cũng không dám ngủ với hắn, chuyện này nói ra chắc sẽ không ai tin.
Tiêu Vị Tân thở dài thườn thượt rồi kéo chăn nhắm mắt ngủ, buộc mình không nghĩ đến những chuyện kia nữa.
Có lẽ y là Vương gia uất ức nhất trên đời này.
Cùng lúc đó người mất ngủ không chỉ có mình y.
Du Thư phát hiện hình như dạo này Tiêu Vị Tân không còn tìm hắn luyện tập nữa, lúc trực ban cũng không gọi hắn xuống nói chuyện như trước, cứ như quan hệ vừa thân cận hơn chút ít của họ đột ngột dừng lại, trở về hình thức chủ tớ lạnh nhạt như xưa.
Nhưng hắn nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng hai ngày trước Tiêu Vị Tân còn cố ý chạy tới doanh trại ảnh vệ xem họ đấu trên lôi đài, tự dưng lại thế này khiến Du Thư thật sự đoán không ra nguyên nhân.
Hắn nghĩ kỹ biểu hiện của mình từ đó đến giờ nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì sai.
Chắc vì dạo này hắn ỷ sủng mà kiêu, cứ tưởng nam chính thân thiện với hắn mấy ngày thì sẽ kéo mối quan hệ gần lại, nào ngờ lại trở về điểm ban đầu. Nghĩ vậy trong lòng Du Thư có chút hụt hẫng, tự nhủ mình không được có tâm tính này.
Quả nhiên làm người không được kiêu ngạo, một khi kiêu ngạo sẽ dễ lật xe, vả mặt đến nhanh như chớp, bốp bốp bốp rõ đau.
Du Thư nghiêm túc chấn chỉnh lại mình, hắn cảm thấy nhất định là mình quá nóng vội bộp chộp, tuyệt đối không được có tâm tính này, đồng thời sau này phải cẩn thận hơn. Tiêu Vị Tân bỗng dưng làm ngơ hắn tất nhiên là có lý do, bởi vậy hắn phải ưu tú hơn mới được.
Du Thư nằm trên giường như thường lệ, ánh trăng chiếu vào cửa sổ xuyên qua lớp giấy mỏng, hình như còn thấy được chút ánh sáng lờ mờ. Lẽ ra giờ hắn phải ngủ rồi mới đúng, bao năm qua đều như vậy, nhưng hôm nay nằm mãi mà vẫn không sao ngủ được, lăn qua lộn lại cũng vô ích.
Sao thế nhỉ......
Du Thư phiền muộn ngồi dậy trên giường, tóc bị cào bù xù như ổ gà, dứt khoát ngồi dựa vào thành giường nhìn ánh trăng trên cửa sổ ngẩn người, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện xưa.
Bao năm nay Du Thư vẫn luôn duy trì tâm lý ổn định để sống, bởi vì chỉ có tâm lý không một gợn sóng mới có thể giúp hắn sống sót trong thời đại này.
Cố gắng không để cảm xúc của mình dao động, cố gắng bỏ qua những chuyện không vui, dù có phiền não cách mấy cũng phải mau chóng quên đi, cố gắng lạc quan tích cực, luôn luôn hướng tới cuộc sống tự do, mặc dù mọi người luôn nói ý nghĩ của hắn không thực tế nhưng nếu không lạc quan thì rất khó chịu đựng cuộc sống ở doanh trại ảnh vệ.
Bởi vì những năm đó thật sự rất khổ, cực kỳ khổ.
Còn nhớ mười mấy năm trước khi vừa xuyên qua đây hắn chỉ mới học năm nhất, chính là lúc tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, cứ tưởng rời nhà bay đến một xứ sở khác sẽ bắt đầu cuộc sống mới, ai ngờ lại bắt đầu một cơn ác mộng.
Không phải ai cũng có tâm lý mạnh mẽ để chấp nhận loại chuyện huyền ảo như xuyên không này, nhất là bản thân Du Thư có một gia đình rất hạnh phúc, đột nhiên xuyên vào một thời đại lạ lẫm, nỗi sợ hãi và bất lực ấy không phải người bình thường có thể tiếp nhận. Hơn nữa lúc ấy hắn xuyên vào thân thể chỉ mới năm tuổi, là nhóc ăn mày sắp chết đói ven đường, hoàn toàn không có khả năng tìm đường sống cho mình, thường xuyên bị người ta bắt nạt cướp đồ ăn.
Nếu không nhờ Tạ Phi Viên kịp thời nhặt được hắn thì có lẽ hắn đã sớm chết cóng ngoài đường. Nhưng sau khi về doanh trại ảnh vệ, cuộc sống cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu vì đây là nơi chuyên đào tạo tử sĩ, một khi đã vào thì đừng hòng thoát ra.
Mấy năm bị huấn luyện kia có thể nói là khoảng thời gian tối tăm không mặt trời, hơn một trăm đứa nhỏ bị gom đi huấn luyện, những ai thể chất kém cỏi tâm lý yếu đuối gần như không thể sống sót ra khỏi phòng tối. Mỗi ngày họ vừa mở mắt thì đã phải dính đến máu me đao kiếm, ngoại trừ huấn luyện tàn khốc còn phải học những thứ khác. Bắt đầu từ gϊếŧ thỏ rồi đến gϊếŧ người, thông qua đủ loại thủ đoạn ác liệt đã dần biến họ thành những cỗ máy gϊếŧ chóc vô cảm.
Trước kia Du Thư cũng rất hay cười, các bạn học đều nói hắn có đôi mắt biết cười, khi cười lên rất có sức hút khiến người xung quanh cũng vui lây. Nhưng rõ ràng người như hắn không thích hợp với nghề ảnh vệ vì nơi này không cần người có tình cảm.
Hắn có thể cười nhưng ý cười không được hiện lên đáy mắt, không được bộc lộ cảm xúc của mình, không được thừa nhận mình là con người.
Nghe rất tàn khốc đúng không? Nhưng đây là quy tắc sinh tồn của nghề này, như một vòng xoáy đã bước vào thì không bao giờ ra được nữa.
Du Thư còn nhớ nhiệm vụ đầu tiên của mình là gϊếŧ người. Nhớ không rõ lắm, hình như là một tên đồ tể tội ác chồng chất, Tạ Phi Viên bắt hắn tới cho họ luyện tập, đây là bước đầu tiên của họ.
Lúc ấy Du Thư lạnh lùng rút kiếm có vẻ hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, là người đứng nhất nhóm. Nhưng sau khi trở về hắn lại nôn mửa trong phòng rất lâu, còn không ngừng rửa tay bằng nước lạnh.
Gϊếŧ thỏ và gϊếŧ người thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng gϊếŧ người gây ra áp lực lớn hơn nhiều, dù người kia có là giang dương đại đạo tội ác chồng chất thì vẫn là người sống sờ sờ. Không ai có thể giữ bình tĩnh sau lần đầu gϊếŧ người, ngay cả Ảnh Nhị xưa nay luôn ổn trọng cũng không làm được.
Trước đó rất lâu Du Thư đã chọn cách thích ứng với hoàn cảnh, che giấu cảm xúc của mình rất hoàn mỹ, hắn ngụy trang mình thành kẻ vô tình như mọi ảnh vệ khác. Họ có thể đùa giỡn vui cười gặm hạt dưa, tình cảm tốt thì tốt thật nhưng đều biết rõ đối phương cũng không phải là không thể thay thế.
Cũng như Ảnh Thập bây giờ vốn không phải Ảnh Thập, hắn chỉ là người thế chỗ vì Ảnh Thập trước kia thi hành nhiệm vụ không may gặp sự cố, vì không muốn liên lụy các huynh đệ khác nên tự sát, thế là mới có Ảnh Thập bây giờ.
Tuy Ảnh Thập hiện tại cũng rất tốt nhưng thỉnh thoảng Du Thư vẫn sẽ nhớ tới người kia. Họ đã từng làm chung nhiệm vụ, từng đối ẩm với nhau dưới trăng, nhưng sau khi hắn chết mọi người trong doanh trại ảnh vệ chẳng hề tỏ ra buồn bã, cũng không ai nhắc tới hắn nữa, cứ như hắn chưa bao giờ tồn tại.
Chết là bài học mà họ nhất định phải lĩnh ngộ, không được nảy sinh bất kỳ sự phụ thuộc nào với người mình cộng tác vì không cần thiết.
Nhưng thỉnh thoảng họ tụ tập với nhau cũng sẽ lơ đãng nhắc tới hắn, mọi người vân đạm phong khinh hàn huyên vài câu, sẽ nói "Hắn ấy à...... hình như thích uống rượu lắm," sau đó sẽ nói lảng sang những chuyện khác.
Nhưng Du Thư có thể nhìn thấy sự thương cảm lóe lên trong mắt họ.
Tại sao Du Thư lại kiên trì viết nhật ký?
Vì hắn không muốn biến thành một người vô cảm thật sự, cuộc sống trong doanh trại ảnh vệ rất dễ bào mòn ý chí con người, hắn sợ có ngày sẽ quên mất mình là ai, quên mình đã từng có một gia đình hạnh phúc, quên mình đã từng là người đứng dưới nắng, cứ ngỡ giơ tay lên thì có thể chạm đến mặt trời.
Hắn còn sợ nếu một ngày hắn không thể đi đến cuối cùng, không thể đi theo vai chính, nếu hắn chết sớm thì ít nhất có thể giữ lại nhật ký, biết đâu sẽ có ai đó phát hiện ra những bí mật kia.
Nếu vậy sẽ có người biết hắn đã từng tới đây.
Du Thư yêu quý thế giới này, cũng yêu quý bản thân, hắn không muốn từ bỏ chính mình.
Vì vậy nam chính đột nhiên xa cách khiến hắn rất khó chịu.
Hắn cứ tưởng rốt cuộc mình có thể tới gần y thêm một bước.
Thậm chí hắn còn ảo tưởng hai người đã trở thành bạn bè.
Du Thư xuống giường khêu đèn rồi lấy ra quyển nhật ký giãi bày tâm sự của mình.
"Ngày X tháng X năm X, trời mưa"
"Hôm nay mình chẳng vui chút nào."