Đại quân thắng lợi khải hoàn làm cho cả kinh thành náo nhiệt mấy ngày, khắp nơi trên đường đều có thể thấy dân chúng vui mừng hớn hở giăng đèn kết hoa chẳng khác gì ăn Tết. Những bách tính bình dân kia cũng không biết một trận đánh rốt cuộc hung hiểm đến mức nào, nhưng họ biết tướng quân thắng trận thì mình sẽ được mấy năm thái bình, ai mà chẳng muốn được sống yên ổn chứ? Vì vậy Dương lão tướng quân và thiếu tướng quân chính là thiên thần trong lòng họ.
Tiêu Vị Thâm lại không vui nổi vì dân chúng ca tụng Dương gia nhiệt liệt, uy danh thậm chí còn chấn động lòng người hơn cả Hoàng đế đường đường chính chính là hắn, điều này khiến hắn vô cùng bất an, chẳng Hoàng đế nào lại cho phép dưới trướng xuất hiện một thế lực như vậy, nhất là trong tay họ còn nắm binh quyền, cũng tương đương với trên giường treo một thanh kiếm khiến người ta cả đêm khó lòng yên giấc.
Nhưng nếu bây giờ bắt cha con Dương lão tướng quân về quê làm ruộng thì khó tránh khỏi bị đám người trí thức lên án vắt chanh bỏ vỏ qua cầu rút ván, lan truyền ra chỉ sợ để lại tiếng xấu cho đời sau, Tiêu Vị Thâm cả ngày phát sầu. Hạ thừa tướng lại trấn an hắn đừng vội, xưa nay người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, càng không thể nóng vội, thu hồi binh quyền phải từ từ làm từng bước chứ không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, nhất định phải nhẫn nại.
Thế nên mặc dù Tiêu Vị Thâm rất nôn nóng nhưng tạm thời chưa có hành động gì lớn, hắn vẫn tin tưởng cữu cữu của mình, giữa bọn hắn là quan hệ bền chắc không thể phá vỡ, dù ở giữa có nhiều mâu thuẫn nhưng muốn tuỳ tiện cắt đứt cũng không dễ.
So với hắn thì Tiêu Vị Tân càng bình thản hơn, bây giờ Dương Thất Huyền ở kinh thành nổi tiếng đến nỗi chạm tay là bỏng, trước cửa người đến chúc mừng nườm nượp, y lại vững như Thái Sơn ngồi lì trong nhà, chỉ sai người đến tặng quà còn mình thì cáo ốm không tới được, hoàn toàn tách biệt với đám đông.
Hơn nữa lần này về kinh ngoài các tướng sĩ đại thắng thì Dương Thất Tuyển còn mang theo tù binh Tây Nhung, trong đó kẻ đáng giá nhất chính là Thập Nhị vương tử của bọn hắn. Tiêu Vị Thâm vốn định đem vương tử này ra tống tiền, một đứa con trai dù sao cũng phải có chút giá trị. Nào ngờ Hãn Vương chẳng thèm quan tâm đến đứa con trai này mà còn vô lại tuyên bố các ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, hắn không có tiền cũng chẳng có đất để đổi, chết thì chết, dù sao hắn cũng có hai chục đứa con trai, mất một tên thì có ảnh hưởng gì.
Điều này khiến Tiêu Vị Thâm vừa phiền muộn vừa phẫn nộ, vốn định gϊếŧ tù binh kia ngay tại chỗ nhưng lại bị Dương lão tướng quân khuyên can. Hắn nói giữ lại Thập Nhị vương tử biết đâu có ngày sẽ phát huy được tác dụng, vả lại người ta đã đầu hàng mà còn chém gϊếŧ thì không ổn lắm, sẽ mang tiếng bạo quân.
Tiêu Vị Thâm phiền lòng nhưng không thể cãi lại Dương lão tướng quân nên đành phải hạ chỉ giam Thập Nhị vương tử vào một khu riêng với thân phận con tin, nếu dám phản kháng liền gϊếŧ ngay.
Thế là Thập Nhị vương tử đáng thương kia cứ thế bị nuôi nhốt như heo.
"Vương gia, nơi ở của con tin kia hình như chỉ cách chúng ta một con đường thôi ạ." Vọng Trần thì thào, "Giờ vương phủ chúng ta làm việc chẳng phải càng nên kín kẽ hơn sao?"
Tiêu Vị Tân nằm trên ghế xích đu đọc sách, nghe hắn hỏi thì uể oải đáp: "Thập Nhị vương tử kia có địa vị thế nào?"
"Nghe nói chỉ là một vương tử không được sủng ái, mẫu tộc là bộ lạc du mục nho nhỏ, vì vậy Đại Hãn cũng không hề coi trọng hắn, lần này cho hắn làm tiên phong chắc để dò đường thôi ạ."
Tiêu Vị Tân nheo mắt nghe một lát rồi gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, tựa như không quan tâm đến việc này, Vọng Trần biết chủ tử không có ý định nghe tiếp nên yên lặng lui ra ngoài.
Nhưng trong lòng Du Thư đang liều mạng hò hét, rất muốn nhảy ra từ sau thân cây để tới xách nam chính xuống ghế xích đu lay mạnh, sau đó nói cho y biết cơ hội tới rồi đó a a a a a a!
Thập Nhị vương tử Na Gia Đồ cũng không phải nhân vật tầm thường mà là vua Tây Nhung tương lai! Là nhân vật lợi hại có thể sánh ngang với nam chính!
Ngươi tạo quan hệ với hắn để hợp tác đôi bên cùng có lợi thì ngươi sẽ đến gần sự nghiệp hơn một bước đấy!!!
Tiêu Vị Tân ngươi đứng lên cho ta mau!!!
Du Thư ai oán cào thân cây sốt ruột dùm cho nam chính, Ảnh Nhị kỳ quái nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm hắn bị sao.
Tiêu Vị Tân đọc sách một hồi lại thấy bực bội, y ném sách lên bàn rồi đứng dậy rút bội kiếm luyện võ dưới tàng cây. Y theo Tạ Phi Viên học võ, năm tuổi đã bắt đầu học nên công lực chẳng hề thua kém bất kỳ ai, nếu không phải vì tình thế bắt buộc thì y đã có thể giống như Dương Thất Huyền chinh chiến sa trường tự do phóng khoáng, làm một thiếu niên tướng quân hăng hái.
Du Thư ngồi xổm sau gốc cây nhìn y áo trắng tung bay tóc đen như mực múa kiếm xé gió, lập tức hiểu được cái gì gọi là "nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn", Tiêu Vị Tân xứng đáng với tất cả những gì đẹp đẽ nhất.
Nếu y có được nhà ngoại thế lực mạnh để chống lưng, nếu phụ hoàng ma quỷ kia của y không hồ đồ bất công thì lẽ ra y đã có một cuộc sống rất bình thường, dù không làm Hoàng đế cũng có thể làm đại tướng quân hoặc Vương gia phong lưu tiêu dao.
Sống mũi Du Thư cay cay, bỗng nhiên rất đau lòng cho y.
Thật ra những năm qua Du Thư chịu khổ rất nhiều, mấy lần suýt không chịu nổi ảnh vệ doanh trại nhưng hắn chưa từng khóc, thế mà giờ phút này lại khổ sở vì Tiêu Vị Tân.
Có lẽ đây chính là phẩm chất cơ bản của một độc giả, mạng vai chính cũng là mạng mình, mình có thể độc thân nhưng vai chính nhất định phải đi đường hoa!
Hắn hiếm khi thất thần, lại không chú ý tới một kiếm của Tiêu Vị Tân chẻ đôi cây đào trước mặt mình, khi hắn lấy lại tinh thần thì mũi kiếm kia chỉ cách mũi mình đúng một tấc.
Ảnh Nhị không kịp nhắc nhở hắn, trong mắt tràn đầy kinh hãi, chỉ sợ Vương gia lỡ tay gϊếŧ hắn.
Cũng may Tiêu Vị Tân không tiếp tục đâm tới mà thu hồi bội kiếm của mình rồi đối diện với ánh mắt Du Thư.
Lông mày y hơi nhíu lại còn Du Thư vẫn đơ mặt, nhưng cảm xúc trong mắt hắn rất phức tạp, Tiêu Vị Tân không thể nói rõ là gì nhưng có thể cảm nhận được trong đó chứa đựng rất nhiều thứ.
Sầu lo, khâm phục, thương tiếc, còn có một tia...... dịu dàng.
"Ánh mắt ngươi như vậy là sao?" Tiêu Vị Tân lấy lại tinh thần, buồn bực hỏi.
Du Thư vội cúi đầu che giấu rồi trầm giọng nói: "Thuộc hạ biết tội."
Tiêu Vị Tân không thích người khác nhìn mình chằm chằm nhưng vừa rồi Du Thư cũng không để y có cảm giác bị mạo phạm, mặc dù ánh mắt kia khiến y thấy lạ lẫm nhưng chưa đến nỗi tức giận mà chỉ nói: "Tạ Phi Viên nói bản lĩnh của ngươi gần như chỉ kém ông ấy, sao ngay cả một kiếm của ta cũng không tránh được?"
Du Thư nghe ra y không thật sự tức giận nên thành thật đáp: "Bẩm Vương gia, thuộc hạ...... thuộc hạ lúc nãy thất thần nên không kịp phản ứng thôi ạ."
"Hừ." Tiêu Vị Tân lạnh lùng liếc hắn một cái, "Thân là một ảnh vệ mà ngươi phòng thủ như thế sao?"
Du Thư có chút xấu hổ, "Thuộc hạ biết lỗi rồi."
Tiêu Vị Tân cầm kiếm trong tay lên hờ hững nhìn một lát rồi đột ngột đâm tới, Du Thư theo bản năng nhanh chóng lui ra sau tránh rồi nhìn y với vẻ khó hiểu, Tiêu Vị Tân kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười một tiếng: "Hôm nay bản vương ngứa tay, chi bằng ngươi đọ mấy chiêu với ta đi."
Du Thư không ngờ có ngày mình sẽ có cơ hội đánh nhau với Tiêu Vị Tân, đành phải dũng cảm tiến lên.
Nếu ảnh vệ khác gặp cơ hội này thì quá nửa là không dám tiến lên thật, cho dù nghe lệnh làm việc cũng phải nhường chủ tử nhà mình thắng, nhưng Du Thư là người nghiêm túc, hắn cảm thấy Tiêu Vị Tân đã muốn so tài với hắn thì chẳng cần e dè làm gì, cố tình nhường y trái lại còn thiếu tôn trọng nữa.
Ảnh Nhị rất lo lắng nhưng chỉ có thể đứng im tại chỗ, không có lệnh của Vương gia thì hắn không thể tự ý rời vị trí.
Du Thư giỏi nhất là ám sát bằng ám khí nhưng chiến đấu chính diện cũng không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay hắn vung lên leng keng, mũi kiếm như có ánh bạc nháy múa, Tiêu Vị Tân cũng chẳng chịu thua kém, thầm nghĩ quả nhiên Tạ Phi Viên không gạt mình.
Thế lực hai người ngang nhau, một đen một trắng bay lượn trong sân, ánh nắng chiều rọi vào trên người họ, giữa hai người đều có một loại cảm giác kỳ phùng địch thủ, Tiêu Vị Tân rất ít khi gặp được đối thủ hợp ý như thế, đánh với hai tên nịnh bợ Kỳ Hàn và Vọng Trần kia chẳng hả hê chút nào vì hai người họ luôn cố tình giả vờ yếu thế, lần nào cũng bị y mắng, không hề vui vẻ thoải mái như đánh nhau với Du Thư.
Dù sao cũng ít có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, kém xa Du Thư sống sót dưới đao gươm thực thụ nên sau gần trăm mười chiêu thì Tiêu Vị Tân rốt cuộc chịu thua, bội kiếm trong tay bị Du Thư một cước đá bay ghim vào thân cây trước người Ảnh Nhị, còn bản thân y thì bị Du Thư ép tới góc tường, trường kiếm lạnh như băng gác lên cổ.
"To gan." Tiêu Vị Tân lạnh lùng nói, "Ai cho ngươi phạm thượng."
Mặc dù y nói vậy nhưng không có ý trách mắng, Du Thư lại nghe không hiểu nên rút lại trường kiếm rồi lui ra sau mấy bước quỳ xuống một chân: "Xin Vương gia trách phạt."
Tiêu Vị Tân dựa lưng vào tường, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm thanh niên dưới đất, trong mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, nhàn nhã nói: "Đứng dậy đi."
Du Thư ngoan ngoãn đứng dậy, cúi gằm mặt không ngẩng lên.
Trong phút chốc Tiêu Vị Tân tràn ngập tò mò về hắn. Y chưa bao giờ gặp ai như Du Thư, rõ ràng chỉ là ảnh vệ thân phận hèn mọn, còn không bằng gã sai vặt nhà bình thường nhưng trong mắt hắn không hề có vẻ gì là tự ti nhút nhát, cũng chẳng hề bất mãn u oán, dường như là một người rất hờ hững.
Nói hắn to gan nhưng đối với mình lại rất cung kính, chưa từng có điểm gì mạo phạm. Nói hắn nhát gan nhưng bảo hắn so chiêu với mình thì hắn thật sự xách kiếm xông tới, một bước cũng không nhường, chiêu nào cũng đánh vào nhược điểm, nếu họ là kẻ thù thì chắc hẳn y đã thật sự chết dưới kiếm của hắn.
Hắn tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong mắt lại luôn chứa đựng gì đó.
Tiêu Vị Tân không biết rằng khi một người bắt đầu hiếu kỳ về người khác thì diễn biến kế tiếp thường sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của mình, bởi vì có những người một khi đã để ý thì sẽ không bao giờ buông bỏ được.
"Sau này nếu bản vương muốn tìm người luyện tập thì ngươi không được từ chối, biết chưa?"
Du Thư vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Tiêu Vị Tân thấy thái độ cung kính của hắn với mình thì vừa hài lòng vừa không hài lòng, đột nhiên tâm tình trở nên sa sút: "Cút xuống đi."
Du Thư không kịp suy nghĩ mà chạy như bay, chỉ một giây đã biến mất khỏi sân, ngay cả Ảnh Nhị cũng không màng.
Tiêu Vị Tân nheo mắt dõi theo hắn chạy nhanh hơn cả thỏ rừng, hoàn toàn không còn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời như lúc nãy ở trước mặt mình.
Du Thư cảm thấy tính tình Vương gia nhà mình có gì đó sai sai, mặc dù hình tượng của y nghiêm khắc lạnh lùng nhưng hình như đâu có vui buồn thất thường như thế, sao mới ban nãy còn ôn tồn nói chuyện với mình mà chỉ giây sau lại tức giận bảo mình cút rồi?
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Vương gia nhà ta vẫn ngầu hết sức.
Hôm nay Du Thư lại tận tâm nỗ lực tẩy não mình, cho vai chính thêm một tầng kính lọc dày.