Hai ngày sau, đại tướng quân quả nhiên khải hoàn về triều. Trước đó bọn họ đã đánh bại Tây Nhung ở biên cương, mặc dù thương vong không ít nhưng cũng xem như thắng trận, trên đường hành quân về kinh thành chậm trễ chút thời gian, mất hơn một tháng mới thuận lợi đến nơi.
Nghe nói lão tướng quân và thiếu tướng quân thắng lợi trở về, đường phố vô cùng náo nhiệt, người người đều đổ xô ra vây kín hai bên đường. Ba huynh đệ Tiêu Vị Tân, Tiêu Vị Minh và Tiêu Vị Tĩnh ngồi trên lầu quán trà, vừa thưởng thức trà vừa hờ hững nhìn xuống lầu.
Du Thư và Ảnh Nhị cũng ngồi xổm trên nóc nhà xem náo nhiệt.
Lần này Dương gia lại lập công lớn, sợ là cẩu hoàng đế sẽ ngủ không yên.
Xưa nay đế vương kỵ nhất là người có công quá lớn gây uy hϊếp, nhất là tướng lĩnh nắm quân quyền lập chiến công hiển hách. Dương gia nhiều đời làm tướng, Dương Thất Huyền thuộc thế hệ này càng là thiếu niên nhân tài kiệt xuất, gần mười tám tuổi đã một mình lập công, uy danh hiển hách việc nhân đức không nhường ai, mấy năm nay chiến đấu chưa từng thua trận, vì thế cẩu hoàng đế còn phong cho hắn làm "chiến thần".
Dương Thất Huyền và phụ thân hắn là Dương lão tướng quân chinh chiến bên ngoài lâu năm, bình thường rất ít khi xuất hiện ở kinh thành, lần này cũng vì thắng lớn, biên cương có thể yên ổn một thời gian nên mới được gọi về kinh thành, vì thế quang cảnh nghênh đón cực kỳ hoành tráng.
Du Thư nhìn thiếu niên tướng quân anh tuấn soái khí mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa cao to đi bên dưới, trong lòng cảm khái quả nhiên anh hùng tuổi thiếu niên, người ta mới tầm hai mươi đã có thể lập công lớn như thế, quả không hổ danh là tiểu đệ thủ hạ số một của nam chính trong tương lai, là thần tượng thứ hai mà hắn sùng bái.
Tiêu Vị Thâm muốn rêu rao mình là đấng minh quân nên cố ý dẫn bá quan văn võ ra cổng thành hoàng cung nghênh đón, thấy đại quân từ từ đến gần thì nụ cười trên mặt càng thêm dối trá, Dương lão tướng quân xuống ngựa đi tới quỳ lạy, hắn vội vàng đến đỡ một cách giả tạo, đám quân thần cũng đua nhau nịnh bợ xum xoe.
Trên lầu quán trà, Tiêu Vị Tĩnh cười nhạo một tiếng như đang xem trò hề: "Ngươi thử đoán xem hoàng huynh tốt của chúng ta giờ đang nghĩ gì?"
Tiêu Vị Tân thờ ơ liếc nhìn dưới lầu rồi bưng chén trà thổi thổi, bình chân như vại trả lời: "Sao ta biết được?"
"Ngươi cứ giả vờ nữa đi." Tiêu Vị Tĩnh liếc mắt, "Không chừng trong lòng tên Tiêu Vị Thâm kia đang nghĩ phải làm sao để Dương lão tướng quân ngoan ngoãn giao ra quân quyền, hiện giờ biên cương thái bình không có chiến sự, để Dương gia nắm binh quyền thì hắn có thể ngủ ngon được sao?"
Tiêu Vị Tân vẫn điềm nhiên uống trà chẳng buồn ngẩng lên: "Biên cương thái bình? Ta thấy chưa chắc đâu."
"Có ý gì?" Tiêu Vị Tĩnh không hiểu, "Chẳng phải Tây Nhung đã bỏ chạy rồi sao?"
Tiêu Vị Tân đặt chén trà xuống rồi đưa mắt nhìn Tiêu Vị Minh đang cực kỳ ngưỡng mộ Dương Thất Huyền, "Ngay cả Vị Minh cũng biết Tây Nhung lòng lang dạ thú, mấy năm nay bọn chúng thỉnh thoảng tới quấy rối biên cương, dây dưa với Đại Hạ rất nhiều năm, bị nếm mùi thất bại cũng không phải lần một lần hai, tại sao lúc này đột nhiên rút quân về?
"Tại sao?" Tiêu Vị Tĩnh vẫn mờ mịt.
"Vì lão Hãn Vương của Tây Nhung sắp lìa đời rồi." Tiêu Vị Tân bình tĩnh nói, "Hơn hai mươi đứa con trai của hắn đang bắt đầu đoạt quyền nên tất nhiên không có tâm tư đánh với chúng ta. Nhưng sự thái bình này sẽ không duy trì quá một năm đâu, vì theo ta được biết thì Tam vương tử của bọn hắn đã nắm quyền từ lâu, những kẻ còn lại không thể thắng nổi."
"Chờ hắn xử lý xong đám huynh đệ kia sẽ nhanh chóng ngóc đầu trở lại, tên Tam vương tử Hoắc Di kia là kẻ tàn bạo hiếu chiến hơn phụ thân hắn nhiều, đến lúc đó chỉ sợ biên cương càng khó giữ."
Tiêu Vị Tĩnh nhíu mày, "Lũ man di này vẫn chưa hết hy vọng à?"
"Nếu Tiêu Vị Thâm đủ thông minh thì nên nhận ra lúc này phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, thừa dịp Tây Nhung đang nội loạn để tấn công là tốt nhất, nhưng đáng tiếc......" Tiêu Vị Tân cười mỉa mai, "Đáng tiếc hắn quá nhát gan, sợ Dương gia lập công quá lớn danh vọng quá cao uy hϊếp đến vị trí của hắn nên gắng sức đuổi theo gọi người về, vô tình cho Tây Nhung thời gian chuẩn bị."
Tiêu Vị Tĩnh cũng thở dài: "Chỉ tiếc cho Dương gia lòng dạ son sắt mà lại đi theo kẻ mù mắt như thế."
"Không sao, bọn họ sớm muộn gì cũng biết thôi." Tiêu Vị Tân nhàn nhã nói, "Ta chỉ lo ngày sau Tây Nhung ngóc đầu trở lại e là còn điên cuồng hơn bây giờ nhiều."
Tiêu Vị Tĩnh nghe vậy cũng lộ vẻ lo lắng.
Dưới kia vở kịch mang tên quân thần tình thâm cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Vị Thâm đưa cha con Dương tướng quân vào cung, tối nay sẽ có một buổi tiệc ăn mừng long trọng, đến lúc đó ba huynh đệ Tiêu Vị Tân nhất định phải lên sân khấu.
"Thôi, trước mắt vẫn nên nghĩ xem tối nay đối phó thế nào đi." Tiêu Vị Tân lười biếng nói.
Du Thư sẽ không đến buổi tiệc để bảo vệ, trường hợp này hắn không cần phải đi theo, có Kỳ Hàn và Vọng Trần là đủ rồi. Không có chuyện gì làm nên hắn liền về doanh trại ảnh vệ, đúng lúc các huynh đệ khác cũng không có nhiệm vụ, mọi người quây quần cắn hạt dưa nói chuyện phiếm đổ xúc xắc.
Mặc dù không có hoạt động giải trí cao cấp như các chủ tử nhưng các ảnh vệ cũng có lúc cần gϊếŧ thời gian, chỉ là đồ chơi không tao nhã như vậy thôi.
Du Thư không thích ồn ào náo nhiệt nhưng hắn thích ở chung với các huynh đệ, thế nên dù thấy rất ầm ĩ vẫn muốn ở lại. Ảnh Tứ ân cần ôm trái cây ngồi xổm xuống, hào phóng đưa phần mình tới: "Ngươi về rồi à, ăn không?"
Một đám thanh niên trẻ tuổi năng động tụ lại một chỗ ăn uống vui vẻ, chủ đề trò chuyện dần dần chuyển sang các cô nương, đây là chủ đề mà hầu hết nam nhân đều thích.
Ảnh Thất chỉ mê võ, trong mắt hắn nữ nhân có đẹp đến mấy cũng không bằng đao của hắn, vì vậy hắn không tham gia mà ngồi nghiêm chỉnh cạnh Du Thư yên lặng lau chuôi đao, Du Thư cũng không thích đề tài này, còn Ảnh Thập nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời, đành phải lủi thủi đi theo hai người bọn họ.
Ảnh Tứ tràn đầy phấn khởi tranh luận với Ảnh Lục và Ảnh Ngũ xem cô nương nào xinh đẹp nhất thanh lâu. Bọn họ đang ở độ tuổi khí huyết dâng trào, cũng có nhu cầu sinh lý như các nam nhân bình thường nhưng nghề nghiệp của họ không cho phép thành thân, vì vậy khi được nghỉ phép liền đến thanh lâu dạo chơi, ai cũng có tình nhân của riêng mình, thế là ganh đua so sánh như lũ trẻ ngây thơ, nhất định phải tranh nhau nói tình nhân của mình đẹp nhất.
Bọn hắn tranh cãi một hồi bỗng nhiên nhắc tới Du Thư.
"Nhắc mới nhớ, hình như lão Tam ngươi đến giờ vẫn chưa tới chỗ kia nhỉ." Ảnh Cửu sờ cằm cười gian: "Chẳng lẽ ngươi không có nhu cầu sao?"
Ảnh Bát cầm la bàn hỏng của mình giả vờ bấm đốt tay tính toán, "Ta đã sớm tính ra rồi, lão Tam của chúng ta gần đây bị sao Hồng Loan chiếu mệnh, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp hoa đào thôi!"
Ảnh Tứ cười hì hì cắn hạt dưa nhắc Ảnh Cửu: "Tiểu Cửu, ngực ngươi bị lệch rồi kìa."
Ảnh Cửu liếc xéo mắng một câu rồi thô lỗ thò tay vào ngực sửa lại bánh bao giả, sau đó nói tiếp: "Các ngươi đừng có ngắt lời, mất công lão Tam lại đánh trống lảng bây giờ!"
Ảnh Nhị là người lớn tuổi nhất trong bọn họ và cũng thành thật nhất, bình thường không xen vào mấy chuyện này nhưng giờ cũng bồi thêm một cước: "Ta cũng hơi tò mò đấy."
Nghe Ảnh Nhị góp miệng vào, Du Thư liền đau đầu: "Cái này có gì lạ đâu."
"Mọi người đều là nam nhân, dựa vào cái gì ngươi lại giống như Phật sống thanh tâm quả dục vậy hả?" Ảnh Ngũ quanh năm lêu lổng trong sòng bạc nên khí chất lưu manh đầy mình, "Hay là chỗ kia của ngươi không được?"
Du Thư chỉ muốn trợn trắng mắt ngất xỉu tại chỗ, Ảnh Thất vốn đang lau đao, nghe thấy vậy cũng nhịn không nổi: "Tam ca ngươi......"
"Đừng có nói bậy!" Du Thư bó tay toàn tập, cực kỳ hối hận vì mình đã ở lại tham gia náo nhiệt, về phòng ngủ sớm không tốt hơn sao?
"Ta chỉ không thích tìm người tùy tiện thôi." Hắn bất đắc dĩ trả lời, "Nữ thần ta thích không thuộc về ta."
Hắn vừa nói xong thì chung quanh như ong vỡ tổ vì Du Thư chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt bọn họ, mặc dù mọi người hay trêu chọc hắn nhưng chỉ nghĩ hắn quá chất phác, nào ngờ hắn đã có người trong lòng từ lâu.
"Là cô nương thế nào?" Mặt mũi Ảnh Lục tràn đầy hưng phấn, "Ta đọc rất nhiều thoại bản, nói không chừng có thể giúp ngươi nghĩ cách!"
"Không cần." Du Thư đẩy mặt hắn ra rồi ghét bỏ nói: "Mấy thoại bản vớ vẩn ngươi đọc toàn là tài tử giai nhân nói nhảm, có gì hay ho chứ."
Hắn đứng dậy muốn đi nhưng những người khác quyết không cho hắn đi, khó khăn lắm mới cạy được miệng hắn sao có thể bỏ qua, nhất định phải hỏi ra là cô nương nhà nào. Bọn họ ồn ào một hồi thành đánh nhau thật, trong phòng nghỉ gà bay chó chạy, bàn ghế nằm ngổn ngang trên đất, nóc nhà cũng sắp bị lật ngược.
Khi Tạ Phi Viên nghe tin chạy đến thì Du Thư đang bị đè nghiến xuống đất, Ảnh Cửu ỷ mình có ngực đè úp lên hắn, Ảnh Lục và Ảnh Tứ giữ chặt hai cánh tay không cho hắn động thủ, Ảnh Thập ngơ ngác ngồi trên cái ghế duy nhất ở hiện trường không biết nên giúp ai, Ảnh Thất hai mắt tỏa sáng ma quyền sát chưởng kích động muốn so chiêu, còn Ảnh Nhị đầu đầy mồ hôi lôi kéo Ảnh Ngũ khuyên can.
Cảnh hỗn loạn lúc ấy có thể xem như hiện trường phá nhà, cứ như một bầy Husky vừa kéo tới vậy.
Sau một nén nhang.
Tạ Phi Viên sầm mặt ngồi trên ghế, bên dưới là một hàng mỹ nam chân dài mặc áo đen quỳ đầy đất, ai nấy đều đẹp trai ngời ngời, người nào không biết còn tưởng doanh trại ảnh vệ đang xếp hạng dựa theo giá trị nhan sắc.
"Lá gan lớn quá nhỉ, còn dám đánh nhau cơ à?"
Các ảnh vệ run lên, ai cũng không dám hó hé vì sợ Ảnh Thủ đại nhân dùng hình phạt để giáo huấn mình.
"Ai bắt đầu trước?"
Du Thư âm thầm thở dài rồi chủ động nhận tội: "Là thuộc hạ."
"Ảnh Tam?" Tạ Phi Viên sửng sốt, "Ngươi chưa từng gây chuyện, lần này là vì sao?"
Hắn quá nghĩa khí khiến người khác cảm động, cũng nhao nhao nhận tội theo, mỗi người khai ra tội lỗi của mình.
Tạ Phi Viên hiểu ra đám tiểu tử thúi này rảnh quá gây sự, vì chuyện nhỏ nhặt mà đánh cho đầu rơi máu chảy, trên mặt người nào cũng bị thương, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng cứng rắn đoan chính mà bình thường hắn huấn luyện ra nữa.
"Tới hình phòng lãnh phạt đi, mỗi người hai mươi roi, phạt nửa tháng bổng lộc!"
Tạ Phi Viên lạnh giọng nói, "Cút xuống hết cho ta! Còn gây chuyện nữa thì lão tử sẽ lột da các ngươi làm đồ nhắm!"
Các ảnh vệ vội vàng đứng dậy xúm nhau đến hình phòng lãnh phạt, chỉ sợ chậm chân lại bị Ảnh Thủ đại nhân tăng thêm hình phạt.
Lúc này Tạ Phi Viên lại nói: "Ảnh Tam ở lại."
Du Thư bị điểm danh đành phải nán lại, đợi những người khác đi hết mới bất đắc dĩ nói: "Ảnh Thủ đại nhân có chuyện gì dặn dò ạ?"
Tạ Phi Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Thư hồi lâu tựa như đang suy nghĩ gì đó.
"Ngươi có cô nương trong lòng từ lúc nào? Họ tên là gì? Nhà ở đâu? Có cha mẹ không?"
Du Thư biết ngay là chuyện này nên thấp giọng đáp: "Ảnh Thủ đại nhân đừng đùa nữa, thuộc hạ chỉ gạt bọn họ thôi. Chẳng phải ngài thường bảo ta đừng suy nghĩ viển vông hay sao? Ta cũng không nghĩ đến việc thành thân. Ảnh Thủ đại nhân đừng hỏi nữa ạ."
Tạ Phi Viên tức giận trừng hắn một hồi, "Nếu lão tử biết tính tình ngươi thế này thì năm đó ném quách ngươi ra đường ăn xin cho rồi!"
Du Thư mờ mịt không hiểu.
Ảnh Thủ đại nhân ngày càng kỳ quái, rõ ràng bảo hắn phải suy nghĩ thực tế, bây giờ lại bày ra vẻ mặt như "con cái cứng đầu khó bảo".
Còn khó đoán hơn lòng dạ đàn bà nữa.