Chuyện của Hạ Hoài Chương gần như lan truyền khắp cả kinh thành nên đương nhiên Tiêu Vị Thâm cũng biết, trong thâm tâm hắn ghét cay ghét đắng tên biểu ca này, vì vậy chỉ thăm hỏi tượng trưng rồi giả vờ quan tâm tặng chút lễ vật an ủi, kỳ thật sau lưng vui vẻ đến nỗi mấy ngày liền đều ở trong cung ngắm mỹ nhân múa hát.
Bất kể việc này do ai làm thì Tiêu Vị Thâm cũng chẳng quan tâm. Với hắn mà nói, nhìn các thần tử đấu đá nhau ngươi chết ta sống mới là điều thú vị nhất, mặc dù hắn có thể ngồi vững trên ngai vàng là nhờ vào cữu cữu bên ngoại nhưng tên Hạ Hoài Chương này rất chướng mắt, thường ỷ vào thân phận của mình làm việc cẩu thả tùy tiện, nhiều lần còn không để hoàng đế là hắn vào mắt khiến hắn thường xuyên tức giận, thậm chí còn chướng mắt cả Hạ gia nhưng cũng không còn cách nào khác.
Qua mấy ngày lại đến phiên Du Thư trực, hôm nay người cộng tác là Ảnh Thập nhỏ tuổi nhất và cũng ít nói nhất. Đứa nhỏ này vừa đón sinh nhật thứ mười sáu vào tháng trước, tuổi nhỏ lại thích tỏ vẻ già đời, không chỉ suốt ngày làm bộ lão luyện mà nói chuyện cũng tuân thủ quy tắc im lặng là vàng, tin chắc nam nhân ít nói mới có sức hút và đáng tin cậy.
Trong cả doanh trại ảnh vệ, xét kỹ năng giả vờ cũng chỉ mỗi mình Du Thư có thể tranh tài cao thấp với y.
Hai người họ hợp lại với nhau chính là hai pho tượng sống.
Mới sáng sớm Tiêu Vị Tân đã thức dậy mặc đồ tỉ mỉ, y phục còn xông gỗ thông trầm hương trước một ngày, cứ như sắp tham gia sự kiện gì trọng đại lắm. Du Thư biết nam chính lại sắp đi diễn kịch vì hôm nay là sinh nhật của trắc phi Chu Uyển, trong vương phủ không có chính phi, cũng không còn trắc phi nào khác, y là Vương gia dù sao cũng phải đi thăm một chút.
Huống hồ Chu Uyển còn là nữ nhân Tiêu Vị Thâm đích thân lựa chọn đưa vào, thân phận không hề tầm thường.
Tiêu Vị Thâm không mấy yên tâm về các huynh đệ của mình nên trong mỗi vương phủ đều có người của hắn, nếu không hắn làm sao biết được nhiều chuyện riêng tư của người khác như vậy. Trên danh nghĩa là hắn quan tâm đến việc chung thân đại sự của đệ đệ, nhưng thực tế chẳng qua chỉ muốn cài người nằm vùng mà thôi.
Ngoại trừ Tiêu Vị Tân, trong phủ Tần Vương và Dung Vương đều có nữ nhân hắn nhét vào, nhưng Tiêu Vị Minh còn nhỏ mà trong phủ lại không có nữ chủ nhân quản lý gia nghiệp, đối với chuyện nam nữ cũng không rành, nữ nhân đưa tới lại bị y xem như quản gia sai bảo, về cơ bản cũng chỉ là công cụ mà thôi. Còn Tiêu Vị Tĩnh vốn phong lưu, với hắn mà nói bao nhiêu nữ nhân cũng không thừa, để trong phủ làm vật trang trí cũng đẹp mắt, bất luận thế nào mấy người bọn họ hoặc thật hoặc giả đều chấp nhận hành động của Tiêu Vị Thâm.
Tiêu Vị Tân có thể không động vào Chu Uyển nhưng không thể thật sự xem nàng như kẻ vô hình, nếu không sẽ khiến Tiêu Vị Thâm hoài nghi, vì vậy ngày sinh nhật này y vẫn phải đến Lạc Mai Viên của Chu Uyển.
Du Thư và Ảnh Thập im lặng theo sau, kỳ thật ở phủ nhà mình không cần nghiêm ngặt như thế, dù sao cũng rất ít có khả năng thích khách đột nhập tìm chết, nhưng tâm tư Ảnh Thủ đại nhân còn mảnh hơn cây kim, xưa nay hắn luôn tôn thờ bốn chữ "chú ý cẩn thận", vì vậy lúc nào cũng nghiêm khắc yêu cầu bọn họ bảo vệ Vương gia không được lơ là.
Lạc Mai Viên là nơi ở duy nhất dành cho nữ quyến trong phủ Lăng Vương, khi Tiêu Vị Tân đến thì đám nha hoàn đã quỳ gối cạnh cửa nghênh đón, còn Chu Uyển đã sớm trang điểm ngoan ngoãn chờ ngoài cửa.
"Vương gia." Vừa thấy y thì ánh mắt Chu Uyển liền sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười thẹn thùng ôn nhu nhưng vẫn quy củ nửa quỳ.
Tiêu Vị Tân vội vàng đỡ nàng dậy, nửa thật nửa giả trách cứ: "Chẳng phải bản vương bảo ngươi chờ bên trong à? Sao tay lại lạnh như vậy?"
Chu Uyển hiền lành mỉm cười, mặt mày xinh đẹp sóng mắt lưu chuyển, nói như hờn dỗi: "Vương gia lâu rồi không đến, thϊếp có thể không nóng lòng được sao?"
Hai người ra vẻ ân ái đi vào, còn hộ vệ trông coi ở cửa, Du Thư và Ảnh Thập như thường lệ ngồi xổm trên nóc nhà. Cuối thu gió lớn, hai người họ giống như hai cây đũa đen cắm thẳng trên nóc nhà, ai cũng im lặng như đang ngầm tranh tài cao thấp.
Trong phòng loáng thoáng có tiếng của Tiêu Vị Tân và Chu Uyển, nghe tiếng chuyện trò ấm áp hòa thuận kia người ngoài hẳn sẽ nghĩ đây là một đôi phu thê tình tứ, tuyệt đối không ngờ được hai người bọn họ thật ra đều chướng mắt đối phương.
Chu Uyển là người của Tiêu Vị Thâm, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm mật thám, lấy thân phận con gái quan lại vào phủ để giám sát động tĩnh của Tiêu Vị Tân, nếu y có chút bất thường nào cũng phải báo lại.
Tiêu Vị Tân dù muốn gϊếŧ nàng cả vạn lần nhưng buộc lòng phải giữ nàng lại, để không gây nghi ngờ thỉnh thoảng còn phải đến đối phó một lát, Chu Uyển thì chướng mắt Tiêu Vị Tân ốm yếu vô dụng nhưng nàng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Du Thư còn đang cảm thán hai ảnh đế ảnh hậu diễn kịch bên dưới thì Ảnh Thập nhỏ tuổi rốt cuộc mở miệng trước: "Trắc phi nương nương thật nặng tình với Vương gia."
Ngoài phòng Chu Uyển luôn có ảnh vệ giám sát nhưng rất ít người biết thân phận thật sự của nàng, Du Thư cũng nhờ đọc truyện mới biết được thân phận Chu Uyển, còn những người khác lại không mấy rõ ràng, xem ra Ảnh Thập đang nghĩ trắc phi nương nương dung mạo tuyệt trần nhưng không được sủng ái thật đáng tiếc.
"Mọi thứ không thể nhìn bề ngoài được đâu." Du Thư lạnh nhạt bảo y.
Ảnh Thập không hiểu có điểm nào sai, trắc phi nương nương xinh đẹp dịu dàng, nếu Vương gia không phải chịu nhục thì e là đã sớm bên nhau sớm chiều rồi.
Một đứa nhỏ mười sáu tuổi nào biết tình yêu nam nữ là gì, Du Thư nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo của Ảnh Thập rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai y: "Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu thôi."
Ảnh Thập chớp mắt mấy cái, có chút bất mãn vì bị xem thường, "Ảnh Tam cũng đâu lớn hơn ta mấy tuổi, đều là người cùng thế hệ cả thôi, ngươi đừng giáo huấn ta."
Du Thư thở dài.
Xét tuổi tâm lý thì ngươi phải gọi ta bằng chú đấy nhóc con ạ.
Trong phòng vang lên tiếng sáo trúc, Du Thư khoanh tay ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, đúng lúc trên trời có một bầy vịt trời bay về phương Nam, Ảnh Thập quay sang ngây ngô nhìn hắn.
Mặc dù người ngoài rất khó lý giải nhưng các huynh đệ ở chung với nhau trong doanh trại ảnh vệ có quan hệ rất tốt, mọi người đều xuất thân từ cô nhi, cùng nhau vượt qua luyện ngục đẫm máu sống nay chết mai, vì vậy tình cảm giữa họ khắng khít hơn bất kỳ ai khác, nhưng Ảnh Tam lại là người kỳ quái nhất trong số đó.
Hắn luôn luôn trầm mặc, làm việc ổn trọng cẩn thận, huấn luyện cũng liều mạng nhất, hầu hết mọi người đều tán đồng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ là Ảnh Thủ đời kế tiếp, cùng với Ảnh Nhị quản lý doanh trại ảnh vệ của Vương gia, đó là điều mà rất nhiều người thiết tha mơ ước.
Nhưng Ảnh Tam chẳng có vẻ gì hứng thú với việc này, hắn chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài nên mọi người cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Tuy Ảnh Thập có vẻ già dặn nhưng thật ra vì sùng bái hắn nên mới bắt chước hắn trầm mặc.
Ảnh Tam là đệ nhất thiên tài trong doanh trại ảnh vệ, mười hai tuổi đã có thể làm nhiệm vụ một mình, thành thục không hề giống một đứa trẻ, là tấm gương cho rất nhiều ảnh vệ ở tầng dưới chót.
Giống như bây giờ, Ảnh Thập mờ mịt nhìn hắn ngẩng đầu ngắm bầy chim di trú trên trời.
Sao trong mắt hắn lại có một nỗi thương cảm khiến người ta không hiểu thấu?
Một ảnh vệ sao lại thương cảm chứ?
Không rõ nữa.
Du Thư trông về bầu trời phía xa, còn Tiêu Vị Tân trong phòng thì đang bực bội.
Chu Uyển này rất khó đối phó, diễn trước mặt nàng còn khó hơn diễn trước mặt Tiêu Vị Thâm, chỉ cần chút sơ suất là sẽ sai lầm ngay, huống hồ nàng ba lần bốn lượt dựa sát vào y như muốn ám chỉ gì đó, điều này càng khiến y phiền lòng hơn.
Tiêu Vị Tân có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, mặc dù ở cổ đại không có cách nói này nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu. Y không thể chịu được những thứ không sạch sẽ đυ.ng vào mình, Chu Uyển xuất thân là nữ nhân mật thám, trước kia không biết đã từng hầu hạ bao nhiêu nam nhân, Tiêu Vị Tân ngẫm lại càng thấy buồn nôn, vô cùng chán ghét đôi tay mềm mại không xương của nàng quấn lấy mình, chỉ hận không thể lập tức chém đứt tay nàng ném ra xa.
"Bản vương uống nhiều rượu quá, phải về nghỉ ngơi trước." Tiêu Vị Tân cảm thấy vừa đủ thời gian liền đứng dậy làm bộ say rượu: "Ngươi không cần tiễn, hôm nay là sinh nhật ngươi, nếu thích vật gì cứ sai người mua là được, đừng ủy khuất mình."
Dứt lời y đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo như bị say thật, Họa Xuân tinh ý lập tức đi tới dìu y, Chu Uyển bất đắc dĩ đành phải rưng rưng lệ cúi người đưa tiễn, tựa như lưu luyến không rời.
Du Thư thấy hai ảnh đế ảnh hậu kia tan cuộc mới yên lặng nhảy xuống nóc nhà.
Vừa rời Lạc Mai Viên chưa bao lâu, Tiêu Vị Tân liền lạnh mặt. Họa Xuân hiểu ý cởϊ áσ ngoài của y rồi lấy một chiếc khác cho y mặc, còn món đồ bị Chu Uyển chạm vào chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị đốt.
"Tiếp tục giám sát nàng, có hành động gì cũng phải báo cho ta." Tiêu Vị Tân để lại một câu rồi sải bước rời đi, y vội vã trở về tắm rửa, toàn thân đều là mùi thơm đáng ghê tởm trên người nữ nhân kia, ngay cả sợi tóc cũng vậy, y cảm thấy mình hít thở không thông nữa rồi.
Nhưng vừa về tới sân lại phát hiện có người đang chờ.
"Sắc mặt Thất đệ không tốt lắm, bị ai chọc giận à?"
Dung Vương Tiêu Vị Tĩnh cười mà như không cười bắt chéo chân nằm trên ghế giễu cợt y, "Con người ngươi thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."
Tiêu Vị Tân lạnh lùng nhìn hắn rồi thờ ơ nói: "Ta có thể tặng cho ngươi thương tiếc."
"Không cần. Trong phủ ta nữ nhân nhiều lắm, các nàng sẽ bóp chết nàng ta mất thôi." Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm ngồi xuống, "Hơn nữa loại nữ nhân như Chu Uyển kia ngoại trừ Tiêu Vị Thâm không kén chọn thì ai mà ngủ chung được."
Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống một cái ghế khác, nhận chén trà Lạc Dao bưng tới uống một ngụm: "Tra được gì chưa?"
"Đúng như ngươi nói, Hạ Hoài Chương đã lấy danh nghĩa hoàng huynh tốt của chúng ta ở bên ngoài lừa trên gạt dưới, đã làm rất nhiều "chuyện tốt"! Bạc sửa cầu cứu trợ cũng dám nuốt, đã vậy còn nuốt tận mười vạn lượng bạc trắng." Khi Tiêu Vị Tĩnh nói những lời này, sắc mặt luôn đùa cợt ngả ngớn cũng biến mất, thay vào đó là vẻ đứng đắn nghiêm túc không hề giống công tử ăn chơi: "Đúng là to gan lớn mật."
"Hắn thì có gì mà không dám làm?" Tiêu Vị Tân cũng chẳng ngạc nhiên, "Chỉ sợ Tiêu Vị Thâm có nằm mơ cũng không ngờ nữ nhân ngủ với hắn cũng ngủ với cả Hạ Hoài Chương."
"Còn có chuyện này cơ à?" Tiêu Vị Tĩnh hào hứng nhích lại gần hóng hớt, "Hắn dám cho Tiêu Vị Thâm đội nón xanh nữa sao?"
Tiêu Vị Tân nhíu mày, "Cách xa ta một chút, mùi son phấn trên người ngươi thật khó ngửi."
"Được được, tật xấu này của ngươi đúng là khó ưa, sau này không biết người nào lọt được vào mắt ngươi nữa." Tiêu Vị Tĩnh bất đắc dĩ ngồi xa một chút, "Ta nghe nói hai ngày trước ngươi làm xấu mặt Hạ Hoài Chương à?"
Tiêu Vị Tân bưng chén trà, sắc mặt có vẻ khá hơn: "Là thủ hạ của ta làm."
"Thủ hạ ngươi còn có người tài giỏi thế cơ à?" Tiêu Vị Tĩnh rất có hứng thú, trên gương mặt thanh tú viết đầy chữ "Ta muốn làm quen", "Ta rất thích cách làm này, chừng nào ngươi giới thiệu cho ta đây?"
Tiêu Vị Tân uống trà không đáp, rõ ràng là không muốn cho hắn biết.
Tiêu Vị Tĩnh cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, hắn nằm lại xuống ghế hờ hững nói: "Tính thời gian thì thiếu tướng quân cũng sắp về kinh thành rồi. Đến lúc đó chúng ta có nên tìm cách lôi kéo hắn không?"
Ánh mắt Tiêu Vị Tân thâm trầm, y lắc đầu thấp giọng nói: "Tạm thời vẫn chưa cần."
"Mặc dù Dương Thất Huyền còn trẻ nhưng thực chất vẫn giữ tư tưởng trung quân cổ hủ, lúc này người nịnh bợ hắn quá nhiều, chúng ta đi sẽ không có kết quả tốt, ngược lại càng dễ bị bại lộ."
"Hắn đã muốn trung quân thì cứ mặc kệ hắn đi. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn hiểu ra Tiêu Vị Thâm là loại hoàng đế gì."
Tiêu Vị Tân lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Kinh thành đã yên tĩnh quá lâu rồi.