Ngày hôm sau, Tiêu Vị Tân đọc sách ở thư phòng đã biết được tin tức từ miệng Kỳ Hàn.
"Có việc này thật à?" Y cực kỳ kinh ngạc.
Kỳ Hàn cố gắng lắm mới không phá lên cười, nghiêm túc trả lời: "Đúng thế đấy ạ, thuộc hạ đã nghe đầu đường cuối ngõ bàn tán khắp nơi, nói...... đêm qua Hạ thị lang gần như không mặc gì phát điên chạy ra cửa Thính Nguyệt Lâu, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, còn nói......còn nói chỗ kia của Hạ thị lang giống như của trẻ con, toàn không giống nam tử trưởng thành."
Nghe đến đây Tiêu Vị Tân cũng lộ ra chút ý cười.
Hôm đó y thực sự nuốt không trôi cơn giận kia, thế là sai người âm thầm trả thù Hạ Hoài Chương, nhưng cũng không dám làm lớn chuyện vì sợ gây nghi ngờ, chỉ muốn cho hắn một bài học nằm nhà mấy bữa, nào ngờ lại có cục diện này, thật sự vượt xa dự đoán của y.
Loại người như Hạ Hoài Chương chịu nhục như vậy e là cả đời này cũng không rửa được tiếng nhơ, so với bị đánh một trận nằm mấy ngày thì càng khiến người ta hả hê hơn.
"Là chủ ý của ai thế?" Tiêu Vị Tân quả thực hơi tò mò, nhìn cách thức này không giống như người trong phủ mình làm.
Kỳ Hàn tiến lên một bước trả lời: "Thuộc hạ đã đi nghe ngóng, là một ảnh vệ tên Ảnh Tam trong doanh trại chúng ta tự chủ trương, Vương gia có muốn gặp hắn không ạ?"
"Ảnh Tam? Lại là hắn......" Tiêu Vị Tân không ngờ mấy ngày sau mình lại nghe được tin tức về người này, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Vậy cứ đưa hắn đến đây, bản vương muốn đích thân gặp một lần."
Kỳ Hàn lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Tiêu Vị Tân ngồi trong thư phòng nhớ lại lần đầu tiên mình chú ý tới Ảnh Tam, khi đó thấy thế nào cũng là người lãnh đạm làm việc có chừng mực, thực sự không giống người có thể làm ra loại chuyện này.
Quả thật thú vị mà.
Chỉ một lát sau Du Thư đã bị xách từ bàn ăn tới thư phòng, hắn còn băn khoăn mình chưa kịp gặm chân vịt, không biết cuối cùng rơi vào miệng tên nào.
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Vị Tân, hắn vẫn quen thuộc quỳ xuống đất, nhìn không ra chút oán giận nào: "Vương gia."
Tiêu Vị Tân lấy lại tinh thần nhìn thanh niên quỳ dưới bàn sách, hờ hững nói: "Đứng lên đi."
"Vâng." Du Thư nghe lời đứng dậy rồi khép nép đứng một bên chờ đợi.
Hắn có thể đoán được đại khái, chuyện đêm qua đúng là hết sức kinh thiên động địa, hắn thì thoải mái rồi nhưng không biết Tiêu Vị Tân nghĩ sao, có khi vì hắn tự tiện hành động nên còn trừng phạt hắn cũng nên.
"Chuyện đêm qua do ngươi làm à?" Ngữ khí Tiêu Vị Tân nghe không ra vui buồn, giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Du Thư thấp giọng đáp: "Bẩm Vương gia, việc này đúng là thuộc hạ tự ý chủ trương, xin Vương gia trách phạt."
"Trách phạt? Bản vương nói muốn trách phạt lúc nào?" Tiêu Vị Tân khẽ hừ một tiếng, "Nhưng lá gan của ngươi quả thực rất lớn, là ai đưa ra chủ ý cho ngươi?"
"Không ai hết ạ." Du Thư ăn ngay nói thật, "Đều là chủ ý của thuộc hạ, Vương gia hạ lệnh hành động tùy theo hoàn cảnh để trả thù hắn nhưng chưa dặn dò cụ thể, vì vậy thuộc hạ đành phải tự tiện hành động."
Tiêu Vị Tân thấy hắn không nói dối thì lại hỏi: "Kể lại chân tướng lần nữa xem."
Thế là Du Thư liền kể hết toàn bộ quá trình hành động đêm qua của mình, ngoại trừ mấy câu khen ngợi linh tinh của Lục Oánh thì hầu như không bỏ sót chỗ nào, "Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ đã dám làm như thế thì tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng."
"Thứ mà thuộc hạ bỏ vào lư hương là một loại hương liệu trong hoa lâu thường dùng để xông phòng, khi kết hợp với thuốc kia rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, đồng thời còn thúc đẩy dược tính phát huy, tưởng rằng những thứ mình thấy đều là thật."
"Nếu thái y đến bắt mạch châm cứu cũng không tìm được thuốc lưu lại mà chỉ nói do uống rượu quá độ cộng thêm hương liệu ở hoa lâu gây ra ảo giác, sẽ không hoài nghi có người hạ dược."
"Cho dù hắn có phát giác ra điểm bất thường thì cũng không tra được gì, thuộc hạ xử lý cực kỳ sạch sẽ, không hề bại lộ thân phận nên chẳng ai nghi ngờ ngài đâu ạ."
Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng: "Hắn không điều tra nhưng chẳng lẽ cha hắn sẽ không điều tra sao?"
Du Thư lắc đầu nói: "Hạ thừa tướng trong triều chắc hẳn gây thù oán rất nhiều, làm sao hắn có thể tìm được chứng cứ chứng minh ai ra tay? Huống chi việc này rất xấu hổ, con trai mình gây tai tiếng lớn như vậy, Hạ thừa tướng sẽ không gióng trống khua chiêng rêu rao khắp thành đâu ạ."
Tiêu Vị Tân liếc mắt nhìn hắn, "Bản vương không biết ngươi còn có thủ đoạn này cơ đấy. Nhưng...... rất hợp ý ta."
Lâu nay Tiêu Vị Tân đều biết Hạ Hoài Chương có ý nghĩ buồn nôn với mình, nếu không phải sợ rước họa vào thân thì y đã âm thầm gϊếŧ tên cẩu vật kia từ lâu, bây giờ Ảnh Tam làm chuyện này thực sự đã giúp y hả giận.
"Hắn năm lần bảy lượt xúc phạm Vương gia, trừng phạt thế này vẫn chưa thấm vào đâu cả." Du Thư cúi đầu nói.
Hắn không hề nói đêm qua mình vừa nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo đỏ kia thì lập tức nổi giận, ai đã từng gặp Tiêu Vị Tân đều sẽ thấy mặt mày nữ tử kia có rất nhiều điểm giống y, mặc dù khí chất không thể sánh bằng nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến người ta giận sôi.
Hạ Hoài Chương say rượu ôm nàng ta nói những lời khó nghe, Du Thư cũng nghe được, hắn ôm nữ tử kia nhưng lại gọi tên Tiêu Vị Tân.
Là một trai thẳng, hắn không thể tha thứ cho kẻ khinh bỉ nam chính giống như thần tiên nhà mình, thế nên mới ra tay nặng như vậy.
Tiêu Vị Tân bất ngờ nhìn hắn, "Không ngờ ngươi còn rất chân thành."
"Thính Nguyệt Lâu nổi tiếng như vậy, đi một lần chắc tiêu tốn không ít nhỉ?" Tiêu Vị Tân kinh doanh hoa lâu nên đương nhiên cũng biết giá cả ở đó, nhíu mày hỏi: "Bổng lộc của ngươi có đủ không?"
Nhắc tới việc này Du Thư lại đau lòng, chỗ cao cấp như Thính Nguyệt Lâu quả nhiên chặt chém kinh người, hắn chỉ gọi một thanh quan nghe vài tiểu khúc, ngay cả rượu cũng không dám gọi, thế mà hết mười lăm lượng bạc! Mười lăm lượng bạc đủ cho người bình thường ăn uống mấy tháng, huống chi lúc ấy hắn sinh lòng thương cảm nên đã dốc hết tất cả bạc trên người cho tiểu cô nương kia.
Một đêm có thể nói là tổn thất nặng nề.
Nhưng hắn không dám tìm người đòi lại, dù sao cũng là mình tự chủ trương, đâu thể tìm chính chủ khóc lóc kể lể chứ.
"Thuộc hạ...... Thuộc hạ đúng là giật gấu vá vai đấy ạ."
Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu không hề che giấu của hắn, khóe môi Tiêu Vị Tân nhếch lên, tâm tình có vẻ rất tốt: "Không có tiền đồ."
"Tất cả chi phí đêm qua của ngươi bản vương sẽ bảo phòng thu chi trả lại ngươi, còn nữa....." Nói đến đây rốt cuộc y cũng lộ ra một nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa hơn nhiều: "Việc này làm khá lắm, lát nữa bảo Tạ Phi Viên dẫn ngươi đi lĩnh thưởng."
Du Thư không ngờ còn có đãi ngộ này, sau mấy giây sửng sốt liền cảm kích nói: "Tạ ơn Vương gia!"
Tâm tình Tiêu Vị Tân không tệ, y dựa vào ghế nghĩ ngợi một lát rồi lại hỏi: "Thuốc "Uy Ca" gì đó ngươi còn không?"
"Đây chỉ là vật thí nghiệm nên thuộc hạ làm không nhiều, có chút tác dụng phụ cần cải tiến thêm, trong tay chỉ còn ba viên thôi ạ." Du Thư thành thật trả lời.
Tiêu Vị Tân gật đầu, bình tĩnh nói: "Ngươi đã có năng khiếu về mặt này thì cứ làm tiếp đi, đem hết số thuốc còn lại đến cho ta."
Du Thư không dám hỏi y muốn làm gì nhưng dựa vào tính tình Tiêu Vị Tân thì chắc chắn là muốn dùng cho kẻ thù. Nam chính đã lên tiếng sao có thể không nghe, Du Thư ngoan ngoãn nói: "Vậy sau khi thuộc hạ trở về sẽ đưa đến cho Vương gia."
"Ừm." Tiêu Vị Tân hài lòng xua tay nói khẽ: "Lui xuống đi."
Du Thư vội nhào qua cửa sổ ra ngoài.
Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn sang: "......"
Cái tên này đúng là không khen nổi, cửa mở rộng như vậy mà cứ phải nhảy cửa sổ, mắt mù rồi sao?
Du Thư chạy thật xa mới dừng lại, hắn không thể tin được mình chẳng những không bị Tiêu Vị Tân trách phạt mà còn được khen thưởng, phải biết đêm qua khi hành động hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu roi, ngay cả kim sang dược cũng chuẩn bị xong.
Xem ra Tiêu Vị Tân đã căm hận Hạ Hoài Chương từ lâu, hắn chỉ vô tình gãi đúng chỗ ngứa thôi.
Nghĩ tới phần thưởng, bước chân Du Thư lập tức nhẹ hẫng, không ai sống thiếu được tiền bạc, mỗi khi có tiền hắn đều đếm tới đếm lui, tự do sau này đều phụ thuộc vào số vốn này của hắn.
"Ngươi còn mặt mũi về đây à?" Tạ Phi Viên dựa cửa lạnh lùng nhìn hắn, "Chuyện đêm qua ngươi thật sự không sợ xảy ra sự cố sao?"
Du Thư vừa trở về liền thấy gương mặt quạu quọ của Ảnh Thủ đại nhân, nhưng hắn đã quá quen với vị sát thần mặt lạnh này nên bình tĩnh đi tới: "Ta dám làm thì chứng tỏ không có sơ hở gì, bao nhiêu năm rồi mà Ảnh Thủ đại nhân vẫn chưa hiểu rõ ta sao?"
"Tiểu tử thúi." Sắc mặt lãnh khốc của Tạ Phi Viên hơi giãn ra, giơ tay đập hắn một cái: "Cũng may chuyện lần này khiến Vương gia vui vẻ, nếu không ngươi cứ chờ bị lột da đi!"
Du Thư đứng yên cho hắn đánh một cái không nhẹ không nặng, sống lưng thẳng tắp.
Tạ Phi Viên biết rõ tính hắn nên chỉ cố ý hù dọa một chút mà thôi, trên thực tế lại rất yên tâm về Du Thư, trong doanh trại ảnh vệ này ngoại trừ Ảnh Nhị cũng chỉ có hắn đáng tin cậy nhất, xưa nay chưa hề hành động lỗ mãng.
"Vương gia dặn ngươi sắp tới đừng ra cửa làm nhiệm vụ, mặc dù lần này xử lý chu đáo kín kẽ nhưng không chừng lão thất phu Hạ thừa tướng kia sẽ tra được, tuy ngươi đã dịch dung nhưng khó đảm bảo thân hình sẽ không bị người khác nhớ rõ."
Du Thư ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, vậy ta sẽ khiêm tốn một chút."
Tạ Phi Viên lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay hắn rồi trêu chọc: "Vương gia thưởng cho ngươi một trăm lượng, tiểu tử ngươi xem như hên đấy."
"Bao....bao nhiêu cơ?" Du Thư ngoáy lỗ tai, suýt nữa thì để lộ biểu cảm thật ra ngoài.
Những ảnh vệ đỉnh cao như bọn họ bán mạng liếʍ máu trên lưỡi đao nhưng bổng lộc một tháng cũng chỉ có hai mươi lượng, thế mà Vương gia tùy tiện khen thưởng liền có ngay một trăm lượng, gần nửa năm lương của hắn chứ ít gì!
Hắn cố nghiêm mặt không để mình cười rú lên, nhận ngân phiếu từ tay Ảnh Thủ đại nhân cất kỹ rồi làm bộ điềm tĩnh nói: "Nếu ta phát đạt thì nhất định sẽ không quên Ảnh Thủ đại nhân đâu."
"Vậy ta phải dựa vào ngươi dưỡng già rồi." Năm nay Tạ Phi Viên mới ba mươi bảy tuổi nhưng suốt ngày nghĩ đến chuyện về hưu dưỡng già, vỗ vai Du Thư rồi chắp tay sau lưng ung dung rời đi.
Đúng như Du Thư nói, mặc dù chuyện này rất ầm ĩ nhưng hoàn toàn không để lại sơ hở gì, Thính Nguyệt Lâu vốn là chốn ăn chơi đủ mọi hạng người, tầng lớp nào cũng có, cha con Hạ thừa tướng ở kinh thành gây thù oán quá nhiều nên nhất thời không tra ra được ai.
Hơn nữa bọn hắn có lật ngược Thính Nguyệt Lâu cũng chẳng tìm ra công cụ gây án nào, nhóm ám vệ trông coi trên lầu đều nói không thấy ai khả nghi, trong phòng càng không tìm ra bất kỳ tung tích dược vật gì, tra tới tra lui chỉ có tịch mịch.
Không ai nghi ngờ Lăng Vương Tiêu Vị Tân vì người ta thân thể ốm yếu phẩm hạnh đoan chính, xưa nay chưa từng lai vãng đến chốn phong lưu như thanh lâu sở quán, cha con Hạ thừa tướng mất hết mặt mũi, chỗ kia cực nhỏ của Hạ Hoài Chương đã trở thành trò cười.
Hạ thừa tướng không có chỗ trút giận nên chọn đại một kẻ làm mình đau đầu nhất để khai đao, trên triều đấu đá ngươi chết ta sống.
Cuối cùng còn giúp Tiêu Vị Tân được lợi, thừa cơ bọn họ đấu đá để cài người của mình vào, nhờ vậy mà vui vẻ thoải mái được một thời gian.