Đêm dần khuya.
Dưới ánh nến lờ mờ trong phòng, Du Thư toàn thân áo đen ngồi thẳng lưng trước bàn cầm bút than múa bút thành văn, nhờ ánh lửa lờ mờ to bằng hạt đậu có thể trông thấy vẻ mặt trang nghiêm của hắn như đang làm chuyện gì trọng đại lắm.
"Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó"
"Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay lại là 100%, Ảnh Thủ đại nhân hết sức hài lòng, còn nói sau này mình nhất định có thể làm nên chuyện lớn, tuyên dương mình trước mặt mọi người. Mặc dù ngoài miệng khiêm tốn nhưng nói thật mình cảm thấy hắn nói đúng lắm."
"Nếu Ảnh Thủ đại nhân có thể cho lợi ích gì thiết thực, ví dụ như tăng bổng lộc thì càng tốt hơn."
Thanh niên dưới đèn viết xong câu này thì dừng tay, đọc lại nội dung một lượt rồi cầm bút than bổ sung một câu.
"Còn nữa, hình như hôm nay mình đẹp trai hơn hôm qua thì phải."
Viết xong hắn thoải mái thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thư giãn gân cốt rồi ngồi xổm xuống lôi từ gầm giường ra một cái rương sắt, cẩn thận đặt cuốn sổ nhỏ vào đó, trong rương còn có mấy quyển sổ giống nhau như đúc, chỉ khác số hiệu.
Sau khi khóa kỹ cái rương và nhét lại vào gầm, hắn mới bò lên giường, tung chưởng dập tắt ngọn nến, nhắm mắt tĩnh tâm bắt đầu ngủ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất lành mạnh.
Một đêm không mộng.
Hôm sau trời vừa tảng sáng thì Du Thư đã thức dậy, hắn nhanh nhẹn mặc quần áo giống hệt hôm qua, mở cửa ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp rồi đứng bên ngoài hít sâu một hơi.
Không khí buổi sáng cuối thu hơi lạnh, còn có sương giăng, hắn cảm thấy trong phổi mình toàn hơi nước, cả người mát mẻ.
Mặc dù ở cổ đại có ngàn vạn điều bất tiện nhưng chất lượng không khí thật sự chẳng chê vào đâu được.
Một nam tử mặc áo đen giống hắn cũng từ phòng bên cạnh đi tới, vừa thấy hắn liền chào hỏi: "Ảnh Tam? Hôm nay ngươi dậy sớm thế?"
Hắn quay lại thấy người đứng phía sau thì khẽ gật đầu đáp lại, trên mặt từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì.
Ảnh Tứ vặn eo bẻ cổ đi tới, ngáp một cái rồi lẩm bẩm: "Nghe nói hôm nay huấn luyện phải tăng gấp đôi, ta cũng quá xui xẻo đi."
Du Thư liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt nói: "Hôm qua ngươi lười biếng bị Ảnh Thủ đại nhân bắt được nên tất nhiên phải tăng gấp đôi rồi."
"Ngươi không nói được câu nào êm tai hơn à? Ai chẳng biết Ảnh Thủ đại nhân chỉ ưu ái mình ngươi......" Ảnh Tứ nửa thật nửa giả oán trách rồi chọt eo Du Thư lẩm bẩm, "Eo ngươi nhỏ thật đấy."
Du Thư lạnh lùng gạt tay y ra: "Không được tùy tiện chạm vào eo nam nhân."
Ảnh Tứ liếc mắt, "Ngươi cứ giả bộ đứng đắn đi!"
Đang nói chuyện thì cửa những phòng khác cũng lục tục mở ra, các huynh đệ chào hỏi nhau rồi bắt đầu tập luyện, hầu như không ai nói chuyện nữa, nếu lười biếng thì sẽ bị phạt.
Thực lực của Du Thư xếp thứ ba trong doanh trại ảnh vệ nên tất nhiên có danh hiệu Ảnh Tam, danh hiệu của những người khác cũng dựa theo xếp hạng thực lực chứ không biết tên thật của nhau. Đợi tập luyện xong, bọn họ liền rủ nhau đi ăn cơm, tất cả mọi người đều tranh thủ không dám chậm trễ.
Thời gian Du Thư mong đợi nhất mỗi ngày chính là giờ cơm, bởi vì đầu bếp nhà ăn ở doanh trại ảnh vệ nấu nướng rất tuyệt, chưa nói tới hương vị thế nào mà chủ yếu là khẩu phần đầy đặn, xưa nay cho thịt không hề tiếc tay, giò heo chân vịt cá kho đổi món đặc sắc theo ngày, không giống mấy dì bán cơm keo kiệt ở trường học. Với những người mới bước qua tuổi dậy thì có sức ăn mạnh như bọn hắn thì điều này rất đáng khen ngợi.
Chắc đầu bếp trước kia nuôi heo nên điểm tâm hôm nay có đùi gà to, mỗi người hai cái. Ngoài ra còn thêm bốn cái bánh bao chay, hai bát cháo, ba món ăn kèm, một quả trứng gà và một cái bánh ngọt, Du Thư nhìn lướt qua bàn ăn mà hài lòng hết sức.
Hôm nay là ngày hắn trực nên nhất định phải giải quyết xong điểm tâm trong năm phút, sau khi gật đầu ra hiệu với các huynh đệ khác thì đặt bát đĩa còn sạch hơn mặt mình xuống bàn, xuất phát đến chỗ chủ tử trình diện, hôm nay hắn đi chung với Ảnh Ngũ.
Hai người di chuyển cực nhanh trong Vương phủ rộng mênh mông, nhón chân bay qua không chút dấu vết, phải hoàn tất giao ca trước khi Vương gia thức dậy. Ảnh Nhị và Ảnh Bát đã canh gác ngoài phòng cả đêm, đợi Du Thư và Ảnh Ngũ thế chỗ thì họ mới được về ngủ bù.
Trước khi đi Ảnh Nhị còn xoa đầu Du Thư, ấm giọng nhắc hắn: "Sáng nay tâm trạng Vương gia không tốt nên các ngươi tuyệt đối đừng phạm sai lầm đấy."
Du Thư mất tự nhiên né đầu đi: "Biết rồi."
"Đã bảo đừng động tới đầu ta mà."
Trong mắt Ảnh Nhị hiện lên ý cười thản nhiên, lập tức quay người nhảy vọt rồi biến mất trong sân.
Du Thư ngồi xổm dưới cửa sổ kiên nhẫn chờ, nhân tiện tính toán thời gian, trong lòng thầm đếm.
"Ba —— Hai —— Một"
Một giây sau quả nhiên cửa phòng bật mở, một nam nhân từ bên trong đi ra.
Du Thư là người biết phép tắc, làm ảnh vệ thân phận hèn mọn chưa được chủ tử cho phép thì không được tự ý ngẩng đầu nhìn, nhưng hắn không cần ngẩng đầu cũng biết người kia có dáng vẻ thế nào.
Hôm nay Lăng Vương Tiêu Vị Tân mặc trường bào màu trắng có hoa văn hình trăng lưỡi liềm, tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng chứ không buộc phát quan như các nam tử trưởng thành khác, điều này khiến y có vẻ hơi yếu đuối, ngoài trường bào còn phủ một lớp vải the, bên hông đeo đồng điếu ngọc xanh, thân hình cao gầy, dung mạo lộng lẫy, phong độ tao nhã chi lan ngọc thụ.
Là đệ nhất mỹ nam kinh thành, Lăng Vương điện hạ hoàn toàn đảm đương nổi danh hiệu này. Khuôn mặt y thanh tú tuấn mỹ, dung mạo đẹp như vẽ, không mềm mại như nữ tử nhưng cũng không nam tính như nam tử bình thường, vì vậy bất kể nam hay nữ khi gặp y chắc chắn sẽ mơ màng, nếu không phải y ốm yếu triền miên nằm trên giường bệnh thì e là những người tự tiến cử vào hậu viện Vương phủ sẽ phá sập tường thành.
Đúng như Ảnh Nhị nói, hôm nay tâm tình Lăng Vương điện hạ rất kém, vừa mở cửa đã cau mày, nhìn ai cũng chẳng vừa mắt, ngay cả thị vệ thân cận là Kỳ Hàn và Vọng Trần cũng không dám nhiều lời vì sợ gặp tai vạ.
"Đêm qua nghe nói hoàng huynh của ta lại nổi điên à?" Tiêu Vị Tân đứng trước cửa với thần sắc bất định, hơn nửa ngày mới hỏi một câu như vậy, đại nha hoàn Họa Xuân đứng sau lưng nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho y nhưng lại bị y nóng nảy hất sang một bên, theo gió rơi xuống đầu Du Thư đang ngồi xổm dưới cửa sổ.
Du Thư: "......"
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nổi lên, hắn cực kỳ muốn giật phắt áo choàng trên đầu xuống.
Nhưng hắn không dám vì sợ rơi đầu.
Kỳ Hàn cúi đầu thận trọng nói: "Đêm qua...... Người của chúng ta......đã thất thủ."
Ánh mắt Tiêu Vị Tân sắc bén thâm trầm, mở miệng mắng: "Rác rưởi vô dụng."
"Có để lại sơ hở gì không?"
Kỳ Hàn lắc đầu: "Không có, hắn đã tự sát trước khi bị bắt nên không để lại bất kỳ chứng cớ gì cả."
Sắc mặt Tiêu Vị Tân lúc này mới dịu lại đôi chút.
Nhưng Du Thư ngồi xổm ở góc tường nghe xong đầu đuôi lại không hề thoải mái, bởi vì người đêm qua chấp hành nhiệm vụ ám sát cũng là ảnh vệ. Tuy là thành viên Địa Tự Sát, bình thường không chấp hành nhiệm vụ cùng với Thiên Tự Sát bọn họ nhưng năm xưa mọi người sống với nhau từ nhỏ và được huấn luyện chung, giữa họ ít nhiều gì cũng xem như có giao tình, ai chết đều thấy khổ sở.
Những ảnh vệ bán mạng được chủ nhân bồi dưỡng chuyên đi gϊếŧ người như họ từ ngày đầu tiên vào đây tính mạng đã không còn là của mình. Chẳng hạn như mỗi người đều đeo một túi thuốc nhỏ phía sau răng trong cùng, khi gặp nguy hiểm sẽ cắn nát túi thuốc để chất kịch độc tràn ra, chỉ vài giây sau thì tai mắt mũi miệng sẽ chảy máu mà chết rất đáng sợ, bọn họ đã quán triệt tư tưởng thà chết chứ không được bán đứng chủ tử, an nguy của chủ tử là trên hết.
Đây là điều mà Ảnh Thủ đại nhân chính miệng nói với họ khi đến đây ngày đầu tiên, còn dặn họ phải vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Giống như vị huynh đệ đã chết đêm qua.
Ban đầu Du Thư không thể chấp nhận cuộc sống như vậy, nền giáo dục hiện đại dạy cho hắn biết tính mạng mọi người đều quý giá như nhau, nhưng sống trong thời đại tàn khốc này quá lâu, từng thấy nhiều gϊếŧ chóc và cái chết nên hắn dần câm lặng, dù sao hắn cũng đâu có năng lực khuấy động thời đại này, chỉ cần Lăng Vương nhấc tay là có thể gϊếŧ hắn âm thầm không chút tiếng động.
Sống được ngày nào hay ngày nấy, dù sao cũng đã nhặt được một cái mạng.
Huống hồ đi theo nhân vật chính thì tỷ lệ sống sót kiểu gì cũng lớn hơn chút đỉnh.
Du Thư nằm mơ cũng chẳng ngờ có ngày mình sẽ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết sảng văn, vai chính là Lăng Vương Tiêu Vị Tân đang đứng trước mắt.
Nội dung cuốn sách không quá phức tạp, chủ yếu nói về chuyện tranh giành quyền lực ở vương triều Đại Hạ. Đương kim Hoàng đế Tiêu Vị Thâm là kẻ đa nghi tự đại lại có thủ đoạn tàn bạo, quá trình lên ngôi vô cùng mờ ám, sau khi làm Hoàng đế càng không kiêng nể ai, dựa vào thế lực gia tộc bên ngoại khuấy động triều đình gió tanh mưa máu, thừa cơ gϊếŧ chết không ít trọng thần phản đối mình và bất kỳ huynh đệ ruột thịt nào có khả năng uy hϊếp đến ngai vàng của hắn.
Trong tình thế đầy rẫy nguy cơ này, Tiêu Vị Tân chọn cách ẩn nhẫn quy hàng, giả vờ cáo bệnh làm kẻ yếu ớt vô dụng, suốt ngày ở lì trong phủ không ra ngoài, chỉ muốn bảo vệ mình. Dù vậy Tiêu Vị Thâm vẫn không bỏ qua cho y, năm lần bảy lượt thăm dò xem y có thật sự bị bệnh hay không, thường xuyên cử thái y đến giả vờ quan tâm bệnh tình nhưng thực chất là để thăm dò, còn bắt y mỗi ngày phải uống thuốc từ trong cung đưa đến.
Tiêu Vị Tân chịu nhục nhận hết mọi thứ nên mới sống được nhiều năm như vậy, y hạ quyết tâm báo thù, kín đáo gia tăng thế lực của mình, nhiều năm qua cũng dần được không ít người âm thầm ủng hộ, còn quen biết hai quý nữ vọng tộc yêu mình tha thiết, từ đó trợ giúp y từng bước ngồi lên ngai vàng.
Khi Du Thư đọc sách rất hâm mộ Tiêu Vị Tân, lá bài trong tay y quá tệ, mẫu phi xuất thân tầm thường, thế lực gia tộc yếu kém, bản thân lại không được phụ hoàng sủng ái, trong cung thường xuyên bị các hoàng tử khác ức hϊếp, chưa từng trải qua một ngày yên bình, đúng là một cậu bé đáng thương không nơi nương tựa. Một nhân vật mà ai cũng có thể lấn lướt đã dựa vào sự nhẫn nại phi thường để lật ngược thế cờ, cuối cùng đánh thắng trận chiến này.
Chẳng có nam nhân nào không mơ trải qua cuộc sống như thế, quyền lực trong tay mỹ nhân trong ngực, dăm ba tri kỷ một đám bạn tốt tùy tiện nói cười, một sinh viên bình thường như Du Thư cũng không ngoại lệ, hắn rất mong mình có thể giống Tiêu Vị Tân tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng, nhưng hắn không tham lam, chỉ cần một cô gái thật lòng yêu nhau là đủ.
Mặc dù hắn xuyên đến đây hơn mười năm vẫn chưa thu hút được sự chú ý của nhân vật chính nhưng không sao, cơ hội luôn dành cho người chuẩn bị sẵn sàng, Du Thư cảm thấy chỉ cần mình đủ cố gắng đủ ưu tú thì một ngày nào đó nhân vật chính sẽ để ý tới mình thôi.
Sau đó hắn có thể lọt vào mắt xanh của nhân vật chính, thành công ôm đùi vàng bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời, nói không chừng còn được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ, đời này quả thực quá viên mãn.
Đúng lúc này, nha hoàn Họa Xuân sau lưng Tiêu Vị Tân thấp giọng nhắc nhở: "Vương gia, cuối thu lạnh lẽo, xin ngài khoác áo choàng vào đi ạ."
Tiêu Vị Tân nóng nảy quay đầu, "Lấy ra đây."
Họa Xuân nhìn một vòng, cuối cùng tìm được áo choàng lông cáo bạc quen thuộc ở góc tường.
Tiêu Vị Tân cũng nhìn thấy.
Trong lòng Du Thư không khỏi hồi hộp, nhớ lại nhân vật chính kia mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng thì thầm nhủ không ổn.
"Còn chưa lăn tới đây à?" Tiêu Vị Tân nhíu mày.
Du Thư cẩn thận lấy áo choàng trên đầu xuống rồi cung kính đi đến trước mặt y khom lưng dâng lên.
Tiêu Vị Tân không cầm, Họa Xuân đưa tay nhận lấy nhưng lại không khoác lên người y, xem ra áo choàng lông cáo bạc sắp bị xếp xó rồi.
Cái này làm từ lông cáo bạc ở vùng địa cực đấy! Còn thêu tơ vàng chỉ bạc, trị giá ngàn lượng vàng!!!
Đồ phá của......
Trong lòng Du Thư đau xót rỉ máu.