Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 53: Lập xuân (3)

Ninh Tê không phải kiểu người mít ướt, càng không cho rằng những đau khổ mà mình đang chịu là do Ôn Lĩnh Viễn. Là cô tỉnh nguyện hãm vào nên dù cuộc tình này có đi vào hồi kết thì cô cũng không bao giờ trách anh, bởi cô đã cố gắng hết mình rồi nên chẳng còn gì để nuối tiếc nữa.

Cũng vì thế mà cô dần không chịu được ấm ức từ khi hẹn hò với Ôn Lĩnh Viễn.

Ninh Tê không chỉ muốn trút giận, mà còn muốn làm rõ sự thật. Sau khi tức giận hỏi: “Tại sao?”, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đẩy nhẹ Ôn Lĩnh Viễn, quỳ xuống sàn gỗ, chỉ vào bàn trà, nói: “Hôm nay, khi dọn dẹp, em tìm thấy cái này trong hộc tủ ở phòng làm việc của anh.”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn qua, là một đĩa nhạc.

Anh cầm lên xem, ồ, mua ở một lễ hội âm nhạc năm nào đó, của một ban nhạc tên là “Lượng phiến nghê hồng”. Cách đây một thời gian, anh có thấy tin tức về nhóm này trên Weibo, họ vẫn đang hoạt động, mặc dù không còn nổi nữa nhưng vẫn có một nhóm fans trung thành.

Ôn Lĩnh Viễn không hiểu gì: “Cái đĩa này làm sao?”

Hai mắt Ninh Tê lại đỏ lên, cố gắng không để nước mắt trào ra, cô cảm thấy không nên truy cứu thêm, lỡ khiến Ôn Lĩnh Viễn thêm áy náy thì sao.

“Em cũng có một cái giống vậy.”

Ôn Lĩnh Viễn sửng sốt.

“Anh thấy đó, nếu em không nói thì anh cũng đâu biết. Em đã đến buổi hòa nhạc đó và tình cờ gặp Tiểu Viên. Vì không muốn gặp anh nên em đã dặn chị ấy đừng nói. Kể cả sau này khi Nam Xuyên đến Đại học Trùng Khánh để thi đấu, em cũng nhìn thấy anh nhưng không đến chào hỏi.” Cô hít hít mấy cái cho thông mũi rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Em lừa anh nói mình hẹn hò với Tô Dục Thanh. Vốn dĩ em có thể ở Nam Thành lại chọn đến thành phố Sùng. Dù rất muốn vẫn không thể tặng quà sinh nhật cho anh. Đến Tết về nhà cũng cố ý đi một vòng lớn để không phải chạy qua Thanh Hạnh Đường…… Lúc đó, em thật sự cố gắng để quên đi anh. Em còn phải làm gì nữa? Trốn đến chân trời góc biển ư? Tại sao chuyện anh và Chung Ánh chia tay lại đổ lên đầu em chứ?”

Trái tim Ôn Lĩnh Viễn như thắt lại khi thấy đôi mắt ngập nước ấy, anh đau lòng hôn lên trán cô, nhẹ nhàng an ủi, cho đến khi cô bình tĩnh lại mới hỏi: “Chung Ánh nói vậy với em hả?”

Anh cực kỳ khó chịu, trước đó Chung Ánh gây sự thế nào cũng được vì đó là chuyện của họ. Tại sao lại kéo Ninh Tê vào? Chuyện Chung Ánh làm thật là quá đáng.

Đồng thời, anh cảm thấy khá trớ trêu, cứ tưởng chuyện chia tay đã rõ ràng rồi, không ngờ Chung Ánh lại gây rối đến cùng, để lại cho anh một mớ hỗn độn mà anh không thể nào khiếu nại.

“Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chia tay là vì anh phát hiện cô ấy gắn thiết bị định vị trong xe anh. Anh không ngờ cô ấy vẫn ghen tuông đến thế, còn làm liên lụy đến em.”

Càng nghe Ninh Tê càng thấy không đúng: “Vậy coi như em là người châm dầu vào lửa hả?”

“Tuyệt đối không phải.” Ôn Lĩnh Viễn thở dài, vươn tay đỡ cô lên: “Em ngồi lên sô pha rồi mình từ từ nói chuyện nhé?”

Ninh Tê không kháng cự, cô sẽ không trút giận lên Ôn Lĩnh Viễn. Ngồi xuống ghế, cô ôm gối vào lòng.

Ôn Lĩnh Viễn ngồi xuống bên cạnh, chống khuỷu tay lên đùi, hơi cong lưng. Anh không thích kể xấu người yêu cũ, dù ai đúng ai sai, thì đều không phải việc một quân tử nên làm. Hôm nay sẽ là trường hợp đặc biệt.

Thế là, anh kể cho Ninh Tê nghe Chung Ánh đã từng nhìn lén điện thoại anh hai lần, còn yêu cầu anh phải báo cáo mọi lúc mọi nơi. Nếu không thấy anh nhắn tin sẽ oanh tạc khắp nơi. Không phải anh không muốn nhân nhượng, mà là nhiều lúc cảm thấy quá mệt mỏi.

“Có lẽ vì tính cách không hợp hoặc do anh đã đánh giá cao khả năng của mình quá. Làm nũng, gây rối là cách bày tỏ tình yêu của cô ấy, còn rất thích giận dỗi và xem đó là bài kiểm tra dành cho anh. Chỉ đến khi cảm thấy hài lòng rồi mới nhận cuộc gọi của anh. Chỉ có làm như vậy mới cho cô ấy cảm giác anh cũng yêu cô ấy. Cô ấy thường chê anh quá mức dịu dàng.”

Ninh Tê lập tức cãi lại: “Do chị ta không hiểu anh! Tình yêu chứ đâu phải môn học mà còn cần kiểm tra? Em sẽ không bao giờ làm vậy với anh!”

Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Tóm lại thì anh vẫn không thể hoàn toàn lấy được sự tin tưởng của cô ấy, không thể mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn.”

Ôn Lĩnh Viễn tuyệt vời và quý ông ở chỗ là không bao giờ đẩy hết trách nhiệm cho nhà gái.

“Vậy nên không liên quan gì đến em cả, cũng chẳng phải do ai. Chuyện tình này ngay từ đầu đã không đúng nên sớm muộn gì thì cũng phải kết thúc thôi. Đau ngắn vẫn tốt hơn đau dài.”

“Thế nên em mới nói ‘tại sao’, không chỉ vì em mà còn vì thấy bất công cho anh.” Trong lòng Ninh Tê càng buồn bực hơn. Chung Ánh nói từng yêu Ôn Lĩnh Viễn, nhưng thật ra chị ta vẫn yêu bản thân mình nhất. Bởi nếu thật lòng yêu một người thì sẽ không bao giờ ép người ấy đến bước đường này.

“Dù là về tình hay về lý thì trong chuyện chúng ta hẹn hò, anh chẳng lỗi gì với chị ta cả.” Cô vẫn còn nhớ Ôn Lĩnh Viễn đã ôn hòa nhưng kiên quyết vạch rõ ranh giới với mình như thế nào.

Ôn Lĩnh Viễn cười cười, vươn tay sờ đầu cô: “Vẫn thấy buồn hả? Để anh tìm Chung Ánh, bắt cô ta giải thích rõ ràng với em nhé.”

“Anh dám.” Ninh Tê trừng mắt nhìn anh: “Cứ để chị ta hiểu lầm đi, tức chết càng tốt.”

“Thanh danh của em sẽ bị bôi đen mất?”

“Có anh cùng chịu với em mà.”

Ôn Lĩnh Viễn thì không sao cả, bởi vì nếu Chung Ánh có thể buông xuống thì mọi chuyện đã chẳng tệ như bây giờ. Mất bò rồi mới lo làm chuồng mà giải thích thì cô ta càng chẳng nghe. Dù sao mọi chuyện cũng lỡ rồi, không cần phải tốn công vô ích nữa.

Ninh Tê nghiêng đầu nhỉn anh: “Lúc ấy, anh thích chị ta ở điểm nào?”

Ôn Lĩnh Viễn không nhịn được mà bật cười: “Em có chắc là muốn nghe anh nói tốt về cô ấy không?”

“Đành thôi vậy.”

Ôn Lĩnh Viễn nói chung chung: “Ai cũng có ưu, khuyết điểm riêng. Anh không thể hẹn hò vì thích những ưu điểm của cô ấy rồi lại chia tay vì khuyết điểm được. Kiệt sức rồi thì mới có tư cách để nói tôi bất lực chứ, đúng không?”

Ninh Tê ném xuống ôm gối, ôm lấy anh: “…… Thế khuyết điểm của em là gì?”

“Một vài vấn đề nhỏ không được tính là khuyết điểm.” Ôn Lĩnh Viễn bỏ tay cô ra, xoay người sang một bên, ôm cô vào lòng: “Anh rất ngạc nhiên khi thấy em còn nhỏ mà lại trưởng thành đến vậy.”

“Nếu trưởng thành thì em đã chẳng khóc rồi.” Ninh Tê cong môi: “…… Em tức lắm đấy nhưng chẳng thể để lộ, nếu không là thua rồi.”

“Lần sau có chạm mặt thì em đừng nói chuyện nữa.”

“Em sợ chị ta. Sau này có thấy chắc sẽ đi đường vòng.” Tính tình cô như cơn mưa rào tháng sáu, sau cơn mưa trời lại sáng.

Ôn Lĩnh Viễn cười, cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô rồi hỏi: “Em ăn tối chưa?”

“Anh chưa ăn à?”

“Trên máy bay có uống một ly nước trái cây rối. Anh không hợp khẩu vị cơm trên đó lắm.”

“Dì Thang có đến nấu cơm cho em. Nếu biết anh về là em đã chờ rồi.”

“Em mua đồ làm bếp à?”

Ninh Tê không vui, đứng dậy, nắm tay anh, chợt nảy ra một ý: “Em nấu mì cho anh nhé! Em có mua mì Udon nè!”

Ôn Lĩnh Viễn không bàn luận gì về tài bếp núc của Ninh Tê, ngoan ngoãn theo cô vào bếp. Trên kệ treo hai cái nồi màu sặc sỡ, bộ bát đĩa có màu như những viên kẹo được xếp ngăn nắp trong tủ. Anh không có ý kiến gì, cô thích là được.

Ninh Tê mở tủ lạnh ra khoe với anh. Những quả dưa xanh đỏ được xếp ngay ngắn, tạo cảm giác như đang ở nhà.

Ôn Lĩnh Viễn vội vã trở về vì muốn an ủi cô, ai ngờ lại được cô an ủi ngược.

Ninh Tê đang tìm mì Udon thì bị Ôn Lĩnh Viễn từ phía sau ôm lấy. Anh đóng cửa tủ lạnh, xoay người cô lại và cúi đầu hôn lên môi cô.

Đến khi nếm được vị mặn của nước mắt, anh mới chịu buông ra, cười, niết má cô: “Đi rửa mặt đi.”

“Mì Udon……”

“Để anh làm cho. Em đi rửa mặt rồi đến giúp.”

Ôn Lĩnh Viễn đọc kỹ hướng dẫn trên bao bì, cho nước vào đun sôi từ năm đến mười phút, rồi lần lượt cho túi gia vị và mì vào. Đều cùng một công thức với các món ăn liền khác, hỏi sao Ninh Tê lại tự tin đến vậy.

Ninh Tê rửa mặt xong, Ôn Lĩnh Viễn vẫn đang chờ nước sôi. Cô đi qua, muốn ôm anh một cái thì nghe tiếng chuông điện thoại reo ngoài phòng khách.

Là cuộc gọi từ Tô Vũ Nùng.

Cô nàng cứ ấp a ấp úng: “Tê Tê, giúp tớ một việc, lát nữa nhắn tin cho mẹ tớ, bảo hôm nay tớ ngủ ở nhà cậu nhé.”

“…… Cậu định đi xuyên đêm với Tô Dục Thanh à?”

Biết Ninh Tê cố tình hỏi nên Tô Vũ Nùng không trả lời, chỉ nói: “Năn nỉ đó! Mai mốt tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”

Trước khi cúp máy Ninh Tê dặn dò: “Ngày mai phải báo cáo tiến độ với tớ đấy!”

Trong phòng bếp truyền đến tiếng cười của Ôn Lĩnh Viễn: “Có chuyện khó lường vừa xảy ra à?”

“Đúng vậy. Em thua rồi.” Ninh Tê đi qua.

Một ít hơi nước đọng trên nắp nồi, nước mới sôi lăn tăn, Ôn Lĩnh Viễn giở nắp lên, đập một quả trứng vào, kiên nhẫn chờ nó thành hình.

Anh chống tay lên quầy, cười nhìn cô: “Em muốn bỏ cược cũng được.”

“Quỵt nợ là chó con, anh cứ đợi được cầu hôn đi.”

Cô vẫn luôn hào sảng và tự nhiên như vậy, khiến anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Không ngờ có ngày một người đàn ông ba mươi tuổi đầu như mình, lại được một cô nhóc chưa đầy hai mươi cưng chiều.

Ôn Lĩnh Viễn cho gói ra vị ra bát, đổ một ít nước sôi vào, rồi vớt trứng gà ra. Anh thả mì Udon vào nồi, nấu kỹ, cho thêm tí rau xanh. Anh biết thế này hơi cầu kỳ nhưng tô mì nhìn đơn điệu quá, nhìn cứ thiếu thiếu thế nào ấy.

Ninh Tê đi tới tủ lạnh lấy ra một chai bia, rót cho Ôn Lĩnh Viễn.

Ôn Lĩnh Viễn thường không uống rượu khi ăn nhưng anh không từ chối. Cứ một gắp mì Udon, rồi thêm một ngụm bia, kết hợp cũng khá tuyệt.

Ninh Tê ngồi bên cạnh, hai tay ôm má nhìn anh. Anh đang mặc một chiếc áo len cổ tròn màu trắng, trông thuần khiết hơn cả bông tuyết.

Ôn Lĩnh Viễn lại tưởng cô đang nhìn đồ ăn: “Em muốn ăn à?”

Cô lắc đầu, bất ngờ nói: “Em thích anh.”

Ôn Lĩnh Viễn hơi ngạc nhiên, cong môi cười: “Ừ, anh biết.”

Ăn cơm xong, Ôn Lĩnh Viễn muốn nghỉ một chút rồi mới đi tắm.

Ninh Tê đã tắm rồi, nằm dài trên sô pha, gối đầu lên đùi anh, co chân lại, lướt Weibo.

Từ khi mua về, TV chưa từng được sử dụng, Ôn Lĩnh Viễn đang thử xem có ổn không, cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh. Đã lâu rồi anh chưa có cảm giác thảnh thơi thế này.

Ninh Tê đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Nếu anh theo chủ nghĩa duy vật thì anh giải thích thế nào về việc đĩa nhạc?”

Ở lễ hội có nhiều ban nhạc và nhiều người bán đến thế sao họ lại tình cờ mua chung một loại?

Đáy mắt Ôn Lĩnh Viễn trầm xuống, nhìn cô thật sâu: “Em nói đúng. Có đôi khi, anh cũng tin vào duyên phận.”