Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 50: Đại tuyết (5)

Phản ứng đầu tiên của Ninh Tê là che tai lại, muốn dùng hành động này để ngăn cản kế hoạch của Ôn Lĩnh Viễn.

Ôn Lĩnh Viễn bất lực cười cười, nắm lấy tay cô: “Vậy em nhắm mắt ngủ đi thì anh sẽ không nói.”

“Em không ngủ được mà. Cho em nghịch điện thoại một tí thôi?”

“Màn hình điện thoại sẽ ảnh hưởng đến việc sản sinh melatonin, càng làm em mất ngủ hơn. “

Ninh Tê cười: “Em không muốn nghe giảng mà —— Không ngờ, sau khi ở bên nhau, thứ đầu tiên em phải hy sinh lại là sự tự do về giấc ngủ.”

Dù chỉ là câu nói đùa vẫn khiến Ôn Lĩnh Viễn đáp lại một cách nghiêm túc: “Không, anh không cần em phải hy sinh điều gì. Em có thể chơi một chút, nhưng mà anh cần đi ngủ rồi. Nếu anh không thể thức đêm cùng em thì em có khó chịu không?”

Ninh Tê biết những lời ngọt ngào này là vì anh tôn trọng cô. Giờ giấc sinh hoạt của họ khác nhau, muốn hài hòa sống chung thì việc đầu tiên là không được cưỡng ép, can thiệp vào chuyện của nhau.

Ninh Tê cười hỏi: “Lượng điện của anh có thể duy trì được bao lâu?”

“Anh không chắc lắm, khoảng 15 phút nữa.”

“Em đành phải đi ngủ vậy.” Cô vừa nhận ra so với chơi di động, thì cô vẫn thích cùng Ôn Lĩnh Viễn chìm vào giấc ngủ hơn.

Hai phút đầu, cô vẫn khó chịu và muốn chạm vào điện thoại. Lúc này, Ôn Lĩnh Viễn sẽ trói chặt tay cô. Cô cố gắng chống lại ý muốn của bản thân, dần dần cạn kiệt năng lượng.

Không làm gì thì từ từ đầu óc cũng sẽ thả lòng, thời gian chầm chầm quay, khi Ninh Tê lại muốn mở mắt, thì có một quán tính nhẹ nhàng ngăn cản. Dần dần, đầu óc cô trở nên mơ màng, nhiều suy nghĩ xuất hiện nhưng lại rời rạc, mất đi tính logic. Mọi thứ tan dần, mờ dần, kết cục của sự hỗn loạn chính là cánh cửa đến với mộng đẹp.

Ôn Lĩnh Viễn nhẹ nhàng gọi cô: “Tê Tê?”

Chỉ có tiếng hít thở đều đều đáp lại, anh bất giác cười cười, tặng cho cô một nụ hôn dịu dàng lên gáy. Cuối cùng cũng ngủ rồi.

Ninh Tê không mấy ngạc nhiên với việc tỉnh lại mà không có ai bên cạnh. Cô cầm điện thoại lên, đã 8 giờ 40 phút. Vì tối qua không sạc nên chỉ còn có 15%, cô đành phải bò dậy, đi tìm đồ sạc.

Ra phòng khách, Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, có vẻ là sắp xếp công việc ở Thanh Hạnh Đường. Thấy cô, anh xua xua tay.

Ninh Tê đoán cuộc gọi này sẽ không xong ngay nên tự tìm cục sạc trong vali rồi đi rửa mặt.

Rửa mặt xong bước ra cũng vừa lúc Ôn Lĩnh Viễn cúp máy.

Ninh Tê đẩy đầu gối Ôn Lĩnh Viễn ra, quỳ bên sô pha, ôm anh: “Anh dậy lúc mấy giờ?”

“7 rưỡi.”

“Bữa sáng đâu?”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, cười hỏi: “Sao em biết anh mua rồi?”

Anh đã thay đồ ở nhà, hiện đang mặc chiếc áo len màu xám nhạt bên ngoài áo sơmi trắng cùng với quần tây sẫm màu. Nhìn là biết anh đã ra ngoài.

“Chứ không lẽ anh thay bộ này chỉ vì đẹp thôi sao?” Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên.

Ngay lúc cô muốn tách ra, đi lấy đồ ăn sáng thì lại bị Ôn Lĩnh Viễn kéo lại, biến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thành nụ hôn sâu.

Nụ hôn này có vị bạc hà mà Ninh Tê rất thích. Cô không nhịn được bất giác di chuyển đầu gối, khụy xuống, tìm một góc thích hợp hơn cho anh.

Chỉ là cô không nhận ra, Ôn Lĩnh Viễn cũng theo đó mà lùi lại.

Không lâu sau, Ôn Lĩnh Viễn ngả người ra, như cố ý tránh đi hơi thở ấm áp của cô. Anh lay nhẹ cánh tay cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Đi ăn sáng nào.”

Ninh Tê vẫn còn choáng váng, “Ưm” một tiếng, chống tay lên vai anh, lùi ra, đi tìm dép lê.

Bữa sáng là bánh sừng bò và một ly sữa ấm. Ninh Tê rất thích cái bàn ăn bằng gỗ này, nó được sơn một lớp bóng, làm lộ rõ đường vân gỗ tuyệt đẹp.

Ninh Tê đang nhai bánh, đột nhiên hỏi: “Anh xem quà em tặng chưa?”

“Rồi.”

“Thích không?”

“Em đưa gì anh cũng thích.”

“Anh có biết tại sao em lại tặng áo sơ mi cho anh không?”

Ôn Lĩnh Viễn uống một ngụm sữa, lộ ra vẻ “Mong chờ được nghe”.

“Tặng quần áo là đặc quyền của người yêu. Em không chờ nổi nên muốn thực hành trước.”

Ôn Lĩnh Viễn cười: “Vậy còn khăn quàng cổ thì sao?”

“À, em đã nhắm cái đó từ năm ngoái rồi, còn tại sao lại không mua thì anh biết rồi đấy. Vì năm ngoái không có được nên năm nay em tặng kèm cho anh.”

Ôn Lĩnh Viễn nhận ra có một chút gian xảo xen lẫn trong tâm tư tinh tế này, khiến khiến anh ngày càng thích cô hơn. Cô chưa bao giờ che giấu sự không vui với những chuyện đã qua, nhưng tuyệt đối sẽ không đi xa. Luôn luôn đúng mực dừng lại nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của anh.

Ninh Tê liếc nhìn anh: “Lát nữa anh phải qua Thanh Hạnh Đường à?”

“Không, anh đã sắp xếp công việc rồi. Hôm nay chỉ dành cho em thôi.”

“Vậy anh có kế hoạch gì chưa?”

Ôn Lĩnh Viễn đem quyền quyết định giao cho cô.

Ninh Tê suy nghĩ một chút, hỏi: “Bên ngoài lạnh không anh?”

“Giống ngày hôm qua.”

Ninh Tê hơi do dự, xuyên qua cửa kính sát đất là bầu trời ảm đạm, nhìn là biết lạnh thế nào rồi, làm dập đi sự hứng thú với việc đi chơi của cô.

Ôn Lĩnh Viễn nhìn thấu suy nghĩ của bạn gái: “Không thì ở nhà cũng được.”

“Anh không thấy chán sao? Ở đây chẳng có gì để giải trí.”

“Đi xem phim nhé?” Vừa đề nghị xong Ôn Lĩnh Viễn đã lập tức phủ nhận, ngại ngùng: “Quá nhàm chán phải không? Anh hơi quê mùa nhỉ, chẳng thú vị gì cả.”

“Không đâu.” Ninh Tê cho miếng bánh cuối cùng vào miệng, nuốt xong mới nói: “Anh biết không, em đã gặp rất nhiều người tự xưng mình là người hài hước, lúc nào cũng cố gắng thể hiện sự thú vị của bản thân, chẳng khác gì con khổng tước xòe đuôi cả. Anh không giống vậy, anh làm em cảm thấy, cho dù chỉ là bàn xem trưa nay ăn gì thôi cũng rất thú vị rồi.”

“Vậy em có nghĩ rằng?” Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, quyết định đợi đến khi nói xong mới dọn bàn: “Vì thích anh nên em mới thấy vậy.”

“Em nói thích anh hồi nào?” Ninh Tê lập tức trợn tròn mắt.

“Ừ, chắc là vậy.” Ôn Lĩnh Viễn cười, đứng lên dọn túi đựng bánh.

“……” Ninh Tê không phục mà biện bạch: “Cái gì mà chắc là? Chưa bao giờ em nói nhé, một lần cũng không có!”

“Ừ ừ ừ, là do anh. Do anh tự luyến.” Ôn Lĩnh Viễn cười: “Vậy bây giờ em có muốn bổ sung câu đó không?”

“Anh thì sao?”

“Tất nhiên anh cũng nói rồi.”

“Vậy anh trước.”

“Lady first.”

Ninh Tê bật cười ha hả, trong lúc anh cho rác vào thùng, cô lao về phía anh.

Vì bất ngờ nhào đến nên trọng tâm không vững, rất nhanh liền bị trượt xuống. Thấy cô chật vật, khó khăn bám víu lấy vai anh, muốn leo lên, anh mới chậm chạp ôm lấy, nhấc bổng cô lên.

Giữ vững rồi Ôn Lĩnh Viễn mới nói: “Em ghé qua đây, anh nói cho em nghe.”

Ninh Tê nghe lời nghiêng đầu về phía trước, Ôn Lĩnh Viễn đột ngột quay sang, môi chạm môi.

“Oa, anh lừa em!” Ninh Tê trượt xuống, giả vờ muốn nhéo mặt anh, lại bị anh ỷ vào sức mạnh và cơ thể cao lớn mà bắt lấy tay cô, cúi đầu hôn tiếp.

“Ôn Lĩnh Viễn, sao anh trẻ con vậy! Thật không công bằng!”

Ôn Lĩnh Viễn lập tức buông ra, giơ tay tỏ vẻ sẽ không phản kháng, cũng sẽ không đánh lén: “Để cho công bằng thì em hôn lại đi.”

“……” Làm vậy cô cũng thiệt mà!

Cuối cùng, bọn họ cũng không đi đâu, vì Ninh Tê quá chậm nên bỏ lỡ lịch chiếu phim duy nhất vào buổi sáng.

Vi sợ mình phải tăng ca nên Ninh Tê có mang theo MacBook, cuối cùng nó cũng đất dụng võ. Hai người chọn một bộ phim phù hợp với không khí Giáng Sinh mang tên《 First true love 》.

Họ đều đã xem bộ phim này nên cũng không chú ý đến nội dung lắm, chỉ bật cho có không khí thôi, hơn nửa thời gian là để dùng nói chuyện. Chẳng có một chủ đề cụ thể nào lại không hề tẻ ngắt, cô kể về những đồng nghiệp ở chỗ thực tập và nghe anh nói về những người bệnh đến Thanh Hạnh Đường.

Đồng hồ chỉ 4 giờ chiều, Ninh Tê kinh ngạc nhận ra thời gian trôi nhanh quá. Mặt cô lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc, Ôn Lĩnh Viễn không đành lòng nhắc cô dọn dẹp hành lý, còn xuất phát ra sân bay.

Ninh Tê đang xếp từng thứ vào vali thì Ôn Lĩnh Viễn tới giúp: “Tết Nguyên Đán anh sẽ tranh thủ qua thăm em.”

“Sợ là lúc đó em phải tăng ca rồi. Đây là điều kiện để sư phụ đồng ý cho em nghỉ hai ngày này.”

“Không phải kỳ thực tập sắp kết thúc rồi sao? Em sẽ nhanh trở về thôi.”

“Ban đầu em cứ nghĩ mình sẽ ổn cho đến khi gặp anh. Em chưa bao giờ nhớ ai nhiều đến vậy cả.”

Ôn Lĩnh Viễn cười: “Thật à? Còn anh thì mỗi ngày đều nhớ em.”

Ninh Tê lập tức ngẩng đầu, đối diện với anh mắt dịu dàng của Ôn Lĩnh Viễn, cô như trầm luân vào đó. Hiếm lắm mới thấy anh để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Cô quỳ xuống, hôn lên môi anh.

Ôn Lĩnh Viễn cố gắng kiềm chế, không đáp lại nụ hôn này. Nếu không, sợ là đêm nay cô đừng hòng rời đi.

Anh cười cười, sờ sờ đầu nhỏ, dịu dàng dỗ dành bé cưng của mình: “Học kỳ sau, khi em về trường, mỗi tuần anh đều đến thăm em nhé?”

“Nhưng mà, hai năm nữa em mới tốt nghiệp, mới về lại Nam Thành.”

“Đừng nghĩ đến chuyện xa xôi, chúng ta phải sống cho hiện tại đã.”

Ninh Tê đã rơi vào cảm xúc uể oải, khó mà thoát ra: “Sao anh có thể lý trí như vậy?”

“Tin anh đi, lý trí là sự lựa chọn duy nhất của anh.” Ôn Lĩnh Viễn cười, than nhẹ.

Ninh Tê biết mình hơi vô lý, nên chủ động ôm lấy anh: “Lần sau khi em đến nhà anh, hi vọng dưới bàn trà sẽ được trải thảm.”

“Chắc chắn rồi.” Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Nhưng mà, anh muốn sửa lại một chút, không phải nhà anh, là nhà của chúng ta.”