Ôn Lĩnh Viễn đỗ xe ở một garage cách Thanh Hạnh Đường không xa.
Ninh Tê không hiểu về xe, chỉ cảm thấy chiếc xe này của Ôn Lĩnh Viễn có kiểu dáng khá cũ, hoàn toàn không giống với chiếc mà Ninh Trị Đông thường lái, ngay cả cửa cũng thể hiện là ta đây có tiền.
Buổi tối bà ngủ khá sớm, nên đưa bà về nhà rồi Ninh Tê mới quay lại xe.
Lúc này, Tô Vũ Nùng sáp đến bên tai Ninh Tê, nhỏ giọng nói: “Oa, chú Ôn của cậu lái chiếc Bently đó, bộ mở phòng khám Đông y giàu vậy hả?”
“Bộ xe này đắt lắm hả?”
“Cũng không đắt lắm, khoảng hơn 300 vạn thôi.”
“……” Ninh Tê thấp giọng nói, “Chắc chú ấy có đầu tư vào việc khác nữa.” Nếu chỉ là một người học Đông y thôi thì bất luận thế nào cũng không liên quan đến việc kinh doanh của ba cô.
Tô Vũ Nùng nói: “Có phải là do bình thường cậu bình dân quá nên mới khiến tớ sinh ra hiểu lầm đối với trình độ của những người giàu không. Tớ thấy mấy phú nhị đại trên mạng hình như không giống cậu đâu.”
“Nhà của tớ cũng đâu có nhiều tiền, xe của ba tớ chỉ hơn 100 vạn thôi đó.”
“Chỉ hơn……” Tô Vũ Nùng cảm thấy mình không nên khơi lên chủ đề này.
Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở ghế lái cười hỏi: “Hai đứa đang nói gì vậy?”
Ninh Tê nhận ra nãy giờ cô với Tô Vũ Nùng cứ thì thầm to nhỏ, như vậy không lễ phép chút nào, “… Tôi với Tiểu Vũ đang bàn xem nên ăn cái gì.”
“Có lẽ không phải bàn đâu, tiệm mà cháu nói tôi biết, ở thành phố Nam chỉ có một tiệm đó thôi.”
“Vậy chú mời cái gì thì chúng tôi sẽ ăn cái đó.”
Nơi Ôn Lĩnh Viễn dẫn các cô đến có lẽ nên gọi là quán bar.
Nhưng nó khác với quán bar trong ấn tượng của Ninh Tê ở chỗ là nó tọa lạc trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc bên sông. Trong không gian rộng lớn có bày một chiếc ghế sofa da màu nâu, ở đây chỉ có một dải đèn LED ẩn chiếu sáng nên trông có vẻ mờ tối và yên tĩnh, tạo nên một bầu không khí thoải mái như đang ở nhà.
Chủ của quán bar này là kiểu phụ nữ trong câu chuyện xưa mà đám thanh niên văn nghệ hay gọi. Chị tiếp đón Ôn Lĩnh Viễn rồi nhìn sang hai cô gái nhỏ đi theo sau lưng anh, cười nói: “Biết chỗ này của tôi là quán bar mà anh còn dẫn vị thành niên đến đây nữa.”
“Sinh nhật của con bé nên mới dẫn đến đây ăn chút gì đó.”
Bà chủ nhìn Ninh Tê một cái rồi khen Ôn Lĩnh Viễn: “Tinh mắt lắm.” Nói rồi lấy ra thực đơn bằng giấy dai [*].
[*] Giấy dai (hay giấy da trâu – giấy kraft) là loại giấy gói hàng loại dày.
Ninh Tê và Tô Vũ Nùng chụm đầu nghiên cứu thực đơn, khi nhìn thấy những con số bên cạnh mấy món tráng miệng thì đều líu lưỡi.
Hai người bàn bạc trong chốc lát, rồi Ninh Tê nói: “Cho tụi em một đĩa salad dứa tôm với trứng cà hồi, một đĩa tôm hùm cuộn Boston và bánh kem hoa hồng vị mâm xôi.”
Cô hơi dừng lại, nhìn về phía bà chủ: “Thông thường, trong ngành kinh doanh nhà hàng, chẳng phải sẽ tặng cho khách một thứ gì đó trong ngày sinh nhật của họ sao?”
Bà chủ cười rộ lên, “Nếu tôi cho mấy em ăn miễn phí thì cũng sẽ tính dưới danh nghĩa của Ôn Lĩnh Viễn thôi. Mà cậu ấy lại là kiểu người không thích nợ ân tình của người khác đâu.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Lâu lâu thiếu một lần cũng không sao.”
“Vậy hôm nay sẽ không tính tiền mấy người,” Bà chủ cúi người xuống lấy lại thực đơn, sau đó xích lại gần Ninh Tê, cười nói, “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Bên ngoài cửa sổ sát đất là sân thượng, có một vài người đang ngồi ngoài đó uống rượu. Tuy nơi đây không có ánh đèn, nhưng cảnh đêm ở thành phố cũng đã đủ sáng rồi. Trong phòng không mở nhạc bởi vì có thể nhìn thấy cảnh con sông từ nơi này, thế nên bất kỳ ý cảnh nhân tạo nào cũng là dư thừa.
Ninh Tê và Tô Vũ Nùng đồng loạt biến thành hai đứa trẻ không hiểu phong tình, thấy cảnh thuyền đi trên sông thì “oa” một tiếng, không hẹn mà cùng móc điện thoại ra chụp ảnh.
Lúc này, các món tráng miệng đã được bưng lên và được bày trên một chiếc đĩa sứ bát tràng, họ còn được tặng thêm một đĩa bánh Macaron chanh mật ong và hai ly nước khoáng vị đào. Sau đó, người phục vụ đặt một bó hồng đỏ được bọc bằng giấy đen xuống, nói cũng là do bà chủ gửi đến.
Ôn Lĩnh Viễn chỉ kêu một ly nước chanh, anh uống rất chậm, tuy đang chờ đợi lời đánh giá của các cô sau khi nếm thử mấy món này, nhưng anh lại cười rất tự tin như thể đã biết trước.
“Ngon quá!”
“Ngon thật đó!”
Hai cô nữ sinh cấp ba không có văn hóa nên không nghĩ ra được từ ngữ nào trau chuốt hơn.
Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, mới ăn bánh sinh nhật xong mà đã có thể ăn thêm nhiều đồ ngọt như vậy, vừa không sợ lượng calo cao, cũng không sợ bị đầy bụng.
Các cô mau chóng tiêu diệt hết mấy món ăn, uống hết ly nước đào rồi lại ợ một tiếng, hoàn toàn không để tâm đến hình tượng.
Ninh Tê nói: “Chú Ôn, lần sau tôi với Tiểu Vũ mời chú đến gần trường chúng tôi ăn khuya nhé?”
“Ăn món gì?”
“Đi ăn xiên que, lấu cay Tứ Xuyên, hoặc cá hầm cải chua với ớt xanh nhé?”
Vừa nghe đã biết là toàn những món gây đau dạ dày, huống chi Ôn Lĩnh Viễn là một người địa phương điển hình nên hoàn toàn không thể ăn cay, bèn cười bảo: “Có lẽ tôi chỉ giúp cháu trả tiền là được rồi.”
Giờ phút này, cuối cùng Tô Vũ Nùng cũng hiểu vì sao mà mấy ngày nay, từ “Thanh Hạnh Đường” được thốt ra khỏi miệng Ninh Tê còn nhiều hơn từ “trà sữa”. Hóa ra không liên quan đến chỗ đó, mà liên quan đến người ở đó.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với kiểu người như Ôn Lĩnh Viễn ở ngoài đời nên mới hiểu vì sao Ninh Tê lại nói những nam sinh vây quanh cô trong trường không khác nào mấy con khỉ chưa tiến hóa.
Giữa chừng Tô Vũ Nùng có đi toilet. Đến lúc quay lại thì thấy Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn đang đứng sóng vai nhau bên cạnh lan can bằng kính ngoài sân thượng, mặt hướng về phía sông.
Ninh Tê nghiêng đầu nói chuyện với anh, nét mặt vô cùng rạng rỡ, lâu lâu còn nhịp nhịp mũi chân, giống như không kìm nổi trái tim đang nhảy nhót.
Còn Ôn Lĩnh Viễn thì hơi cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe, có vẻ bình thản và khiêm tốn, không hề có vẻ ngồi tít trên cao.
Cô ấy cảm thấy bức tranh này, đặt trong một cảnh đêm như vậy, trông vô cùng hài hòa.
Ôn Lĩnh Viễn đưa Tô Vũ Nùng về nhà trước rồi mới chở Ninh Tê về.
Vốn dĩ Ninh Tê ngồi ở hàng sau nhưng sau khi tiễn Tô Vũ Nùng về nhà, lúc lên xe lại cô tiện thể ngồi vào ghế lái phụ luôn.
Trong xe cũng có một mùi hương rất nhạt, hình như không phải là mùi nước hoa nhưng cô lại ngửi không ra.
“Chú có dùng nước khử mùi dành cho xe không?”
Ôn Lĩnh Viễn suy nghĩ một lát, “Có lẽ là mùi chất tẩy rửa còn sót lại vào lần trước khi đi bảo dưỡng xe đấy.”
“…… Chắc chú không bảo tôi đi mua một chai thuốc tẩy đó chứ?”
“Tôi biết có một loại nước khử mùi có mùi giống với cái này, chỉ có điều đã quên tên rồi, để tôi về xem lại ghi chép mua sắm rồi gửi cho cháu.”
“Chú cũng mua đồ trên mạng hả?”
“Sao cháu lại cảm thấy là tôi sẽ không chứ?”
Bởi vì chú chạy một chiếc xe hơn 300 vạn đó. Ninh Tê sờ mũi.
“Tôi chỉ không xem phim hoạt hình thôi, chứ không có nghĩa tôi là một ông già hoàn toàn tách rời với thời đại mới.”
“Tôi cũng có bảo chú già đâu!” Ninh Tê biện bạch, “Tôi chỉ cảm thấy chú như vậy…… là vừa hay.”
“…… ‘Như vậy là vừa hay’ là sao?”
Ninh Tê nghiêng đầu nhìn anh, “Giống như một chiếc bánh sừng mới ra lò vậy đó, không nướng ít hơn hay nhiều hơn một phút, như vậy gọi là vừa đúng đó.”
Ôn Lĩnh Viễn cười. Anh thừa nhận có đôi khi anh không theo kịp suy nghĩ của cô.
Chặng đường hai mươi phút này, Ninh Tê hy vọng nó có thể dài hơn một tí, bởi vì cô còn rất nhiều điều muốn hỏi Ôn Lĩnh Viễn.
Chẳng hạn như, “Cái tên “Thanh Hạnh Đường” này có liên quan đến thuyết pháp Hạnh Lâm [*] không?”
[*] Hạnh Lâm là một từ ghép mà người Trung Quốc xưa dùng để chỉ “Y giới”, xuất phát từ cụm từ “Hạnh lâm xuân noãn” (Nghĩa là Xuân ấm rừng lạnh), có ý đề cao, trọng vọng ngành y, nghề y và nghề thầy thuốc, lấy việc cứu chữa người làm lẽ sống của đời mình.
“Tên của bà nội là Địch Thanh Hạnh, thế nên năm đó khi ông nội mở phòng khám đã lấy tên bà làm tên phòng khám.”
“Hóa ra là một cái điển cố ‘ngược cẩu’.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Thời tôi còn học cấp ba là thời mà người độc thân vẫn tự xưng là ‘Quý tộc độc thân’.”
“Không cần phải vạch ra ranh giới với chúng tôi, ít ra thì chú còn hiểu ‘ngược cẩu’ là gì.”
“Nhưng có lẽ qua hai năm nữa tôi sẽ không theo kịp tốc độ đổi mới từ ngữ trên mạng.”
“Tại sao? Bộ hai năm nữa đường mạng ở phòng khám sẽ không được đổi mới nữa hả?” Giống như xuất phát từ bản năng, Ninh Tê luôn muốn cách xa những thứ kia bởi vì hình như anh luôn muốn cho cô biết rằng hai người không cùng một thế hệ.
Ôn Lĩnh Viễn bị cô chọc cười.
“Đến tháng 12 này chú mới có 30 tuổi thôi, đừng nói giống như mình là một ông già vậy chứ.”
“Ừ, cháu nói phải.”
Nhà của Ninh Tê ở rất gần cửa tiểu khu, hơn nữa an ninh ở đây cũng tốt nên Ninh Tê bảo Ôn Lĩnh Viễn dừng xe trước cửa.
Cô cởi đai an toàn, nhớ tới bó hoa hồng đặt ở ghế sau thì duỗi tay ra lấy, nhưng lại với không tới. Ôn Lĩnh Viễn bèn cởi đai an toàn, duỗi tay ra sau, nhẹ nhàng lấy rồi đặt vào tay cô.
“Cảm ơn chú,” Ninh Tê ôm hoa hồng, nhìn Ôn Lĩnh Viễn, “…… Sinh nhật năm nay, tôi cảm thấy rất vui.”
“Tôi chỉ làm ít việc bù đắp thôi mà.”
Ninh Tê lắc đầu, “Cũng không phải là nghĩa vụ của chú mà.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức thôi,” Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười, “Cháu thấy vui là được rồi.”
Ninh Tê mở cửa xe, ôm hoa hồng nhảy xuống, lùi lại vài bước rồi vẫy tay với anh.
Anh cũng vẫy tay lại, sau đó không khởi động xe ngay mà nhìn cô cười ôn hòa, có lẽ là đang đợi cô đi vào tiểu khu.
Ninh Tê móc thẻ ở trong ba lô ra quẹt một cái, lúc cửa mở ra, cô quay đầu lại, giơ bó hồng lên vẫy vẫy với chiếc xe ở trong bóng đêm.
Không còn nhìn rõ người ở ghế lái nữa, nhưng mà đèn xe lại chớp vài cái như đang đáp lại cô.
Ninh Tê ôm hoa hồng bước vào cửa, gần như cả quãng đường đều đi rất chậm. Cô cúi đầu, vùi mặt vào bó hồng, giống như đang làm một chuyện vô ích, muốn dùng những cánh hoa mát lạnh kia để làm dịu đi gò má đang nóng lên.
Nhớ tới cảnh tượng khi ở trên tòa cao ốc kia, hai người vừa ngắm cảnh sông vừa tán gẫu.
Có một khoảnh khắc, khi cô đang nói chuyện, Ôn Lĩnh Viễn không nghe rõ nên đã cúi đầu xuống, “hửm” một tiếng dò hỏi.
Lúc ấy cô cũng nhón chân lên, chuẩn bị nói lại lần nữa, nhưng đột ngột phát hiện trước nay chưa từng gần nhau đến vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt màu hổ phách của anh.
Không hề rung chuyển trời đất như trong tưởng tượng, và cũng không có âm thanh khi băng tuyết tan.
Trái tim đập nhanh vào thời khắc đó chẳng vì bất kỳ lý do nào khác cả.